Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 28

Sau lễ tang, Cố Đăng bỗng đổ bệnh, toàn thân nóng ran, sốt đến mức không đi nổi. Nhà Judy theo đúng kế hoạch trở về Anchorage, Chương Ly ở lại chăm sóc Cố Đăng, đợi anh hồi phục mới rời đi.

Cố Đăng mê man suốt cả đêm, Chương Ly cũng thức trắng bên anh. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Cố Đăng hạ sốt, Chương Ly mới chợp mắt được một lát, tựa vào mép giường.

Cơn bệnh đến dữ dội, tối qua tình hình từng lúc nguy hiểm nghiêm trọng, vậy mà kỳ lạ là chỉ qua một đêm đã lui hẳn. Chỉ có điều khi tỉnh dậy, tinh thần Cố Đăng rất kém, cứ đờ đẫn nhìn trần nhà, thật lâu không chớp mắt.

Chương Ly đưa tay sờ trán anh, xác nhận đã hạ sốt mới gọi tên. Phải đến lần thứ ba Cố Đăng mới hoàn hồn, cười khẽ nói cảm ơn, giọng nhẹ như gió thoảng.

Chương Ly im lặng mười mấy giây, rồi hỏi: “Muốn ăn gì không? Tôi nấu.”

Cố Đăng: “Gì cũng được.”

Ở đây điều kiện khan hiếm, anh vốn hiểu chuyện, chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng.

Chương Ly nấu một nồi cháo thịt, gạo cho vào nước sôi nấu đến khi bung nở, đặc sánh rồi mới cho thêm lát thịt tươi và hành lá. Mùi thơm nức mũi, khiến người ta khó cưỡng. Cố Đăng ăn rất chậm, nhưng ăn nhiều hơn bình thường.

Đến trưa, anh đã có thể xuống giường đi lại, trông gần như chẳng khác gì lúc chưa bệnh. Nhưng anh cứ hay lơ đãng, và bất kể Chương Ly hỏi gì, anh cũng chỉ đáp những câu kiểu “ừ”, “cũng được”, “sao cũng được”. Nhìn qua thì ôn hòa, nhưng lại như đang tự cô lập chính mình.

Chương Ly phần nào đoán được là do cái chết của bà Carly ảnh hưởng đến anh, có lẽ khiến anh nhớ đến bà ngoại mình. Nhưng thế vẫn không thể giải thích được sự lạnh nhạt của anh với mình.

Tối hôm trước khi trở về Anchorage, Chương Ly cuối cùng cũng nói thẳng, trực tiếp hỏi: “Cậu có muốn nói chuyện không?”

Cố Đăng ngồi bên cửa sổ, ánh sáng lờ mờ hắt vào, phác thảo bóng anh thành một hình dáng mơ hồ. Anh cứ im lặng chừng hơn mười giây, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, giọng khẽ như thở: “Xin lỗi, tôi không muốn.”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Cuộc trò chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Thế cục đang dần mất kiểm soát khiến Chương Ly thấy bức bối.

Sau vẻ ngoài điềm đạm của Chương Ly, là khát vọng kiểm soát rất mạnh. Cuộc sống của hắn trông có vẻ ngẫu nhiên, nhưng thực chất mọi mắt xích đều có trật tự rõ ràng. Khi mọi chuyện tiến triển đúng như kế hoạch, hắn sẽ thấy thỏa mãn và thành công.

Thế nhưng Cố Đăng lại không thể bị quy hoạch, cũng chẳng thể bị sắp đặt. Dù Chương Ly có bao nhiêu giả định đi chăng nữa, cũng rất khó đọc chính xác được anh.

Hắn có thể chấp nhận việc Cố Đăng nhét ba lô lộn xộn, vì sự hỗn loạn ấy hắn có thể xử lý. Với Chương Ly, những điều có thể giải quyết thì không gọi là vấn đề. Nhưng khi Cố Đăng nói “xin lỗi, tôi không muốn”, Chương Ly lại thấy lạc lõng, bất lực.

Hắn có cảm giác mình đang bị Cố Đăng chi phối, nắm giữ, giống như đang đứng bên bờ vực mà lại tự trao sợi dây an toàn cho người khác.

Lý trí bảo nên rút lui đúng lúc, nhưng lại có một lực lượng vô hình mạnh mẽ hơn níu lấy hắn, hứa hẹn rằng những hoảng loạn, bất an, mất kiểm soát, thậm chí là từ bỏ bản thân mà hắn đang trải qua lúc này, sẽ dẫn đến một dạng hạnh phúc cuối cùng.

