Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Chương 8

Cố Đăng chui vào ghế phụ, chỉ đến khi thấy quản lý rời đi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Tôi thấy trên mạng bảo cậu nhập viện, nên đến xem thế nào.”

“Thế sao anh không lên trên?”

“Chu Tất không cho tôi lên.”

“Anh với anh ấy quen nhau à?” Cố Đăng hơi ngạc nhiên.

“Tôi là giảng viên thỉnh giảng ở trường anh ấy, cũng có chút qua lại.”

Cố Đăng lập tức cảnh giác.

“Tôi không biết hai người là anh em,” Chương Ly nói, “Nếu biết có liên quan tới cậu thì tôi đâu bị chặn ngoài kia.”

Cố Đăng im lặng một lúc, xem ra cũng tạm tin lời hắn.

Chương Ly nổ máy, hỏi: “Giờ cậu muốn đi hay là…?”

“Đi,” Cố Đăng đáp, “cứ rời khỏi đây đã.”

Thật ra Cố Đăng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, chỉ bảo Chương Ly lái xe vòng vòng. Chiếc bán tải chạy một vòng quanh thị trấn, mà anh vẫn chưa quyết định được gì.

Cứ lòng vòng mãi trong thị trấn thì hơi kỳ, Chương Ly đề nghị tìm chỗ ngồi tạm. Cố Đăng đồng ý. Không lâu sau, xe dừng trước một cửa tiệm nhỏ bên bờ biển. Bên trong tiệm chất đầy sách vở.

Người trông tiệm là một bà cụ, cười nói: “Cháu sao lại ghé qua?”

Chương Ly: “Dẫn bạn tới chơi.”

Bà cụ: “Vẫn chỗ cũ nhé?”

Chương Ly gật đầu, dẫn Cố Đăng lên tầng hai.

Tầng dưới là hiệu sách nhỏ, không ngờ tầng trên lại có cả mảng kính lớn nhìn ra biển và băng, như một bức tranh treo tường tự nhiên. Trước cửa kính có ba chiếc bàn gỗ nhỏ, như thể đã sẵn sàng chờ người đến ngồi.

Ngôi nhà này xây khéo vô cùng, cảnh vật và gu thẩm mỹ đều thuộc hàng đỉnh. Có điều vì nằm sâu trong ngõ nên chưa bị dân mạng phát hiện hay đẩy lên mấy ứng dụng du lịch.

Cố Đăng và Chương Ly cùng ngồi xuống bên cửa sổ. Bà cụ mang lên hai ly cà phê và một đĩa nhỏ đựng quả khô, hỗn hợp việt quất và mâm xôi bà hái trong rừng vào mùa thu năm ngoái.

Cố Đăng lịch sự nếm thử, nghe Chương Ly hỏi: “Cần tôi xuống dưới không?”

Cố Đăng hơi bất ngờ, ngẩng đầu lên cảm kích: “Vậy làm phiền anh.”

“Được thôi.” Chương Ly cầm cà phê đứng dậy, “Tôi xuống dưới tra ít tư liệu, cần gì cứ gọi tôi.”

Cố Đăng thở phào nhẹ nhõm, lại khẽ nói cảm ơn.

Chương Ly rời đi, tầng hai lập tức yên tĩnh hẳn. Nhưng không phải im lặng hoàn toàn, cửa kính để hé, có thể nghe tiếng sóng biển và tiếng chim hải âu ngoài xa.

Cố Đăng ngồi bên cửa sổ, chẳng khác gì khách du lịch bình thường, thong thả uống hết ly cà phê, ăn sạch đĩa quả khô, rồi mới bắt đầu suy nghĩ lại tình cảnh của mình.

Tuy có chút áy náy, nhưng Cố Đăng không hối hận vì đã rời khỏi bệnh viện. Anh biết mọi người quan tâm mình, nhưng phản ứng của cơ thể thành thật hơn anh nghĩ, anh không muốn ở lại nơi đó.

Chỉ cần nghĩ tới việc phải giả vờ bình thường trước mặt mẹ, phải phối hợp với quản lý xử lý cả đống rắc rối, rồi lại đối mặt với bác sĩ tâm lý tra hỏi dày đặc, anh đã thấy ngột ngạt.

