Sau những ngày tiệc tùng náo nhiệt, buổi sáng hôm sau lại trở nên đặc biệt yên ắng. Dù chưa quá trưa, mặt trời đã lên cao.
Cố Đăng lén lút thu dọn đồ đạc, vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng chó sủa. Anh ngồi xuống, hết sức xoa đầu Cookie, vừa ngẩng lên thì thấy Chương Ly đang đi về phía mình.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra tối qua, mặt anh bỗng nóng lên, vô thức kéo giãn khoảng cách.
Chương Ly lại rất bình thản, đưa tay xoa đầu Cookie rồi nói: “Muốn ăn sáng không?”
Cố Đăng đáp: “Ăn… ăn chứ.”
Trong phòng ăn, Judy đang gỡ tóc cho Ali, nói đúng hơn là gỡ cái đầu đầy những bím tóc rối như bụi rậm của cô bé.
Tối qua Ali quẩy cả đêm, đầu bím tóc nhỏ tinh xảo giờ đã bung hết cả, đan chằng chịt như rễ cây. Judy phải vật lộn với đống tóc đó từ sáng sớm.
Ali còn ngái ngủ, vừa gật gù vừa lờ mờ chào hỏi: “Chào chú.”
Giọng khàn đặc, làm Cố Đăng giật cả mình.
Judy trách nhẹ: “Bảo tối qua mặc ấm vào mà không nghe, giờ thì cảm rồi đấy.”
“Con đâu có cảm,” Ali nghiêm túc cãi, “Chỉ là khàn giọng thôi.”
Nói xong còn nháy mắt với Cố Đăng như thể hai người hiểu ý nhau.
Cố Đăng: “…”
Anh nhớ lại cảnh tối qua Ali lắc đầu lắc cổ, rồi cả hai cùng gào lên những nốt cao.
“Phê không?”
“Phê muốn xỉu!”
“Cháy không?”
“Cháy banh luôn!”
“Nổ không?”
“Nổ tung trời!”
“Tiếc là không có đàn guitar điện!”
“Cháu cũng không có trống!”
“Nhưng chú biết hát!”
Cố Đăng há miệng hát luôn, không rõ anh phát ra âm thanh kiểu gì, nghe cứ như tiếng guitar điện thật.
Ali trợn mắt sửng sốt: “Sao chú hát được như vậy? Cháu cũng muốn hát!”
Cố Đăng không trả lời, vừa lùi vừa cố tình trêu: “Chú còn biết chuyển giọng đấy! Cả giọng cá heo cũng có luôn!”
Mỗi lần anh nói một câu là lại hát một đoạn, Ali như phát cuồng, đuổi theo anh khắp sân: “Cháu cũng muốn hát! Chú dạy cháu với! Cháu van xin chú đấy!”
Thế là cả hai hú hét loạn xạ, lắc đầu lắc cổ, các kiểu âm thanh bay khắp nơi, mãi đến khi Chương Ly nhập cuộc thì bầu không khí hỗn loạn mới kết thúc.
Hồi tưởng dừng lại, Cố Đăng âm thầm đỡ trán. Việc Ali khàn giọng và đầu tóc rối tung như tổ quạ, anh gánh một nửa trách nhiệm. Anh ngồi xuống, cùng gỡ tóc giúp cô bé.
Chương Ly thì đi giúp Smith chuẩn bị bữa sáng. Khi họ vừa “biến” Ali thành một chú sư tử xù lông thì Chương Ly và Smith cũng đã nấu xong bữa ăn.
Judy bảo Ali đi gọi bà ngoại dậy, Ali lạch bạch chạy vào, một lát sau chạy ra nói: “Bà ngoại còn đang ngủ.”
“Có lẽ tối qua mệt quá,” Judy gật đầu, “Vậy thì mình ăn trước, để bà ngủ thêm chút nữa.”
Ali vui vẻ nói: “Vậy ăn thôi, lúc rời đi con sẽ chào bà sau.”
Họ dự định hôm nay quay về. Judy và Smith đều phải đi làm, Judy ở đây đã mười ngày, nghỉ phép cũng dùng hết rồi, Ali còn phải đi học. Giờ tình hình của Carly đã tốt hơn, Judy muốn đưa bà quay lại thành phố sống để tiện chăm sóc.