“Cậu tìm được phòng thu chưa?” Lúc mở lời lần nữa, Chương Ly nghe chính mình hỏi: “Phòng thu thường phải đặt trước. Nếu cậu cần thì tôi có thể…”

“Không cần đâu,” Cố Đăng ngắt lời, “Tôi không thu nữa.”

Chương Ly sững người: “Vì sao?”

“Viết rồi cũng chẳng để làm gì.”

“Là vì chuyện của bà Carly ảnh hưởng đến cậu sao?”

“Chương Ly,” Cố Đăng bất ngờ ngắt ngang, giọng rất dịu nhưng vô cùng kiên quyết, “Mình đừng nói về chuyện này nữa được không?”

Cuộc nói chuyện lại kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, Chương Ly phát hiện Cố Đăng không còn trong phòng.

Hắn tìm thấy anh trên bãi biển. Cố Đăng ngồi thụp bên bờ nước, gió biển thổi đỏ cả mắt. Chương Ly thoáng nghĩ anh sẽ làm chuyện dại dột, nhưng Cố Đăng chỉ lặng lẽ ngắm biển, rồi trở về khi mặt trời vừa lên.

Chương Ly bước ra từ phòng, giả vờ như không biết gì: “Ra ngoài à?”

“Ừ,” Cố Đăng đáp bình thản, “Tôi ra biển đi dạo chút.”

Chương Ly không hỏi thêm, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Suốt bữa ăn, hai người yên lặng đến kỳ lạ. Tiếng va chạm của muỗng đũa càng khiến không khí thêm lạnh lẽo. Trong sự im ắng tưởng như đông cứng ấy, Cố Đăng ăn xong bữa sáng.

Chương Ly đột ngột nói: “Ali nhờ tôi hỏi cậu thấy sao rồi.”

Cố Đăng đứng dậy dọn chén: “Lát nữa tôi liên hệ với con bé.”

Chương Ly lại đưa tay giữ lấy cổ tay anh, ngẩng đầu nhìn.

Cố Đăng cúi mắt, trong mắt không hề gợn sóng: “Còn gì nữa không?”

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Chương Ly buông tay, cúi đầu như nhận thua: “Ali chỉ là cái cớ. Thật ra là tôi muốn biết cậu thế nào.”

Cố Đăng im lặng một lát, rồi như trấn tĩnh lại, nói đều giọng: “Cảm ơn anh quan tâm, tôi ổn.”

Nhưng Chương Ly vẫn không buông tay, ngoan cố nói: “Cậu biết là tôi không hỏi chuyện sức khỏe.”

Cố Đăng ngồi xuống lại, thở dài rồi hỏi: “Tại sao anh muốn biết?”

Lần này đến lượt Chương Ly im lặng.

Cố Đăng lại nói: “Anh quen giúp người khác rồi phải không?”

Chương Ly vẫn không nói gì, bởi hắn không hiểu dụng ý thật sự sau câu nói đó là gì.

Cố Đăng như đang độc thoại: “Dù mới quen chưa lâu, nhưng đúng là tôi đã nhận được nhiều điều từ anh. Anh từng trải, chín chắn, có phong thái. Không chỉ biết cách giải quyết vấn đề, anh còn biết bao dung, biết an ủi, biết thấu hiểu. Từng có lúc tôi thấy rất lệ thuộc, thậm chí là hưởng thụ cái cảm giác được anh giúp đỡ. Những chuyện mà cả bác sĩ tâm lý còn chưa biết, tôi cũng từng kể với anh. Nhưng mà Chương Ly…”

Cố Đăng đổi giọng, bình tĩnh đến kỳ lạ: “Tôi không muốn nói với anh nữa.”

Cơ mặt Chương Ly khẽ giật, nhưng rất nhanh hắn đã kiểm soát được, chỉ là giọng khàn hẳn đi: “Tại sao?”

Cố Đăng nhắm mắt lại. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không nén được run rẩy trong giọng nói: “Vì… tôi không muốn tiếp tục phơi bày bản thân mình trước mặt anh nữa.”

Chương Ly bất chợt đứng bật dậy, đi qua đi lại trong căn phòng hẹp như một con thú hoang đang bồn chồn. Nhưng rồi hắn lại ngồi xuống, toàn thân căng cứng, quay sang Cố Đăng nói: “Tôi không phải không muốn nói về mình, tôi chỉ là…”

“Không sao,” Cố Đăng lại cười, “Anh không cần phải nói với tôi những chuyện đó đâu.”

