Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 22

Bởi vì là Tết Khất Xảo, trong kinh thành những nhà phú hộ cũng sẽ nhân dịp này mà cho người trong phủ được ra ngoài vui chơi, náo nhiệt phố phường.

Hai tiểu thị nữ vừa trở về, vẫn còn chưa dứt khỏi men say của cảnh tượng ban ngày, một bên giúp nàng sửa sang lại xiêm y, một bên rôm rả trò chuyện. Dân chúng xưa nay luôn tò mò chuyện công chúa xuất giá, hôm nay tất cả đều đổ ra đường tranh nhau xem cho được một lần.

Dung Oanh bởi vì chuyện bất ngờ đêm nay mà tâm thần hoảng loạn, lại không ngờ bên Dung Hân Vi cũng xảy ra biến cố. Nghe hai tiểu thị nữ không ngớt thổn thức về Lục công chúa, nàng liền im lặng lắng nghe.

Một người nhỏ giọng kể: “Lục công chúa thật sự rất mạnh mẽ, nghe nói phò mã vừa chạy vừa kêu, suýt chút nữa bị công chúa chém cho một đao mất mạng…”

Thị nữ kia hừ lạnh, phẫn nộ nói: “Đáng đời! Đã cưới công chúa mà còn không cam tâm, lại còn qua lại với một tiểu quan thấp hèn trong Câu Lan viện, thậm chí còn mang cả con riêng tới phủ đòi danh phận. Công chúa sao có thể nhịn được chuyện này? Muốn giết hắn cũng là chuyện dễ hiểu!”

“Không chừng,” người còn lại chen lời, “hôm nay chính là ngày nàng ta chọn để phản đòn. Lục công chúa sao có thể nuốt trôi nỗi nhục đó? Tiết gia lần này chỉ sợ xui xẻo lớn rồi.”

Dung Oanh nghe mà khẽ nhíu mày, mơ hồ hiểu được đôi phần. Nhưng loại chuyện này thế nào nghe cũng thấy quá sức hoang đường. Hơn nữa hôm nay lời đồn thổi quá nhiều, cũng không tránh khỏi bị thêm thắt, xuyên tạc.

Chuyện bị ám sát vừa mới lắng xuống không bao lâu, người trong phủ cũng chưa có tin tức rõ ràng. Chỉ nghe nói trên hồ Lâm Tiên, quý nhân đang ngồi thuyền hoa thì xảy ra hỏa hoạn, kinh động cả Kim Ngô Vệ, nhưng nội tình cụ thể thế nào vẫn chưa ai biết.
Dung Oanh xõa tóc ướt, ngồi trước bàn nhỏ, chậm rãi nhấp ngụm trà lạnh, trong đầu vẫn văng vẳng cảnh tượng rơi xuống nước cuối cùng.

Không biết vị cô nương cùng rơi xuống hồ với nàng có được cứu kịp hay không.

Nàng trầm ngâm hồi lâu, cảm giác bất an trong lòng không những không vơi bớt, mà lại càng thêm nặng nề.

Ngọn lửa trên thuyền bốc cao tận trời, nhiều người đã thiệt mạng. Văn Nhân Loan… liệu có bị thương?

Thị nữ còn chưa kịp gõ cửa, đã thấy Dung Oanh vội vã đẩy cửa bước ra.

“Cô nương muốn đi đâu vậy?”

Dung Oanh nắm lấy cánh tay nàng, vội nói: “Ta muốn đến phủ Tướng quân một chuyến, phiền trong phủ chuẩn bị ngựa xe cho ta.”

Thị nữ tuy ngạc nhiên nhưng không dám cản: “Xin cô nương chờ một chút, việc này cần bẩm lại với chủ tử.”

