Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 21

Sau chuyện con gấu nhỏ, Cố Đăng dần hiểu được sự lạnh nhạt của Chương Ly với con nai con. Con người sống quá lâu trong môi trường nuôi dưỡng đã sớm quên mất thiên nhiên khắc nghiệt và đầy hiểm họa ra sao.

Ban đầu Chương Ly không định cứu con nai, không có nghĩa là trong lòng hắn không có chút thương xót nào. Sự lạnh lùng ấy giống như một kiểu tự vệ. Cũng giống như bác sĩ khi đối mặt với sinh ly tử biệt, buộc phải cất đi lòng trắc ẩn dư thừa thì mới có thể tiếp tục làm việc được.

Chỉ là không biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy thi thể mà đêm đêm ác mộng, cho đến khi học được cách tôn trọng quy luật tự nhiên như bây giờ, Chương Ly đã phải trải qua bao nhiêu lần trằn trọc day dứt như vậy.

Sau khi nói chuyện với Chương Ly, Cố Đăng gắng gượng điều chỉnh lại tâm trạng. Còn Ali thì không được may mắn như anh, tối hôm đó về nhà đã bắt đầu sốt, cả đêm cứ mê sảng không dứt.

Sáng hôm sau, khi Cố Đăng đến thăm, Ali đang cuộn mình trong chiếc giường nhỏ dày cộp, ôm chặt một con búp bê gỗ chỉ to bằng bàn tay, trông vô cùng tội nghiệp.

Judy xin nghỉ ở nhà chăm Ali, thấy Cố Đăng đến thì khẽ nói Ali vẫn chưa tỉnh, anh đành lui ra ngoài. Mãi đến chiều tối, Ali mới dậy ăn được chút gì đó, nhưng chưa được bao lâu lại bật khóc.

Judy giải thích với Cố Đăng: “Tối nay con bé có buổi diễn với ban nhạc, giờ chỉ đành hủy thôi.”

Ali ôm chặt con búp bê, nũng nịu nói: “Nhưng con muốn đi.”

“Con đi cũng không hát nổi đâu,” Judy vừa lau nước mắt cho con vừa nói, “Chẳng lẽ con muốn để khán giả nghe thấy giọng khản đặc thế này sao?”

Giọng cô bé khàn đặc vì sốt, tinh thần cũng rất kém, ngay cả một bài hát cũng không thể hát trọn. Nhận ra điều đó, Ali mím môi, sắp khóc đến nơi: “Nhưng hôm nay có fan từ xa đến, họ đã báo trước một tuần trên Instagram rồi mà.”

“Cũng hết cách thôi, đời mà, chuyện bất ngờ luôn xảy ra.” Judy thở dài, thương lượng, “Mẹ sẽ gọi điện đến quán báo hủy đêm diễn nay, được không?”

Ali im lặng, mím chặt môi, lén dùng mu bàn tay chùi nước mắt.

Cố Đăng yên lặng một lúc, rồi hỏi: “Nhất định phải đi sao?”

Ali giọng mũi nghèn nghẹn: “Bọn cháu chẳng có mấy fan đâu, khó lắm mới có người chịu lặn lội đến, đương nhiên cháu muốn đi rồi.”

Cố Đăng lại hỏi: “Nếu có hai giọng chính thì sao? Cháu thấy ổn không?”

Ali chớp mắt: “Ý chú là gì?”

“Chú có thể lên sân khấu với cháu,” Cố Đăng nói, “Chúng ta cùng biểu diễn.”

“Thật ạ?” Ali lập tức mở to mắt.

Cố Đăng gật đầu: “Nếu chú không thấy phiền.”

“Dĩ nhiên không rồi, tuyệt quá đi chứ!” Ali khàn khàn gọi mẹ, nhờ bà báo lại với các thành viên trong ban nhạc rằng đêm nay sẽ có thêm một người biểu diễn.

Hồi trước, Cố Đăng từng nhiều lần lên sân khấu thế chỗ khẩn cấp. Sau khi nổi tiếng thì không làm nữa, nhưng anh cũng chẳng ngại chuyện này. Dù vậy, lần này là sân khấu của Ali, anh không định để lộ thân phận nên đeo mặt nạ gỗ, trà trộn vào ban nhạc.

Như Ali nói, khán giả tối nay đông hơn chút, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn mười mấy người. Các thành viên ban nhạc ra ngoài giải thích tình trạng sức khỏe của Ali, còn Cố Đăng ở trong hậu trường luyện mấy ca khúc sắp biểu diễn, tiện thể giúp họ chỉnh luôn phần phối khí cho bài mới.

Người phụ trách soạn nhạc trong ban nhạc nhận ra Cố Đăng, nghe xong bản phối thì phấn khích hỏi: “Tụi em có thể ghi tên anh vào không?”

Cố Đăng ngập ngừng một lát rồi đáp: “Ghi là Good đi.”

Sự góp mặt của Cố Đăng khiến các thành viên ban nhạc phấn khởi hẳn lên. Ali ôm cây guitar điện mini của mình, vừa ho vừa đánh một đoạn vibrato nhỏ. Cố Đăng cũng thử nhạc cụ trong tay, cảm thấy hơi phấn khích sau bao lâu không chơi.

Ở vùng hoang dã Alaska, Chương Ly đang một mình băng qua khu tuyết nguyên. Hắn vừa mới thoát khỏi cuộc giằng co với một bầy sói Bắc Cực, phải vòng đường khá xa và tốn không ít thể lực. May mà không có nguy hiểm gì, giờ đã thoát khỏi vòng vây của chúng.

Chương Ly đặt balo leo núi xuống nghỉ tạm thì đột nhiên điện thoại vệ tinh đeo trước ngực đổ chuông.

“Chương Ly, anh rảnh không?” Giọng Cố Đăng đầy sức sống vang lên.

“Rảnh, tôi đang chuẩn bị nghỉ ngơi, có chuyện gì vậy?”

“Muốn cho anh nghe một thứ.” Cố Đăng thần bí nói, cố hạ thấp giọng nhưng quán bar quá ồn, thành ra lại cực kỳ to.

Sau hồi căng thẳng vì bị sói vây, thần kinh Chương Ly cũng được thả lỏng. Hắn bật cười, nói được, rồi áp sát điện thoại vào tai.

