Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 30

Trong khoảnh khắc đó, cả thế giới như lặng đi. Cố Đăng nghe thấy tim mình đập thình thịch, vang dội đến nỗi khiến người ta phải lo lắng.

“Tôi…” Anh ngập ngừng lên tiếng.

“Suỵt.” Chương Ly đưa tay chạm nhẹ môi anh, nói: “Không cần trả lời ngay đâu, cậu nghe tôi nói hết đã.”

Cố Đăng li.ếm môi khô, khẽ gật đầu: “Được.”

“Tôi không phải không muốn chia sẻ chuyện riêng tư với cậu, chỉ là tôi không quen nói về chuyện này với người khác.” Chương Ly cụp mắt, khép mi lại: “Nếu không phải vì tôi, anh tôi đã không gặp chuyện.”

Hắn kể với Cố Đăng: “Năm năm trước, anh tôi và vài người bạn lên kế hoạch leo núi McKinley. Họ chuẩn bị trước nửa năm, dự định trong ba tuần sẽ lên được đỉnh. Sau khi biết chuyện, tôi quyết định đi cùng họ. Nhưng lúc đó tôi vừa trở về từ châu Phi sau một chuyến quay phim, người còn đang bị thương.”

Cố Đăng nhíu mày: “Vậy mà anh vẫn đi à?”

“Đi chứ.” Chương Ly nói, “Nhưng tôi không lên được đỉnh. Tôi đã đánh giá sai tình trạng cơ thể mình. Tưởng rằng vết thương ngoài da sẽ không ảnh hưởng gì, không ngờ đang leo thì bắt đầu phát sốt. Cuối cùng tôi buộc phải dừng lại ở trại số ba.”

“Anh tôi và nhóm bạn tiếp tục leo. Trên đường, họ gặp bão tuyết. Anh ấy kiệt sức nên quyết định quay lại, còn tôi…” Chương Ly hít một hơi thật sâu, nhắm mắt nói tiếp, “Tôi ngủ quên nên đã không nghe được cuộc gọi cầu cứu của anh ấy.”

Cố Đăng sững người, rồi lại thấy có gì đó không đúng: “Anh khi đó sốt đến mức bất tỉnh, sao bạn của anh trai anh còn trông mong anh đi cứu? Họ không đưa anh ấy xuống núi sao?”

Chương Ly lắc đầu: “Bọn họ không phải đội leo núi chuyên nghiệp, chỉ là nhóm bạn có cùng sở thích. Ai cũng có mục tiêu riêng. Khi có người bỏ cuộc, những người còn lại vẫn tiếp tục l*n đ*nh, chuyện đó cũng bình thường.”

Nói thẳng ra, ai cũng là người lớn cả rồi, chơi mạo hiểm thì không thể nào đảm bảo an toàn tuyệt đối. Cuối cùng, người duy nhất có thể chịu trách nhiệm cho mạng sống của mình chỉ có bản thân.

Chương Ly im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Tôi tỉnh dậy và thấy tin nhắn đã là bốn tiếng sau. Khi tôi cùng đội cứu hộ tìm được anh ấy thì đã mười tiếng trôi qua. Anh tôi nằm trong lều, không còn thở nữa.”

Chương Ly vốn không giỏi than thở, gương mặt trời sinh lại lạnh lùng, đến cuối câu chuyện cũng không biểu hiện gì quá rõ ràng. Nhưng Cố Đăng vẫn cảm nhận được nỗi đau từ cơ thể căng cứng và ánh mắt nặng nề hơn thường ngày của hắn.

Không lạ khi ngay từ lần đầu gặp, Cố Đăng đã thấy gần gũi với Chương Ly đến vậy. Bởi vì cả hai đều từng mất đi người quan trọng nhất trong đời.

Anh kể với Chương Ly những điều mà ngay cả bác sĩ tâm lý cũng chưa từng biết, có lẽ vì trong thâm tâm, anh cảm nhận được rằng Chương Ly có thể thấu hiểu mình.

Sống mũi Cố Đăng cay cay, anh không biết phải nói gì. Những lời như “không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”, anh không nói nổi. Vì họ đều biết, có những chuyện, cả đời này cũng không thể qua đi được.

Có lẽ đôi lúc, họ có thể quên đi, tận hưởng một chút niềm vui giản đơn. Nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng, nỗi đau lại hóa thành khí lạnh, từng chút từng chút xâm nhập vào thân thể.

Nhưng rồi sao nữa? Chuyện đã xảy ra, không cách nào quay lại. Lời nói cũng trở nên yếu ớt, chẳng thể truyền đạt được hết cảm xúc trong lòng.