Nàng đã suy nghĩ rất lâu, nhưng lòng vẫn không yên. Chuyện đêm nay chắc chắn đã kinh động đến phủ Trấn Bắc tướng quân. Có lẽ trong phủ cũng có người lên thuyền hoa. Dù sao tối nay ai cũng không ngủ được. Nàng đi hỏi Lý Nguyện Ninh đôi lời, có khi còn cảm thấy yên tâm hơn chút.

Chẳng bao lâu sau, thị nữ quay lại. Dung Oanh không còn tâm trí để chỉnh trang kỹ lưỡng, chỉ tùy tiện gom tóc rối buộc lại thành búi tóc thấp, vài lọn tóc dài còn rủ bên tai khẽ lay động.

Vương Phức Tuyết vẫn chưa rời đi, nghe nói Dung Oanh muốn ra ngoài cũng không ngăn cản. Chính nàng ta cũng tiện đường về phủ Thượng thư, liền đồng hành luôn.

Ra khỏi phủ, con phố vốn nên đông nghịt người xem lễ lại trở nên vắng vẻ hơn nhiều. Trên đường chỉ còn vài người qua lại lẻ tẻ cùng một vài hàng quán đang thu dọn.

Loại ngày như thế này thường dễ phát sinh chuyện, để bảo đảm an ninh, Kim Ngô Vệ thường cải trang tuần tra khắp nơi. Một phần là để tránh hỗn loạn, một phần là để bắt giữ những kẻ phạm pháp hoặc tư bôn trốn nhà đi theo nhau.

Lúc này, đi trên phố, Dung Oanh cũng không phân biệt được ai là quan binh, ai là dân thường. Chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa nàng đang ngồi cũng từ từ chậm lại. Vương Phức Tuyết vén màn xe lên, nhìn thấy một đội Kim Ngô Vệ cưỡi ngựa đi tới. Người dẫn đầu mặc viên lãnh bào màu xanh sẫm, bên hông đeo đai lưng kim ngọc, trên đó treo chủy thủ cùng túi nước.

Nàng ta cười nhẹ, hỏi thăm: “Tôn lang quân hôm nay cũng bận rộn quá rồi.”

Người kia hành lễ đáp lại, sắc mặt nghiêm túc: “Thì ra là Thượng thư phu nhân. Hôm nay trong kinh không yên ổn, tặc tử trà trộn khắp nơi. Phu nhân nên sớm trở về thì hơn.”

Dung Oanh ló đầu ra hỏi: “Xin hỏi Tôn lang quân, trên hồ Lâm Tiên hôm nay, thương vong ra sao?”

Tôn lang quân thoáng sửng sốt khi thấy nàng, nhưng rồi nhanh chóng trả lời: “Ngoài thích khách, bị thương chừng năm sáu chục người. Thi thể dưới hồ vẫn chưa vớt hết, số người tử vong hiện tại hạ quan cũng chưa rõ.”

Dung Oanh lòng căng như dây đàn, lại vội hỏi: “Vậy những người được cứu từ thuyền hoa, hiện giờ ở đâu?”

“Phần lớn đã được đưa về phủ đệ. Một số ít do tình hình khẩn cấp được tạm thời an trí trong phủ Trấn Bắc tướng quân. Lý tướng quân lúc này đang ở đó thương nghị chuyện đêm nay. Nếu cô nương muốn tìm người, không bằng đến đó xem thử.”

“Đa tạ Tôn lang quân.”

“Không có gì.”

Ngay sau đó có người khác cưỡi ngựa đến, ghé vào tai Tôn lang quân nói điều gì đó. Y liền cáo từ, kéo dây cương, rời đi.

Vương Phức Tuyết nhìn Dung Oanh đầu tóc ướt sũng, buộc cũng chẳng gọn gàng, liền cười trêu: “Công chúa, cứ như vậy mà ra đường sao?”

“Ta không yên tâm.” Dung Oanh âm thầm siết tay áo, giọng nhỏ nhẹ đáp lại.

