Dân gian đương tiết Hoa Triều, người người đều đổ ra đường, già trẻ lớn bé náo nhiệt vui vầy, đặc biệt là nam nữ thanh niên, từng đôi từng nhóm trâm hoa du xuân, dắt tay thân hữu cùng nhau ngắm cảnh. Các phủ đệ nhà quyền quý còn bỏ vốn mở hội tuyển Hoa Thần, hễ là thiếu nữ tuổi xuân đều có thể tham dự. Người dự tuyển phải chèo thuyền nhỏ xuôi dòng sông, hai bên bờ sẽ có đông đảo người đứng đợi, hễ ai vừa mắt liền ném hoa về phía thuyền nàng. Cuối cùng, thiếu nữ có khoang thuyền đầy hoa nhất sẽ thắng, được xưng là Hoa Thần.
Năm trước cũng từng có một thiếu nữ dung mạo tuyệt sắc, hoa trong thuyền chất cao như núi, được một vị quý nhân vừa mắt, cuối cùng gả vào nhà quyền quý. Trên danh nghĩa là tuyển chọn Hoa Thần, nhưng kỳ thực cũng khó tránh khỏi thành trò tiêu khiển của đám quyền quý, chỉ để họ ngắm người chọn thiếp mà thôi.
Dung Oanh được Lý Nguyện Ninh đưa đi ngoạn cảnh. Đây là lần đầu nàng được thấy một khung cảnh náo nhiệt như thế, giữa dòng người tấp nập mà ngơ ngác, tay nắm chặt lấy Lý Nguyện Ninh, không dám buông ra, sợ bị chen lạc.
Thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò đánh giá lướt qua nàng. Lý Nguyện Ninh đứng sát bên, khẽ cười ghẹo: “Có người đang nhìn ngươi đó.”
Dung Oanh nghe vậy càng luống cuống, chỉ đành cố làm bộ như không thấy, lặng lẽ quay đi.
Triệu Cơ năm xưa từng là vũ cơ tuyệt sắc nổi danh kinh thành, bởi một lần hiến vũ mà được đương kim Hoàng đế—khi ấy còn là Lương vương—đón vào phủ. Dung Oanh không kế thừa được tài năng múa hát của mẫu thân, chẳng thông âm luật, chẳng biết vũ điệu, chỉ có dung mạo là rất giống. So với Triệu Cơ rực rỡ như hoa hồng có gai, nàng lại mềm mại dịu dàng hơn nhiều, như ánh dương đầu xuân, ấm áp mà không chói mắt, khiến người nhìn chỉ thấy thư thái và trìu mến.
Nhìn thấy các nữ tử trên thuyền nhỏ ôm tỳ bà ca hát, Dung Oanh không khỏi nhớ tới mẫu thân mình.
Không biết năm xưa Triệu Cơ có từng đi ngang con sông này, có từng như các thiếu nữ bây giờ, ngồi thuyền ngắm hoa, có từng vì một nam tử nào đó mà thổn thức? Vào vương phủ rồi, liệu có từng thật lòng mà hạnh phúc?
“Suy nghĩ gì vậy?” Lý Nguyện Ninh cắt ngang mạch nghĩ. “Vừa rồi gọi ngươi mấy tiếng rồi đấy.”
“Ta đang nghĩ tiệc thọ của phụ hoàng cũng sắp tới rồi.”
Lý Nguyện Ninh gật đầu: “Cũng phải. Thọ lễ của tướng quân phủ đã chuẩn bị thỏa đáng, có phụ thân và huynh trưởng lo liệu, ta không cần xen vào. Ngươi thì đã chuẩn bị gì dâng lên Thánh thượng chưa?”
“Lúc nhỏ ta từng theo mẫu thân ủ mấy vò rượu, dâng cái đó được chăng?”