Chương Ly cũng sẽ tiếp tục hành trình đi bộ. Còn Cố Đăng đã nảy ra vài ý tưởng mới, muốn về lại thành phố tìm phòng thu để ghi âm.
Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn sáng. Không biết vì sao, Cookie bỗng sủa lên.
“Sao thế? Còn muốn ăn nữa à?” Ali xoa đầu nó rồi đưa cho nó miếng thịt cá voi, “Thôi được rồi, miếng cuối cùng đó nha!”
Cookie nhìn miếng thịt hai giây, rồi “gâu” một tiếng, há miệng nuốt gọn.
Bữa sáng kết thúc rôm rả. Judy và Smith bắt đầu thu dọn hành lý, Cố Đăng chỉ có mỗi cái ba lô leo núi, quyết định đi dạo ra biển một lần nữa trước khi rời đi.
Thật kỳ lạ, ở đây ăn không no, ngủ không ngon, ngôn ngữ lại không thông. Thế mà khi thật sự phải đi, trong lòng lại thấy không nỡ.
Cố Đăng đi dọc con đường nhỏ ra biển. Hai bên đường, lớp tuyết bắt đầu tan dưới ánh mặt trời, từ đất đóng băng đen sì nhú lên những mầm xanh nhạt. Mùa xuân sắp tới rồi!
Nhưng nước biển vẫn lạnh buốt, bờ cát và mặt biển vẫn còn những tảng băng lớn. Cố Đăng đứng đó một mình một lúc, khi quay đầu lại thì thấy Chương Ly đang giơ máy ảnh lên.
Anh hỏi: “Anh chụp ảnh à?”
Chương Ly gật đầu.
“Chụp xong có thể gửi cho tôi một bản không?”
“Được, cậu cho tôi địa chỉ. Rửa ảnh xong tôi gửi.”
Cố Đăng gật đầu, tò mò nhìn Chương Ly chụp ảnh. Chiếc máy này là loại dùng phim, có màn hình vuông trên thân máy để ngắm. Nhìn qua đó, cảm giác như đang xem tranh trong phòng triển lãm.
Có lẽ vì nhìn quá chăm chú, Chương Ly hỏi: “Cậu muốn thử không?”
“Vậy để tôi thử xem.” Cố Đăng cầm máy lên, hỏi cách dùng.
“Ngắm qua màn hình này, bấm nút này để chụp. Chụp xong thì kéo cần lên cuốn phim, rồi chụp tiếp.”
Thao tác không quá phức tạp. Cố Đăng ngắm biển rồi bấm chụp, nghe tiếng “tách” vang lên, nhưng màn hình lại trống không. Anh kéo cần về, cảm giác là lạ: “Kỳ ghê, chụp xong mà chẳng thấy gì cả.”
Chương Ly động viên anh chụp thêm vài tấm. Vì phim không cho phép sai sót nên Cố Đăng không dám bấm bừa, phải cân nhắc kỹ mỗi khung hình.
Cảm giác đó rất mới lạ. Khi nhìn thế giới qua ống ngắm, mọi thứ dường như được phủ một lớp màu đặc biệt, mỗi khung hình đều như một cảnh phim.
Anh chụp biển, băng trôi, chim biển, ngôi làng… rồi trong ống ngắm bỗng xuất hiện một bóng người.
Cố Đăng do dự vài giây, rồi lấy cớ ngắm cảnh để thản nhiên nhìn Chương Ly qua ống kính. Máy ảnh độ phân giải cao ghi lại từng chi tiết trên người hắn: tóc bị gió thổi tung, hàng mi dài rõ nét, cả từng nếp da trên mặt cũng nhìn thấy rõ.
Rõ đến mức khiến người ta có cảm giác mình đang lén nhìn trộm.
Cố Đăng tự dưng thấy có lỗi, định dời ống kính đi thì bất chợt nghe “tách” một tiếng… không biết từ lúc nào anh đã bấm chụp.
Tim anh đập thình thịch, vội dời máy ảnh đi. May là Chương Ly không phát hiện ra vẻ luống cuống của anh. Cố Đăng nín thở, lại đưa ống kính ngắm về phía hắn.
Tiếng sóng biển rì rào, nhưng bên tai anh như hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Giữa tiếng tim đó, anh bấm máy, giữ Chương Ly lại trong khoảnh khắc này mãi mãi.