Cố Đăng cũng không biết nên làm gì. Đã từng, anh cố tỏ ra rằng mọi chuyện đã qua, cho đến khi gục ngã bên bờ biển, khóc nức nở mới hiểu rằng, có những vết thương, mãi mãi không thể lành.

Anh lại nhớ đến vòng tay Chương Ly từng ôm anh, nhớ đến đêm hội ở bản người Inuit, đôi má phúng phính của Ali, và ngọn núi tuyết sáng rực vĩnh hằng… Anh nghĩ, có lẽ nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất, nhưng điều đó không có nghĩa là con người không còn có thể cảm nhận hạnh phúc.

Cố Đăng siết lấy Chương Ly vào lòng, giống như cách hắn từng ôm anh trước đây.

Cảm giác ấm áp của hơi thở và nhiệt độ cơ thể dần lan tỏa trong vòng tay. Cơ thể Chương Ly căng chặt đến thấy rõ. Hắn chưa bao giờ được ai ôm như vậy, với dáng vẻ hoàn toàn yếu đuối.

Hắn quen giúp đỡ người khác, nhưng chưa từng dùng thân phận của một người yếu đuối để tìm kiếm sự an ủi. Trán hắn tựa vào lồng ngực ấm áp của Cố Đăng, toàn thân cứng đờ, không dám đưa tay ra. Hắn như một con thú hoang cố vùng vẫy trong cuộc chiến giằng xé nội tâm.

“Không phải lỗi của anh.” Cố Đăng nhẹ xoa sau gáy hắn, khẽ vỗ về: “Chương Ly, đừng tự trách nữa.”

Trong im lặng mơ hồ, dường như có điều gì đó sụp đổ. Chương Ly vươn tay ôm lấy eo Cố Đăng, mặt vùi sâu vào ngực anh.

Cái ôm của hắn vừa mạnh vừa gấp, ép cho lưng Cố Đăng va vào mép bàn, đến cả xương cũng đau. Nhưng anh không nói gì, chỉ nhẫn nại chịu đựng, tiếp nhận hết thảy cảm xúc của hắn.

Cái ôm ấy kéo dài đến mức không tưởng. Cố Đăng nghĩ, dù sau này họ không ở bên nhau, dù sẽ có ngày phải chia ly, anh vẫn sẽ mãi ghi nhớ khoảnh khắc này, dưới chân núi tuyết Alaska, anh và Chương Ly từng đối diện với nỗi đau, từng ôm nhau chân thành, không chút giấu giếm.

Khi Chương Ly buông tay, Cố Đăng đưa hắn một chiếc khăn tay. Nhưng hắn lắc đầu, nói không cần.

Trên gương mặt hắn không hề có dấu vết nào của nước mắt, từ đầu tới cuối, Chương Ly không hề khóc. Được phép yếu đuối trong vòng tay người khác, đó đã là tất cả những gì hắn có thể làm.

Mỗi người đều có cách đối mặt với cảm xúc riêng, Cố Đăng không nói thêm gì.

“Tôi chỉ không hiểu…” Chương Ly đột ngột lên tiếng, “Tại sao lúc đó anh ấy không nói cho tôi biết?”

“Gì cơ?” Cố Đăng hỏi.

“Anh tôi chưa từng nói với tôi rằng anh ấy định leo núi McKinley.”

Ngay tức khắc, Cố Đăng hiểu được điều Chương Ly thực sự đau lòng, hắn không nhận được sự tin tưởng từ người thân yêu nhất.

Từ góc nhìn của hắn, hắn đã sớm dấn thân vào các hoạt động ngoài trời. Nhưng khi anh trai cần lời khuyên, lại không đến tìm hắn, thậm chí còn chẳng thông báo một tiếng.

“Quan hệ của hai người không tốt sao?” Cố Đăng chỉ có thể đoán vậy.

Không ngờ Chương Ly lại đáp: “Trong nhà, tôi thân với anh ấy nhất.”

Cố Đăng cũng chẳng biết nên nói gì nữa. Anh thoáng nghĩ, có lẽ cả đời này họ cũng sẽ không bao giờ biết được, rốt cuộc vì sao anh ấy lại làm vậy.

Con người vốn có bản năng muốn gần gũi nhau, nhưng trớ trêu thay, dù là những người thân thiết nhất cũng vẫn có khoảng cách. Vợ chồng, anh em, cha mẹ, hay cả những người bạn thân thiết nhất… Có lẽ, suốt cả đời này, một người chưa chắc đã gặp được ai đó thật sự đồng cảm hoàn toàn.

