Ngoài cửa, Cố Đăng đang nằm trên ghế lắc xem video hài, tay vừa vuốt chó, vừa bật cười khúc khích từng trận.
“Có mạng rồi à?” Chương Ly vừa lau tóc bằng khăn, vừa đi về phía anh.
“Có rồi!” Cố Đăng ngửa cổ nhìn hắn từ ghế lắc, “Smith tới rồi, bây giờ kết nối được wifi vệ tinh!”
Chương Ly quay người mặc áo nỉ và khoác thêm áo gió. Khi hắn xoay lại, liền thấy Cố Đăng đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Sao anh lại đưa phần thịt đó cho tôi?”
“Sao là sao?”
“Thì là…” Cố Đăng có chút lúng túng, “Judy nói thịt cá voi chỉ chia cho người thân thôi.”
“Ừ.”
“Thế anh…”
“Tôi làm sao?”
Lúc đó là chạng vạng tối, ánh mặt trời chưa khuất khiến căn phòng rực sáng. Mọi người đều đã đi chuẩn bị cho buổi tiệc, căn phòng vốn luôn đầy ắp người nay chỉ còn lại hai người họ. Trong không khí, bụi li ti bay lơ lửng, yên tĩnh đến lạ thường.
Một nửa khuôn mặt Chương Ly chìm trong nắng, khiến vẻ nam tính rắn rỏi trên người hắn bỗng trở nên dịu dàng, như một con sư tử bờm xù đang ung dung chờ con mồi tự dâng tới miệng.
Cố Đăng nhìn hắn một lúc, cuối cùng lại cụp mắt xuống nói: “Không có gì đâu.”
“Cố Đăng.” Chương Ly mở miệng.
“Cookie!” Cố Đăng nhanh tay chộp lấy Cookie, cố tình ngắt lời hắn, “Lâu rồi không gặp, sủa một cái nào~”
“Gâu gâu gâu~!” Con chó lớn nhiệt tình vẫy đuôi về phía Chương Ly.
Nhưng Chương Ly không xoa đầu Cookie, ánh mắt đen trầm vẫn chăm chăm nhìn Cố Đăng, mang theo chút khí thế không dễ thấy.
Tự dưng Cố Đăng cảm thấy hơi bối rối. Anh vừa định đứng lên rời đi thì Cookie lại muốn chơi với Chương Ly, bất ngờ nhảy phốc lên ghế lắc.
Chiếc ghế lắc bị cú va đập khiến nghiêng hẳn về sau, đầu Cố Đăng cũng theo đó ngửa ra, má gần như sượt qua hông Chương Ly. Mùi sữa tắm thanh mát trộn lẫn mùi hương đậm đặc của đàn ông ập vào khoang mũi. Trong ánh sáng chói lòa ấy, có thứ gì đó đang… căng ra.
Cố Đăng mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng há hốc không tin nổi. Ghế vẫn còn lắc nhẹ vì quán tính, anh có cảm giác mình sắp đập vào hông Chương Ly… hoặc là chạm vào thứ còn khó xử hơn nữa.
Cố Đăng hốt hoảng muốn bật dậy, nhưng ghế đột nhiên ngừng lắc. Chương Ly đưa tay ấn nhẹ lên vai anh. Lúc này hắn vừa tắm xong, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi bật, đến cả đốt ngón tay cũng ửng đỏ, như mấy bức hình bàn tay được dân mạng mê mẩn thả tim rần rần.
Bàn tay ấy đặt ngay bên tai Cố Đăng, chỉ cần hơi nhích một chút là có thể chạm vào má, hoặc đầu anh. Cố Đăng ngồi thẳng dậy, đến cả hơi thở cũng ép nhẹ xuống.
Nhưng dù anh có nín thở, vẫn không thể tránh khỏi việc trông thấy cơ ngực nổi bật, yết hầu rõ ràng, đường quai hàm sắc nét, và cả ánh mắt đang nhìn anh như thú săn mồi.
Cổ họng Cố Đăng nuốt một cái, cảm giác miệng khô khốc. Không khí dần đặc quánh, có điều gì đó đang lên men.
Đúng lúc này, cửa chính “rầm” một tiếng bị ai đó đạp mở, Ali vừa nhảy chân sáo vừa bước vào: “Chú Cố, chú Chương, hai chú chậm quá à, mẹ bảo cháu gọi hai người!”