Lúc ấy, Cố Đăng chợt hiểu ra ý nghĩa của nhiếp ảnh bằng phim. Anh dùng máy ảnh lưu giữ một giây phút chỉ thuộc về riêng họ, niêm phong trong cuộn phim nhỏ xíu, rồi một ngày kia được tráng rửa và nhìn thấy ánh sáng, để một lần nữa cảm nhận lại hồi hộp khi ấy.
Anh liế.m môi, cổ họng khô khốc. Một ngọn lửa âm ỉ bùng lên trong người, bàn tay nóng ran, đến mức suýt không giữ được máy ảnh.
Chương Ly vẫn chưa phát hiện, nên anh cứ thế mà chụp tiếp: hàng lông mày sắc nét, sống mũi cao, bờ môi đầy đặn.
Cảm giác như đang quay lén khiến thần kinh anh căng như dây đàn, nhưng đồng thời cũng mang đến một cơn kí.ch th.ích chưa từng có. Cố Đăng hết lần này đến lần khác kéo cần, bấm máy, cho đến khi cần gạt không thể kéo thêm nữa.
Có chuyện gì vậy?
Cố Đăng vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Chương Ly bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn anh qua ống ngắm. Cố Đăng theo phản xạ nín thở.
“Cuộn phim này hết rồi.” Chương Ly lấy lại máy ảnh nói.
“Ờ? Ồ!” Cố Đăng lúc đó mới giật mình buông tay, nhìn Chương Ly lấy cuộn phim cũ ra, lắp cuộn mới vào, rồi lại đưa máy cho anh.
Cố Đăng: “Tôi chụp xong rồi.”
Chương Ly gật đầu, thu máy về.
Cố Đăng lòng rối như tơ vò, trên đường về ánh mắt vẫn dính chặt vào túi áo khoác mà Chương Ly đã cất cuộn phim. Đến tận khi về đến đầu làng, anh mới không nhịn được nữa, lên tiếng: “Ảnh tôi chụp lúc nãy…”
Chương Ly đáp: “Tôi tráng xong sẽ gửi cho cậu.”
Cố Đăng ngập ngừng đề nghị: “Trong lúc anh đi bộ chắc không tráng được đâu, tôi muốn mang cuộn phim về tráng trước.”
Chương Ly bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn anh.
Hắn không trả lời ngay, khiến Cố Đăng ngỡ là sẽ bị từ chối. Nhưng khoảng bốn, năm giây sau, Chương Ly đưa cuộn phim cho anh, còn hỏi: “Cần tôi giới thiệu tiệm rửa ảnh ở Anchorage không?”
Giọng hắn bình thản lạ thường, như thể hoàn toàn không biết chuyện Cố Đăng đã chụp trộm mình.
Cố Đăng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Không cần làm phiền anh đâu, tôi tự tìm là được.”
Chương Ly không nói thêm gì nữa.
Tuyết bên đường đang tan dưới ánh nắng, Cố Đăng nắm chặt cuộn phim đi bên cạnh Chương Ly. Giữ được bí mật rồi, lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm, dù sao anh cũng không định tiến thêm gì với Chương Ly, giữ khoảng cách vẫn là tốt nhất cho cả hai.
Nhưng không hiểu sao, khi nhìn bóng lưng Chương Ly dần xa, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi buồn mơ hồ.
Từ bãi biển quay về, Cố Đăng nhận ra không khí trong làng có chút bất thường. Nhiều người dân đứng trước cửa nhà Carly, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề.
Cố Đăng len vào đám đông, thấy Ali đang khóc đến mức không thở nổi. Vừa trông thấy anh, cô bé liền nhào tới: “Huhu chú ơi, bà ngoại cháu mất rồi!”
Cố Đăng khựng bước, toàn thân như đông cứng lại. Một cảm xúc kỳ lạ xen lẫn buồn đau và tức giận dâng lên trong lòng anh. Đúng vậy, anh thấy giận dữ.
Thật khó hiểu, anh đâu phải người thân của Carly, vậy mà khi nghe tin này, đầu óc anh lại hoàn toàn trống rỗng, đến mức không sao cử động được.
Sao lại như vậy chứ? Carly mới chỉ tỉnh lại hôm qua thôi mà, sao lại đột ngột ra đi như vậy?
Nhưng Cố Đăng không để lộ điều gì, chỉ ngẩn người mấy giây rồi nhanh chóng kiềm chế mọi cảm xúc, cúi xuống bế Ali lên.