Giống như anh với Chương Ly, dù thật lòng có thiện cảm, nhưng vẫn có những điều lo lắng, băn khoăn riêng, mãi chẳng dám bước thêm một bước.

Cố Đăng còn muốn nói gì đó, nhưng khi cảm xúc dâng trào nhất cũng là lúc lời lẽ cạn kiệt. Những gì muốn nói cứ vỡ ra thành từng mảnh, chưa kịp diễn đạt đã tan biến.

Mặt trời dần lặn về phía tây, căn nhà nhỏ giữa núi chìm vào bóng tối như bị dao gọt từng mảng. Cố Đăng ngồi bên cửa sổ, cất tiếng thổi cây sáo xương mà pháp sư tặng anh.

Tiếng sáo não nùng như nước chảy, lan khắp buổi hoàng hôn trên dãy núi tuyết và sông băng.

Thổi xong, Chương Ly pha một tách trà nóng đưa cho anh. Cố Đăng cầm chiếc cốc bằng titan uống một ngụm, rồi nghe Chương Ly hỏi: “Vậy còn cậu, vì sao lại không vui?”

Cố Đăng khựng lại một chút, theo phản xạ lắc đầu: “Anh có thấy tôi không vui đâu.”

“Từ sau khi bà ngoại Ali mất, tâm trạng cậu cứ lạ lạ,” Chương Ly nói, “Ban đầu tôi nghĩ là cậu nhớ bà ngoại mình nên buồn, nhưng sau lại thấy hình như không chỉ vậy.”

“Tôi cũng không rõ,” Cố Đăng đặt ly xuống, có chút hoang mang nói, “Thật lòng mà nói, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu vì sao cảm xúc lại thay đổi. Chỉ là tôi cảm thấy… có gì đó sai sai.”

Chương Ly hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Lúc đầu khiến tôi có cảm giác ấy là khi Carly qua đời,” Cố Đăng nhíu mày, tiếp lời, “Khi đó bà ấy rõ ràng đã tỉnh lại, tất cả chúng ta, kể cả bà ấy đều rất vui, thế mà hôm sau bà ấy lại ra đi. Thầy cúng thì tin vào luân hồi, còn tôi thì được dạy rằng con người chết là hết.”

Chương Ly gật đầu, ý bảo anh nói tiếp.

“Tôi cứ nghĩ mãi… tại sao lại như vậy? Tại sao nó muốn đến là đến, muốn mang ai đi là mang?”

Cố Đăng không giải thích thêm, nhưng Chương Ly hiểu rõ “nó” ở đây là cái chết.

Cố Đăng nói tiếp: “Không chỉ Carly, còn có bà tôi, cả chuyện anh trai anh qua đời nữa, tất cả những điều đó khiến tôi rất giận. Nhưng tôi chẳng biết giận ai. Cái giận này không có lý do rõ ràng, cứ như mình đang làm loạn. Rồi lại nghĩ, dù có viết nhạc hay không, thì cuối cùng cũng chết cả thôi, thế thì có nghĩa lý gì? Dù biết nghĩ vậy là sai, nhưng tôi không kiểm soát nổi.”

“Cậu…” cổ họng Chương Ly nghẹn lại, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Đăng: “Cậu đừng nghĩ dại.”

“Anh đừng hiểu lầm,” Cố Đăng lắc đầu, ánh mắt trở nên kiên định, “Dù trước đây đúng là từng nghĩ linh tinh, giờ thỉnh thoảng vẫn thấy nặng lòng, nhưng tôi đã nghĩ thông rồi, tôi sẽ không tự sát.”

Chương Ly sững người, Cố Đăng vẫn nhìn hắn, nói tiếp: “Nói thật, cái chết của những người đó khiến tôi rất giận. Cứ như mình bị trêu ngươi. Có lẽ chết thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng tôi cứ không chết đấy.”

Ở một nghĩa nào đó, anh đang chống lại cái cảm giác đáng ghét ấy. Và anh sẽ không dừng lại.

Từ lúc Cố Đăng bắt đầu nói, mắt Chương Ly chưa từng rời khỏi anh một giây. Trong ánh nhìn ấy không chỉ có sự nhẹ nhõm khi biết Cố Đăng chọn sống tiếp, mà còn ẩn chứa những cảm xúc sâu kín, phức tạp.

Cố Đăng từng thấy ánh mắt ấy ở người hâm mộ của mình, khi họ bị bài hát anh viết chạm đến. Đó là cảm xúc mà anh vừa tự hào nhất, vừa là động lực sáng tác lớn nhất.

