Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 7

Mây nơi chân trời mỗi lúc một dày, dần dần nhuộm băng tuyết thành một màu tím hồng mơ màng. Mặt trời mọc lên, soi sáng mọi góc đất trời như nhau.

Cố Đăng lần lượt cởi bỏ quần áo ướt đẫm, c** tr*n ngồi phơi nắng, vừa ăn chuối.

Cả ngày chưa có gì vào bụng, anh đói đến mức ngực dính vào lưng. Quả chuối đầu tiên ăn xong cũng không thấy vị, anh liền bóc luôn quả thứ hai. Lúc này, anh mới bắt đầu để ý đến hình dáng, màu sắc, đường vân và mùi thơm của chuối.

Chuối thật ra là loại trái cây rất giản dị, dễ mang theo lại dễ ăn. Thịt mềm ngọt, hậu vị có hơi chát khiến người ta không nhịn được mà cắn tiếp miếng nữa. Khi ăn hết cả quả chuối, Cố Đăng cảm thấy một kiểu vui sướng đơn sơ.

Anh gom vỏ chuối lại, ngồi trên thuyền tiếp tục phơi quần áo. Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ một cách kỳ lạ, nước thì lạnh, băng thì mát, da thì trơn láng. Nghe có vẻ khó tin, nhưng đã lâu lắm rồi anh không cảm nhận được những cảm giác rõ ràng như vậy.

Anh thư giãn cả tinh thần lẫn cơ thể, dần dần thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Cố Đăng mặc lại quần áo còn ẩm, bắt đầu chèo thuyền quay về.

Không biết có phải trời nóng quá không, mới chèo được một lúc mà người anh đã đổ mồ hôi. Anh kéo khóa áo khoác ra, tiếp tục chèo. Nhưng vẫn thấy nóng. Mặt trời chiếu thẳng khiến đầu óc anh choáng váng. Anh khát nước, muốn uống chút gì đó.

Mới tháng tư thôi mà, lẽ ra không nên nóng thế này. Cố Đăng liế.m đôi môi khô khốc, đưa tay lên sờ trán, mới nhận ra mình đang sốt.

Anh vốc nước tạt lên mặt cho mát, cắn răng chèo tiếp vào bờ. Mặt trời càng lúc càng gay gắt, trán anh rịn đầy mồ hôi, hai tay vì chèo thuyền mà rã rời, cổ họng khô khốc khiến anh phải liên tục liế.m môi.

Núi đằng xa sừng sững, thị trấn dưới chân núi chỉ còn là một vệt nhỏ. Cố Đăng máy móc xoay tay chèo, từ từ tiến về phía thị trấn.

Thêm một tiếng nữa trôi qua, chiếc kayak cuối cùng cũng chạm vào bãi cát mềm. Cố Đăng vứt mái chèo, vừa đứng dậy thì choáng váng, ngã thẳng xuống cát.

Anh rơi vào một cơn mê hỗn loạn, bị xác sống rượt, bị chó cắn, liên tục nhảy từ sân thượng xuống.

Tỉnh lại lần nữa, Cố Đăng thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện. Bên cạnh giường có một người đàn ông trẻ mặc vest, đeo kính đang cúi đầu xem máy tính bảng.

Anh vừa cử động ngón tay, người đàn ông đã đặt máy xuống, bước lại hỏi: “Em tỉnh rồi à?”

Cố Đăng há miệng, giọng khàn đặc đến khó tin: “Anh… sao anh tới đây?”

“Video em ngất xỉu lên hotsearch rồi, anh ở gần nên tới trước. Mẹ và quản lý của em đang trên máy bay, chắc tầm hai tiếng nữa sẽ tới.”

“Ờ.” Cố Đăng không nói thêm, có vẻ hơi mệt.

Một lúc sau, anh nói tiếp: “Xin lỗi, lại khiến mọi người lo lắng rồi.”

