Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 29

Chương Ly bật cười khiến Cố Đăng càng thêm bối rối, tim lại đập nhanh không hiểu vì sao.

Anh hít sâu một hơi, tránh ánh mắt hắn rồi nói tiếp: “Lúc nãy tôi có hơi mất kiểm soát, nhưng tôi không cố tình gây căng thẳng hay tranh cãi gì cả, tôi thật lòng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về chuyện này. Thật đấy, nếu anh không quen nói về chuyện của mình thì cũng không sao, chúng ta cứ làm bạn thôi, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta đâu.”

Chương Ly nhìn thẳng vào mắt Cố Đăng, gật đầu: “Tôi hiểu.”

Cố Đăng cũng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. May quá, sau khi nói ra hết, cảm giác ngột ngạt trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Dù sao anh cũng đã nói rõ ràng rồi, còn có nói hay không là chuyện của Chương Ly.

Cố Đăng không hối thúc hắn phải trả lời ngay, anh đeo kính râm, mang theo móng bám băng, định đi dạo quanh đó một lát.

Chương Ly nhắc: “Cầm theo gậy leo núi với điện thoại, đừng đi xa quá.”

Cố Đăng giơ tay làm dấu “ok”, rồi quay lưng bước về phía chân núi.

Thật ra anh rất thích đi dạo một mình, lúc một mình anh có thể không cần nghĩ ngợi gì cả, cũng không phải để ý xem mình có đang giữ hình tượng, cư xử đúng mực không. Một mình thì muốn làm gì cũng được. Nhất là khi đứng giữa khung cảnh đẹp thế này, xung quanh chẳng có ai, cứ như cả thế giới tạm thời là của anh.

Sông băng Ruth dưới nắng ánh lên màu xanh lam dịu mắt, núi McKinley lấp lánh ánh sáng mặt trời. Cố Đăng đứng dưới chân núi, hít sâu một hơi khí lạnh buốt, mọi cảm xúc trong lòng dường như tan biến trong cảnh sắc hùng vĩ ấy.

Anh nghỉ một lát rồi quyết định leo tiếp. Đang leo mà thở hồng hộc thì Chương Ly gọi điện bảo sẽ lên tìm anh. Cố Đăng cũng mệt rồi nên ngồi luôn tại chỗ đợi.

Nắng gắt đến choáng váng, Cố Đăng liế.m môi khô khốc, thấy khát nước. Nhưng Chương Ly đang đi nửa đường, anh ngại gọi quay lại. Không ngờ lúc Chương Ly đến nơi, lại rút từ túi ra một bình giữ nhiệt, hỏi anh có muốn uống nước không.

Cố Đăng dĩ nhiên không từ chối.

Chương Ly mở nắp bình rót nước, hơi nóng mỏng nhẹ bốc lên khiến tim Cố Đăng đập mạnh hơn. Anh ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp lấy một lần. Mãi cho đến khi Chương Ly gọi tên anh, Cố Đăng mới giật mình tỉnh lại, vội cúi đầu uống nước như để che giấu điều gì.

Anh đưa lại nắp bình, hỏi: “Anh đun nước từ khi nào vậy?”

“Sáng nay.” Chương Ly đáp.

Lúc đó hai người còn đang giận nhau mà, vậy mà hắn vẫn nhớ đun nước cho anh.

Tiêu rồi, Cố Đăng cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập loạn. Không đến mức đấy chứ? Dù có thích Chương Ly thì cũng không thể chỉ vì một bình nước nóng mà tim đập loạn, thở gấp, như thể yêu đến mức không dứt ra nổi.

Anh hít sâu một cái, cố gắng bình tĩnh lại. May mà nghỉ ngơi một lúc, tim đập cũng ổn định hơn, anh đứng dậy định leo tiếp.

Ai ngờ vừa đứng dậy, đầu gối đột nhiên mềm nhũn, khiến anh quỳ luôn trước mặt Chương Ly.

Cố Đăng: “?”

“Xin lỗi, tôi cũng không biết làm sao nữa…” Anh bám lấy gậy leo núi định đứng lên, nhưng ngay cả động tác đơn giản vậy cũng thấy vô cùng khó khăn. Phải đến khi Chương Ly kéo tay anh, anh mới đứng vững lại được. Sau đó anh gần như ngã vào lòng Chương Ly, người bắt đầu choáng váng.

Cố Đăng thật sự thấy hoảng. Giờ đến mức chỉ cần nhìn thấy Chương Ly là bắt đầu chóng mặt sao?

Nhưng rõ ràng anh đâu có não yêu đến vậy.

Trước đây anh cũng từng có cảm tình với một vài người, nhưng vì công việc nên đều nén lại, về sau tình cảm cũng nhạt dần. Cả đời anh coi trọng hình tượng, chưa bao giờ có ý định công khai xu hướng tính d.ục, đến cả quản lý cũng không biết anh thích đàn ông.