Vương Phức Tuyết không mấy ấn tượng với một công chúa tuy có nhan sắc nhưng chẳng mấy được sủng ái, sống lặng lẽ trong cung. Nhưng lúc này nhìn hành động lời nói của nàng, bất giác cảm thấy cô nương này tuy đơn thuần nhưng không ngu ngốc, ngược lại còn có vài phần cẩn trọng, chín chắn.

Trong cung thiếu sự dạy dỗ, thân tộc không che chở, hoàng đế lại chẳng yêu thương—một cô nương lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, rất dễ giao trọn tấm lòng cho ai chỉ cần đối xử tốt một chút.
Vương Phức Tuyết khẽ thở dài, giúp nàng vuốt tóc, sợi tóc dài còn ướt đẫm rũ xuống hai bên vai.

“Nghĩ xem, công chúa ngươi cũng rơi xuống nước. Nhưng lâu như vậy rồi, trên đường đầy rẫy Kim Ngô Vệ, sao vẫn chưa có ai đi tìm ngươi? Theo lý, ngươi cũng là người mất tích kia mà.”

Dung Oanh ngẩn người một chút, hàng mi khẽ run, hơi do dự mà mở miệng, lại như thiếu đi vài phần tự tin: “Có lẽ bọn họ… không biết ta cũng ở trên thuyền hoa… Cho dù có người biết, cũng có thể đang bị thương… Hoặc là… có người đi tìm ta, nhưng ta lại không biết mà thôi…”

Vương Phức Tuyết liếc nàng, lắc đầu thở dài: “Đã lâu như vậy rồi, bọn họ còn đang vớt thi thể dưới hồ. Nếu thật sự để tâm tìm công chúa, sao đến bây giờ vẫn chưa tới? Chỉ e đã sớm quay đầu… quên mất công chúa rồi.”

Dung Oanh nghĩ đến khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy Văn Nhân Loan, chỉ một thoáng, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp nói: “Có lẽ… bọn họ nghĩ ta đã… chết rồi.”

Nàng đã nói vậy, Vương Phức Tuyết cũng không buồn tranh cãi nữa, chỉ cười nhạt cho qua.

Xe ngựa tới phủ Trấn Bắc tướng quân thì thấy trước cổng đã xếp hàng binh vệ nghiêm ngặt, còn có hai cỗ xe không thuộc phủ tướng quân dừng ở bên ngoài.

Dung Oanh xuống xe, cúi người cảm tạ Vương Phức Tuyết, sau đó tiễn nàng rời đi.

Người trong phủ đi bẩm báo một tiếng, vừa hay Lý Nguyện Ninh đang ở gần đó, liền lập tức ra đón.

Tiết trời tháng Bảy, đêm xuống gió lạnh mới bắt đầu lộ rõ, người mặc y phục mỏng manh khó tránh khỏi rùng mình vì lạnh.

Gió thổi qua, tóc nàng theo tà áo nhẹ bay, vừa mới co người lại một chút, Lý Nguyện Ninh đã bước tới giữ lấy nàng.

“Công chúa sao lại tới đây?”

Dung Oanh đáp: “Đế sư có ở phủ tướng quân không?”

Lý Nguyện Ninh gật đầu, lại sốt ruột nói: “Ngươi không theo Tam công chúa hồi cung mà lại tới phủ tướng quân? Tối nay phản tặc lẻn vào kinh thành, nếu chẳng may gặp chuyện thì nguy mất.”

Vừa nói, nàng ấy vừa kéo tay Dung Oanh đi vào trong phủ. Dung Oanh bước theo, còn phải cẩn thận không dẫm lên làn váy dài.

“Đế sư đang ở đâu? Hắn có bị thương không? Ta muốn gặp hắn một chút.” Từ lời nói của Lý Nguyện Ninh, nàng đã đoán ra, Tam tỷ và phò mã kia hẳn đã quên mất nàng, mới khiến người trong cung nghĩ rằng nàng đã cùng bọn họ hồi cung. Vậy còn Văn Nhân Loan? Hắn cũng cho là như vậy sao?