“Thằng nhóc thối, biết vậy là tốt rồi.” Chu Tất búng trán anh một cái, nhưng giọng lại không nghe ra tức giận. “Em có biết mẹ lo tới cỡ nào không khi em tự dưng biến mất thế này?”

Chu Tất là kiểu trai Bắc Kinh điển hình, tự tin, nhiệt tình và rộng rãi. Lần đầu Cố Đăng gặp Chu Tất là sau khi bố mẹ mất được hai tháng, lúc ấy anh theo dì lên Bắc Kinh, mới đến nơi còn rụt rè bỡ ngỡ.

Anh chỉ mới ngồi ở phòng khách được một lúc, đã thấy một cậu bé ôm kính thiên văn xông vào. Cậu nhóc chừng mười tuổi, mặc áo của viện thiên văn Bắc Kinh, đội mũ lưỡi trai, vừa nhào tới tủ lạnh tu nửa chai nước ngọt, quay lại thấy Cố Đăng ngồi trên sofa liền “ồ” một tiếng, tò mò hỏi: “Đây là nhóc em họ từ quê tới hả?”

Cố Đăng giật mình rụt vào góc sofa, Chu Tất thì phá lên cười ha hả, còn nói anh trông y như con mèo con.

Tối đó cả nhà ăn một bữa cơm, thế là Cố Đăng bắt đầu sống trong nhà dì.

Anh được làm thủ tục nhận nuôi đàng hoàng. Một tháng sau, anh đổi cách xưng hô, gọi dì dượng là bố mẹ, cũng bắt đầu gọi Chu Tất là anh.

Lúc đó, Cố Đăng không thân thiết gì với dì, chỉ biết dì từng là thủ khoa đại học, sau đó học tiếp lên cao học, rồi tiến sĩ, hiện đang dạy ở một trường đại học lớn ở Bắc Kinh.

Nghe nói lúc sinh Chu Tất, dì mới 25 tuổi, vừa viết luận văn tốt nghiệp cao học, vừa bầu bí, lại còn chuẩn bị nộp hồ sơ nghiên cứu sinh tiến sĩ. Đặt vào người bình thường, mỗi việc đều là chuyện lớn, vậy mà dì anh làm được hết.

Dượng cũng là giáo sư đại học. Chu Tất được thừa hưởng trọn vẹn gen của bố mẹ, thông minh từ nhỏ. Nhưng y không phải kiểu mọt sách vùi đầu học. Trong mắt Cố Đăng, Chu Tất sinh ra là để chơi, nào là đi sở thú nghiên cứu gấu trúc, tham gia trại hè thiên văn, nửa đêm đạp xe tới tận vùng núi chỉ để ngắm sao. Vậy mà lạ thật, thi lần nào Chu Tất cũng đứng nhất, thi học sinh giỏi lúc nào cũng phá kỷ lục.

Chu Tất đôi khi cũng rủ Cố Đăng chơi cùng. Ở tuổi đó, y cũng biết tốt xấu, đương nhiên sẵn lòng chăm sóc đứa em nhỏ đáng thương này. Tiếc là hai anh em chênh lệch tuổi quá lớn, từ sức khỏe đến hiểu biết đều không khớp. Dù Cố Đăng rất ngoan, nhưng trong nhóm toàn trai lớn, anh chẳng khác gì gánh nặng. Thêm nữa là anh cũng không chủ động, nên mỗi người lại chơi theo cách riêng của mình.

Chu Tất chơi suốt từ nhỏ đến hết cấp ba, rồi mười tám tuổi sang nước ngoài học. Học xong thạc sĩ rồi tiến sĩ, tiếp tục theo đuổi nghiên cứu. Hiện tại là giáo sư toán tại Viện Công nghệ Massachusetts.

Bao năm qua, hai anh em đều bận rộn công việc, chỉ gặp nhau dịp lễ Tết. Giờ Chu Tất đặc biệt bay đến thăm, Cố Đăng thấy cũng hơi ngại. Anh định nói lời gì đó dễ nghe, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào, đành im lặng lúng túng.