Đây là trải nghiệm hắn chưa từng có: đứng giữa vùng đất hoang vu bất tận, dưới chân là lớp tuyết nhão nhoẹt, phía xa có đàn tuần lộc đang chậm rãi di chuyển, nhưng bên tai hắn lại vang lên tiếng hát.

Vẫn là bài hát cũ của Ali, nhưng qua giọng hát của Cố Đăng lại mang một sắc thái rất riêng, rồi thông qua điện thoại truyền đến tận nơi hoang dã này.

Chương Ly đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nghe hết cả bài.

“Thế nào?” Trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, Cố Đăng thở hổn hển hỏi, trong giọng còn ẩn chứa ý cười.

“Rất hay,” Chương Ly nói, “Tôi rất vui vì cậu đã gọi, để tôi được nghe tiếng hát của cậu ở nơi thế này.”

Được khích lệ, Cố Đăng hát tiếp bài thứ hai, rồi bài thứ ba… Ali vì sức khỏe không chịu nổi phải rút lui giữa chừng, Cố Đăng đeo luôn cây guitar mini của cô bé, nối tiếp phần biểu diễn như không có khoảng trống.

Judy quay video giúp anh. Trong video, Cố Đăng đeo mặt nạ, mặc trang phục dân tộc kỳ lạ, trông như đang rất vui vẻ.

Kết thúc đêm diễn, Cố Đăng nhận được đoạn video, xem xong thì lại thở dài tiếc nuối. Tiếc là Chương Ly không có mạng, không thể xem được anh hát. Nhưng không sao, bởi vì… họ sắp gặp lại rồi!

Cố Đăng vừa được dân mạng quốc tế biết đến đôi chút, nhưng anh chẳng để tâm. Anh đã sớm thu dọn hành lý xong xuôi, toàn bộ tâm trí đều bay đến vùng hoang dã Alaska.

Rõ ràng chỉ mới rời đi vài hôm, vậy mà anh đã thấy nhớ nơi đó. Cố Đăng dán mặt lên cửa kính nhìn tín hiệu pháo hiệu Chương Ly vừa đốt, rồi lại quay đầu liếc hành lý của mình.

Lạ thật, mình xếp hành lý như thế này à? Thôi kệ, chắc do xóc nảy trên đường.

Lần nữa quay lại nhìn, anh đã thấy bóng Chương Ly. Smith hạ trực thăng xuống bên cạnh, dang tay ra chào hỏi Chương Ly bằng một cái ôm rất tự nhiên.

Cố Đăng đứng bên cạnh, trong lòng vừa kích động vừa thấy hơi lúng túng sau những ngày xa cách. Khi anh còn đang do dự, Chương Ly đã buông Smith ra và kéo anh vào lòng.

Cố Đăng áp má lên xương quai xanh của Chương Ly, hít thở hương thơm quen thuộc từ người hắn.

Cái ôm này dài hơn cái với Smith một chút, nhưng chẳng ai có ý định buông ra. Cho đến khi Cố Đăng mở mắt, phát hiện phía bên kia máy bay thoáng qua một bóng người mờ mờ, anh tò mò ngẩng đầu lên.

“Sao thế?” Chương Ly hỏi.

Cố Đăng nhìn lại, chẳng thấy gì, khẽ lắc đầu rồi kéo giãn khoảng cách: “Không sao, chắc là tôi hoa mắt thôi.”

Smith lấy đồ tiếp tế từ máy bay cho Chương Ly, cũng gom luôn cặp ván trượt giờ không dùng đến.

Nhìn balo leo núi sau lưng Cố Đăng, Chương Ly hỏi: “Cậu không đi à?”

Cố Đăng gật đầu: “Tôi gọi máy bay cỡ nhỏ rồi, ba ngày nữa sẽ tới đón.”

Chương Ly nhìn anh: “Không mệt sao?”

“Ai nói không mệt, tôi sắp mệt chết rồi đây,” Cố Đăng bật chế độ than vãn, “Anh không biết chân tôi đau cỡ nào đâu, về tới nơi là 5 ngày liền tôi không dám đụng đến nó.”

Chương Ly rất tự giác: “Sau này tôi sẽ xoa bóp cho cậu mỗi ngày.”

Cố Đăng hài lòng: “Vậy còn được!”

Smith ở lại khá lâu, ngoài việc vận chuyển vật tư, họ còn phải dành thời gian để Chương Ly sạc năng lượng. Thậm chí họ còn mang cả Starlink để hắn lên mạng.

Hai tiếng sau, tiếng động cơ trực thăng vang lên trên đầu, Smith điều khiển máy bay bay vút lên trời. Cố Đăng đeo ba lô leo núi, kéo chặt đai hông và dây đeo vai.

Thấy Chương Ly vẫn đứng yên, anh nhắc lại: “Tôi chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

Nhưng Chương Ly lắc đầu, vươn tay chắn anh lại phía sau.

Cố Đăng hỏi: “Sao thế?”

“Suỵt,” Chương Ly đặt ngón trỏ lên môi, chỉ vào tảng đá bên cạnh, “Có thứ gì đó.”

Gấu? Hay là bầy sói Bắc Cực?

Cố Đăng bắt đầu thấy căng thẳng, cẩn thận đi theo Chương Ly vòng ra phía sau. Nhưng hai người vừa đi hết một vòng thì chẳng thấy gì cả.

Chẳng lẽ con vật đó thông minh đến mức biết chơi trò mèo vờn chuột với họ? Cố Đăng liếc mắt nhìn Chương Ly, hơi lưỡng lự.

Chương Ly tháo ba lô xuống, lấy ra chiếc rìu băng, rồi đi thẳng đến tảng đá.

“Á——” Một tiếng hét chói tai vang lên từ phía sau tảng đá, thì ra Chương Ly đã tóm được thứ đó bằng gáy.

“Ali?” Cố Đăng không thể tin nổi, cứ ngỡ mình nhìn nhầm, “Sao cháu lại ở đây?”

Ali cụp đầu xuống, giọng điệu còn rất vênh váo: “Thì cháu đi cùng các chú mà.”

An ninh đâu? Một đứa trẻ lớn như vậy sao lại không ai phát hiện ra? À đúng rồi, lần này họ bay bằng máy bay riêng, sân bay không hề kiểm tra an ninh.

Cố Đăng lại hỏi: “Ba cháu biết chuyện này không?”

Ali không trả lời, đầu càng lúc càng cúi thấp.