Thấy cô chủ nhỏ tới, Cookie lao ngay về phía Ali. Cố Đăng cùng lúc bật khỏi ghế, giả vờ chỉnh lại quần áo. Chương Ly bình tĩnh rút tay về, khoác thêm chiếc áo gió dài để che người.
Ali thả Cookie ra, tò mò hỏi: “Chú Cố, mặt chú đỏ lắm đó.”
“Thật à?” Cố Đăng đưa tay sờ mặt, yếu ớt cãi lại, “Chắc không đâu…”
Ali lại quay sang nhìn Chương Ly, mắt tròn xoe, kinh ngạc thốt lên: “Chú Chương, tai chú cũng đỏ nữa!”
“……”
“……”
Hai người liếc nhau, rồi đồng loạt quay lưng lại với Ali.
“Tôi biết kiểu gì cũng phải để tôi ra tay,” cửa lại mở ra lần nữa, Judy bước vào với hai bộ trang phục dân tộc trên tay, “Mượn được hai bộ đồ, hai người thay vào cho có không khí.”
Cố Đăng và Chương Ly quay đầu cảm ơn, Ali lập tức hét lên phát hiện mới: “Mẹ ơi, mặt họ đỏ hết rồi, có phải bị sốt không? Con có thể cho họ mượn búp bê để chữa bệnh!”
Judy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hai người vài giây, rồi nói: “Chắc không sốt đâu, là nóng quá thôi. Tụi mình ra ngoài đi, để họ thay đồ.”
Ali nghe mẹ nói liền tin, gọi Cookie đi cùng.
Một lớn một nhỏ dắt theo một con chó lần lượt rời khỏi phòng, sự náo nhiệt cũng theo đó mà biến mất. Không gian trở lại tĩnh lặng, quánh đặc, hòa vào ánh hoàng hôn màu cam như mật, toát ra mùi vị ngọt ngào như mật ong.
Trong bầu không khí ấy, họ thay những chiếc áo khoác dày làm từ da thú, đội mũ lông mềm mại, mang ủng đi tuyết, thắt thêm dây lưng thêu hoa văn dân tộc.
Ngẩng đầu nhìn nhau, cả hai đều sững lại một chút, sau đó lại cùng quay đi, sóng vai bước ra nơi tổ chức buổi tiệc.
Khi trời tối hẳn, mặt trời dịu xuống, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên ngôi làng. Trên bãi đất bằng ngoài làng, lửa trại bập bùng cháy. Người lớn mặc trang phục dân tộc rực rỡ, đang chế biến cá voi, lũ trẻ thì đuổi theo chó chơi đùa khắp nơi.
Judy và Smith vẫy họ tới, nói miếng thịt Chương Ly tặng Cố Đăng đã được làm thành thịt khô, để có thể bảo quản lâu dài.
Trước khi tiệc bắt đầu, mọi người quây quần đánh trống nhảy múa, thi thoảng còn giả giọng cá voi. Tiếng hát da diết buồn thương, chẳng giống đang mừng vụ mùa mà như đang tiễn biệt. Chương Ly giải thích với Cố Đăng, đây là nghi lễ tưởng niệm cá voi, cảm ơn sự hy sinh của nó cho họ.
Chỉ đến khi tưởng niệm kết thúc, mọi người mới bắt đầu thưởng thức món ăn. Không khí lúc này mới thực sự sôi động, trở thành đúng kiểu náo nhiệt như Cố Đăng tưởng tượng.
Mọi người chia nhau từng phần thịt cá voi. Dù vẫn chưa quen vị, nhưng có lẽ vì còn tươi, nên ăn ngon hơn lần đầu. Ngoài thịt còn có rượu mạnh. Chương Ly cùng đội săn cá voi cụng ly chúc mừng, ăn nhiều thịt, cũng uống không ít rượu.
Cố Đăng ngồi cùng bàn với lũ trẻ, nhìn chúng chạy vòng quanh cười đùa. Cookie thi thoảng chạy lại, anh liền dùng cá cho nó ăn, tiện tay xoa đầu nó.
Carly ngồi trên ghế, bĩu môi không chịu ăn da cá voi, bảo chỉ muốn ăn lưỡi. Còn bên kia, một bà cụ vừa ăn được miếng da cá tươi đã xúc động đến bật khóc.