Một lát sau, có y tá vào nói gì đó. Chu Tất mới nghe được nửa câu đã theo y tá ra ngoài. Chừng một phút sau, y quay lại nói với Cố Đăng là mình phải xử lý chút việc, mười mấy phút nữa sẽ quay lại.

“Anh đi đi, em không sao đâu.” Cố Đăng nói xong lại nằm xuống, lim dim nhắm mắt.

Không biết bao lâu sau, cửa vang lên tiếng bước chân.

“Anh à?” Tưởng là Chu Tất quay lại, Cố Đăng mở mắt, lại thấy một người lạ.

Người đàn ông giơ điện thoại chĩa camera vào anh, hưng phấn nói vào màn hình: “Anh em ơi, nói được làm được nhé! Lần này tôi liều bị bắt đấy, chui vào tận phòng bệnh của sao lớn Cố Đăng, một like có quá đáng không? Ai thích thì nhớ bấm theo dõi nha!”

Mặt Cố Đăng tối sầm, lập tức kéo chăn che mặt, đồng thời bấm nút gọi khẩn cấp.

Gã đàn ông không chịu đi, còn giằng chăn anh ra, rồi dúi đầu vào định quay chung khung hình.

Cố Đăng nắm chặt mép chăn, nuốt hết cả tiếng hét vào lòng, chỉ âm thầm đếm từng giây trong đầu. Khi đếm tới bốn mươi tư, giọng livestream chói tai mới biến mất, một bàn tay to đặt lên đầu anh.

“Không sao chứ?” Chu Tất kéo chăn ra một góc, nói: “Anh về rồi đây.”

Cố Đăng không nói, cũng không buông tay. Vài giây sau, xác nhận đã an toàn, anh mới thò đầu ra, nói không sao.

Anh hỏi tiếp: “Vừa nãy là chuyện gì vậy?”

Chu Tất đáp: “Việc em nhập viện bị dân mạng khui ra rồi. Quản lý em đã gỡ bài, nhưng vẫn có không ít phóng viên và dân mạng mò đến đây.”

“Anh xuống dưới cũng vì chuyện này à?”

“Ừ, không ngờ có đứa trà trộn được vào.” Chu Tất kéo ghế chặn cửa, ngồi phịch xuống: “Từ giờ anh ngồi đây trông, đứa nào cũng đừng hòng vào.”

Cố Đăng hình như cười khẽ: “Anh nghiêm trọng quá rồi đấy.”

Chu Tất: “Phải thế chứ sao.”

Cố Đăng thật ra không thích bị canh kiểu này, cảm giác như quay lại thời còn bệnh. Nhưng anh cũng hiểu Chu Tất làm vậy là vì lo cho mình, nên cố tỏ ra không khó chịu.

“Anh,” Cố Đăng hỏi, “Nếu sau này anh không nghiên cứu toán nữa, anh định làm gì?”

Chu Tất: “Anh sẽ không bỏ nghiên cứu.”

“Giả sử thôi mà,” Cố Đăng nói, “Nếu có lý do khách quan khiến anh không thể nghiên cứu nữa, thì anh tính làm gì?”

Chu Tất im lặng một lúc rồi đáp: “Anh cũng không biết.”

Cố Đăng hơi ngạc nhiên: “Anh cũng không biết sao?”

“Sao phải biết?” Chu Tất cười, “Anh đâu cần lo mấy chuyện đó.”

“Ờ.” Cố Đăng cũng nhận ra, giả thiết của mình chẳng có nghĩa lý gì.

“Nếu thật sự có một ngày như thế,” Chu Tất nói, “Có lẽ anh cũng sẽ làm điều giống em.”

Cố Đăng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

“Bất ngờ lắm à?” Chu Tất hỏi.

Anh lắc đầu, có chút lúng túng không biết nên trả lời sao: “Không phải, chỉ là…”

“Trong mấy phim hành trình đó không phải đều như vậy sao? Nhân vật chính vì công việc, cuộc sống hay tình cảm mà chán nản, rồi nói đi là đi, cuối cùng trong chuyến đi lại tìm lại được dũng khí để sống tiếp.”

