Trong rừng, tiếng côn trùng râm ran từng đợt nối tiếp nhau, như có ai đang thì thầm trò chuyện giữa đêm khuya. Xen lẫn vào đó là tiếng tim đập rõ ràng của Dung Oanh.
Một tay nàng nắm chặt vạt áo Văn Nhân Loan, tay còn lại siết lấy tay áo mình, móng tay gần như muốn xuyên thủng lớp vải mỏng.
Nàng đang làm gì vậy?
Hắn làm như vậy là có ý gì?
Hàng mi nàng vẫn còn ướt, đôi mắt ánh lên tia nghi hoặc dưới ánh trăng mờ, ngây ngô nhìn chằm chằm Văn Nhân Loan.
"Ta đưa ngươi về." Văn Nhân Loan tránh đi ánh mắt nàng, đứng dậy trước, đưa tay kéo nàng đứng lên.
Lúc Dung Oanh đứng dậy, chân vẫn còn mềm nhũn, không vững. Hắn liền đứng im, đỡ lấy nàng, kiên nhẫn chờ nàng ổn định lại.
“Vì sao lại quay về?” Văn Nhân Loan bỗng nhiên hỏi, “Không phải đã tiễn ngươi rời đi rồi sao, vì sao còn quay lại tướng quân phủ?”
Dung Oanh cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, nàng quay mặt đi, không muốn trả lời.
Văn Nhân Loan cũng không nổi giận, chỉ thong thả chỉnh lại nếp gấp trên áo, động tác chậm rãi, tao nhã. Gương mặt nàng lại nóng bừng lên, bực dọc quay người bước đi.
Văn Nhân Loan cũng bước theo sau.
Dung Oanh đi rất nhanh, mang theo cả xấu hổ và bực bội, hoảng loạn mà vội vã. Sau lưng, tiếng bước chân chậm rãi mà kiên định theo sát, không gần không xa.
Cho đến khi đi tới cuối con đường nhỏ, ánh đèn lồng hiện ra trước mặt, nàng mới dừng lại, quay người lại tức giận nói: “Ngươi đừng đi theo ta nữa!”
Trong bóng tối, hắn quả nhiên dừng lại. Một lát sau, giọng nói vừa như cười vừa như không vang lên: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?”
Dung Oanh vẫn thấy xấu hổ. Cảm xúc trong đêm nay như thủy triều, khi thì bị đẩy lên cao, khi thì lại rơi thẳng xuống vực. Mọi thứ cứ như đang quay cuồng, khiến nàng không kịp thở.
Rốt cuộc là đang làm gì? Là nàng đang nằm mơ, hay là Văn Nhân Loan thực sự phát điên?
Chưa đến nửa canh giờ trước, nàng còn đang vì sự thờ ơ của Văn Nhân Loan mà thấy tủi thân, vậy mà giờ hắn lại đi hôn nàng.
Dung Oanh đứng im, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình khỏi run.
“Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Văn Nhân Loan đứng lặng trong bóng đêm, như thể bản thân hắn cũng tan vào đêm tối lạnh lẽo ấy.
Nàng bỗng nhận ra, thật ra mình chẳng hiểu gì về hắn. Trước giờ chỉ là tự cho rằng hắn ôn hoà, học rộng, là một người đoan chính quân tử. Những điều nàng biết chỉ đến từ lời kể người khác. Chính vì vậy, dù rõ ràng thích hắn, nhưng khi bị hắn hôn, thứ nàng cảm thấy đầu tiên lại là hoảng hốt.
Hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Chỉ ánh mắt nhìn nàng đầy ẩn ý, giọng trầm thấp: “Vậy công chúa mới vừa rồi vì sao quay lại? Không phải là muốn tìm ta sao?”
Bây giờ nghĩ lại, nàng chỉ thấy tức giận. Giọng giận dỗi thốt ra không suy nghĩ: “Giờ ta không muốn tìm nữa. Sau này cũng không tìm ngươi đâu.”
Văn Nhân Loan nghe vậy liền im lặng. Dưới bóng cây, ánh trăng không rọi tới được, hắn như tan vào bóng tối, mang theo một chút gì đó cô tịch.
