Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 15

Xuân hàn vừa tan, lại đón một trận mưa to.

Khi Dung Oanh dẫn người đi đào bình rượu, trên đỉnh đầu mây đen dày đặc như đổ, sớm đã đoán sẽ có một trận mưa lớn. May mắn là các nàng vừa kịp trở về Tẩy Hoa điện, phía sau liền vang lên sấm sét ầm ầm, chân trời âm u chớp lóe không ngừng, tiếp theo đó là cuồng phong gào thét, mưa lớn đổ xuống dữ dội, tiếng gió mưa hỗn loạn, khiến người ta có phần kinh hãi.

Ít nhất là không bị mưa dội ngay khi đang đào vò rượu.

Tam Hoa sợ đến nỗi phải nép vào lòng Dung Oanh, nội điện thắp nến sáng, các cung nhân an nhàn ngồi quây quần, nghe Dung Oanh đọc sách cho các nàng nghe. Vì mưa quá lớn, trong điện oi bức, nàng sai người mở cửa sổ thông khí, tiếng mưa rơi rào rào tựa như vang bên tai.

Đôi lúc sấm nổ vang trời, làm một tiểu thái giám giật nảy mình, suýt nữa ngồi không vững ngã lăn ra đất, khiến các cung nữ bên cạnh cười ồ.

“Tuổi như thế rồi mà còn sợ sét đánh, bọn ta là nữ tử còn gan lớn hơn ngươi kìa.”

“Hay là làm chuyện trái với lương tâm, bằng không thì sợ gì sét đánh?”

Tiểu thái giám tuổi nhỏ nhất, không khỏi xấu hổ buồn bực, bất mãn đáp: “Sợ sét thì làm sao? Sâu không cắn ngươi, ngươi chẳng phải vẫn sợ sâu? Ta có cười ngươi đâu!”

Dung Oanh cười, đẩy đĩa điểm tâm về phía y, ôn hòa nói: “Giận cái gì, chẳng qua chỉ là nói đùa thôi.”

Tiểu thái giám vội vàng hành lễ cảm tạ, cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng, hai má phồng lên như con sóc nhỏ, lại khiến các cung nữ cười càng to hơn.

Ngoài cửa sổ mưa gió ào ào, trong điện ánh nến lay động dịu dàng, cả phòng tràn ngập tiếng cười đùa. Linh Xuân nhìn ra ngoài trời, khẽ than: “Cơn mưa này không biết đến khi nào mới ngớt, nếu mưa tới sáng mai, trong đình chắc chắn tích đầy nước, đi lại sẽ rất phiền phức.”

Mưa to thế này quả thật khiến nhiều người khổ sở, nước tích lại, cung nhân ra vào dễ bị ướt giày áo, váy thường lấm bùn, nhất là những người phải làm việc ngoài trời thì càng thêm khổ.

Gió mạnh quật gãy cành cây, những nhánh vốn thô chắc lúc này cũng trông thật yếu ớt. Lại một tia chớp lóe lên, Dung Oanh theo bản năng ôm chặt Tam Hoa trong lòng, cơ thể bé nhỏ ở trong lòng nàng trở mình, tỏ vẻ không hài lòng.

Dung Oanh chợt nhớ, Văn Nhân Loan hình như không thích mưa.
Mưa nhỏ thì không sao, nhưng cứ đến lúc mưa lớn, hắn luôn đóng kín cửa sổ, mặc kệ không khí oi bức.

Trong trí nhớ của nàng, Văn Nhân Loan là người ôn hòa, lễ độ, hiếm khi biểu hiện cảm xúc. Nhưng nàng nhớ rất rõ, chỉ có hai lần từng thấy vẻ mặt hắn dị thường, đều là trong lúc mưa lớn, lúc ấy hắn nhíu mày, trong mắt như tích tụ mây đen, lạnh lẽo đến mức có thể nhỏ ra nước.

Nghĩ tới đây, tiếng mưa rơi bỗng khiến nàng phiền lòng hơn hẳn.