Dung Oanh lòng như lửa đốt, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Ta muốn gặp hắn.”

Lý Nguyện Ninh khựng lại, ánh mắt dò xét nàng, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Ta đưa ngươi đi.”

Dung Oanh lặng lẽ đi sau nàng, vừa đi chưa bao xa, Lý Nguyện Ninh đột nhiên dừng bước, do dự như muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” nàng hỏi.

Cuối cùng, Lý Nguyện Ninh không nhịn được nữa: “Công chúa… là có tâm tư với đế sư sao?”

Bầu trời tối sầm, Dung Oanh đứng trong bóng tối, không thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu.

Lý Nguyện Ninh thở dài một hơi, vừa bất lực, vừa mỏi mệt.

“Cớ sao lại cứ là hắn? Công chúa chẳng lẽ không thể chọn người khác để thích sao?”

Dung Oanh không trả lời, Lý Nguyện Ninh đành im lặng kéo nàng đi về phía viện nơi Văn Nhân Loan đang nghỉ.

Thái tử và Trung thư lệnh vừa mới rời đi không lâu, lúc này bên trong hẳn là không còn ai.

Tới gần viện, nàng dừng lại, vỗ nhẹ vai Dung Oanh rồi chỉ tay về phía hành lang.

“Đi đi, chính là chỗ đó. Ta còn phải tìm phụ thân có việc thương nghị, lát nữa sẽ bảo người đưa ngươi về phòng nghỉ.”

“Cảm ơn A Ninh, vậy ta đi trước.”

“Đi đi.”

Dung Oanh bước nhanh, lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong được nhìn thấy Văn Nhân Loan, như vậy mới có thể khiến những bất an trong lòng tiêu tan.

Vừa rẽ qua một hành lang không dài, nàng liền bước vào sân. Người thủ viện là Phong Từ vừa trông thấy nàng thì thoáng sững người, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, liền xoay người bước vào trong đình.

Dung Oanh vội bước theo, hỏi: “Đêm nay ngươi có ở trên thuyền hoa không? Lúc ta rơi xuống nước còn có một vị tiểu thư rơi theo, hình như là người quen, nàng ấy có sao không?”

Phong Từ không trả lời, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ liếc nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái, rồi xoay người bước vào trong.

Dung Oanh mang theo nghi hoặc theo sau, liền trông thấy người mà nàng vẫn ngày đêm không yên lòng.

Vừa đúng, trong đình chỉ có hai người.

Ánh trăng mênh mang chiếu rọi những đóa lựu đỏ rực giữa trời đêm, cũng soi sáng hai bóng người đứng gần bên nhau — một đôi bích nhân.

Một đôi bích nhân.

Khi nhìn thấy Văn Nhân Loan và nữ tử kia, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Dung Oanh lại là bốn chữ ấy.

Lời Vương Phức Tuyết nói, rằng có khi nàng đã bị người ta quên lãng, lại hiện về rõ mồn một. Nàng vốn biết điều đó, nhưng một khi thực sự đối mặt, nỗi mất mát trong lòng liền ùa đến như thuỷ triều.
Dù sao lúc đó tình thế hỗn loạn, trên thuyền hoa người người hoảng loạn, tiếp sau lại là kinh hãi chưa nguôi, bị bỏ quên trong lúc nguy cấp cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Huống chi người đi cùng nàng là Dung Hi, vốn dĩ không thân cận.

Nhưng… còn Văn Nhân Loan?

Khi đó, hắn đã nghĩ gì? Hắn an ủi bản thân thế nào?

Dung Oanh đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn còn nhớ rõ. Nàng từng một lòng cho rằng, Văn Nhân Loan biết nàng vẫn bình an vô sự, bởi vậy mới không cố ý sai người tìm kiếm nàng.

Ánh trăng lạnh lẽo, rọi xuống nền đá xanh, tựa như phủ thêm một tầng sương mờ. Dung Oanh khẽ trợn mắt, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.