Nhưng biến mất hoàn toàn, anh cũng không làm được.

Anh có được ngày hôm nay là nhờ có gia đình, quản lý và người hâm mộ luôn đồng hành, nếu nói đi là đi, thật sự quá phũ phàng.

Cố Đăng thở dài, hơi nhức đầu nghĩ: giá mà lúc ấy mình không ngất thì tốt, thậm chí biến thành một con vật, hay cái bàn cũng được, còn dễ chịu hơn là rơi vào cảnh ngộ hôm nay.

Tới lúc hoàng hôn, Chương Ly quay lại tầng hai.

Cố Đăng đang nhìn biển, thấy Chương Ly lên thì lập tức lộ vẻ tội nghiệp.

“Vẫn chưa nghĩ ra à?” Chương Ly hỏi.

Cố Đăng lắc đầu: “Chẳng có manh mối nào cả.”

Anh nghĩ nát óc cũng không tìm ra phương án khiến ai cũng hài lòng.

“Vậy ăn trước đi.” Chương Ly đưa thực đơn, bảo Cố Đăng chọn suất mình thích.

Cố Đăng chỉ đại một cái, chống cằm nhìn Chương Ly.

“Còn gì nữa à?” Chương Ly ngẩng đầu, vì lúc đứng lên hơi cúi người nên khoảng cách giữa hai người gần hẳn.

Cố Đăng không trả lời, chỉ tiếp tục nhìn hắn. Gương mặt Chương Ly sinh ra đã dễ khiến người ta… thèm: lông mày rậm, sống mũi cao, mắt hai mí, môi hơi dày, nhân trung rõ nét, xương quai hàm sắc sảo, nét mặt hắn có phần nhục cảm, chỉ là khí chất lạnh lùng thường ngày đã lấn át hết cảm giác đó.

Cố Đăng bỗng hỏi: “Anh ăn đủ ba bữa đều đặn à?”

Chương Ly nhướn mày: “Không lẽ cậu không ăn?”

Tất nhiên là không rồi. Cố Đăng ăn uống vô cùng thất thường, sinh hoạt đảo lộn, có khi ăn quá độ, có khi cả ngày không nuốt nổi gì, sống một cách cẩu thả, tùy tiện.

Chương Ly dừng lại suy nghĩ, rồi hỏi: “Không muốn ăn tối à?”

Cố Đăng thật sự chẳng có cảm giác thèm ăn, nhưng lại thấy ăn một chút cũng không sao.

“Không,” Cố Đăng lắc đầu, “Tôi chỉ thấy tò mò… Anh không bao giờ thấy áp lực hay lo lắng à?”

Chương Ly dừng tay, im lặng một lúc rồi mới đáp: “Có.”

“Thế anh giải tỏa kiểu gì?”

“Cách của tôi… không hợp với cậu.”

“Ồ, vậy thôi.” Cố Đăng gật đầu, giọng không nghe ra thất vọng.

Nhưng Chương Ly lại ngồi xuống đối diện anh, hỏi: “Cậu gặp rắc rối à? Muốn tôi giúp gì không?”

Cố Đăng thấy buồn cười, buột miệng hỏi: “Anh giúp được tôi chuyện gì?”

Chương Ly: “Gì cũng được.”

Lần này Cố Đăng cười thật sự, lắc đầu nói: “Vấn đề của tôi anh không giải quyết nổi đâu, chính tôi còn chẳng biết mình có vấn đề gì nữa.”

Chương Ly nhìn anh một cái, rồi không nói gì nữa.

Cố Đăng thấy không khí hơi gượng gạo, bèn chủ động chuyển chủ đề: “Chúng ta ăn ở đây hả?”

“Ừ.” Chương Ly nói xong thì cầm thực đơn đi xuống.

Bữa tối được mang lên rất nhanh, lúc ấy trời còn chưa tối hẳn. Cố Đăng không mấy hứng thú, ăn khoảng một phần tư là đã thấy no.

Chương Ly ăn rất nhanh, rồi hỏi: “Cậu không ăn nữa à?”

Cố Đăng gật đầu, rồi hơi tiếc nuối nói thêm: “Quên mất phải gọi ít hơn.”

“Ở đây chỉ bán theo suất, gọi ít cũng vậy thôi.” Chương Ly nói rồi chìa tay phải ra.