Cố Đăng bắt đầu thấy đau đầu, quay sang hỏi Chương Ly: “Giờ làm sao đây?”

Chương Ly đã lấy điện thoại ra: “Tôi gọi cho Smith.”

Ali lập tức hét lên, như con khỉ nhỏ linh hoạt bám chặt lấy cánh tay của Chương Ly: “Đừng gọi! Làm ơn đừng gọi cho ba cháu! Cháu xin các chú!”

Ali thật ra rất dễ mến, tuy đôi lúc có hơi “tưng tửng”, nhưng hoạt bát, lễ phép, không hề giống những đứa trẻ khó ưa khác. Có điều lần này thì thật quá quắt, Cố Đăng đưa tay lên xoa trán, bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Chương Ly thì vẫn bình tĩnh, mặc cả với cô bé: “Vậy cháu hứa là sẽ không chạy lung tung chứ?”

“Cháu hứa!” Ali đáp ngay, thế là Chương Ly dứt khoát tắt điện thoại.

Cố Đăng không thể tin nổi, nhỏ giọng hỏi: “Anh bỏ cuộc thật à?”

Chương Ly lắc đầu: “Smith đang bay, không thể dùng điện thoại.”

Cuộc gọi vốn dĩ không kết nối được, chỉ là giả vờ để dọa trẻ con cho nghe lời thôi.

Cố Đăng: “…”

Năm phút sau, ba người ngồi trên ba tảng đá, thế chân vạc, mặt đối mặt nhìn nhau.

Ali nghiêm túc đeo ba lô leo núi, buộc chặt dây giày, ngẩng đầu nói với hai người lớn: “Cháu chuẩn bị xong rồi.”

Cố Đăng không nhúc nhích, Chương Ly cũng im lặng.

Ali lại hỏi: “Sao hai chú không đi?”

Chương Ly hỏi: “Tại sao cháu lại đến đây?”

Ali há miệng định trả lời, nhưng vừa thấy sắc mặt của Chương Ly thì lại nuốt lời vào. Hung dữ quá, cô bé có hơi sợ Chương Ly lúc này.

Ali chạy đến cạnh Cố Đăng, ôm lấy cánh tay anh, gọi: “Chú ơi~”

Cố Đăng dịu giọng lại: “Sao cháu lại trốn đến đây?”

“Không có gì,” trên mặt Ali thoáng qua vẻ không tự nhiên, đáp, “Chỉ là cháu muốn đi chơi một chút.”

Trẻ con tầm tuổi này vẫn chưa học được cách kiểm soát biểu cảm, cả người đều viết rõ dòng chữ “cháu đang nói dối, cháu chột dạ”. Nhưng nếu cứ ép hỏi quá thì sợ khiến con bé phản ứng tiêu cực, Cố Đăng đành nói chuyện vòng vo: “Vậy sao cháu không bảo ba mẹ dẫn cháu đi chơi?”

Ali đáp: “Cháu vẫn đang đi học, ba cháu không đồng ý.”

Cố Đăng: “Vậy cháu không thể đợi nghỉ hè rồi đi sao?”

“Không được,” Ali nói, “Nhất định phải đi ngay bây giờ.”

“Tại sao?”

Ali lại im lặng, cúi đầu nghịch bùn đất, tìm cách phân tán sự chú ý.

Hỏi thì cũng không hỏi được gì, Cố Đăng lại quay sang hỏi Chương Ly có liên lạc được ai không. Chương Ly lắc đầu, Smith vẫn chưa nghe máy.

Cố Đăng lại hỏi: “Hay là gọi cho Judy trước, biết đâu chị ấy đã phát hiện con bé mất tích?”

Chương Ly gọi điện cho Judy, sau đó quay lại nói với Cố Đăng: “Judy sẽ đích thân đến, mình phải đợi ở đây tầm bốn, năm tiếng.”

Chuyến đi vốn đầy hứng khởi, không ngờ lại bị một pha chen ngang làm gián đoạn tạm thời.

Cố Đăng cũng không tức giận gì, chỉ thấy bất ngờ. Một đứa trẻ sáu tuổi mà dám làm ra chuyện động trời như vậy. Hồi anh sáu tuổi còn nhát đến mức chẳng dám một mình ra khỏi cổng khu tập thể.

Hai người lớn ngồi nghỉ tại chỗ, Ali cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, cảnh giác hỏi: “Có phải các chú đang đợi ba mẹ cháu đến không?”

“Ừ.” Chương Ly đáp.

Cố Đăng: “…”

Anh vốn còn muốn nghĩ cách nói giảm nhẹ để con bé đỡ phản cảm.

Ali quả nhiên tức giận, đeo ba lô lên quay đầu bỏ đi, nhưng bị Chương Ly túm ngay gáy kéo lại.

“Á á á, buông cháu ra!”

Chương Ly nhấc bổng cô bé sang một bên, không chút nể nang: “Đợi.”

Ali vừa chạm đất, liền cúi thấp người chui qua nách Chương Ly trốn ra ngoài. Nhưng lần này Chương Ly không đuổi theo nữa, Ali chạy được nửa đường cũng thấy kỳ lạ, ngoái đầu lại nhìn.

Chương Ly hỏi: “Không đi nữa à?”

“Ai nói cháu không đi?” Ali mặt mày căng cứng, hầm hầm nói, “Cho dù không có hai chú, cháu cũng tự đi được!”

“Được thôi.” Chương Ly gật đầu, thật sự không cản nữa.

Ali: “……?”

Thái độ của người lớn như thế, ngược lại khiến Ali lúng túng. Cô bé đâu phải đứa trẻ không biết gì, cũng hiểu nơi hoang dã này đầy rẫy hiểm nguy.

“Ba cháu không nói với cháu à? Ở đây có gấu nâu, có cả dấu vết của sói Bắc Cực,” giọng Chương Ly đều đều, “Còn có chim ưng vàng nữa, cháu biết cách chúng đi săn không?”

Ali không dám trả lời.

Chương Ly tiếp tục: “Chim ưng vàng thích săn mồi nhỏ. Chúng sẽ dồn con mồi chạy đến kiệt sức rồi mới tấn công. Vuốt của chúng khỏe vô cùng, thường sẽ túm con mồi bay lên cao, rồi thả rơi xuống đất cho bất tỉnh, sau đó mới xé xác ra ăn.”

Ali mặt mày tái mét, đứng như trời trồng tại chỗ.