Cố Đăng cúi đầu, không nói gì.

Chu Tất lại hỏi: “Còn em thì sao? Trên đường đi có gặp ai không? Có chuyện gì thú vị không?”

Anh ngẩn ra một lúc, bỗng cúi đầu lục túi áo. Nhưng anh đang mặc đồ bệnh nhân của viện, bên trong chẳng có gì cả.

“Anh, áo khoác của em đâu?”

“Đây nè.” Chu Tất đưa áo khoác gió cho anh.

Cố Đăng mở túi áo ra, chỉ lôi ra một mớ giấy ướt nhũn, tờ giấy đã bị nước biển làm cho nát bấy, bản đồ mờ đi, anh mất liên lạc với Chương Ly rồi.

“Sao vậy? Mất đồ à?” Chu Tất giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.

“Không sao,” anh hít mũi một cái, lắc đầu nói, “Dù gì cũng không phải thứ gì quan trọng.”

Cố Đăng nằm trên giường bệnh, lúc đó trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Trước hết, và cũng là điều quan trọng nhất, anh quyết định sẽ sống tiếp.

Tiếp theo, cũng là điều khó khăn nhất, sống tiếp đồng nghĩa với việc tiếp tục chịu đựng nỗi đau. Nếu đau khổ của anh đến từ việc không thể viết nhạc, vậy thì chi bằng từ bỏ. Từ bỏ âm nhạc, từ bỏ sáng tác, từ bỏ tất cả, nỗi đau cũng sẽ biến mất.

Nhưng nếu không viết nhạc nữa, anh còn làm được gì?

Ù ù––

Tiếng rung của điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Mẹ à?” Chu Tất nghe máy, nói, “Mẹ xuống máy bay rồi à? … Con đang ở viện, Tiểu Đăng trông cũng ổn, chỉ bị sốt với hơi thiếu máu, giờ đã ổn định rồi. … Vâng, vậy con đợi mẹ tới. Mẹ có muốn nói chuyện với Tiểu Đăng trước không?” Y ngẩng đầu, đưa điện thoại cho Cố Đăng.

Anh ngập ngừng một lúc mới nhận lấy, nói với đầu dây bên kia: “Mẹ ơi.”

“Nghe nói con bị bệnh, có nặng lắm không?”

“Không nặng đâu, chỉ sốt thôi ạ.”

“Lớn rồi phải biết giữ gìn sức khỏe.”

“Dạ, con biết rồi.”

“Quản lý của con đang ở bên mẹ, là cô ấy báo cho mẹ biết con ở đây, trên đường đến cũng luôn xử lý công việc cho con. Thật ra cô ấy lo cho con lắm đấy.”

Cố Đăng cúi đầu, khẽ nói: “Con xin lỗi.”

“Một là xin lỗi, hai là dẹp chuyện đó qua một bên, mau chóng vực dậy đi mà xử lý đống rối rắm kia đi.” Một giọng nữ lanh lảnh, rõ ràng vang lên.

Cố Đăng và chị quản lý Thanh Lam quen nhau đã hơn chục năm, tính cách nhau ra sao đều hiểu rõ, anh mở miệng là trêu ngay: “Có gì ghê gớm đâu, chuyện nhỏ xíu à, chị Lam khỏi phải đích thân ra tay, bảo Tiểu Mễ xử lý là xong.”

Tiểu Mễ là trợ lý mới vào công ty cách đây hai năm, vừa tốt nghiệp đại học, ngây thơ mà khờ khạo.

“Cái miệng cậu lại lanh chanh rồi,” chị Thanh Lam cười mắng, rồi bảo, “Thấy cậu còn sức mà cà khịa là tôi yên tâm rồi. Nghỉ ngơi đi nhé, nửa tiếng nữa bọn tôi tới nơi.”

“Dạ.” Cố Đăng gật đầu, rất ngoan ngoãn.

