Trong bóng đêm, cảm giác của con người lại càng trở nên nhạy bén.
Dung Oanh cách Văn Nhân Loan rất gần, gần đến nỗi hắn có thể ngửi thấy một tia hương rượu nhàn nhạt từ nàng.
"Con đường này tối quá, tiên sinh làm sao có thể từ đây trở về được?" Dung Oanh đi theo sau lưng Văn Nhân Loan, giẫm phải đá gập ghềnh nghiêng ngả, lảo đảo một cái, đụng vào lưng hắn, đau đến kêu khẽ một tiếng.
"Điện hạ uống bao nhiêu rượu?"
Ngay cả bước đi cũng không vững.
"Đêm nay cùng Tứ tỷ trò chuyện rất nhiều, không để ý mà uống liền mấy chén, ta không có tính số, nhưng chắc cũng không nhiều lắm đâu..." Nàng lí nhí nói, tâm trạng cũng xem như ổn định, chuyện phát sinh ở Lân Đức điện dường như không ảnh hưởng gì lớn đến nàng. "Sớm biết vậy thì đã bảo người mang đèn theo rồi, ta bây giờ đến hướng đi cũng nhìn không rõ."
"Nhìn không rõ thì vì sao còn muốn theo tới?"
Văn Nhân Loan đêm nay nói năng đặc biệt lạnh nhạt, trong bóng đêm không nhìn rõ nét mặt, Dung Oanh đoán có lẽ hắn cũng vì chuyện xảy ra lúc tối mà tâm tình không tốt.
"Bởi vì thấy tiên sinh đi về hướng này." Nàng cười ngốc nghếch. "Tuy biết tiên sinh không sợ bóng tối, nhưng ta nghĩ, vẫn nên có người đi cùng sẽ tốt hơn."
Hắn cụp mắt xuống, ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Gió đêm bỗng thổi qua, làm rào rạt cành lá, tựa như có ma quỷ thì thầm trong đêm.
Văn Nhân Loan chậm rãi mở lời: "Điện hạ đối với sự tình xảy ra ở Lân Đức điện hôm nay, không có gì muốn hỏi sao?"
Nàng đương nhiên là có, thậm chí có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn ra được Văn Nhân Loan tâm tình không tốt, nên mới không nhắc tới. "Ta có thể hỏi sao?"
Hắn dừng lại giây lát, rồi nói: "Có thể."
"Chuyện này... có liên quan tới Bình Nam Vương phủ không?" Dung Oanh nhớ đến Tiêu Hác quỳ rạp dưới đất phát run, trong lòng có chút không đành. Cho dù có là nghịch tặc thật sự, cũng không nên dùng cách dại dột ấy để thị uy, chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nàng cho rằng Văn Nhân Loan sẽ cho một đáp án khẳng định, nhưng hắn chỉ nói một câu mơ hồ tránh né:
"Sự tình liên quan đến tính mệnh, ta không thể tùy tiện suy đoán."
Nàng thở dài, trong giọng mang theo chút u oán: "Vậy thì ta cũng chẳng còn gì để hỏi nữa. Những chuyện khác ta làm sao biết được? Biến cố ở Thu Hoa đình xảy ra khi ta mới một tuổi, bên trong rốt cuộc ẩn tình thế nào ta chẳng rõ. Tóm lại cũng chỉ là một câu ‘gà nhà bôi mặt đá nhau’, củi đậu nấu đậu mà thôi. Ta ở trong cung, thân bất do kỷ, triều sự biết được cũng chỉ làm bản thân thêm buồn phiền."
Dung Oanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mịt mù, tâm tình cũng trầm xuống theo.
"Nơi hoàng cung này, thật ra... cũng không tốt đẹp gì."
Văn Nhân Loan chợt hỏi nàng: "Nếu có một ngày, công chúa không còn là công chúa nữa thì sao?"
Dung Oanh nghe câu ấy, liền nghiêm túc tự hỏi. Nhưng dù thế nào cũng không thể đưa ra đáp án xác thực. Một lúc sau nàng mới nói: "Tuy ta thường cảm thấy mình sống chẳng mấy thoải mái, nhưng dù sao vẫn tốt hơn trăm ngàn lần so với bách tính thường dân. Mọi thứ ta có bây giờ đều là nhờ thân phận công chúa mà ra. Nếu một ngày không còn là công chúa nữa... ta nên đi đâu? Nên làm gì?"
Nàng không tìm ra đáp án.
Vì nàng từ nhỏ đã được nuôi lớn trong lồng son, ăn no mặc ấm, chưa từng phải chịu đói rét. Một khi rời khỏi chiếc lồng kia, không ai che chở, nàng thậm chí không biết làm sao để sống sót — hoặc là bị rét mướt g.iết ch.ết giữa băng tuyết, hoặc là bị chó hoang mèo hoang ăn thịt.