Nam tử vừa rồi vẫn mỉm cười, nhẹ giọng trò chuyện, lúc này cũng phát hiện ra nàng, chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang.

Vì sao người cùng nàng đồng thời rơi xuống nước lại được cứu đi trước, giờ đây đang đứng bên cạnh Văn Nhân Loan, thong dong cùng hắn trò chuyện? Mà nàng, suýt nữa mất mạng, mãi đến phút cuối cùng mới được đưa lên, lạc vào du thuyền của Vương Phức Tuyết?

Rõ ràng là cùng nhau rơi vào trong hồ, vì sao người kia có thể thản nhiên đứng ở đây bên hắn, mà nàng thì như bị bỏ lại, cô độc và lạc lõng?

Dung Oanh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. Cả ngày mỏi mệt, lo âu, uất ức—đều tại khoảnh khắc này tích tụ lại, như tường thành vỡ tung, cảm xúc dâng trào như lũ cuốn.

Hốc mắt nàng dâng lên cay xè, lặng lẽ chớp mắt vài cái. Phản ứng đầu tiên không phải bước lên chất vấn, mà là muốn tìm một nơi yên tĩnh trốn đi, ngồi một lát.

Tất cả những hoảng loạn ban nãy bỗng trở nên vô nghĩa. Giống như lời Vương Phức Tuyết từng nói—người ta không đi tìm nàng, nàng cần gì phải bận lòng?

Lần đầu tiên trong đời, Dung Oanh muốn né tránh ánh mắt của Văn Nhân Loan.

Nàng cúi đầu thật thấp, cũng không biết nên rời đi hay tiến lên thì bớt mất mặt hơn, cuối cùng chỉ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Văn Nhân Loan không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt nàng, trước mắt hắn chỉ thấy một đỉnh đầu nhu thuận, tóc dài buông lơi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mãi đến khi hắn mở miệng, giọng nói lại xa cách, lãnh đạm: “Gặp qua công chúa.”

Sau lưng, Thôi Thanh Nhạc cũng hoàn hồn, lập tức thi lễ: “Dân nữ Thôi Thanh Nhạc, gặp qua công chúa.”

Dung Oanh mím chặt môi, hốc mắt càng cay xè. Để không bị phát hiện sự khác thường, nàng chỉ nhỏ giọng đáp: “Ta… ta còn muốn đi tìm A Ninh…”

Không thèm quan tâm Văn Nhân Loan có nghe thấy hay không, nàng xoay người bỏ đi, vội vã đến mức suýt dẫm lên tà váy mà ngã nhào. Văn Nhân Loan đưa tay đỡ lấy, nhưng rất nhanh lại buông ra.

Dung Oanh mặt nóng ran, đứng vững rồi bước càng nhanh hơn.

Nàng không chú ý bản thân đi đâu, chỉ biết muốn rời xa nơi ấy, như thể thoát khỏi được cảm giác tủi thân và oán hận đang không ngừng dâng lên trong lòng.

Không biết đã đi bao xa, nàng mới dừng lại, th* d*c nhẹ nhàng.
Lý Nguyện Ninh từng nói sẽ sai người đưa nàng về nghỉ, giờ nàng lại tự ý rời đi, chỉ sợ lại phiền người ta. Kỳ thật nàng nên nghe lời Vương Phức Tuyết, đừng động đến làm gì.

Càng nghĩ, lòng càng loạn.

Văn Nhân Loan khi nhìn thấy nàng cùng Thôi Thanh Nhạc cùng rơi xuống nước, trong lòng nghĩ gì?

Hắn cứu người khác, còn nàng thì bị quên lãng?

Hay là—dù biết nàng rơi xuống nước, hắn cũng không thực sự lo lắng, cho nên mới thản nhiên trò chuyện cùng người khác?

Bất kể thế nào, nàng cũng đã minh bạch một điều—

Trong lòng Văn Nhân Loan, nàng—chẳng quan trọng đến thế.