Đúng lúc đó, trên không vọng xuống tiếng chim ưng kêu, Ali hét lên một tiếng rồi vội vàng chạy trở lại.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, gặp nguy hiểm thì bản năng vẫn muốn tìm người lớn để nương tựa. Nhưng bé lại sợ những gì Chương Ly nói, thế là quay ngoắt lại, nhào vào lòng Cố Đăng.

Cố Đăng xoa đầu Ali, hơi bất lực: “Anh có cần phải hù người ta dữ vậy không?”

Chương Ly đáp: “Tôi chỉ đang nói sự thật.”

Tiếng chim ưng lại vang lên lần nữa, Ali run lẩy bẩy vì sợ. Cố Đăng tiếp tục xoa đầu bé rồi ngẩng đầu nhìn lên trời.

“Không phải đại bàng vàng,” Chương Ly nói, “Tiếng này là của diều hâu đuôi đỏ.”

“Diều hâu đuôi đỏ?” Cố Đăng ngẩng lên nhìn, nhưng vì quá xa nên chẳng thấy gì rõ ràng.

Chương Ly lấy máy ảnh ra chụp chim, “tách tách” mấy cái rồi đưa cả đống ảnh cho Cố Đăng xem.

Nhờ lời giải thích của Chương Ly, Cố Đăng mới hiểu ra: thì ra mấy tiếng chim ưng đầy áp lực trên phim ảnh, kể cả tiếng phượng hoàng hay thần điểu gì đó, đều là lấy từ tiếng của diều hâu đuôi đỏ. Còn tiếng của đại bàng vàng lại giống chim sẻ hơn, nghe như “chiếp chiếp chiếp” chứ chẳng có gì uy nghi cả.

“Đúng là dở khóc dở cười!” Cố Đăng nhớ lại tiếng của đại bàng đầu trắng mà mình từng nghe ở bờ biển lần trước, suýt nữa thì bật cười.

Chương Ly lại hỏi Cố Đăng đoán xem: trong số các loài thuộc họ mèo nhánh báo gồm: hổ, sư tử, báo mây, báo tuyết, báo đốm châu Mỹ và báo mây Sunda – loài nào không thể gầm?

Cố Đăng vốn không có kiến thức gì về động vật học, nhưng Ali lại bị thu hút, ló đầu ra trả lời ngay: “Con biết! Là báo mây và báo tuyết!”

Cố Đăng có phần bất ngờ nhìn bé. Được ánh mắt anh khích lệ, Ali càng thêm tự tin: “Báo mây và báo tuyết không biết gầm đâu, chúng chỉ biết kêu như mèo thôi, kiểu như: grừ grừ~ meo meo~ chiếp chiếp~~”

Nói tới đây, bé còn bắt chước đủ kiểu tiếng kêu của động vật, đáng yêu đến mức khiến người ta quên bé từng cãi lời người lớn.

Chương Ly lại hỏi: “Vậy cháu biết báo săn kêu thế nào không?”

“Như vầy nè,” Ali ngẩng đầu, hai tay vòng ra sau, miệng ngửa lên trời, “a-uuu~ a-uuu~~”

Cố Đăng không nhịn được nữa, phá lên cười.

Chương Ly nhân đà bắt chuyện cùng Ali về đủ loại động vật. Ali nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại bị chọc cười khúc khích. Nhưng dù sao cũng là trẻ con, lại vừa trốn trong máy bay suốt một thời gian dài, cảm xúc lên xuống thất thường, chẳng bao lâu đã díp mắt, tựa vào người Cố Đăng ngủ mất.

Còn thời gian, Chương Ly bèn dựng một cái lều, đặt Ali vào túi ngủ cho bé nghỉ ngơi.

Chương Ly quen sống một mình, vẻ ngoài cứng cỏi cũng khiến người khác khó lại gần. Nhưng khi hắn cúi người đặt Ali vào túi ngủ, rồi đội mũ lại cho bé, trông hắn lại rất dịu dàng và tỉ mỉ, như thể là kiểu người rất biết chăm lo cho vợ con.

“Cậu định nói gì đó à?” Chương Ly đột nhiên hỏi, “Nhìn tôi cả nửa ngày rồi.”

Cố Đăng chột dạ, lắc đầu: “… Có hơi đường đột, thôi bỏ đi.”

“Đường đột gì?” Chương Ly như chẳng để tâm.

Cố Đăng nhìn hắn một cái, quyết định nói thẳng: “Chỉ là tôi thấy anh khá giỏi chăm con nít, chắc sẽ là một người cha tốt.”

Chương Ly như bị câu này làm chấn động, mất vài giây để tiêu hóa rồi lắc đầu: “Không đâu, tôi sẽ không làm cha của đứa trẻ nào cả.”

Cố Đăng khựng người, lòng dậy sóng. Anh vội quay đi chỗ khác, cố làm ra vẻ bình thường: “Xin lỗi, tôi không biết anh…”

“Cố Đăng,” Chương Ly nhìn thẳng vào mắt anh, “Vì tôi thích đàn ông.”

Tim Cố Đăng đập càng lúc càng nhanh. Anh không hiểu mình đang hồi hộp vì điều gì, dù Chương Ly có thích đàn ông thì liên quan gì tới anh?

Anh ngẩng đầu nhìn Chương Ly: “Anh… sao lại nói với tôi những điều này?”

Chương Ly không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Mãi đến khi ánh mắt đó sắp khiến Cố Đăng không chịu nổi nữa, hắn mới dời mắt đi: “Không có gì, chỉ là tiện miệng nhắc tới nên nói thôi.”

Giọng hắn rất điềm tĩnh, như thể chỉ đang bàn chuyện không mấy quan trọng.

Cố Đăng “ừ” một tiếng, không biết phải tiếp lời thế nào.

Chương Ly hỏi: “Cậu thấy ghét à?”

Cố Đăng ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Không đâu, đó là quyền tự do của anh.”

Chương Ly không nói gì nữa, Cố Đăng cũng cúi đầu, vẻ ngoài trông bình thản, nhưng trong lòng thì đã rối như tơ vò.

Hai tiếng sau, Judy cuối cùng cũng lái máy bay tới nơi. Ở Alaska, giao thông khó khăn, bằng lái máy bay gần như phổ biến như bằng lái xe, tỷ lệ người có bằng rất cao.