Bước chân Dung Oanh dần chậm lại. Nàng nhìn sang Văn Nhân Loan bên cạnh, một thân y phục trắng không nhiễm bụi trần, dưới ánh trăng như sương phủ, ngạo tuyết như hàn mai. Dù nàng là kẻ không có chí tiến thủ, nhưng khi tự ý thức được sự chênh lệch giữa hai người, trong lòng cũng có phần tự ti.
Chuyện ở Lân Đức điện bị ép xuống, cung nhân Tẩy Hoa điện cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Dung Oanh đêm đã khuya mới trở về, không khỏi tò mò yến tiệc hôm nay có điều gì thú vị. Nhưng nàng mệt đến cực điểm, chỉ qua loa nói đôi câu rồi rửa mặt đi ngủ.
Linh Xuân nhìn ra nàng có tâm sự, đêm ấy thay nàng đắp lại góc chăn, mới nhẹ giọng hỏi: "Công chúa hôm nay... đã gặp chuyện gì sao?"
Đối với Dung Oanh, Linh Xuân so với cung nữ càng giống người nhà hơn. Nàng rất ít giấu giếm điều gì với Linh Xuân. Nàng ngồi dậy, ôm lấy eo Linh Xuân, dùng dáng vẻ làm nũng như hài tử trong lòng cha mẹ.
"Ta phát hiện ra mình thật vô dụng, chẳng giúp được ai cả. Mẫu thân không cần ta, phụ hoàng cũng vậy. Mấy vị hoàng huynh thì biết lo việc nước, có thể ra trận giết giặc. Tam tỷ có thể lung lạc thế gia, làm điều mình muốn. Ngay cả Tứ tỷ cũng có thể cứu tế bách tính. Chỉ có ta là chẳng giúp được ai, không có mẫu tộc chống lưng, cũng chẳng có tính cách khiến người khác yêu mến."
Linh Xuân không rõ nàng sao lại bỗng dưng nói ra những lời ấy, trong lòng khó tránh thắc mắc rốt cuộc đêm nay nàng đã gặp ai. Nhưng còn chưa kịp an ủi thì đã nghe nàng nói tiếp:
"Nhưng cũng không sao. Ta sẽ không tự làm khó chính mình. Điều ta mong muốn chẳng qua chỉ là một đời bình an yên ổn, làm việc không thẹn với lòng. Không có ai yêu cầu ta giúp đỡ mẫu tộc, cũng không ai bắt ta phải bảo vệ thân nhân. Chỉ cần được vô ưu vô lự mà sống, đã là điều may mắn lớn nhất đời người. Ta cần gì phải nghĩ nhiều làm chi."
Nàng căn bản không cần an ủi. Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi, đã có thể tự mình nghĩ thông suốt, tự mình khuyên giải.
Văn Nhân Loan kinh tài tuyệt diễm, nàng thường ngày lười nhác buông lơi. Nhưng vậy thì sao?
Nàng sẽ không vì để xứng đôi với hắn mà thay đổi.
Nàng chỉ biết thay đổi vì chính bản thân mình.
Chỉ một dòng chữ trên thánh chỉ ban ra từ Lân Đức điện, đã đủ khiến cả triều đình nghiêng ngả, cục diện đại biến.
Bình Nam Vương phủ bị điều tra triệt để, trong triều lập tức dấy lên cơn sóng ngầm kinh tâm động phách. Nhân tâm hoảng loạn, cộng thêm vụ án buôn lậu muối triều đình còn chưa tra xét xong, thù cũ oán mới cùng lúc tính vào. Hoàng đế nổi giận tại Tuyên Chính điện, mắng như sấm nổ, đến cả Thái tử cũng phải quỳ xuống liên tiếp nhận sai.
Nhị phòng con vợ cả của Bình Nam Vương phủ — Tiêu Hác bị đánh vào đại lao, chờ ngày xét xử. Bình Nam Vương bị giam lỏng, tước bỏ binh quyền. Vụ án năm xưa ở Thu Hoa đình, tưởng chừng đã trôi vào quên lãng, nay bị xới tung lên, dính đến nghịch thần phản tặc, khiến cho ai nấy trong triều đều như ngồi trên lửa. Những kẻ từng có giao hảo, qua lại với Bình Nam Vương phủ lúc này liền trở nên ít ỏi, càng ngày càng thưa thớt.
Họa vô đơn chí. Sau khi Đột Quyết xảy ra nội loạn, Tiểu Khả Hãn bị ám sát, tân Khả Hãn kế vị lại là kẻ tàn bạo hiếu chiến, liên tục cướp bóc các đoàn thương nhân, quấy nhiễu biên cương, khiến dân chúng hoảng sợ. Cùng lúc ấy, Yến Vương ở phương bắc tự ý chiêu binh mãi mã, ý đồ phục thù cho Thái tử cũ, mưu tính soán vị. Một bên câu kết môn khách, một bên tụ tập thế lực, hành vi lén lút chẳng còn là điều mới lạ.