Dung Oanh nhớ tới lần trước sau tiệc sinh nhật phụ hoàng, Văn Nhân Loan cũng một mình đi trong đêm tối. Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, vậy mà bước chân hắn vẫn vững vàng, thản nhiên, không chút hoảng loạn.
Đến khi hắn cất lời, giọng đã khô khốc, đều đều như đang tuyên đọc một đạo thánh chỉ: “Về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”
Dung Oanh đang tức, định phản bác, nhưng phía sau chợt vang lên tiếng gọi. Quay đầu lại mới thấy là Lý Nguyện Ninh đang dẫn người đến, tay cầm đèn lồng.
“Ta phải đi rồi.”
Văn Nhân Loan rõ ràng cũng thấy nhóm người đang đến, hắn khẽ gật đầu, như thể đã nghe thấy, rồi bỗng nói một câu mơ hồ khó hiểu:
“Trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Sau này đừng nghe lời Tam công chúa bọn họ.”
Nàng đầy bụng nghi hoặc nhưng không nhận được bất kỳ lời giải thích nào, chỉ thấy Văn Nhân Loan đã xoay người rời đi trước một bước.
Lý Nguyện Ninh chạy tới bên nàng, vừa vặn thấy bóng lưng Văn Nhân Loan khuất dần, vội hỏi: “Ngươi làm sao lại ở đây? Vừa rồi thị nữ nói tìm không thấy ngươi, làm ta lo lắng gần chết. Vị đó... là đế sư sao? Hắn sao lại đi cùng ngươi?”
Dung Oanh cả đêm tâm tình chao đảo, đến giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Ta chỉ thấy hơi buồn, nên đi dạo một chút, không ngờ lại đi lạc đường.”
Lý Nguyện Ninh không truy hỏi thêm, nhưng ánh mắt đảo qua tóc nàng rối tung, nghi hoặc nói: “Lúc trước vẫn còn buộc tóc, dây cột tóc đâu?”
Nàng đưa tay sờ thử, quả nhiên không thấy, nhưng cũng chẳng mấy để tâm: “Có lẽ buộc lỏng quá, rớt trên đường rồi.”
“Thôi được rồi, về trước thôi, canh giờ cũng không còn sớm nữa.”
Đêm đã khuya khi Văn Nhân Loan rời khỏi tướng quân phủ. Đường phố vắng lặng, bánh xe ngựa lăn trên nền đá phát ra âm thanh khiến lòng người bất an. Tuần tra của Kim Ngô Vệ vừa nghe thấy động liền định tiến lên, người trong xe chỉ vươn tay ra đưa một tấm ngọc bài, lập tức khiến họ quỳ rạp hành lễ, cho đến khi xe ngựa đi khuất dần mới dám đứng lên.
Giữa một con hẻm yên tĩnh trong kinh thành, có một căn nhà nhã nhặn thanh vắng. Nơi này vốn là phủ của một danh sĩ, sau vì dính líu đến án phế Thái tử mà cả nhà bị lưu đày, phủ viện cũng bị bỏ không. Sau đó Văn Nhân Loan mua lại, sai người sửa sang, thỉnh thoảng tới đây tĩnh dưỡng khi nhàn rỗi.
Hứa Tam Điệp đang ngủ thì nghe tiếng động giữa đêm, bực mình khoác áo đứng dậy, thuận tay mang theo thanh trường đao, vì gần đây lòng vẫn luôn thấy bất an. Nhưng vừa đến chính sảnh, y liền sợ đến run tay, suýt nữa vứt đao—trên bàn là một bóng trắng mơ hồ ngồi im như tượng, chính là Văn Nhân Loan.
Phản ứng kịp rồi, y lầu bầu thắp đèn, ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt u ám của Văn Nhân Loan. Y còn ngái ngủ, giọng bực dọc: “Nửa đêm tới tìm ta làm gì?”
Vừa nói hai câu đã nhận ra sắc mặt Văn Nhân Loan khó coi, vội vàng đổi giọng: “Ngươi không phải đến tính sổ ta đấy chứ? Ta thề ta không nói gì với sư phụ hết, chuyện tối nay ta chẳng biết gì cả! Có khi là Vinh Quốc công bọn họ tự ý làm, tuy... chết không ít người, nhưng ngươi đâu có sao.”