Cả khu tiệc rất náo nhiệt, nhưng không hề ồn ào, mà ấm áp và rộn ràng. Cố Đăng nhìn khung cảnh ấy, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác được xoa dịu. Ở nơi lạnh lẽo, hoang vu nhất của địa cầu, vẫn có người sống hết mình từng ngày. Chính sự tồn tại ấy đã chữa lành anh, tiếp cho anh dũng khí để đối mặt với những điều khó khăn hơn nữa.
Khi tiệc sắp kết thúc, âm nhạc dần trở nên rộn ràng. Người ta ăn uống no nê rồi cầm nhạc cụ nhảy múa.
Ali kéo tay Cố Đăng cùng đánh đàn, cô bé gõ chiếc trống nhỏ, lắc đầu hăng hơn ai hết. Cố Đăng đệm guitar, lúng túng hát mấy câu bằng tiếng địa phương.
Ngày càng nhiều người hòa vào điệu nhạc, có người nhảy, có người hát. Cố Đăng nhìn quanh đám đông tìm Chương Ly, nhưng mãi vẫn không thấy. Đang định bỏ cuộc, lại phát hiện Chương Ly từ lúc nào đã cầm máy ảnh đứng cách đó không xa…
Ali là người đầu tiên phát hiện ra máy quay, cô bé làm đủ trò khoa trương về phía Chương Ly. Cố Đăng cũng nhanh chóng nhập cuộc, ánh lửa bập bùng phản chiếu vào đôi mắt dịu dàng của anh. Dù đang khoác lên người bộ đồ lông thú dày cộp, khí chất khi anh cất tiếng hát vẫn không hề bị che lấp.
Mọi người lần lượt tụ lại quanh Cố Đăng, cùng nhau tham gia vào buổi lễ hội tưng bừng. Đến cuối cùng, chính anh cũng không biết mình đang hát gì nữa, tiếng Anh, tiếng Inuit, thậm chí cả tiếng Trung cũng có. Nhưng chẳng ai bận tâm, bởi họ có thể cảm nhận được thiện ý và niềm vui từ ánh mắt anh.
Cố Đăng vừa hát vừa thấy sống mũi cay cay, lại muốn khóc. Anh từng nghĩ… cả đời này, sẽ không còn thấy vui vì âm nhạc nữa.
Hát xong, Ali lại kéo anh đi nhảy. Nhảy hết một vòng, Ali phấn khích đến đỏ bừng cả mặt, còn kéo Cố Đăng nhảy tiếp vòng thứ hai. Nhưng Cố Đăng dừng lại, quay sang vẫy tay với Chương Ly đang đứng cạnh đống lửa.
Cố Đăng đoán chắc là mình say rồi, nếu không thì sao lại làm ra hành động này với Chương Ly?
Chương Ly ngẩng đầu từ trong đám đông, tạm thời chưa có phản ứng gì.
Đúng lúc đó, bài nhạc đổi giai điệu, tiếng trống dồn dập và giọng hát hòa theo nhịp vang lên, tim Cố Đăng cũng đập thình thịch theo từng nhịp.
Đến nhịp thứ hai, Chương Ly nắm lấy tay Cố Đăng, hòa vào đám đông đang tưng bừng nhảy múa.
Không biết ai thêm củi, ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn, soi rõ bộ xương khổng lồ của cá voi. Dưới ánh trăng, Cố Đăng nhìn sang Chương Ly, bỗng thấy tim mình cũng biến thành đống lửa kia, nhẹ bẫng bay lên không trung.
Mười một giờ đêm, tiệc chưa tàn. Cực nhật biến thế giới thành một công viên giải trí khổng lồ, mọi người ở đây ăn mừng mùa màng, chia sẻ niềm vui, giao hòa cùng các vị thần cổ xưa. Yến tiệc chưa bao giờ có hồi kết.
Họ nhảy hết bài này đến bài khác, đến khi Cố Đăng thấy lòng bàn tay có gì đó lạ lạ, mới kéo Chương Ly về phía đống lửa. Anh đã ngà ngà say, gần như phải dí sát vào lòng bàn tay đối phương mới nhìn rõ được.
Trong lòng bàn tay Chương Ly có hai vết hằn sâu do dây siết, máu đã khô, chỉ còn lại lớp da sần sùi.
“Lúc nãy tôi đã muốn hỏi rồi,” Cố Đăng định chạm vào, nhưng rồi lại rụt tay về, chỉ ngẩng đầu hỏi, “Tay anh bị sao vậy?”
Chương Ly: “Lúc săn cá voi bị dây thừng siết, giờ không đau nữa rồi.”
Cố Đăng: “Sao không băng lại?”