Cố Đăng: “?”

Chương Ly chỉ vào phần ăn của anh: “Đưa tôi.”

Chưa kịp suy nghĩ, Cố Đăng đã đưa phần ăn cho hắn. Chương Ly nhận lấy, tiếp tục ăn như bình thường.

Mãi sau Cố Đăng mới nhận ra, rồi bắt đầu thấy xấu hổ.

Anh chưa từng làm chuyện này, để người khác ăn đồ thừa của mình… Nhưng nét mặt Chương Ly lại tự nhiên đến lạ, không một chút ép buộc hay khó chịu. Hay là hắn chỉ đơn giản quý trọng thức ăn? Dù sao Chương Ly cũng thường sống ngoài thiên nhiên, chắc hẳn trân trọng đồ ăn hơn người thường… nhỉ?

Ừ, chắc chỉ vậy thôi. Cố Đăng uống nốt nửa ly nước, rồi cũng tự trấn an lại mình.

Chương Ly ăn xong thì dọn dẹp bàn, mang khay xuống tầng.

Ngoài cửa có vài du khách tò mò nhìn vào, giờ vẫn trong giờ mở cửa, bên trong có người mà bên ngoài lại treo biển “Đóng cửa”.

Có người gõ cửa hỏi, bà cụ chỉ cười bảo: “Hôm nay có việc riêng, mai ghé lại nhé.”

Chương Ly cho khay vào máy rửa bát, nói: “Cảm ơn bà.”

Bà cụ lắc đầu, xua tay cười: “Cháu giúp bọn bà nhiều rồi, mấy việc này chẳng đáng gì.”

Chương Ly bưng hai cốc nước nóng lên tầng, thấy Cố Đăng đã rời chỗ, đứng gần cầu thang.

“Xin lỗi, ban nãy tôi không nên nói anh giúp không được gì,” Cố Đăng nghiêng người nhường đường, rồi nói tiếp, “Anh đến viện tìm tôi, lại đưa tôi đi, còn tìm cho tôi nơi yên tĩnh thế này, thật ra anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.”

Chương Ly nghe xong, chỉ lắc đầu bảo không sao.

Một lúc sau, hắn lại nói: “Cách của tôi… thật sự cậu không làm được.”

Cố Đăng gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

Chuyện đó nói rõ rồi, Chương Ly đặt ly nước trước mặt Cố Đăng, tiện thể ngồi xuống. Cố Đăng nâng ly lên, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Không ai nói thêm lời nào, nhưng lạ thay, Cố Đăng lại không thấy ngượng ngập. Với anh, chuyện này thật khó tin, rõ ràng vừa rồi suýt nữa thì cãi nhau, mà giờ lại có thể ngồi yên uống trà cùng nhau.

Cố Đăng lại bắt đầu nghĩ: vì sao khi ở trước mặt Chương Ly, anh lại không thấy bị áp lực?

Chẳng lẽ là do không khí đặc biệt khi đi du lịch? Có vẻ không phải, vì anh từng đi nhiều nơi rồi mà chưa khi nào thấy thật sự thoải mái như thế.

Hay là vì bọn anh chỉ là người qua đường, anh không cần bận tâm Chương Ly nhìn mình ra sao? Dù sao thì Chương Ly đâu phải người hâm mộ, hơn nữa đã từng thấy anh lúc nhếch nhác nhất rồi.

Nhưng Cố Đăng lại không nghĩ chỉ có vậy. Anh cảm thấy ở Chương Ly có một điều gì đó rất đặc biệt, vóc dáng, tính cách, cách cư xử của hắn khiến người ta liên tưởng đến một chú gấu nâu bông to lớn, ấm áp, mềm mại, luôn kiên nhẫn lắng nghe mấy câu lảm nhảm trước khi trẻ con ngủ.

“Ờm…” Cố Đăng đưa ngón trỏ khẽ miết thành ly nước, cẩn trọng mở lời.