“Chu Tất nói ngoài cổng viện có khá nhiều người hâm mộ. Cậu nghĩ thử xem có muốn ra mặt hay không, tôi không ép.”

“Cảm ơn chị Lam, em biết rồi.” Anh nói xong thì cúp máy, đưa lại điện thoại cho Chu Tất.

“Cuối cùng cũng sắp đến,” Chu Tất vươn vai một cái, thở phào nhẹ nhõm, “Nói thật chứ, đám fan cuồng ngoài kia anh không lo nổi một mình đâu.”

Anh không nói gì, một lúc sau bỗng hỏi: “Anh, anh mua giùm em bộ đồ được không? Em không muốn gặp họ trong bộ đồ này.”

Chu Tất bật cười: “Toàn người nhà cả, em ngại gì chứ?”

Cố Đăng: “Anh cứ coi như em sĩ diện đi.”

Anh là ngôi sao nổi tiếng, gu ăn mặc cũng rất ổn, lại còn là gương mặt đại diện toàn cầu của một thương hiệu sang chảnh, bắt anh mặc đồ bệnh nhân đúng là hơi tội.

Chu Tất gật đầu: “Mua thì được thôi, nhưng anh sợ ra ngoài rồi có ai đó lại lẻn vào.”

Cố Đăng: “Phòng này là phòng riêng mà, anh đi rồi em khóa cửa lại là được.”

“Thế thì được.” Chu Tất hỏi kỹ xem anh muốn mặc kiểu gì rồi mới cầm điện thoại ra ngoài.

Một giây, hai giây, ba giây… Mười giây sau, Cố Đăng lập tức bật dậy khỏi giường, một tay gỡ kim truyền nước, để lại một mảnh giấy viết tay, rồi mặc nguyên bộ đồ bẩn mà lao ra ngoài.

Anh đi rất dứt khoát, nhưng lại khựng lại ngay trước cổng bệnh viện. Bên ngoài sáng lên một hàng đèn nhỏ, mỗi ánh sáng là một gương mặt lo lắng.

Một nơi hẻo lánh thế này, vậy mà trong thời gian ngắn lại tụ họp được nhiều người như thế. Dù có vài kẻ vì nổi tiếng xông vào phòng anh, nhưng Cố Đăng nhìn ra được, đa phần vẫn là người thường thật lòng lo lắng cho anh. Ai cũng quan tâm anh, anh không nên vô trách nhiệm mà bỏ đi như vậy.

Nhưng… nhưng anh đã bốn năm rồi không ra được album mới, thậm chí sau này có khi cũng không viết nổi một bài nào. Vậy anh còn xứng đáng nhận sự quan tâm của mọi người sao?

Cố Đăng nhìn qua lớp kính ngắm đám đông, rồi quay người đi về hướng ngược lại.

Anh mất khá nhiều công mới ra khỏi bệnh viện, nhưng lại không ngờ đụng ngay quản lý ở bãi xe. Anh theo phản xạ rụt người nấp sau một chiếc xe, nhưng bệnh viện nhỏ, bãi xe cũng trống trải, bên này là quản lý, bên kia là người hâm mộ, anh nhìn quanh, nhận ra mình chẳng còn chỗ nào để trốn.

Tít––

Một tiếng còi vang lên từ góc bãi xe.

Thanh Lam ngẩng đầu nhìn, thấy là một chiếc bán tải đã được chỉnh sửa, kiểu xe thường thấy ở Bắc Mỹ, xe và người cô đều không quen, bèn quay lưng đi vào viện.

Cố Đăng nấp ở góc khuất, tim bỗng đập loạn. Trong lòng anh có một linh cảm, nhưng không dám nghĩ kỹ.

Không thể nào… Chương Ly sao có thể xuất hiện ở đây?

Không chút chần chừ, anh xoay người bước đi, nhưng trên đầu lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lên xe.”

Cửa kính xe hạ xuống, anh nhìn thấy Chương Ly.

Bình Luận (0)
Comment