Judy rõ ràng đang lo sốt vó, suốt hành trình đều vội vã, chào hỏi qua loa rồi chui ngay vào lều. Chẳng mấy chốc, bên trong vọng ra tiếng khóc nức nở, Ali vừa khóc vừa chạy ra ngoài, nhào thẳng vào lòng Chương Ly. Judy đi theo sau, sắc mặt trông rất khó coi.

Cố Đăng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Con bé không chịu đi.” Judy vừa nói vừa định bế Ali, nhưng bé lại gào lên như heo bị chọc tiết.

Trẻ con đã chống đối như vậy thì người lớn cũng không thể ép, đành hạ giọng xuống, kiên nhẫn khuyên bảo.

Ali thật ra trưởng thành hơn nhiều so với lứa tuổi, bình thường trò chuyện chẳng khác gì người lớn. Nhưng giờ bé lại chẳng chịu nghe ai nói, chỉ nhất quyết đòi ở lại với Cố Đăng và Chương Ly.

Judy định cưỡng ép, Ali liền khóc thét, chui sâu vào lòng Chương Ly, khóc đến mức làm ướt cả áo khoác của hắn.

“Ali, con có thể ngoan một chút được không?” Judy gần như sụp đổ, vươn tay kéo tay bé nhưng lại bị hất ra. Cô đưa tay vuốt tóc ra sau đầu, mắt cũng đỏ hoe: “Con biết mẹ bận thế nào không? Vài hôm trước vì con sốt, mẹ đã xin nghỉ hai ngày. Vừa mới đi làm lại, lại nhận được điện thoại của Chương Ly nói con trốn ra ngoài.”

Judy hít sâu một hơi, gần như không kiềm được cảm xúc: “Bỏ học, bỏ nhà ra đi, con nói đi, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa hả?!”

Ali không trả lời, chỉ biết khóc hu hu. Judy chống nạnh bước sang một bên, rồi cũng bật khóc.

Cố Đăng bắt đầu thấy không chịu nổi. Dù là đứa trẻ hay người mẹ, cả hai đều khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Anh không rõ ai đúng ai sai, chỉ biết bản thân không chịu nổi bầu không khí này.

“Bình tĩnh lại đã, nói chuyện sau 20 phút nữa.” Chương Ly lên tiếng, tạm thời chấm dứt cuộc căng thẳng.

Ali ôm tượng gỗ trốn vào lều, Judy lau mặt, cuối cùng cũng bình tâm lại: “Xin lỗi, tôi không nên nổi nóng với con bé… gần đây có quá nhiều việc, vừa rồi tôi không kiềm được.”

Chương Ly không bình luận gì, chỉ đưa cho cô hai thanh sô-cô-la. Judy bóc ra bỏ vào miệng, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Không khí cuối cùng cũng yên lặng. Cố Đăng buông hai tay đang siết chặt, thở ra một hơi dài, như thể vừa lấy lại hơi thở của mình.

“Ổn chứ?” Chương Ly hỏi.

Cố Đăng lắc đầu, thật thà: “Tôi không chịu được cảnh cãi nhau.”

Chương Ly: “Tôi cũng vậy.”

Cố Đăng hơi bất ngờ: “Anh bình tĩnh vậy, tôi còn tưởng…”

Chương Ly: “Không thích cãi vã, nên mới phải tìm cách giải quyết vấn đề.”

Cố Đăng hoàn toàn đồng tình với cách nghĩ ấy.

“Ăn không?” Chương Ly chìa tay ra, trong tay là hai viên kẹo bơ muối. Thứ này không nằm trong danh sách tiếp tế của hắn, mà là do Cố Đăng tham ăn nên mua từ tiệm kẹo.

“Ăn.” Cố Đăng cầm lấy một viên, bóc vỏ. Chương Ly nhận lấy vỏ kẹo, ăn viên còn lại.

Sau khi ăn kẹo xong chưa bao lâu, Judy điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra ngoài lều hỏi Ali xem mẹ có thể vào chưa. Ali vén một khe nhỏ, vẻ mặt tủi thân. Judy vội xin lỗi, Ali liền òa khóc lao vào lòng cô.

Thấy vậy, Cố Đăng lại hơi ghen tị. Tuy hai mẹ con có thể cãi nhau, nhưng cũng biết xin lỗi và làm lành.

Một lúc sau, Judy bế Ali ra khỏi lều, nhìn vẻ mặt cả hai thì có vẻ đã giảng hòa.

Cố Đăng hỏi: “Giải quyết xong rồi à?”

Judy lắc đầu, nói: “Con bé muốn nói cho mọi người cùng nghe.”

Cố Đăng hơi bất ngờ nhìn về phía Ali. Cô bé ôm chặt con búp bê gỗ, chậm rãi nói: “Xin lỗi, đã làm phiền mọi người.”

Hai người lớn dĩ nhiên không thể chấp nhặt với trẻ con, đều xua tay bảo không sao.

Ali lại nói: “Thật ra con đến đây không phải để xem tuần lộc, mà muốn đi cùng mọi người đến chỗ bà ngoại.”

Điểm đến cuối cùng trong hành trình di cư của tuần lộc là đồng bằng ven Bắc Băng Dương. Đúng là sẽ đi ngang một khu tập trung người Inuit – đó là quê của Judy, cũng là nơi bà ngoại của Ali đang sống.

“Bà ngoại?” Judy sững người, không ngờ lại là vì chuyện này. Cô dỗ dành Ali: “Chờ đến kỳ nghỉ hè, mẹ đưa con qua đó được không? Hoặc để bà ngoại đến ở với con nhé?”

Ali lắc đầu, có vẻ hoảng loạn: “Không kịp nữa rồi.”

Judy hỏi: “Sao lại không kịp?”

Ali đáp: “Vì bà ngoại bệnh rồi.”

“Không thể nào,” Judy lắc đầu, “Tuần trước mẹ còn gọi điện cho bà, bà nói sức khỏe vẫn tốt mà.”

Ali cúi đầu, ôm chặt búp bê gỗ: “Nhưng con mơ thấy bà bị bệnh…”

Nghe vậy, sắc mặt Cố Đăng thoáng thay đổi.

Chương Ly ngẩng đầu nhìn anh: “Sao thế?”

Cố Đăng lắc đầu: “Không sao.”

Chỉ là anh chợt nhớ lại vài chuyện xưa.