“Nói ra thì, tôi phải cảm ơn anh,” Cố Đăng nhìn Chương Ly, “Là anh giúp tôi nhận ra, cái chết không phải cách để giải thoát, sống mới là sự phản kháng.”

Chương Ly nhắm mắt lại, lắc đầu: “Là tôi phải cảm ơn cậu.”

Cố Đăng bật cười: “Lúc này rồi mà còn khách sáo với tôi à.”

“Không phải khách sáo,” Chương Ly ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đầy kính trọng, “Trong lòng tôi, cậu luôn rất giỏi.”

“Vậy thì tôi đành miễn cưỡng nhận thôi.” Cố Đăng cười khẽ, đưa tay xoa đầu Chương Ly.

Chương Ly vừa tự cắt tóc ở làng nên tóc khô cứng, chạm vào cứ như kim châm. Nhọn hoắt, đâm nhói lòng bàn tay Cố Đăng, nhưng anh không rụt tay lại, mà lần theo đường viền đầu hắn xuống gò má, rồi khẽ nắm lấy chiếc cằm rắn rỏi, cúi người xuống nói nhỏ: “Đừng nói mấy chuyện nặng nề nữa, hay là… mình làm chuyện thực tế hơn đi?”

Chương Ly ngẩng mắt, cả người cứng lại: “Chuyện gì?”

“Ví dụ như… giải quyết h.am m.uốn cơ thể chẳng hạn…” Cố Đăng cúi hẳn người xuống, mũi gần như chạm vào hắn.

“Cậu…” Chương Ly nuốt nước bọt, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, nghiêm túc nói: “Trên cao nguyên mà gần gũi là dễ bị sốc độ cao đấy, cậu nhịn chút đi.”

“Anh nghĩ gì vậy?” Cố Đăng phá lên cười, buông mặt hắn ra, “Tôi đang nói đến chuyện tối nay ăn gì, giải quyết cái bụng đói.”

Chương Ly: “…………”

Mười phút sau, Chương Ly xách một túi đồ từ khoang máy bay trở vào nhà. Hắn đặt túi lên bàn trước mặt Cố Đăng, hỏi: “Bò kho, gà hầm nấm hương, sườn hầm nước ngọt, dưa cải chua, cậu muốn ăn cái nào?”

Ba món đầu nghe sang trọng quá khiến Cố Đăng tạm quên cái tên cuối có gì đó sai sai. Anh thèm không chịu nổi, dù không đói thật, nhưng lại thèm món ăn Trung Hoa đến mức nước miếng suýt trào ra.

Nhưng vẫn phải giữ hình tượng. Anh giả vờ do dự: “Có thể ăn hết không? Chứ để đến mai chắc hỏng rồi ha?”

Chương Ly nhìn anh như thể đang hỏi “Cậu nói cái gì vậy?”, rồi lôi mấy túi nhựa ra xếp lên bàn: “Mì gói thì sao mà hỏng được?”

Cố Đăng: “…………”

“Thực tế chứng minh, đàn ông keo kiệt là không nên dính vào,” Cố Đăng cố ý tỏ ra giận dỗi, “Còn chưa quen nhau mà đã cho tôi ăn mì gói.”

Chương Ly suy nghĩ hai giây, đứng dậy nói: “Vậy về nhà đi?”

“Không, tôi muốn ở lại ngắm sao.” Cố Đăng vừa nói vừa quay lưng bỏ đi, cố tỏ ra lạnh lùng.

Anh đi một mạch ra khỏi phòng, tưởng mình che giấu cảm xúc rất giỏi. Nhưng anh không biết qua tấm kính phản chiếu, nụ cười không nén được sau lưng đã rơi hết vào mắt Chương Ly.

Cố Đăng lượn một vòng quanh nhà, tính toán thời gian Chương Ly nấu mì cho vừa khéo rồi im lặng quay lại. Trong phòng, đèn cắm trại đã sáng lên, ánh sáng vàng ấm tràn ra, biến căn nhà tạm giữa núi thành nơi như bước ra từ chuyện cổ tích.

Chính trong không khí giống cổ tích ấy, Chương Ly tắt bếp, ngẩng lên hỏi: “Mì dưa cải chua, ăn không?”

“Tôi không…” – Cố Đăng theo bản năng từ chối.

Chương Ly nói ngay: “Tôi cho thêm xúc xích với bò viên rồi.”

Cố Đăng rướn cổ nhìn vào cốc mì đầy ắp topping, cố nhịn cơn thèm nuốt nước bọt: “Anh đã tha thiết mời như thế… thì tôi đành miễn cưỡng vậy.”

Bình Luận (0)
Comment