Hay là thật ra anh là kiểu người yêu điên cuồng âm thầm? Chỉ là trước giờ chưa nhận ra?

Cố Đăng thấy hơi thất vọng với chính mình. Anh cố đứng thẳng dậy, nhưng đầu vẫn còn choáng.

Chương Ly định đưa tay đỡ, nhưng anh lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, để tôi nghỉ một lát đã.”

Chương Ly: “Vì cậu bị phản ứng độ cao rồi.”

“Hả? Phản ứng độ cao á?” Cố Đăng chưa từng nghĩ đến điều đó, anh mở đồng hồ thể thao xem độ cao: 3.421 mét.

“…”

Thì ra là do phản ứng độ cao, Cố Đăng tức mà cười ra tiếng.

“Cậu ổn chứ?” Chương Ly trông có phần căng thẳng, hành vi bất thường của Cố Đăng khiến hắn hơi lo.

“Không sao,” Cố Đăng lại thở phào, phẩy tay nói, “Tôi chỉ không ngờ là do phản ứng độ cao, làm tôi sợ hết hồn. Nãy vừa nhìn thấy anh là tim tôi đập loạn, tôi còn tưởng mình yêu anh rồi chứ.”

Chương Ly liếc nhìn anh một cái, nhưng không nói gì. Mãi đến khi Cố Đăng nghỉ xong bảo muốn xuống núi, hắn mới im lặng đi theo.

Dưới chân núi, độ cao chỉ hơn 3000 mét một chút, Cố Đăng vẫn hơi khó chịu vì phản ứng độ cao nhưng không đến mức khó thở. Anh leo lên ghế phụ lái, hỏi Chương Ly bao giờ quay về.

Chương Ly không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu còn thấy khó chịu không?”

Cố Đăng cảm nhận một lúc, rồi nói: “Cũng tạm, chỉ cần đừng vận động mạnh là được.”

Chương Ly: “Vậy có thể ở lại thêm một lát không?”

“Cũng được,” Cố Đăng đội lại chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, đeo kính râm vào, “Tôi chợp mắt một chút.”

Chương Ly gật đầu, tắt động cơ máy bay, một khoảng yên lặng dày đặc lập tức tràn đến. Cố Đăng nhắm mắt tựa lưng vào ghế, cảm giác như đang ở trong chân không.

Yên lặng đến mức không thể chợp mắt nổi, Cố Đăng tháo kính râm xuống rồi ngồi dậy. Chính lúc này, anh phát hiện Chương Ly đang lén nhìn mình, ánh mắt không hề che giấu, thẳng thắn đến mức khiến người ta thấy sững sờ.

Chương Ly bị bắt gặp cũng không bối rối, chỉ hỏi: “Cậu không ngủ à?”

Cố Đăng lắc đầu: “Yên tĩnh quá, không ngủ được.”

Chương Ly: “Đúng là yên tĩnh thật.”

Cố Đăng: “Anh đi bộ một mình cũng yên tĩnh thế này à?”

“Tùy chỗ,” Chương Ly đáp, “Trong rừng có nhiều động vật, thường thì rất náo nhiệt. Đồng cỏ và sa mạc sẽ yên tĩnh hơn, còn tuyết trắng, nếu không có gió, thỉnh thoảng sẽ yên lặng đến mức tuyệt đối như thế này.”

Cố Đăng tò mò: “Vậy một mình anh không thấy buồn chán sao?”

Chương Ly: “Phần lớn thời gian thì không. Lâu quá không nói chuyện cũng sẽ tự lẩm bẩm, thỉnh thoảng hát một chút.”

“Hát hả?” Cố Đăng ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên, “Tôi chưa từng nghe anh hát đâu.”

Chương Ly: “Cậu muốn nghe gì?”

“Tôi không chọn đâu, anh cứ hát gì cũng được,” Cố Đăng nói, “Miễn đừng hát bài của tôi, như thế thì ngượng chết mất.”

Chương Ly cất giọng hát một bài nhạc đường xa rất phổ biến, thường nghe thấy trong những chuyến xe dọc cung đường 318, Độc Khố, hay vòng Tây Bắc.

Giọng Chương Ly lúc nói thường trầm và có phần lạnh nhạt, nhưng khi hát lại dịu dàng bất ngờ, mang theo cảm giác ấm áp và đầy đặn. Có lẽ vì bị Cố Đăng nhìn chăm chú quá mức, Chương Ly bỗng bật cười, rồi đưa tay nắm lấy cằm Cố Đăng, xoay mặt anh sang hướng khác.

Cố Đăng lại cố tình quay lại, nhưng không ngờ Chương Ly vẫn chưa buông tay, khiến môi anh chạm vào lòng bàn tay Chương Ly.

Cảm giác mềm mại, ấm nóng và ẩm ướt truyền tới, khiến Chương Ly sững lại, tiếng hát lập tức ngừng hẳn.