Đêm mưa tầm tã, ngoài phòng cuồng phong gào thét.

Văn Nhân Loan ngồi trong thư phòng đọc sách, lòng vẫn chẳng thể yên. Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh loang lổ, tiếng sấm sét vang vọng khiến hắn như nghe thấy tiếng khóc than thảm thiết, hắn nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra từng màn máu chảy thành sông.

“Phong Từ.”

Phong Từ đến gần, thấy Văn Nhân Loan đang day trán, sắc mặt tiều tụy.

“Đi, mang thư của nghĩa phụ tới.”

Hôm qua Lý Kiểu nhờ Hứa Tam Điệp đưa tới một phong thư, hắn còn chưa mở ra.

Lý Kiểu hiện vẫn đang ở Khương Châu, một mặt ứng phó với Yến Vương, thư từ tất nhiên bị giám sát, bởi vậy lâu rồi không có thư qua lại.

Văn Nhân Loan tâm thần bất định, mở thư ra xem qua loa rồi đặt xuống.

Phong Từ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng kém, một lúc lâu sau mới nghe hắn mở miệng: “Ngày mai bảo Hứa Tam Điệp tự mình đến gặp ta.”

Tiếng mưa vẫn không dứt, suốt đêm không ngừng.


Sáng sớm hôm sau, các cung nhân oán than không dứt.

Mưa tối qua quá lớn, đường cống trong cung trào nước, nước dơ dâng lên bốc mùi tanh hôi. Người quét dọn không đủ, đành phải chạy khắp nơi mượn người, như Dung Oanh, dễ nói chuyện, cả điện đều bị điều động đi.

Sau mưa, trời quang đãng, không khí tràn ngập hương cỏ và đất bùn. Cả viện đều ngập trong cành lá rơi rụng do mưa lớn. Dung Oanh và Linh Xuân xắn tay áo, cùng nhau dọn dẹp sân.

Vốn định hôm nay ở trong điện không ra ngoài, nàng ăn mặc cũng khá tùy tiện, tóc đen chỉ búi sơ bằng một cây trâm ngọc, vài sợi tóc rủ xuống trán, càng khiến vẻ thanh lệ thêm phần xuất trần.

Nhìn thấy ba vò rượu đặt bên bàn, nàng lại thay đổi ý định.

Sau một đêm mưa gió, sân của Văn Nhân Loan cũng hỗn độn chẳng kém. Phong Thiện cùng mấy người nhanh chóng xử lý, theo lời dặn của Văn Nhân Loan đi mời Hứa Tam Điệp đến.

Văn Nhân Loan một đêm không ngủ, sáng sớm bắt đầu ho, uống thuốc rồi mới thiếp đi. Phong Từ không thể nói, chỉ dùng tay ra hiệu với Dung Oanh rằng tiên sinh đang nghỉ.

Linh Xuân đưa rượu cho Phong Từ, nói: “Công chúa tặng tiên sinh rượu ủ lâu năm, mọi người cầm cẩn thận.”

Nàng ấy vừa dứt lời, trong phòng đã vang lên tiếng ho dữ dội. Phong Từ vội vàng đẩy cửa đi vào, Dung Oanh lo lắng đứng ngoài, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy giọng người bên trong khàn đặc:
“Công chúa tới rồi?”

Nghe hắn gọi mình, ánh mắt Dung Oanh lập tức sáng lên, chẳng màng lễ tiết, liền bước vào. Linh Xuân còn chưa kịp ngăn nàng.
Văn Nhân Loan ngồi tựa vào giường, áo khoác vắt hờ trên người, sắc mặt tái nhợt càng làm đường nét thêm sắc lạnh, như nhành mai trơ trọi giữa tuyết trắng.

Dung Oanh không che giấu lo lắng: “Tiên sinh đỡ hơn chưa?”