Dù hỏi thế nào, Ali cũng chỉ lặp đi lặp lại câu ấy. Trẻ con vốn yếu sức, lại vừa khóc một trận lâu như vậy, khó mà nói chuyện được nhiều.

Suy cho cùng, đây là chuyện riêng nhà người ta, Cố Đăng và Chương Ly cũng không tiện xen vào. Cuối cùng Judy nhượng bộ, nói: “Vậy thế này, tối nay chúng ta đi thăm bà ngoại, ngủ lại một đêm rồi về.”

“Ở mười ngày được không?” Ali ngẩng đầu mặc cả, “Con ở đó mười ngày rồi mới về.”

“Ali,” giọng Judy trở nên nghiêm túc, “Mẹ không thể ở lại với con mười ngày được. Bà ngoại đã già, đi lại không tiện, nếu con ở đó một mình sẽ không có ai chăm sóc.”

Ali ủ rũ một lát, rồi bất ngờ ngẩng đầu nói: “Vậy còn chú Cố thì sao? Chú Cố có thể đi với con!”

Judy lắc đầu: “Chú ấy cũng có việc riêng. Cho dù không có việc, tại sao chú lại phải bỏ ra mười ngày chỉ để đi với con chứ?”

Ali cũng biết mình đang làm khó người khác, lí nhí nói: “Con có thể trả công cho chú…”

Judy hỏi: “Con có gì để trả công?”

Ali nghẹn họng, không nói nên lời, nước mắt lại sắp trào ra.

Cố Đăng ngập ngừng một lát rồi mở miệng: “Tôi hiểu cảm giác của Ali. Nếu cô không ngại, tôi có thể ở lại với con bé vài hôm cũng không sao.”

Judy cảm thấy áy náy, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, không có lý do gì để anh phải làm vậy. Hơn nữa, bên đó phong tục, môi trường rất khác, anh lại không biết tiếng, sang đó sẽ rất khó thích nghi.”

Cố Đăng thật ra chưa từng nghĩ đến chuyện này. Kiến thức của anh về người Inuit chỉ đến từ sách địa lý phổ thông, nào là sống trong lều tuyết, ăn thịt sống, cảm giác vô cùng hoang dã. Nhưng Judy và Ali lại chẳng khác gì người bình thường, thậm chí vì cùng là người châu Á, nên càng dễ gần.

Dù hiểu được tấm lòng muốn gần gũi người thân của Ali, nhưng nghĩ đến việc đến một bộ tộc xa lạ, Cố Đăng vẫn có chút sợ, nên cũng thuận theo mà im lặng.

Ali có lẽ cũng biết hy vọng đã tắt, tuy không bật khóc thành tiếng nhưng nước mắt lại rơi không ngớt. Trẻ con hay làm ầm lên thì dễ khiến người ta bực, nhưng trẻ con âm thầm khóc lặng lẽ lại dễ khiến người khác động lòng trắc ẩn.

Trong lòng Judy cũng thấy khó chịu, nhẹ giọng dỗ dành Ali. Ali rốt cuộc không nhịn nổi, khóc đến suýt nghẹt thở.

“Để tôi đi.” Bên cạnh, Chương Ly bỗng lên tiếng.

Ali đã khóc đến mức chẳng còn nghe rõ, nhưng Judy thì lập tức ngẩng đầu nhìn Chương Ly. Cô không yên tâm để Cố Đăng đi, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng Chương Ly.

Cô và Smith từ nhỏ đã yêu thích thiên nhiên, có nhiều kinh nghiệm leo núi và trượt tuyết đường dài. Sau khi kết hôn, vì công việc và đứa con sắp chào đời, họ quyết định đi thuyền băng qua Alaska như một chuyến trăng mật đặc biệt.

Lương thực, phương tiện, liên lạc, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng, chỉ trừ… muỗi.

Alaska nằm ở vùng vĩ độ cao, người ngoài khó mà tưởng tượng nơi này lại có muỗi. Nhưng thực tế, mỗi mùa hè, ở đồng bằng ven Bắc Băng Dương, đặc biệt là khu vực tam giác châu sông, lại là thiên đường của muỗi. Bầy muỗi khổng lồ phủ kín đồng cỏ, không tha bất kỳ sinh vật có máu nào.

Mùa hè, tuần lộc di chuyển xuống phía nam chính là để tránh muỗi. Chỉ trong một ngày, muỗi có thể hút tới 300ml máu từ một con tuần lộc, thậm chí có nhiều con chết vì bị muỗi hút máu đến kiệt sức.

Judy và Smith hoàn toàn không biết điều này, cũng chẳng có biện pháp phòng muỗi nào khi tiến vào khu tam giác châu. Muỗi bay kín trời như mây đen phủ xuống, không chừa một tấc da nào, thậm chí còn chui vào tai, mũi, khiến họ suýt ngạt thở.

Cả hai ngứa ngáy, đau đớn đến mức không thể chịu nổi dù chỉ một phút.

Đúng lúc tuyệt vọng, một nhiếp ảnh gia xuất hiện ở khu tam giác châu, tặng họ thuốc chống muỗi và lưới che mặt, rồi rời đi mà không để lại tên.

Đó là lần đầu họ gặp Chương Ly.

Lần gặp lại thứ hai, là ở quê nhà Judy – nơi người Inuit sinh sống.

Lúc nhỏ, Judy sống cùng mẹ ở thành phố, cuộc sống bình thường đến mức không có gì đặc biệt. Mãi đến khi cô trưởng thành, mẹ cô đột nhiên một mình quay về bản. Judy tiếp tục sống ở thành phố, chỉ thỉnh thoảng về thăm vài lần.

Lần này là lần đầu tiên sau khi kết hôn cô quay về thăm nhà. Nghe nói trong bản có người ngoài cần phiên dịch, không ngờ lại là Chương Ly. Nhưng cô chỉ làm phiên dịch một lần, sang năm sau Chương Ly đã tự học được tiếng Inuit.

Judy và Smith đều yêu thiên nhiên, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, khó tránh khỏi phải nhượng bộ vài phần, bởi vậy càng thêm ngưỡng mộ sự tự do và những trải nghiệm của Chương Ly.