Phụ hoàng là đế vương thiên hạ, vật quý lạ nào chưa từng thấy qua? Tiền tiêu vặt của nàng chẳng đáng là bao, cũng chẳng thể lấy ra được vật gì quý giá. Nàng nhớ rõ khi tám tuổi, từng theo Triệu Cơ chôn ba vò rượu mơ sau hậu viện. Mấy hôm trước nghe cung nhân cùng Linh Xuân nói chuyện, nhắc đến việc năm nay hái mai sẽ ủ rượu, nàng mới sực nhớ đến chuyện năm xưa.
Ba vò rượu ấy đã nằm dưới đất chín năm, không biết đào lên sẽ có mùi vị thế nào. Nhưng đem dâng làm thọ lễ cũng hợp lý, dù sao phụ hoàng nàng cũng sẽ không thực uống.
“Chủ yếu là thành ý.”
Tiết Hoa Triều, người đông như nêm, Kim Ngô Vệ cũng phải tăng cường tuần tra khắp nơi. Năm trước từng xảy ra việc chen lấn tranh hoa, khiến ba người bị dẫm chết. Lý Nguyện Ninh lo ngại điều đó nên không dẫn Dung Oanh vào nơi đông đúc.
Trên đường, hai người gặp được Lý Khác đang đứng trên cầu, hăng hái ném hoa về phía một thiếu nữ trên thuyền. Hoa trên tay ném hết, y còn tranh hoa từ tay bạn để ném tiếp. Lý Nguyện Ninh nhìn thấy huynh trưởng mình mất thể diện như vậy, lập tức chen lên xem nữ tử ấy là ai mà khiến huynh mình mê muội đến thế.
Dung Oanh thân mình mảnh mai, không quen chen chúc giữa đám người, đành ở lại một chỗ đợi.
Đứng chưa bao lâu, nàng liền cảm thấy có người đang lén nhìn mình. Nàng đổi chỗ, đi vài bước đến bên một hàng rong bán mặt nạ. Trên kệ treo đủ kiểu mặt nạ: có mặt tái nhợt ma mị, có mặt quỷ sứ dữ tợn.
Nghĩ đến những ánh mắt khiến người ta khó chịu kia, Dung Oanh liền chỉ vào một chiếc mặt nạ Côn Luân đen sì hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Tiểu thương đang mải trò chuyện với người khác, thấy nàng ăn mặc quý khí, giơ một ngón tay nói: “Một trăm văn, quý nhân có muốn không?”
Dung Oanh cúi đầu tìm túi tiền, sờ s.oạng mãi không thấy. Tiểu thương thấy nàng luống cuống, liền thở dài: “Túi tiền hẳn đã bị kẻ trộm móc mất rồi. Tiểu quý nhân lần sau nhớ cẩn thận.”
Nói rồi lại quay đi bán cho người khác. Dung Oanh thất vọng sờ s.oạng tay áo, xác định túi tiền đã mất, đành xoay người rời đi.
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng:
“Dung cô nương.”
Nàng quay đầu, thấy Mục Hoàn Đình đang nhìn nàng chăm chú. Ông ta liếc quanh, thấy nàng đi một mình, sắc mặt liền sa sầm: “Cô nương sao lại chỉ có một mình? Không có ai đi theo sao?”
Dung Oanh nhận ra ông ta sau một thoáng suy nghĩ. Lần trước gặp là lúc hắn mặc quan phục, nay đổi sang một thân thường phục màu than chì, dáng vẻ nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Mục thị lang? Ngươi cũng ở đây?”
Ông ta hành lễ, nàng lúc này mới chú ý bên cạnh ông còn có một phụ nhân dắt theo một đứa nhỏ.
“Hạ quan hôm nay đưa thê nhi đi ngắm hoa, không ngờ lại gặp cô nương nơi này.”
Ông ta nói nhỏ gì đó với phu nhân. Mục phu nhân tròn mắt, định hành lễ, nhưng Dung Oanh vội khoát tay: “Ra khỏi cung rồi thì miễn lễ. Phu nhân không cần câu nệ.”