“Không có gì đáng ngại.” – hắn đáp, ánh mắt dừng lại nơi vò rượu trong tay Phong Từ – “Công chúa đây là…”

“Là mang rượu tặng tiên sinh, hương vị chắc không tệ, tiên sinh nếu có nhàn rỗi thì nếm thử xem.” Nàng không nhắc đến Triệu Cơ, chỉ nói đơn giản.

Hắn bỗng khẽ ho, Dung Oanh liền đưa tay vỗ nhẹ sau lưng hắn.
Văn Nhân Loan cảm nhận được bàn tay mềm mại đặt sau lưng mình, lực đạo dịu dàng tựa như gió thoảng. Có người đến gần, mái tóc nàng rủ xuống chạm nhẹ bên má hắn, lướt qua cổ mang theo cảm giác ngưa ngứa mơ hồ.

Hương thơm nhẹ thoảng, như mùi sơn chi.

Văn Nhân Loan không dễ gì mới giữ vững biểu cảm, thản nhiên đáp: “Không sao.”

Dung Oanh thu tay về, ánh mắt vẫn lo lắng. Linh Xuân ở ngoài ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Công chúa nên trở về.”

Nàng nhớ tiên sinh mới vừa nghỉ ngơi, nấn ná lâu không ổn, khẽ kéo áo khoác cho hắn rồi dặn vài câu rồi định rời đi. Văn Nhân Loan gật đầu cảm tạ, ánh mắt lướt qua cổ tay nàng, nơi đeo chiếc vòng xanh biếc.

Ánh mắt hắn hơi cứng lại, thoáng chốc liền trầm xuống.

Chờ Dung Oanh đi rồi, Phong Từ ôm vò rượu, đang do dự đặt vào đâu, liền nghe sau lưng Văn Nhân Loan nói: “Mang ra ngoài… ném đi.”

Thọ yến mừng sinh thần tuổi bốn mươi tám của Hoàng đế tổ chức cực kỳ long trọng. Người được mời ngồi vào hàng ghế trên không chỉ gồm hoàng thân quốc thích, trọng thần triều đình, mà còn có cả một đạo sĩ được Thánh Thượng sủng tín gần đây.

Triều thần tuy lòng đầy bất mãn, nhưng chẳng ai dám công khai oán thán chuyện sắp xếp chỗ ngồi này. Bởi lẽ ai cũng rõ, Hoàng đế đã bước sang tuổi xế chiều, tính tình ngày càng cổ quái, vui giận bất thường, khó lòng đoán định. Trước đó chẳng phải mới vì chuyện muối lậu trong triều mà giận dữ xử chém thái phó, lại còn mắng chửi liên lụy đến Bình Nam Vương hay sao? Giờ mà còn dám lên tiếng, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Tứ Công chúa và Ngũ Công chúa được gả xa hôm nay cũng về kinh, Dung Hi ngồi giữa mấy vị tỷ tỷ trang phục lộng lẫy, cả người cứng đờ không lọt nổi vào cuộc trò chuyện. Dung Hân Vi như thường lệ, vẫn phá lệ ngồi cạnh Triệu Quý phi. Dung Oanh nhìn thấy cảnh ấy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thọ yến lần này chuẩn bị đã lâu, bố trí vô cùng hoa lệ khí phái. Ánh nến sáng rực như ban ngày, từng cành mẫu đơn danh quý được bày biện ngay ngắn. Song với Dung Oanh, yến tiệc này chẳng qua chỉ là cuộc náo nhiệt, nàng vốn không có vai trò gì, nên cũng chỉ lặng lẽ ăn ngon uống tốt là xong.

Có lẽ vì khó có dịp tỷ muội tề tựu đông đủ, lại thêm buổi yến hội long trọng, nên bất kể nam nữ đều trang phục lộng lẫy. Hoàng hậu đội phượng quan khảm ngọc phượng đầu tinh xảo, Triệu Quý phi lại khoác cả bộ trang sức kim bộ diêu chói lóa, các phi tần khác cũng thi nhau trưng diện rực rỡ, chỉ thoáng liếc qua đã thấy khí thế ngút trời.