Judy vội vã từ trong phòng chạy ra, nhờ Cố Đăng trông Ali giúp, còn cô thì đi mời thầy cúng lo nghi thức tiễn đưa. Smith ở lại trong phòng chuẩn bị các vật dụng cho lễ nghi.
Có người hỏi chuyện Carly qua đời, dù sao tối qua bà vẫn còn dự tiệc cùng mọi người, trông chẳng khác gì một người bình thường, sao lại đột ngột như vậy…
“Chúng tôi cũng rất bất ngờ,” Smith thở dài, “Trước bữa sáng Ali vào phòng, bà vẫn còn ngủ. Đến lúc chuẩn bị rời đi, chúng tôi quay lại gọi thì phát hiện bà đã không còn thở nữa.”
Không ai ngờ lại đột ngột đến vậy. Cố Đăng vỗ vai Smith, nói lời chia buồn.
Smith vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ đến lúc ôm Chương Ly mới nghẹn ngào: “Lại phải phiền anh thêm vài ngày nữa.”
Chương Ly vỗ mạnh vai ông, giọng trầm ổn, đầy sức nặng: “Có việc gì cứ nói.”
Không lâu sau, Judy đưa thầy cúng đến phòng Carly, tổ chức nghi thức tiễn hồn theo phong tục bản địa. Cố Đăng và Chương Ly đứng bên cạnh, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Theo chỉ dẫn của thầy cúng, người thân Carly đứng quanh giường, vừa đánh trống vừa hát tiễn biệt bà.
Tiếng hát ai oán vang khắp căn phòng, một cơn gió từ đâu thổi tung rèm giường, Cố Đăng vô tình nhìn thấy Carly nằm sau lớp rèm. Bà nằm đó rất yên bình, thân thể đã cứng lại, trên da bắt đầu hiện ra những vết loang đỏ tím.
Cố Đăng chớp mắt, quay sang nhìn Chương Ly đầy nghi hoặc, thấy hắn cũng nhẹ gật đầu, rõ ràng cũng phát hiện điều bất thường.
Smith nói Carly mất sau bữa sáng, nhưng căn cứ vào thời gian xuất hiện vết tử thi thì bà đã qua đời ít nhất hai tiếng trước, lúc ấy bọn họ còn đang ăn sáng bên ngoài.
Vậy tại sao Smith lại nói dối? Và Judy cũng không hề phản đối gì. Cố Đăng chợt nhớ lại, lúc đó Ali vào gọi bà ăn sáng, cô bé tưởng bà vẫn đang ngủ… nhưng thực ra thì…
Đến đây, Cố Đăng mới chợt hiểu ra.
Tấm rèm khẽ buông xuống, như một lời tiễn biệt dành cho cuộc đời Carly. Giữa tiếng hát tiễn đưa của người thân, linh hồn Carly rời khỏi thân xác, theo cơn gió nơi hoang dã bay về bầu trời.
Carly, như bao thế hệ tổ tiên của mình, được chôn cất tại nghĩa địa xương cá voi.
Tang lễ diễn ra vào sáng sớm, khi mặt trời chưa kịp lên. Trên trời còn treo một vầng trăng lưỡi liềm, cùng ánh rạng đông tím nhạt nhuộm sáng cả mặt đất. Trong làn sương sớm dày đặc, Cố Đăng theo chân dòng người băng qua con đường nhỏ đến nghĩa địa xương cá voi.
Đây không phải lần đầu Cố Đăng nghe nói về nơi đó. Anh từng nghe người khác kể, cũng từng mường tượng ra cảnh tượng như thế. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, anh vẫn thấy nghẹn lời vì kinh ngạc.
Giữa vùng hoang dã lạnh lẽo, những chiếc xương cá voi cao hơn một mét mọc san sát, xếp thành vòng tròn. Một đầu chôn sâu trong đất, đầu còn lại vươn thẳng lên trời, cùng mặt đất hoang vu hợp thành một cảnh tượng chấn động lòng người.
Bộ xương đại diện cho Carly – một con cá voi đầu cong – đứng lặng lẽ trong màn sương sớm. Ali cẩn thận dâng lên hai bông hoa nhỏ màu tím nhạt hình bát, là hoa bạch đầu ông, loài hoa nở sớm nhất ở Bắc Cực, cô bé phải đào đất đến mòn cả mười đầu ngón tay mới tìm được.