Chương Ly vốn định nói không cần, để mấy hôm đóng vảy là xong. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Đăng, anh lại đổi lời: “Bận quá, chưa kịp.”
Cố Đăng lập tức giận, trách anh không biết quý trọng thân thể, còn nói phải đưa anh đi băng lại. Chương Ly ngoan ngoãn đi theo.
Phòng ngủ chưa có ai về, Cố Đăng bảo Chương Ly ngồi ở đầu giường, còn mình đi lục tìm túi thuốc… túi thuốc…
Chương Ly đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, đến xem thì thấy Cố Đăng ôm ba lô ngủ gục mất rồi. Anh ngủ với miệng hơi hé, má trắng sáng dưới ánh trăng, miệng còn lẩm bẩm gì đó. Chương Ly ngồi xổm nhìn anh một lúc, định gọi thì Cố Đăng tự tỉnh, lại bắt đầu lục tìm túi cứu thương trong cơn lờ đờ vì rượu.
Cố Đăng xưa nay không biết sắp xếp đồ đạc, đi chơi là nhét hết vào túi to, vừa nhiều vừa lộn xộn, muốn tìm túi thuốc thật chẳng dễ.
Ngay khi anh định đổ hết đồ ra để chọn, sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi: “Lại đây.”
Cố Đăng quay lại, thấy Chương Ly ngồi d*ng ch*n trên ghế, cúi đầu gọi mình. Ánh đèn chiếu từ trên cao khiến khuôn mặt anh hiện ra vẻ lạnh lùng sắc bén, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Cố Đăng bỗng thấy tim đập nhanh hơn, nhưng không đi ngay, chỉ nói: “Tôi đang tìm túi thuốc.”
“Ở chỗ tôi,” Chương Ly nói, “Không phải cậu định băng tay cho tôi à?”
Cố Đăng: “Phải rồi.”
Chương Ly: “Vậy lại đây.”
Cố Đăng lười đứng lên, cứ thế nửa ngồi nửa bò trườn đến trước mặt Chương Ly, ngẩng đầu bảo: “Đưa tay đây.”
Chương Ly chìa tay ra, Cố Đăng lại gối cằm lên tay anh, cười ngây ngô. Chương Ly liền bóp nhẹ cằm anh, trong mắt đen tuyền dần hiện lên cảm xúc khó phân.
“Ư…” Cố Đăng bị ép ngẩng đầu, cơ thể bị giữ chặt, chỉ có thể chớp mắt bối rối.
“Cố Đăng, cậu say rồi.” Giọng Chương Ly trầm thấp vang lên.
“Tôi không say!” Cố Đăng hét lớn.
“Sao chứng minh cậu không say?” Bàn tay thô ráp vuốt nhẹ cằm anh.
Cố Đăng hoàn toàn không để ý, im lặng vài giây rồi há miệng: “Gâu gâu gâu~”
“……”
Chương Ly buông tay, từ bỏ ý định trêu thằng ngốc.
Cố Đăng chẳng hay biết gì, vui vẻ mở túi thuốc. Trước tiên anh sát trùng vết thương, rồi dùng băng gạc quấn quanh. Dù đầu óc lơ mơ, nhưng động tác của anh lại rất thuần thục.
“Xong rồi!” Sau khi băng tay xong, Cố Đăng còn vỗ nhẹ mu bàn tay Chương Ly như đang an ủi. Sau đó anh dọn lại túi thuốc, định đứng lên, không ngờ ngồi xổm lâu máu không lên não, Cố Đăng tối sầm mặt, ngã phịch lên đùi Chương Ly.
“Xin, xin lỗi…” Rượu bị dọa cho bay sạch, mặt Cố Đăng đỏ bừng, định ngồi dậy thì lại chạm trúng vật gì đó cứng cứng.
Cơ thể anh cứng đờ, ngẩng đầu định nhìn sắc mặt Chương Ly, nhưng đối phương đã dùng tay đang băng bó giữ lấy cằm anh, bắt anh quay mặt đi chỗ khác.
Người dự tiệc lục tục quay về, Cố Đăng ngây người nhìn ra cửa, đầu đầy nghi vấn: Mình đang ở đâu? Mình vừa chạm vào gì? Chương Ly sao lại có phản ứng như vậy?
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, còn nghe được tiếng nói chuyện. Khi cửa bị đẩy ra, Chương Ly buông tay, Cố Đăng lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Mấy người đàn ông say xỉn chào hỏi nhau, rồi đi rửa mặt, lên giường.