Tuy vậy, Chương Ly không sống thường xuyên ở Alaska, chỉ thỉnh thoảng đến quay phim. Gần đây hắn có đến thường hơn, nhưng cũng chưa đến mức mua đất cất nhà, chỉ sắm một chiếc máy bay nhỏ và một chiếc xe bán tải được cải tiến, thỉnh thoảng mới dùng đến. Phần lớn thời gian đều để ở nhà Judy, cho họ mượn làm phương tiện đi lại.

Biết nhau gần mười năm, lại là bạn thân nhất của hai vợ chồng họ, Judy đương nhiên rất yên tâm về năng lực và phẩm hạnh của Chương Ly. Chỉ là…

Judy hỏi: “Không phải anh đến để quay phim đàn tuần lộc di cư à?”

Chương Ly chỉ khẽ lắc đầu, nói không sao cả.

Cố Đăng liếc nhìn hắn, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ali sau bao nỗ lực rốt cuộc cũng được gặp lại bà ngoại. Trên đường về bản, cô bé hồ hởi khoe với mọi người rằng con búp bê gỗ trong tay mình là bà ngoại tự tay chạm khắc tặng, có thể mang lại sức khỏe và may mắn. Thảo nào lần trước bị sốt, Ali cứ nắm chặt lấy nó không buông.

Máy bay bay là là trên bầu trời Alaska, mặt đất đóng băng, khung cảnh hoang vu lạnh lẽo. Từ từ, trong nền tuyết trắng lấp ló bóng dáng của bản làng.

Cố Đăng áp sát mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài, máy bay lượn một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất bằng. Vừa xuống khỏi máy bay, anh đã háo hức quan sát mọi thứ xung quanh.

Nhà cửa ở đây thấp và nhỏ, nhưng không phải là những igloo truyền thống như trong sách Địa lý, mà là những căn nhà lắp ghép hiện đại với mái thép dốc. Bên cạnh còn có giàn phơi treo đầy thịt hải mã sấy khô màu nâu đậm, mang theo dấu vết sinh hoạt của người bản địa.

Không biết vì lạnh quá hay vì dân cư thưa thớt, bên ngoài bản chẳng có lấy một bóng người. Mãi đến khi họ đi sâu vào trong, mới có chút hơi người.

Người trong bản không nhiều, phần lớn là trung niên hoặc người già, hầu như không thấy trẻ con. Có người đã nhận ra Judy và Ali, liền chào hỏi rồi dẫn họ đi về phía một ngôi nhà.

Bên đường có người đang làm việc, điều lạ là họ lại mặc áo khoác kiểu… bà con vùng quê ở Trung Quốc! Cố Đăng chớp mắt liên tục, không tin nổi vào mắt mình.

Alaska, Bắc Cực, nơi người Inuit sinh sống, vậy mà lại có người mặc loại áo khoác phổ biến ở nông thôn Trung Quốc, kiểu dáng và hoa văn đều rất quen thuộc, không chừng còn là hàng Trung Quốc nhập khẩu!

Thật quá kỳ lạ. Nhưng giữa cái lạ ấy, trong lòng Cố Đăng lại thấy ấm áp mơ hồ. Bà cụ Tứ Xuyên và người phụ nữ Inuit, hai người cách nhau cả vạn cây số, suốt đời cũng chẳng có cơ hội gặp nhau, vậy mà lại được nối kết chỉ bởi một chiếc áo khoác. Thế giới này đúng là kỳ diệu.

Bản rất nhỏ, lúc Cố Đăng còn đang ngẩn người thì họ đã đến trước một căn nhà trông giống như lều nỉ.

Một lớp da thú dày phủ kín căn nhà hình trụ, mái nhà giống như cái phễu úp ngược, là kiểu nhà truyền thống hiếm hoi còn sót lại trong bản.

Người dẫn đường là một phụ nữ trung niên có xăm mặt, vừa đi vừa trò chuyện với Judy bằng thứ tiếng mà Cố Đăng nghe không hiểu. Không rõ vì sao, sắc mặt Judy và Ali lại không mấy vui vẻ.

Đến cửa thì người phụ nữ ấy rời đi, Judy vén tấm rèm dày nặng, nắm tay Ali bước vào. Cố Đăng liếc nhìn Chương Ly, không biết có nên vào không, mãi đến khi hắn gật đầu anh mới bước theo vào trong.

Ấn tượng đầu tiên là… tối đen. Phải đến khi tháo kính râm xuống, cậu mới nhìn rõ xung quanh. Căn nhà rất nhỏ, chất đầy vải dệt và sản phẩm làm từ da thú. Một bà cụ ngồi trên ghế, Cố Đăng nghe thấy Judy gọi bà là mẹ.

Mẹ Judy già hơn tưởng tượng rất nhiều, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, nhìn qua cũng đã gần tám mươi. Cố Đăng ngạc nhiên, nhưng không tiện nói gì, chỉ lặng lẽ đứng sang một bên.

Judy gọi mẹ thêm lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng. Bà cụ ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, thỉnh thoảng mới cúi đầu, tò mò ngắm Judy.

Ali gọi bà ngoại, nắm tay bà nói “con về rồi”. Bà cụ lẩm bẩm vài lời không hiểu, nét mặt hiện rõ vẻ hoang mang.

Mọi thứ hoàn toàn không giống với cuộc đoàn tụ mà Cố Đăng tưởng tượng. Anh nhìn sang Chương Ly, trong lòng dâng lên linh cảm bất an.

Tiếng gọi của Judy và Ali ngày càng vội vã. Một luồng ánh sáng chiếu vào căn lều tối tăm, người phụ nữ có hình xăm trên mặt bước vào, cúi đầu nói gì đó với Judy. Sau khi nghe xong, khuôn mặt Judy như hóa đá, nước mắt đột ngột trào ra.

Ali cũng bật khóc theo, quỳ rạp xuống chân bà ngoại, nức nở không thành tiếng. Người phụ nữ xăm mặt lặng lẽ lau nước mắt, vỗ nhẹ vai Judy rồi rời đi.

Cố Đăng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù không hiểu tiếng, nhưng từ hành động và nét mặt, anh cũng cảm nhận được cảm xúc. Anh mắt đỏ hoe nhìn sang Chương Ly, hắn nắm lấy tay phải anh, dẫn anh rời khỏi căn lều.

Họ cứ thế đi mãi, đến khi cách căn lều rất xa, bốn bề không một bóng người mới dừng lại.