Mục Hoàn Đình vẫn mang vẻ nghiêm trọng, lại hỏi: “Thật sự cô nương chỉ đi có một mình?”
Không hiểu sao, dù biết người này chẳng thân thiết gì với mình, giọng nói kia lại khiến Dung Oanh bất giác chột dạ, giống như đang bị trưởng bối răn dạy.
“Ta đi cùng bằng hữu... Là tiểu thư Trấn Bắc tướng quân phủ. Nàng sắp tới.”
Mục Hoàn Đình nghe vậy, vẻ mặt mới dịu lại, hỏi tiếp: “Cô nương vừa rồi là muốn mua mặt nạ?”
“Túi tiền ta bị trộm rồi.”
Đối phương quả nhiên không ngạc nhiên, hỏi: “Muốn cái nào?”
Nàng chỉ chiếc mặt nạ đen. Ông ta cười: “Tiểu cô nương lại thích kiểu mặt nạ này sao?”
Nàng đáp: “Ta không muốn bị người khác nhìn chằm chằm.”
Nghe vậy, ông khựng lại, ánh mắt thoáng buồn: “Cũng phải... như thế cũng tốt.”
Ông ta trả tiền mặt nạ, lại đưa thêm túi tiền cho nàng, dặn: “Cô nương lần này nhớ cầm cho kỹ.”
Dung Oanh định từ chối, ông ta liền nói: “Nội tử của hạ quan còn ít bạc, xin cứ nhận.”
Nàng đành nhận lấy, nhẹ nhàng cảm tạ. Đứa bé con hắn tò mò ló đầu nhìn nàng, xem chừng chỉ mới năm sáu tuổi.
Mục Hoàn Đình dường như vẫn chưa yên tâm, nhắc thêm: “Gần đây trong kinh không yên, cô nương nhớ sớm trở về.”
“Ta nhớ rồi.”
Đứa trẻ nằng nặc đòi đi xem đèn, ông ta đành cúi chào, mang thê nhi rời đi. Trước khi đi còn quay đầu nhìn nàng mấy lượt, chắc chắn nàng không lang thang mới an tâm.
Dung Oanh cầm mặt nạ trên tay, thầm nghĩ: Mục thị lang xem ra là người chu đáo. Nghe nói quan viên Hình Bộ thường nghiêm khắc vô tình, có lẽ cũng không hẳn vậy.
Đợi mãi chẳng thấy Lý Nguyện Ninh quay lại, giữa lúc chán nản, đám đông bỗng xôn xao. Mọi người chen về phía bờ sông, nói có người rơi xuống nước. Nghe đâu vì một cô nương mà hai công tử tranh giành đánh nhau.
Dung Oanh mỏi mệt đứng dựa vào một gốc cây, chân cũng sắp rã rời, thì có người vỗ vai nàng.
“A Ninh?”
Nàng quay đầu, nào ngờ không phải Lý Nguyện Ninh, mà là một chiếc mặt quỷ răng nanh đỏ chót. Dung Oanh sợ đến nghẹn họng, suýt nữa hét lên.
Tiêu Thành Khí gỡ mặt nạ ra cười ha hả.
Nàng giận dữ xoay người định bỏ đi, hắn ta lập tức níu áo nàng: “Ấy da, công chúa đừng tức. Là A Ninh nhờ ta tới tìm ngươi.”
“Ngươi lại gạt ta!”
“Thật mà! Người rơi xuống nước vừa nãy chính là huynh nàng, nàng đang bận lo vớt người đó.”
Dung Oanh càng nghi ngờ: “Lý công tử võ nghệ cao cường, lại là trưởng tử tướng quân phủ, ai có bản lĩnh đánh rớt huynh ấy xuống nước?”
Tiêu Thành Khí cười càng đắc ý, mắt cong như trăng lưỡi liềm: “Đa tạ công chúa khen ngợi.”
Nàng trừng hắn, chẳng còn tâm trạng nào cười lại.
“…Thế cái này, cho ta đưa công chúa hồi phủ được không?”