Văn Nhân Loan không nói gì, chỉ v**t v* một vật trong tay. Hứa Tam Điệp tưởng là báu vật gì, liếc nhìn mới phát hiện đó là một sợi dây buộc tóc bình thường.
Hắn nhíu mày khó hiểu: “Cái gì đấy? Của ai?”
Phong Từ và Phong Thiện đứng ngoài cửa, Văn Nhân Loan gõ nhẹ lên bàn, ý bảo giữ yên lặng.
“Ta không tới tìm ngươi.”
“Vậy tìm ai?” Hứa Tam Điệp ngáp dài, uống ngụm trà nguội hạ hoả.
Không lâu sau, trước cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
Hứa Tam Điệp ra mở cửa, vừa mở đã nghe tiếng người ngã sầm xuống đất, tiếp đó là âm thanh xương cốt gãy rắc đáng sợ.
Y sững người nhìn tên thị vệ nằm trên đất, quay đầu thì thấy Triệu Miễn đang đứng đó, vẻ mặt giả lả dù thị vệ của mình vừa bị Phong Thiện bẻ gãy hai tay.
“Công tử đêm khuya gọi ta tới, là có chuyện quan trọng gì sao?”
Áo Triệu Miễn còn vết cháy xém, rõ ràng là sau khi đưa Dung Hi về phủ thì chưa kịp thay đồ đã tới đây.
Văn Nhân Loan đứng dậy, liếc y một cái lạnh băng. Thị vệ đau đến co giật nhưng không dám kêu thành tiếng, chỉ cắn răng trợn mắt nhìn Phong Thiện.
“Là ngươi cố ý đưa nàng lên thuyền hoa.”
“Tại hạ chỉ phụng mệnh hành sự.”
“Ngươi muốn nàng chết trong hỗn loạn, rồi đổ hết lên đầu Yến vương.” Văn Nhân Loan dẫm lên cánh tay thị vệ, ánh mắt lạnh buốt. “Chuyện này...”
Chưa dứt lời, đao của Phong Thiện chớp lên, tiếng da thịt bị xé vang lên rợn người, thị vệ hét thảm, cầu cứu Triệu Miễn không ngừng.
Triệu Miễn không nhịn được nữa, tiếng cười giả tạo cũng tan biến, giọng cũng trầm xuống: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”
Văn Nhân Loan nhìn vệt máu bắn lên áo, cau mày quay lưng đi vào trong đình.
Triệu Miễn cố nén giận, Hứa Tam Điệp nhìn chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: “Làm cái gì vậy? Triệu Miễn đánh ai sao?”
“Văn Nhân Loan!” Triệu Miễn nghiến răng, gằn từng chữ. “Ngươi đã quên lời thề của mình sao?”
Bước chân Văn Nhân Loan khựng lại, quay đầu nhìn y, ánh mắt lạnh lẽo: “Đến lượt ngươi chỉ dạy ta từ bao giờ?”
Hứa Tam Điệp không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa thấy xác thị vệ nằm bất động thì càng phát hoảng. Y liếc Phong Từ, thấp giọng: “Đừng để có người chết ở đây, xui xẻo lắm.”
Phong Từ nghe xong, lấy kiếm chạm vào thi thể, rồi ngẩng đầu xác nhận: “Chết rồi.”
Hứa Tam Điệp khẽ mắng: “Thật là...”, rồi trừng mắt nhìn Văn Nhân Loan.
Triệu Miễn nghe thấy câu ấy thì sắc mặt biến dạng, cố nén không bùng nổ tại chỗ.
“Ngươi với ta chung một đường, những gì ta làm hôm nay đều là để sau này ngươi không phải bị ràng buộc gì cả.”
Văn Nhân Loan cười khẩy, giọng mang theo mùi vị ác ý: “Nếu vậy thì sao ngươi không giết luôn vị công chúa trong phủ nhà ngươi đi?”
Triệu Miễn quay phắt lại nhìn hắn, mặt tái mét.