Trước mặt Cố Đăng là một vùng tuyết trắng trải dài, giữa có con đường nhỏ dẫn ra biển. Mặt biển chưa đóng băng, sóng vẫn xô vào bờ rì rào, thì ra đó chính là Bắc Băng Dương.

Gió lạnh thổi tan cả hơi nước trong mắt, Cố Đăng chớp chớp mắt, ngẩng đầu hỏi Chương Ly: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tóc mái Chương Ly bị gió hất ra sau, lộ ra sống mũi đỏ ửng và khuôn mặt trắng bệch vì lạnh. Không biết có phải ảo giác không, nhưng Cố Đăng cảm thấy Chương Ly lúc này có vẻ hơi buồn.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, gương mặt hắn lại trở về bình thản, hắn nói: “Bà cụ không còn nhớ họ nữa.”

“Sao lại thế được?” Cố Đăng dù đã chuẩn bị tinh thần cho điều xấu nhất, nhưng cũng không ngờ lại tệ đến vậy, “Judy nói tuần trước còn gọi điện với mẹ mà?”

Chương Ly im lặng một lúc, rồi mới nói: “Có thể lúc đó đầu óc bà còn tỉnh táo được đôi chút, nên mới có thể gọi cho con gái.”

Cố Đăng cụp mắt xuống, bỗng thấy buồn đến lạ.

Sau đó, khi họ gặp lại Judy, sự việc đúng như những gì Chương Ly đã nói, không khác mấy. Hóa ra mẹ cô ấy đã mắc bệnh mất trí nhớ từ lâu, chỉ thỉnh thoảng tỉnh táo mới gọi điện cho con gái. Mạng ở thôn lại không ổn định, Judy lại bận công việc, hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

“Nếu không phải Ali cứ nằng nặc đòi về đây, thì có khi… có khi tôi cũng…” Judy ôm mặt, khóc nức nở.

Chương Ly vỗ nhẹ lên vai cô, Cố Đăng ngoảnh mặt đi, lén lau nước mắt.

Tối hôm đó, họ nghỉ lại trong thôn. Judy và Ali ở nhà mẹ, còn Cố Đăng và Chương Ly thì ở nhờ nhà người phụ nữ có hình xăm trên mặt. Qua lời kể của bà, Cố Đăng mới biết được quá khứ của mẹ Judy.

Tên bà là Carly, là cái tên bà tự đặt sau khi học tiếng Anh, mang nghĩa “tự do”. Khi còn trẻ, đó cũng là thời kỳ Alaska bắt đầu chịu tác động mạnh mẽ từ văn hóa hiện đại.

Ngôn ngữ, tập quán và tín ngưỡng truyền thống lần lượt bị cuốn trôi, phần lớn người bản địa bị đồng hóa, mất dần bản sắc và tiếng nói của mình. Chỉ có một số rất ít những người bảo thủ tuyệt đối mới chuyển đến những vùng còn hẻo lánh hơn nơi này để cố thủ giữ gìn.

Lúc ấy Cố Đăng mới hiểu, tại sao ngôi làng này nhìn qua lại hiện đại đến vậy, gần như không khác gì những thôn làng khác bên ngoài.

Trong một khoảng thời gian dài, thế hệ của Carly luôn bị giằng xé giữa hai nền văn hóa, vỡ vụn, hoài nghi bản thân, không tìm được giá trị của chính mình. Có một thời gian bà rời khỏi Alaska, sống như một người du mục, nay đây mai đó, dùng âm nhạc và rượu để trốn tránh thực tại.

Sau đó bà sinh Judy, đó là một chuyện ngoài ý muốn, khiến cuộc sống vốn đã hỗn loạn càng thêm tất bật, nhưng đồng thời cũng mang lại cho bà một điều gì đó khác.

Carly đưa Judy ổn định cuộc sống, đi làm, đi học, trở thành một gia đình mẹ đơn thân bình thường ở thành phố. Khi ấy bà đã hoàn toàn hòa nhập, trên người không còn chút dấu vết nào của người bản địa. Cho đến khi Judy trưởng thành, Carly lại đột ngột quyết định quay về làng.

Judy từ nhỏ đã lớn lên bên ngoài, văn hóa và lối sống hoàn toàn mang hơi hướng phương Tây, tất nhiên không thể theo mẹ trở lại. Cô đã nhiều lần khuyên can nhưng không có kết quả, đành giữ liên lạc qua điện thoại. Còn Ali thì khác, bé từng sống với Carly ở đây trước khi đi học, nên lại dễ hòa nhập hơn.

Nghe xong câu chuyện, Cố Đăng im lặng rất lâu. Anh thấy lòng rối bời, nhưng chẳng biết phải đánh giá thế nào cho đúng. Họ là những con người độc lập, nhưng lại mang đầy dấu tích của thời đại.

Cố Đăng lại nghĩ đến bản thân mình. Trên hành trình đi đến con người hiện tại, anh tự hỏi mình có bao nhiêu là do nguyên tắc bản thân, bao nhiêu là do hoàn cảnh xung quanh đẩy đưa?

Đêm đó anh lại mất ngủ, phải bò dậy uống hai viên thuốc an thần, mãi đến nửa đêm mới thiếp đi.

Hôm sau họ đến thăm Carly. Bà vẫn không nhận ra ai, thấy có người đi lại liền tò mò nhìn ngó, nở nụ cười ngây thơ vô hại. Căn bệnh đã xóa nhòa vết thương và dấu tích của năm tháng, khiến bà quay trở lại như một đứa trẻ.

Judy ngồi nói chuyện với mẹ một lát, sau đó quay ra tiễn họ. Cô có vẻ đã vượt qua giai đoạn yếu đuối nhất, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã kiên định hơn rất nhiều.

Gió lạnh thổi vù vù, Judy vén tóc ra sau tai, nói với Cố Đăng và Chương Ly: “Cảm ơn hai người đã đi cùng tôi. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian, hai người có thể đi tiếp hoặc ở lại tùy ý.”

Cố Đăng đều được, ngẩng đầu nhìn sang Chương Ly.

Nhưng Judy lại hiểu nhầm ánh mắt anh, nói: “Chương Ly có bằng lái, có thể lái phi cơ quay về.”

Cố Đăng lại hỏi Chương Ly: “Anh có muốn đi không?”

“Tôi muốn ở thêm vài ngày,” Chương Ly nhìn về phía biển, đáp: “Sắp tới mùa săn cá voi rồi.”

Bình Luận (0)
Comment