“Hử?” Chương Ly đã ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh chắc cũng biết sơ sơ tình hình của tôi rồi?” Cố Đăng lựa lời, nói, “Tôi đang gặp chút chuyện. Ban đầu tính sẽ biến mất một thời gian, chờ khi nào nghĩ thông rồi mới giải thích với mọi người. Ai ngờ lại bất ngờ ngất xỉu, còn lên top tìm kiếm. Thế là rất nhiều người bay qua đây vì tôi. Nhưng tôi thật sự chưa chuẩn bị xong để gặp họ, mà cứ lặng lẽ biến mất thì cũng không được, họ vượt cả ngàn cây số tới đây, tôi không muốn làm ai tổn thương.”

“Tôi hiểu rồi,” Chương Ly gật đầu, nói, “Tình hình của cậu bây giờ là không muốn gặp họ, nhưng cũng không thể mất tăm mất tích. Nói cách khác, cậu muốn mọi người hiểu cho cậu, để cậu có thời gian ở một mình. Đồng thời, cũng không muốn làm rạn nứt tình cảm giữa hai bên.”

Tóm tắt rất chính xác, Cố Đăng gật đầu: “Đúng là vậy.”

Chương Ly nói: “Nếu không muốn ra mặt, thì lên mạng viết một bài chia sẻ thì sao?”

Cố Đăng nghĩ một lát, rồi bảo: “Cách đó cũng được, nhưng tài khoản mạng của tôi là do chị quản lý giữ, tôi không đăng nhập được.”

Chẳng phải công ty quản lý ngăn cấm gì, chỉ là tài khoản đó vốn là do chị Lam phụ trách. Lúc mới vào nghề, Cố Đăng còn quá nhỏ, mới 12 tuổi, một cậu bé xinh xắn, tin nhắn riêng nhận được toàn mấy chuyện chẳng hay ho. Để bảo vệ anh, chị Lam luôn là người lo tài khoản mạng, chỉ khi nào gặp mặt trực tiếp chị mới cho phép anh tự trả lời vài bình luận.

Cố Đăng cũng có tài khoản riêng, chơi mấy trò hài hước cũng vui, nên anh cũng không thấy bị gò bó gì.

Mãi đến khi trưởng thành, anh mới tiếp quản hoàn toàn tài khoản chính. Thỉnh thoảng bị anti công kích, anh lại giao tài khoản lại cho chị Lam lo.

Vì anh có một điểm yếu bị người trong ê-kíp nhắc mãi, tới giờ vẫn chưa quen nổi sự ghét bỏ từ người khác.

Làm người của công chúng thì không tránh khỏi việc bị ghét. Cố Đăng tuy là ca sĩ sáng tác, nhưng vì quá đẹp trai nên nổi như cồn, lượng người theo dõi quá đông, kéo theo đó là không ít kẻ ghen ghét.

Mà anh thì nhát gan lại nhạy cảm, không dám xem bình luận xấu, nếu lỡ đọc thì sẽ khóc vì tức. Có lần buồn cười nhất là vừa khóc vừa cãi nhau với anti, cuối cùng còn bị chặn ngược, chị Lam vừa thương vừa trách anh không có chí khí.

Nhưng bạn thân của Cố Đăng, Nghiêm Tĩnh lại khác. Anh ta ép mình phải đọc, đặc biệt là những lời mắng chửi cay độc nhất, tự luyện cho mình quen dần với cảm giác đó. Không chỉ đọc, Nghiêm Tĩnh còn đích thân lao vào chiến đấu với anti đến ba trăm hiệp.

Giới ngoài đều nói anh Tĩnh ghê gớm thật, là người đầu tiên trong làng nhạc dám phản công bọn ghét mình. Cố Đăng cũng từng đùa: “Mấy anti nào em không cãi nổi, gửi cho anh nhé, anh cãi giùm!”

Nhưng anh cũng từng thấy Nghiêm Tĩnh khóc trong nhà vệ sinh. Hóa ra người mạnh mẽ như vậy, cũng không thể nuốt trôi hết sự ghét bỏ trên mạng.

Từ sau đó, Cố Đăng dần nhìn thoáng hơn. Với những người không thích anh, anh không còn cố phân bua nữa, mà chọn cách lờ đi, tránh xa.

Về sau, tài khoản là cả ê-kíp cùng quản lý. Cho đến khi anh gặp bế tắc sáng tác, lại phát hiện bị bệnh, không dám đối diện với sự lo lắng và kỳ vọng từ người hâm mộ, anh lại giao tài khoản cho công ty.