“Trước kia ta từng nhận được thư của Tam công chúa gửi cho ta, nhờ ta chuyển đến ngươi, nhớ không?”
Vẻ mặt Văn Nhân Loan vẫn thản nhiên như gió, nhưng lời nói ra đủ để chọc người tức chết.
Dung Hi là công chúa được sủng ái nhất triều đình, ông ngoại là Vinh Quốc công, địa vị tôn quý. Bản thân nàng lại ham mê mỹ sắc, hay câu dẫn nam tử, mà rất ít ai biết nàng ta từng gửi cho Văn Nhân Loan nhiều thư tình táo bạo, lời lẽ trơ trẽn không chịu nổi.
Quả nhiên, vừa nhắc đến, lửa giận Triệu Miễn bùng lên tận đỉnh đầu. “Văn Nhân Loan!”
“Thay vì xen vào chuyện người khác, tốt hơn nên quản chặt người bên cạnh mình, tránh sau này đến cả cha đứa bé trong bụng cũng không rõ là ai.”
Nói xong, Văn Nhân Loan không buồn quan tâm nữa, bước vào trong phòng, vừa đi vừa cởi bộ y phục dính máu, tiện tay ném xuống đất.
Hứa Tam Điệp sợ hai người đánh nhau, vội cản Triệu Miễn lại, vừa đi vừa dỗ. Nhìn thấy xác thủ hạ, Triệu Miễn tức đến nghẹn họng, gắt: “Hứa Tam Điệp, ngươi thật vô dụng! Sao không cản hắn?”
“Ngươi mắng ta làm gì?”
Tiễn Triệu Miễn ra ngoài xong, Hứa Tam Điệp mới biết đầu đuôi sự việc. Dù trong lòng kinh hoảng, y vẫn khuyên Triệu Miễn đừng dại mà chọc vào Văn Nhân Loan.
Chờ người đi rồi, y cũng không còn tâm trạng quản đống máu ngoài sân, vội vàng quay lại nội thất.
Vừa đi vừa thầm mắng Văn Nhân Loan không dưới trăm lần là Đ* c*m th*.
Thấy Hứa Tam Điệp mặt đen như đáy nồi đi vào, Văn Nhân Loan chẳng buồn giải thích, chỉ chờ y nổi giận.
Y nghẹn quá, muốn mắng cũng không biết mắng sao cho đủ, chỉ gầm lên một câu: “Cầm thú!”
Văn Nhân Loan liếc nhìn hắn, im lặng coi như đồng tình.
Hứa Tam Điệp vẫn không cam lòng, hy vọng mọi chuyện còn cứu vãn được, thử dò hỏi: “Có khi nào ngươi chỉ xem nàng như muội muội? Không phải thứ tình cảm nam nữ?”
Văn Nhân Loan nhìn vẻ mặt còn đau khổ hơn mình của y, chỉ thản nhiên đáp: “Cứ coi ta là cầm thú đi.”
Trên thuyền hoa, hắn đã thấy Dung Oanh rơi xuống nước.
Hắn sớm đã hiểu rõ lòng mình, nhưng thứ tình cảm mờ ám ấy trái với luân lý, chỉ đem lại ràng buộc. Trước kia hắn từng làm nhiều việc ác để sống sót, tương lai cũng chẳng ngại giết người thân bạn bè.
Nếu Dung Oanh chết rồi... có lẽ lại là chuyện tốt. Còn hơn sau này oán hận lẫn nhau, không thể kết thúc.
Lúc ấy hắn nên dứt khoát chặt đứt ràng buộc, vứt bỏ tất cả yếu đuối cùng lưỡng lự.
Hứa Tam Điệp ngồi bên cạnh thở dài, rồi đột nhiên để ý xiêm y của hắn không giống thường ngày, nghi hoặc hỏi: “Trước giờ chưa thấy ngươi mặc loại vải này. Về tướng quân phủ thay đồ làm gì?”
Tay áo Văn Nhân Loan rũ xuống, lộ ra một dải dây buộc tóc màu son đỏ. Trên nền áo trắng, như nhành hồng mai giữa tuyết.
“Áo bị ướt.”