Trên đường hồi phủ tướng quân, Dung Oanh mới biết được, thiếu nữ mà Lý Khác ném hoa hôm ấy chính là muội muội ruột của Tiêu Thành Khí. Y còn lớn tiếng tuyên bố muốn cưới nàng ta làm thê tử, kết quả bị Tiêu Thành Khí thẳng tay đánh cho một trận.
Tiêu Thành Khí hậm hực nói: “Tên tiểu hỗn trướng ấy không biết đã thu bao nhiêu túi thơm và dây buộc tóc của các cô nương, vậy mà còn vọng tưởng đến muội muội ta…”
Dung Oanh ngạc nhiên hỏi: “Các cô nương dân gian tặng túi thơm và dây buộc tóc là để biểu đạt tình ý sao?”
Tiêu Thành Khí nghĩ đến các công chúa nơi thâm cung đều cao cao tại thượng, giống như Dung Hi hay Dung Hân Vi, không để cho phò mã thêu túi thơm cho mình đã tốt lắm rồi, huống chi là tự tay làm ra để tặng người, nên cũng không lấy làm lạ: “Đại khái là thế. Nhưng cũng có ngoại lệ, muội muội ta ấy à, đến nữ công còn chẳng biết làm.”
Dung Oanh không hỏi thêm nữa, chỉ lặng lẽ v**t v* chiếc mặt nạ thô ráp bên hông, chẳng biết đang nghĩ gì.
Sau khi về tới phủ tướng quân, quả nhiên nàng thấy được Lý Khác ướt như chuột lột, vừa đi vừa mắng Tiêu Thành Khí không ngừng.
Tiết Hoa Triều kéo dài liên tục mấy ngày, nhưng Dung Oanh không thể lưu lại ngoài cung quá lâu, sáng hôm sau liền phải hồi cung.
Cung điện nơi Triệu Cơ từng ở đã từ lâu vắng vẻ tiêu điều, năm xưa lại bị hỏa hoạn, đến giờ vẫn chưa tu sửa đàng hoàng, càng lúc càng thêm hoang phế. Dung Oanh mang theo hai thị nữ cầm cuốc xẻng, đến đào mấy vò rượu chôn khi xưa. Vị trí năm ấy đã mơ hồ không nhớ rõ, ba người đào bới khắp hậu viện, đào đến mặt đất lỗ chỗ những hố sâu nham nhở. Sau cùng Linh Xuân và cung nữ đều mất kiên nhẫn, không chịu đào nữa. Nàng chỉ đành dịu giọng trấn an, kiên trì mãi đến khi sắc trời ngả chiều, rốt cuộc mới tìm thấy.
Chiếc vò rượu bọc đầy đất bùn lộ ra trong không khí, giống như một phần ký ức phủ bụi bấy lâu đột nhiên sống dậy. Nhưng cảm xúc đầu tiên dâng lên trong lòng lại chẳng phải vui sướng, mà là một nỗi xót xa mơ hồ, âm ỉ mà sâu sắc.
Dung Oanh ngẩn người trong chốc lát, trong đầu đột nhiên vang lên lời Triệu Cơ từng nói khi cùng nàng chôn rượu:
“Tiểu A Oanh, phải nhớ thật kỹ chôn ở đâu đấy, nương hay quên lắm. Sau này khi con xuất giá, nhớ đào ra…”
Đoạn ký ức ấy như một làn gió ấm áp thổi qua tâm can, dịu dàng mà xa xôi. Đã lâu lắm rồi nàng không còn cảm nhận được sự dịu dàng ấy nữa, khiến nàng chẳng phân rõ đó là thật hay chỉ là ảo giác. Nhưng bất luận là thật hay không, người từng nắm tay nàng chôn ba vò rượu khi xưa—giờ đây, đã không còn nữa.
Nàng phủi đất trên vò rượu, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn, ngắt quãng: “Thọ lễ… đổi cái khác đi.”
“Không dâng rượu sao?”
“Không dâng.”