Dung Oanh lặng lẽ quan sát Dung Hân Vi, phát hiện trên cổ nàng ta là một chuỗi trang sức tinh xảo, nạm chín viên đá quý đủ màu, không viên nào trùng sắc.

Nàng thầm mắng một câu trong bụng: So với người khác thật muốn tức chết, cũng là công chúa mà sao mình lại trông quá đơn sơ thế này.

Bên cạnh Dung Oanh là Tứ Công chúa Dung Yểu, phò mã của nàng ta ngồi kế bên, cả hai không trò chuyện gì. Trái lại phía bên Dung Hi, Triệu Miễn cung kính rót rượu cho nàng ta, còn nhỏ nhẹ trò chuyện vui vẻ.

Dung Yểu cảm nhận được sự đối lập ấy, không khỏi càng thêm phiền muộn.

Loại thọ yến này vốn là để lấy lòng Hoàng đế, kể cả những công tử thế gia cao ngạo cũng đều dốc hết thủ đoạn, mong nhận được Thánh ân. Các công chúa tiểu thư vẫn thích nhìn những nam tử ấy, chỉ tiếc giờ đây trong điện lại có Văn Nhân Loan—người trẻ tuổi, thân phận thần bí, lại là đế sư được đồn đoán nhiều nhất. Mọi ánh mắt đều dừng lại nơi hắn.

Ngay cả Dung Hân Vi đã thành thân, Dung Hi đã xuất giá, ánh mắt cũng không khác gì.

Chỉ tiếc Dung Oanh ngồi quá xa, đến cả góc áo của Văn Nhân Loan cũng không nhìn thấy. Tiệc rượu đã trôi qua hơn nửa, nàng uống mấy chén rượu trái cây, gương mặt bắt đầu đỏ bừng, ngây ngốc ngồi chống má.

Phò mã của Dung Yểu chẳng biết đã đi đâu nịnh hót ai, để lại nàng ta một mình buồn bực, thế mà lại phá lệ trò chuyện với Dung Oanh, khẩu khí khô khan, mang theo vài phần bất mãn.

“Ngươi có thấy trang sức của Dung Hân Vi không?”

Dung Oanh nhìn quanh một vòng mới hiểu nàng ta đang nói với mình.

“Thấy rồi.”

“Nàng ta cũng dám đeo đồ của người chết, không biết sợ xui xẻo là gì.” Dung Yểu cười lạnh, ghét bỏ hiện rõ trên mặt.

Dung Oanh ngẩn ra: “Người chết nào?”

Dung Yểu như chỉ chờ nàng hỏi, liền đáp: “Đó là vật thuộc về nữ nhi của phế Thái tử, là lễ vật được đặt làm riêng bởi thợ thủ công nổi danh năm xưa. Thế mà giờ lại rơi vào tay Dung Hân Vi...”

Nàng ta hạ giọng thấp hơn, nói tiếp: “Ngươi có để ý phượng quan của Hoàng hậu không? Biết là của ai không?”

Dung Oanh đoán: “Của Thái tử phi?”

“Là phế Thái tử phi.” Dung Yểu nhếch môi mắng nhẹ, “Kia vốn là phượng quan được chuẩn bị cho lễ sắc phong Thái tử phi làm hoàng hậu. Vậy mà sau khi vị kia bị phế, người ta lại mang ra sửa chút rồi dùng lại. Ta thấy tư bảo cục cũng thật hồ đồ, chẳng ai can ngăn một câu...”

Mẫu thân Dung Yểu từng là nữ quan tư bảo cục, sau gả vào vương phủ đã nhiều năm, người ngoài không còn nhớ nữa, nhưng không có nghĩa là nàng ta không nhận ra.

Phế Thái tử thất bại trong cuộc tranh đoạt quyền lực, Hoàng hậu lại mang chiến lợi phẩm của người thua lên đầu diễu võ dương oai, bảo sao bao năm qua vẫn không thể nâng con trai mình lên vị trí Thái tử.