“Tôi…” Cố Đăng mở miệng định nói gì đó, nhưng vì môi vẫn còn áp lên tay Chương Ly, nên trông cứ như đang li.ếm lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay Chương Ly dấy lên cảm giác tê tê và ngứa ngáy kỳ lạ, lan khắp tứ chi, khiến đầu óc hắn như trống rỗng trong chốc lát. Mãi đến khi Cố Đăng quay đầu đi, hắn mới rụt tay lại, như đứa trẻ mầm non vừa gây họa, lập tức nhét cả hai tay vào túi.

Bề ngoài trông Chương Ly rất điềm tĩnh, nhưng bên trong túi hắn lại đang khẽ co tay, ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay.

Cố Đăng thấy hết, mặt lập tức đỏ ửng. Anh cảm thấy mình phải nói gì đó, nếu không thì quá ngượng. Nhưng mà… biết nói gì bây giờ? Nói gì cũng ngượng chết đi được.

“Cậu muốn ở lại tối nay không?” Chương Ly bất chợt hỏi.

“Gì cơ?” Cố Đăng không dám tin, “Ở… ở lại á?”

“Không, không phải,” Chương Ly dường như cũng nhận ra câu hỏi có chút dễ hiểu nhầm, vội vàng đổi lời, “Tôi hỏi là cậu có muốn ở lại cắm trại không? Tối ở đây có thể nhìn thấy sao.”

“À, ra là thế!” Cố Đăng thở phào, “Vậy thì ở lại một đêm đi.”

Ở đây có nhà gỗ nên không cần dựng lều, chỉ cần dọn đồ ngủ và dụng cụ nấu ăn qua là được.

Nhà gỗ có vị trí tuyệt đẹp nhưng điều kiện lại khá kham khổ, chỉ có giường tầng đơn giản, may mà vẫn sạch sẽ, người đến đây cắm trại đều có ý thức dọn rác mang đi.

Cố Đăng đặt ba lô leo núi lên giường trống, thấy Chương Ly đứng trước cửa, có vẻ ngẩn người. Phải mười mấy giây sau hắn mới bước vào, ngồi xuống giường rồi nói: “Hồi trước tôi với anh trai leo núi, cũng ở chỗ này.”

Hèn gì khi nãy sắc mặt hắn có phần lạ. Cố Đăng vỗ vai hắn một cái, không hỏi gì thêm.

“Tôi…” Chương Ly định nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng lại nghẹn lại, như có điều gì vô hình ngăn hắn tiếp tục.

“Anh ổn chứ?” Cố Đăng có chút lo lắng, “Nếu anh muốn ở một mình, tôi có thể ra ngoài.”

Chương Ly không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn Cố Đăng. Cửa sổ nhà gỗ như một khung tranh, đóng khung lấy dãy núi tuyết phía sau, còn Cố Đăng thì đứng ngay trước cửa sổ, tựa như bước ra từ trong tranh. Ánh nắng chiếu lên người anh, khiến Chương Ly nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, lúc ấy Cố Đăng xuất hiện giữa cơn bão tuyết.

“Không cần,” Chương Ly thu mắt lại, lắc đầu, “Cậu để tôi yên một chút là được.” Giọng hắn cố tình nhấn mạnh, như thể đang tự khích lệ mình.

Nhưng Cố Đăng lại cảm thấy hành động của mình giống như đã ép Chương Ly phải xé toạc vết thương đã đóng vảy, để lộ ra ký ức đầy máu phía sau.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu, anh vỗ vai Chương Ly đang căng cứng, nói: “Không cần gượng ép bản thân, không muốn nói cũng không sao, có những chuyện đúng là khó mở lời. Tôi đi gặp bác sĩ tâm lý bốn năm rồi mà vẫn còn nhiều thứ chẳng nói ra nổi.”

Chương Ly chỉ lắc đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đan chặt vào nhau, gương mặt như đang chìm trong suy nghĩ. Tư thế đó khiến hắn có phần tạo cảm giác áp lực, nhưng do lông mày nhíu lại, lại có thêm nét mong manh.

Nhà gỗ khá nhỏ, Chương Ly nghiêng người một chút là gần như chạm vào người Cố Đăng. Anh tựa vào bàn dài bên cạnh, rồi nói tiếp: “Với lại, cho dù anh không nói, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quan hệ của chúng ta.”

“Thật không?” Chương Ly ngẩng đầu hỏi.

“Thật chứ,” Cố Đăng gật đầu, ánh mắt thẳng thắn, “Dù thế nào, chúng ta cũng là bạn.”

“Nhưng mà, Cố Đăng…” Chương Ly đưa tay nắm lấy cổ tay anh, dưới hàng lông mày rậm, ánh mắt hắn rực sáng khiến người ta phải sững người, “Tôi không muốn chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè với cậu.”

Bình Luận (0)
Comment