Câu nói ấy dịu dàng, chu đáo là thế, nhưng sắc mặt Chương Ly lại lập tức trầm xuống thấy rõ. Với vóc dáng và khí chất của hắn, lúc thực sự tức giận nhìn rất đáng sợ. Thế nhưng ngay khi Cố Đăng tưởng hắn sắp nổi đóa, Chương Ly lại kìm nén mọi cảm xúc, như thể dòng nham thạch dưới đáy biển chạm phải nước lạnh rồi lập tức đông cứng lại.

Chương Ly lặng lẽ thu dọn hành lý, dọn dẹp xong xuôi, xách hai ba lô leo núi nặng hàng chục cân đi ra bãi đáp, khởi động máy bay.

Thời gian bay dài đằng đẵng càng khiến bầu không khí trở nên lạnh buốt. Cố Đăng không muốn nói gì, đeo tai nghe giả vờ ngủ.

Máy bay hạ cánh sớm hơn anh tưởng. Cố Đăng nhìn quanh sân bay lạ hoắc, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Sao lại hạ cánh ở Fairbanks?” Theo kế hoạch, họ sẽ bay thẳng về Anchorage.

“Đổ xăng.” Chương Ly kéo găng tay ra, chỉ nói đúng hai từ.

Cố Đăng nhắm mắt lại, không hỏi thêm gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, máy bay lại cất cánh, nhưng không bay theo lộ trình đã định.

Nhìn bản đồ hành trình lệch khỏi đường bay, Cố Đăng lên tiếng nhắc: “Chương Ly, anh bay sai rồi phải không?”

Chương Ly mắt nhìn thẳng, giọng bình thản: “Không.”

Cố Đăng: “Anchorage ở phía nam.”

Chương Ly: “Không đến Anchorage.”

Cố Đăng: “Thế anh định đi đâu?”

Chương Ly quay đầu nhìn anh, nhưng không trả lời ngay. Từ sự im lặng đó, Cố Đăng cảm nhận được một điều gì đó bất ổn.

Máy bay lướt qua vùng đồng bằng rộng lớn, nơi cuối đồng bằng là một khối mây dông hình tháp đang lớn dần, từng chút một che phủ cả bầu trời như một quái vật sống trong tầng khí quyển. Khi họ tiến lại gần, khối mây ấy vẫn đang tiếp tục phình to, trông như thể sắp nuốt chửng mọi thứ.

Máy bay áp sát tầng mây, vẫn lao về phía trước với tốc độ 300km/h. Bên ngoài cửa sổ, dòng khí và mây trắng vùn vụt trôi qua, còn khối mây dông khổng lồ thì ập tới đầy uy lực, họ lao thẳng vào tầng mây trắng xóa ấy.

Thực ra không có cảm giác gì rõ rệt, nhưng ngay khoảnh khắc máy bay lao vào đám mây, tai Cố Đăng ù đi một tiếng, anh theo phản xạ nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, có ai đó siết chặt tay anh.

Máy bay bị nhiễu loạn, rung lắc liên tục, tiếng ồn của động cơ không át nổi nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực Cố Đăng. Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, anh thậm chí đã thoáng nghĩ rằng Chương Ly định đưa anh cùng chết.

Từng chút một, sự rung lắc kinh hoàng dần lắng xuống. Cố Đăng mở mắt ra giữa tiếng tim đập dồn dập, phát hiện họ đang bay xuyên qua lớp mây dày đặc.

Phía trước máy bay là một màu trắng mù mịt, không nhìn thấy gì. Lý trí anh biết máy bay dựa vào radar để tránh va chạm, nhưng việc mất tầm nhìn khiến anh vẫn thấy bất an, cứ có cảm giác máy bay sẽ đâm sầm vào thứ gì đó bất cứ lúc nào.

Cố Đăng thực sự nổi giận. Anh giật mạnh tay khỏi tay Chương Ly, hét lớn: “Chương Ly, anh không muốn sống nữa à? Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”

Đúng lúc ấy, trước mắt anh, một đỉnh núi dựng đứng xé toạc tầng mây, lộ ra hình dáng sắc sảo và trắng tinh như dao chém. Tuyết mịn trên đỉnh bị gió thổi tung, dưới ánh mặt trời trông như từng mảnh vụn vàng rơi rắc.

Cố Đăng sững sờ nhìn cảnh tượng ấy, mãi mới hoàn hồn: “Đây là…”

“Đỉnh McKinley,” Chương Ly đáp, “Sáu năm trước, anh trai tôi mất ở đây.”

Dãy núi Alaska trải dài bất tận, McKinley hùng vĩ nổi bật giữa vùng núi phủ tuyết trắng xóa. Dưới chân núi, sông băng Ruth đổ xuống như một con sông đóng băng kỳ vĩ.