Thời gian trôi qua từng phút, tiếng ngáy vang vọng khắp phòng, nhưng Cố Đăng không tài nào ngủ nổi, cứ trở mình mãi, đầu đầy hình ảnh vừa rồi.
Tại sao anh lại đòi băng tay Chương Ly? Tại sao không đứng vững lại ngã vào lòng người ta? Giờ thì xấu hổ rồi đấy!
Khổ nỗi anh và Chương Ly còn phải ngủ chung giường, cùng đắp một chiếc chăn, hơi lệch một chút là đụng vào nhau. Bình thường họ đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng đôi khi vẫn có sơ suất.
Cố Đăng đành dịch hết mức ra mép giường, gần như nửa người đều treo ra ngoài. Sau lưng, Chương Ly đột nhiên vén chăn ngồi dậy, Cố Đăng tò mò ngẩng đầu.
Chương Ly im lặng một lúc, rồi nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài ngủ.”
Cố Đăng sửng sốt: “Trời lạnh thế này, anh định ngủ đâu?”
Chương Ly: “Tôi có chỗ.”
“Có cái đầu anh ấy.” Cố Đăng cắt ngang, cái làng này hầu như không có khách du lịch, nguyên vật liệu xây dựng cũng hạn chế, làm gì có phòng thừa. Không thì anh cũng chẳng phải chen chúc cùng ba thế hệ nhà người ta.
“Ngủ đi,” Cố Đăng nắm lấy tay Chương Ly, để anh yên tâm còn nói thêm, “Lúc tôi ngồi lên đùi anh chẳng biết gì hết.”
Chương Ly: “……”
Hắn đành nằm xuống lần nữa, cố gắng nghiêng hẳn về một bên, không để cơ thể chạm vào Cố Đăng.
Ánh trăng bạc tràn ngập khắp phòng, Cố Đăng nhắm mắt lại, cố không nghĩ tới chuyện ban nãy. Nhưng đầu óc anh luôn lộn xộn, đêm nào cũng tự diễn phim trong đầu trước khi ngủ.
Dù không nghĩ tới chuyện đó, trong đầu anh vẫn đầy những chuyện linh tinh, từ ảnh tắm sơ sinh năm đầy tuổi đến bài điếu văn sau khi chết, đủ thứ rối tung không dứt ra được.
Hay là uống thuốc ngủ thôi? Nhưng dậy đi lấy thì lạnh quá, Cố Đăng lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng mơ màng thiếp đi.
Anh mơ thấy một giấc mộng. Sở dĩ biết là mơ, vì khung cảnh đã từng xuất hiện.
Trong một cửa hàng đồ leo núi treo đầy ba lô, anh thấy Chương Ly đang giúp mình đo chiều dài lưng. Một tay Chương Ly đặt ở thắt lưng anh, nói đó là phần cao nhất của xương hông. Nhưng khi Cố Đăng quay đầu lại, thì thấy ngón tay ấy đang ấn vào hõm eo anh. Tay kia không đặt ở đốt sống C7 mà lại vòng ra phía trước, nắm lấy cổ anh.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông siết dần, không cho kháng cự, rất nhanh khiến anh nghẹt thở.
Nhưng cảnh vật đột ngột chuyển sang phòng khách sạn, Chương Ly ghì anh vào gương phòng tắm, tay đang băng bó nâng cằm anh lên nói: “Nhớ kỹ dáng vẻ bây giờ của cậu.”
Cố Đăng ngẩng đầu, thấy trong gương ánh mắt mình lờ đờ, môi khẽ hé. Chương Ly dán sát sau lưng anh, cơ bắp cuồn cuộn, như một con báo đen đang căng mình.
Đây là tình huống quái gì? Cố Đăng giật mình, vừa động đậy đã bị ép vào gương, tấm kính lạnh buốt dán vào da thịt, eo bị giữ chặt, bàn tay trên cổ ngày càng siết mạnh. Cố Đăng gần như nghẹt thở, nhưng trong nỗi đau cận kề ngạt thở đó, lại xen lẫn kh*** c*m đáng xấu hổ.
Khi Cố Đăng tỉnh lại, phòng đã không còn ai, ánh nắng vẫn chói chang, ngoài cửa vọng vào tiếng trò chuyện lờ mờ.
Anh cúi đầu nhìn quần mình, lặng thinh mấy giây, rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.