Dung Oanh dừng bước, chậm rãi ngồi xổm xuống đất. Quanh mình không có đèn lồng, chỉ có ánh trăng mờ chiếu xuống con đường trước mặt. Bốn phía, tiếng côn trùng kêu râm ran không dứt.

Hốc mắt nàng lại nóng lên, cuối cùng không nhịn được, mặt chôn vào khuỷu tay mà rơi lệ—khóc trong yên lặng, không tiếng động.

Cả đêm kinh hãi, buồn ngủ, mệt mỏi, nàng không biết mình nên làm gì. Bịt mặt mà khóc, tóc tai, nước mắt đều rối bời vào nhau.

Có lẽ vì quá đau lòng, nàng không phát hiện có người tới gần. Mãi đến khi một bàn tay vén tóc rối bên tai nàng ra phía sau, nàng mới nghẹn ngào ngẩng đầu.

Văn Nhân Loan nửa quỳ bên cạnh nàng, không biết đã đứng đó nhìn bao lâu.

Có người bất ngờ xuất hiện bên cạnh, cho dù cảm xúc đang tồi tệ, nàng cũng bị dọa giật mình. Hô hấp khựng lại, hai mắt đẫm lệ mà trừng mắt nhìn hắn.

Văn Nhân Loan không nói lời nào, chỉ đưa tay vén những sợi tóc ướt sũng trên má nàng ra sau.

Dung Oanh còn tưởng hắn sẽ hỏi một câu "Sao lại khóc?", ai ngờ hắn vẫn trầm mặc, chỉ tiếp tục khảy tóc nàng.

Trong phút chốc, bi thương và uất nghẹn xộc lên tận cổ, nàng vừa định vùng dậy thì đã bị hắn ấn xuống.

Tay hắn từ dưới cánh tay nàng luồn ra sau cổ, khẽ dùng sức khiến nàng không thể nhúc nhích.

Dung Oanh nổi giận, còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã đột ngột cúi xuống.

Làn môi lạnh buốt dán lên môi nàng khiến nàng run rẩy, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đã bị hắn giữ chặt, không thể trốn.

Môi nàng bị cắn nhẹ một cái, ngay sau đó khớp hàm bị ép mở, đầu lưỡi lạnh buốt của hắn xông vào, quấn lấy.

Cảm giác lạnh lẽo ấy rất nhanh trở nên nóng bỏng, càng lúc càng cuồng dã, bá đạo đoạt lấy từng hơi thở của nàng.

Văn Nhân Loan hôn đến hung hãn, từng chút ép sát, không cho nàng chút cơ hội th* d*c. Dung Oanh đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nắm chặt vạt áo hắn, bị động tiếp nhận nụ hôn dữ dội này.

Người xưa nay luôn điềm đạm, đột nhiên lại giống như mặt hồ phẳng lặng nổi lên lốc xoáy dữ dội, khiến người ta không kịp trở tay.

Mãi đến khi nàng thở không nổi, không ngừng chống đẩy, hắn mới buông ra đôi chút, nhưng môi vẫn kề sát, khẽ hôn lên khóe môi nàng như đang trấn an.

Dưới ánh trăng, hơi thở hắn vẫn dồn dập, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như cũ.

Dung Oanh không nói được lời nào, nước mắt không biết đã ngừng từ lúc nào. Nàng nhìn hắn, thấy cánh môi hắn dưới ánh trăng vẫn còn vương ánh nước nhè nhẹ.

Dung Oanh mặt nóng bừng, vội vàng dời ánh mắt đi, nhưng lại không biết phải nhìn về đâu.

Văn Nhân Loan khẽ cười, giọng khàn khàn bên tai nàng: “Sao không khóc nữa rồi?”

Tác giả có lời muốn nói: Văn án chính là: “Trong ngoài không đồng nhất, điên phê.” 

Bình Luận (0)
Comment