Nhưng Cố Đăng chẳng có lòng dạ nào để ngắm cảnh. Trong đầu anh chỉ văng vẳng câu vừa rồi của Chương Ly. Anh trai hắn mất ở đây? Tại sao hắn lại nói với mình những điều này? Chẳng lẽ hắn muốn mình an ủi hắn?

Vốn đang giận, nhưng nghĩ đến đây, lòng Cố Đăng bỗng mềm nhũn. Song anh vẫn còn chút tức, liền thầm quyết: nếu Chương Ly không mở miệng, anh cũng sẽ không chủ động an ủi.

Máy bay vòng quanh núi hạ cánh. Xung quanh là các đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, ở giữa là một dòng sông băng cũng bị tuyết bao phủ. Sát vách núi có một căn nhà gỗ nhỏ không hề có dấu hiệu sinh hoạt. Đối diện căn nhà ấy, đỉnh McKinley vươn thẳng lên trời, uy nghi như đệ nhất cao nguyên Bắc Mỹ. Trên vách núi dựng đứng, có vài bóng người di chuyển chậm chạp như kiến, là một đoàn leo núi.

Ánh nắng chói chang, Cố Đăng rời mắt, trốn vào bóng râm của máy bay. Chương Ly đi từ buồng lái qua, Cố Đăng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Chương Ly im lặng một lúc rồi mới cất lời: “Tôi không định giấu cậu, tôi chỉ là không biết phải nói sao cho phải.”

“Chương Ly, có lẽ anh hiểu nhầm điều gì rồi,” Cố Đăng ngẩng lên nhìn hắn, giọng bình thản, “Tôi không tò mò chuyện riêng của anh, cũng không định dùng sự lạnh nhạt để ép anh phải nói ra điều gì. Anh không cần cảm thấy có trách nhiệm phải chia sẻ với tôi. Tôi cũng đã nói rõ rồi, tôi không muốn xem anh là bác sĩ tâm lý nữa, không muốn tiếp tục nói về tổn thương, về gia đình, về lý tưởng hay ý nghĩa cuộc đời.”

Nghe xong, Chương Ly lặng thinh. Một lúc sau mới hỏi: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”

“Không biết nữa,” Cố Đăng nhún vai, “Có thể là chuyện ăn uống, chuyện tầm phào? Người bình thường khi đi du lịch nói gì thì chúng ta nói chuyện đó.”

“Được thôi.” Chương Ly lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

Im lặng một lúc, Cố Đăng lại như chợt nhớ ra gì đó, nhỏ giọng bổ sung: “À… tuy tôi nói là chỉ nói chuyện thường thôi, nhưng nếu anh buồn vì chuyện anh trai mất, tôi vẫn có thể an ủi anh.”

“Không cần,” Chương Ly đáp, “Tôi không muốn bị cậu thương hại.”

Câu này nghe quen quá, não Cố Đăng chưa kịp nghĩ, miệng đã bật ra trước: “Tôi không thương hại anh, tôi chỉ thấy đau lòng thay cho cậu thôi.”

Chương Ly: “……”

Chính Cố Đăng cũng bật cười vì câu đó.

Kỳ lạ là sau tiếng cười ấy, những cảm giác gượng gạo và bực dọc trước đó đều tan biến. Cố Đăng huých nhẹ cánh tay Chương Ly, nói tiếp: “Anh đừng dỗi nữa được không? Hai người lớn rồi, đừng làm như mấy đứa cấp hai.”

Chương Ly: “Tôi đâu có dỗi?”

Cố Đăng: “Anh không dỗi? Cái mặt anh suốt cả đường dài còn dài hơn mặt con lừa.”

Chương Ly: “Cậu trách tôi à? Chính cậu nói không muốn mở lòng với tôi, chẳng phải là không muốn tiếp tục với tôi sao?”

Cố Đăng: “Tôi nói vậy hồi nào? Rõ ràng là anh chẳng nói gì cả, chỉ có tôi tự khai tuốt tuột. Giống như bây giờ chúng ta đứng đối diện nhau, tôi sắp l*t s*ch đồ rồi mà cậu vẫn kín mít từ đầu đến chân, thử hỏi anh có thấy thoải mái không?”

Chương Ly: “……”

Nói đến đây, chính Cố Đăng cũng thấy hơi ngượng.

Ví dụ đó thật chẳng hay ho gì, anh liền chữa cháy: “Tôi chỉ nói ví dụ thôi, không phải thật sự định c** đ* trước mặt anh.”

“Tôi hiểu.” Chương Ly bình tĩnh quay mặt đi, chỉ là đôi tai hơi đỏ lên.

Bình Luận (0)
Comment