Dung Yểu lại được gả cho người do Hoàng hậu chỉ định, trong lòng bất mãn chất chồng. Khó có lúc được người chịu nghe, nàng ta liền đổ hết tâm sự cho Dung Oanh: “Chờ Thái tử được phong, xem Dung Kỳ có còn dễ chịu không..."

Dung Oanh chỉ biết “ừ ừ” gật đầu, nghe đến cuối, Dung Yểu lại bắt đầu than phiền về phò mã cùng nhà chồng mình.

Để xoa dịu sự bất mãn của Thánh Thượng với Bình Nam Vương phủ, Bình Nam Vương nói đủ lời hay, dâng lên không ít dị bảo. Ngay cả Tiêu Hác trước giờ không chạm tới bút cũng bị bắt vẽ tranh, mặc dù hạ bút lưu loát, nhưng sắc mặt căng thẳng, trình bức họa lên tay còn run bần bật.

Nửa sau yến hội, mọi người đều mệt mỏi, không còn cảnh khẩn trương như lúc đầu. Ai nấy đều thầm mong Thánh Thượng ban lời bình rồi nhanh chóng kết thúc.

Dung Oanh chống đầu, mơ màng suýt ngủ gật, chẳng để ý gì xung quanh. Bỗng một tiếng quát giận như sấm rền vang lên, khiến nàng giật mình tỉnh hẳn, vội nhìn về phía có chuyện.

Chỉ thấy phụ hoàng nàng sắc mặt u ám, trừng mắt giận dữ nhìn Tiêu Hác, gân xanh nổi đầy trán, tay nắm chặt một bức họa cuộn tròn, rống: “Người đâu, bắt hắn lại cho trẫm!”

Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy bức họa trong tay Hoàng đế gần như bị siết nát.

Tiêu Hác tái mặt, không biết vì sao lại chọc giận Thánh Thượng, liền quỳ sụp xuống xin tội.

Ai nấy đều bất an, chẳng rõ rốt cuộc bức họa có gì khiến Hoàng đế nổi giận đến thế. Lúc này, Bình Nam Vương lên tiếng: “Bệ hạ, có thể cho thần xem bức họa một lần?”

Tiêu Hác quỳ gối, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ánh mắt cầu cứu nhìn thúc phụ và huynh trưởng. Tiêu Thành Khí mím môi, vẻ mặt căng thẳng, chỉ có thể dùng ánh mắt trấn an.

Hoàng đế hùng hổ ném bức họa về phía Bình Nam Vương. Ông không dám né tránh, nhặt lấy, vừa mở ra liền biến sắc, tay run rẩy không kiểm soát được, bùm một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng: “Bệ hạ minh giám! Thần bị oan! Nhất định là có nghịch tặc hãm hại!”

Cục diện bất ngờ khiến cả đại điện chìm trong tĩnh lặng.

Văn Nhân Loan vẫn trấn định, Hoàng đế giận dữ bước tới đá ngã Bình Nam Vương, rồi chỉ vào Văn Nhân Loan, đôi mắt đỏ ngầu, gầm lên: “Đọc to lên! Trẫm muốn biết rốt cuộc là ai cấu kết với nghịch tặc!”

Văn Nhân Loan nhặt lấy bức họa đã nhàu, nhìn hàng chữ viết, ngừng lại giây lát, rồi chậm rãi đọc:

“Xuân thu mười sáu tái, mấy triều mộng hồn kinh.”

Chỉ mười chữ, nhưng đủ khiến cả sảnh lặng đi vì kinh hãi.

“Xuân thu mười sáu tái”—rõ ràng ám chỉ sự kiện Thu Hoa đình mười sáu năm trước.

Năm đó Thái tử bị kết tội mưu nghịch, ban tử tại tiệc ở Thu Hoa đình. Thái tử phi lúc ấy mang hoàng tôn về Tĩnh Xương Hầu phủ chúc thọ mẫu thân. Bình Nam Vương sau đó dẫn binh tới xét nhà diệt tộc, cả phủ không một ai sống sót.