Lần gần nhất anh đăng nhập là một tháng trước, khi đang điều trị chứng hưng cảm trong một căn biệt thự vùng nhiệt đới. Hôm đó chị Lam đến thăm, Cố Đăng nói muốn trò chuyện với fan. Khi ấy chị Lam còn đang quản lý thêm vài nghệ sĩ khác, Cố Đăng có thể tạm ngừng làm việc, nhưng cả ê-kíp vẫn phải sống.

Chị Lam đã ký với hai nghệ sĩ kỳ cựu, còn dắt thêm mấy gương mặt mới, ai nấy đều có thành tích ổn, khiến chị càng bận rộn, dần dần lơ là Cố Đăng. Vì áy náy, nên chị cũng không do dự, giao lại mật khẩu cho anh.

Nào ngờ, việc đầu tiên Cố Đăng làm sau khi đăng nhập là tuyên bố giải nghệ, rồi biến mất luôn.

Với tiền sử như vậy, giờ anh chắc chắn không còn cơ hội đăng nhập nữa. Mà anh lại không muốn gặp người quen, thậm chí chỉ nghĩ đến chuyện gọi điện thôi cũng thấy áp lực, nên việc gửi lời nhắn qua mạng cũng chẳng khả thi.

Chương Ly lại nói: “Tài khoản chính không dùng được thì tạo tài khoản phụ?”

Cố Đăng thấy ý này cũng được, nhưng nghĩ thêm lại thấy không ổn, bèn lắc đầu: “Tài khoản phụ thì ai mà thấy? Có thấy cũng không nghĩ là tôi đâu.”

“Thêm ảnh vào thì sao?” Chương Ly hỏi, “Cậu có ngại không?”

Ảnh của anh á? Bây giờ trông anh tệ thế này, mà bị thấy thì ngại chết…

Nhưng thật sự không còn cách nào khác, Cố Đăng im lặng hơn một phút, cuối cùng cũng gật đầu: “Nếu chỉ là ảnh thôi thì được.”

 

Sau khi Cố Đăng biến mất, Thẩm Thanh Lam gần như lật tung cả bệnh viện lên. Sau khi báo cảnh sát và xem lại camera, mới phát hiện ra là chính Cố Đăng tự mình rời đi.

Cảnh sát không xử lý chuyện bỏ nhà đi, Thẩm Thanh Lam đành phải tự cử người tìm.

Lần này chị đi vội, thị thực Mỹ cũng khó xin, nên chỉ mang theo mấy người. Giờ một nửa lo xử lý tin tức trên mạng, một nửa tản ra đi tìm, đến cả mẹ và anh trai của Cố Đăng cũng không được nghỉ ngơi.

Vậy mà vẫn không thấy người đâu, thị trấn chỉ có chút xíu, mà Cố Đăng như bốc hơi khỏi mặt đất.

Thời gian càng lúc càng muộn, người hâm mộ ở cổng bệnh viện càng lúc càng sốt ruột, Thẩm Thanh Lam thì nóng ruột đến mức đi chân trần đi qua đi lại trong phòng bệnh.

“Chị Lam!” Lúc này, Tiểu Mễ thở hổn hển chạy vào, giơ điện thoại lên, “Có một tài khoản nghi là của anh Đăng, đã có hơn ngàn lượt chia sẻ rồi!”

Thẩm Thanh Lam cúi nhìn — một tài khoản tên @ĐăngĐăngĐăngĐăngĐăngĐăngĐăng vừa đăng bài cách đây năm phút.

@ĐăngĐăngĐăngĐăngĐăngĐăngĐăng: Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Hiện tại tôi vẫn ổn, chỉ là tạm thời chưa thể gặp mọi người. Tôi muốn rời đi một thời gian, để suy nghĩ một số chuyện. Ngày về chưa định, xin hãy tha thứ cho sự bốc đồng của tôi.】

Trong ảnh, Cố Đăng mặc chiếc áo khoác gió giống hệt trong đoạn camera, ngồi bên khung cửa sổ, hai tay ôm ly nước, có phần căng thẳng nhìn vào ống kính. Sau lưng anh là vịnh hẹp ở miền nam Alaska, mặt biển lấp lánh, một con đại bàng đầu trắng dang cánh lao vút lên trời.

Bình Luận (0)
Comment