Trong ngoài đều là loạn, triều đình như giữa cơn sóng dữ. Hoàng thượng tuổi đã cao, thân thể không còn tráng kiện như trước, tính tình càng trở nên đa nghi, tàn nhẫn. Những vụ án tham ô trước đó, bị ông ta nghi có mưu đồ bên trong, ngay cả lão thái phó tiến gián cầu tình cũng bị giết không tha. Bình Nam Vương phủ quyền thế quá lớn, tất nhiên phải trải qua một trận tai ương gió tanh mưa máu.
Thế tử Bình Nam Vương phủ — Tiêu Thành Khí quỳ ở Tuyên Chính điện năm ngày liền, hoàng đế trước sau không chịu gặp mặt. Hắn ta đến đại lao thăm Tiêu Hác cầu xin, cũng bị gắt gao cự tuyệt. Ngày thứ sáu, rốt cuộc có người không đành lòng, tiến lên khuyên nhủ đôi câu. Tiêu Thành Khí chỉ nói một lời "tạ", vẫn bướng bỉnh quỳ thẳng, không hề nhúc nhích.
Hồi kinh không lâu, Dung Yểu cùng phò mã dường như phát sinh hiềm khích. Tại yến hội hôm trước, phát hiện Dung Oanh là người giỏi lắng nghe, lại biết giữ kín miệng, Dung Yểu không muốn bị người ngoài thấy bộ dạng đáng thương của mình, thế nên thường tìm đến Tẩy Hoa điện để thổ lộ, tiện thể kể lại chuyện Tiêu Thành Khí quỳ mãi trước Tuyên Chính điện.
Mọi người đều nói, Bình Nam Vương phủ lần này là họa từ trên trời rơi xuống, Thánh Thượng có tâm thu quyền, thời buổi rối ren như hiện nay, người sợ Tiêu gia nhân cơ hội cướp quyền. Xưa kia Tiêu gia từng phản lại Thái tử để theo Lương Vương, nay chưa chắc sẽ không lại một lần nữa thay phe đổi phái.
Hôm ấy, Dung Yểu dẫn theo Dung Oanh đến Ty Y Cục. Trên đường đi, đúng lúc gặp Nhị hoàng tử Dung Kỳ cùng tùy tùng đang đứng dưới mưa.
Mưa tầm tã rơi không ngớt, đập vào mặt dù phát ra từng đợt rung động.
Dung Oanh thấy phía trước có người tiến lại — chính là Tiêu Thành Khí. Hắn ta bị mưa làm ướt toàn thân, tóc mai ướt sũng, nước mưa chảy theo gương mặt nhưng sắc mặt vẫn nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp, hoàn toàn không có vẻ suy sụp.
Cung nhân chung quanh rất đông, bên cạnh Dung Kỳ còn có vài kẻ từng xu nịnh Bình Nam Vương phủ năm xưa, nhưng giờ chẳng ai dám tiến lên chào hỏi, càng không dám đưa dù.
Dung Kỳ hừ lạnh một tiếng, vốn định buông lời châm chọc, ví hắn ta như chó gặp nước.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị mở miệng, xa xa có một thân ảnh áo trắng bước đến gần, là Văn Nhân Loan.
Dung Kỳ lập tức im bặt, đành đem lời định nói nuốt trở vào.
Ngay sau đó, xuyên qua màn mưa mờ mịt, có một người rảo bước đến gần Tiêu Thành Khí.
Tầm mắt hắn ta bị nước mưa làm mơ hồ, dù che đầu ngăn đi cái lạnh ướt át. Chỉ thấy người kia đem cây dù đưa tới trước mặt.
"Cho ngươi." Dung Oanh chỉ nói một câu ngắn gọn, không thêm lời an ủi, cũng không dư tình dư nghĩa. Quả thực chỉ là đơn thuần đưa một cây dù. Nói xong, nàng trao dù vào tay người này, rồi nhanh chóng chui vào cây dù thị nữ đang cầm. Tứ công chúa ở bên cạnh sắc mặt đen kịt, nhỏ giọng trách nàng vài câu.
Cán trúc còn lưu chút độ ấm lòng bàn tay nàng, nhưng rất nhanh bị gió lạnh rút cạn, trở nên lạnh lẽo.
Tiêu Thành Khí ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải một ánh nhìn xa xăm — đôi con ngươi lạnh như sương kia, là của Văn Nhân Loan.
Hắn ta thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như bản thân chưa từng đắc tội vị đế sư này.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm thái của Dung Oanh chính là: Ta vốn chỉ mong sống vô ưu vô lự, nhưng vì ánh mắt của Văn Nhân Loan, lại muốn học cách làm những điều vốn không hợp với ta, cố gắng thích nghi với thứ cuộc sống ta chẳng ưa thích, mà ta... không làm được.
Nữ chính là một con cá mặn lâu năm, sẽ dần dần trưởng thành và thay đổi.