Tội danh mưu nghịch là tội lớn tày trời. Từ Thái tử, thê nhi đến toàn bộ phủ Tĩnh Xương Hầu, hơn vạn người đều bị xử tử.

Ngày ấy mưa lớn như trút, trong phủ máu chảy thành sông, thi thể phơi đầy sân. Dù đã phong tỏa nghiêm ngặt, nước máu vẫn theo dòng tràn ra phố, hôi tanh lan khắp ngõ.

Thi thể quá nhiều, vài ngày sau bị lén vận ra ngoại thành thiêu hủy, khói đen cuồn cuộn hơn nửa tháng không tan. Cỏ cây quanh đó cũng ám mùi chết chóc, khiến người rợn tóc gáy.

Chuyện đó vốn đã nên bị chôn vùi, giờ bất ngờ bị nhắc lại, chẳng khác nào tát vào mặt Hoàng đế, nhắc triều thần về máu lạnh năm xưa.

Bầu không khí nặng nề ngột ngạt đến nghẹt thở. Có người nhìn Văn Nhân Loan, có người nhìn Hoàng đế, có người thì liếc Bình Nam Vương và Tiêu Hác đang quỳ gối. Nhưng đa phần đều cúi đầu giả câm giả điếc, ai cũng không dám thở mạnh.

Không biết bao lâu sau, Hoàng đế cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt như chim ưng, quét qua Tiêu Hác: “Ngươi có gì muốn nói?”
Tiêu Hác run lẩy bẩy, nói năng lắp bắp: “Thần... thần vẽ chỉ là cây tùng Nam Sơn... sao lại thành mưu nghịch chi ngôn... thần thật sự không biết... xin Thánh Thượng minh xét!”

Hoàng đế nhìn hắn một lúc, xoay người phất tay áo:

“Giải vào đại lao.”

Người phất tay rời đi, quần thần lập tức hỗn loạn, người thì mừng thầm thoát nạn, kẻ thì mặt mày trầm trọng.

Văn Nhân Loan vẫn bình tĩnh, cầm bức họa chứa ám chỉ mưu nghịch mà chẳng tỏ vẻ gì, chuẩn bị ly khai.

Cung nữ thái giám rót trà sắc mặt trắng bệch, có người còn run lẩy bẩy, vài người trực tiếp bật khóc. Ai cũng hiểu, chuyện vạ lây thế này, người hầu có lẽ sẽ không có khả năng sống qua đêm nay được nữa.


Đêm thanh không trăng, gió lạnh lùa qua thổi tung áo mỏng, một dãy cung điện vắng lặng không đèn.

Văn Nhân Loan đi trong bóng tối, thân hình mảnh khảnh như bóng ma, tuy mặc bạch y mà lại khiến người ta cảm thấy hắn hòa vào bóng đêm vô hình vô ảnh.

Con đường phía trước tối đen như mực, không xa là ánh đèn đuốc sáng rỡ, cung nhân trò chuyện trở về.

Bóng đêm dày như mực phủ lên người hắn, bước chân vẫn thong thả, đạp lên từng phiến đá xanh lạnh giá.

Chẳng bao lâu sau, nơi vốn vắng lặng vang lên bước chân nhẹ cùng tiếng bộ diêu leng keng trong gió đêm.

“Tiên sinh...” Dung Oanh chạy đến, vừa thở hổn hển vừa gọi.

“Tiên sinh... chờ ta một chút...” Cuối cùng nàng đuổi kịp, thở hồng hộc kéo tay áo hắn, giọng mang theo chút bất mãn: “Ta đuổi theo không kịp.”

Văn Nhân Loan không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ để nàng nắm tay áo than vãn. Trong thoáng chốc, trong lòng hắn hiện lên một ý niệm...

Hắn vừa rồi... là cố ý dừng lại đợi nàng sao?

Có lẽ... là thật. 

Bình Luận (0)
Comment