Vụ án ám sát tại Lâm Tiên Hồ gây chấn động khắp nơi, nhưng điều khiến người ta kinh hãi không dừng lại ở đó.
Sáng sớm trở lại trong cung, Dung Oanh từ miệng cung nhân nghe nói—đêm đó Dung Hân Vi còn chưa thay áo cưới đã lập tức hồi cung, đến tìm Hoàng đế làm chủ, yêu cầu xử trảm cả nhà Tiết Hóa Khanh. Triệu Quý phi sốt ruột bênh vực nữ nhi, ôm Dung Hân Vi khóc lóc suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Tiết Tả Thừa cũng dẫn phu nhân vào cung cầu kiến, mong Thánh Thượng phân xử công bằng, giúp nhi tử biện bạch.
Tiết Hóa Khanh không cùng đi là vì đã bị Dung Hân Vi nổi giận chém một kiếm, cánh tay ấy còn giữ được hay không, hiện vẫn chưa rõ.
Thì ra kẻ ngoài mặt chính trực quân tử như Tiết Hóa Khanh, phía sau lại vừa h.am m.uốn quyền quý khi cưới công chúa, vừa luyến tiếc tình cảm êm dịu với tiểu nương tử bên ngoài. Ngày thành hôn, gã bức tử tình nhân bên ngoài để dứt hậu hoạn, nhưng nào ngờ kẻ gã dưỡng không chỉ một người. Có kẻ không chịu phục tùng bị gã ép chết, cũng có kẻ thông minh mang thai rồi trốn đi. Mãi đến ngày gã thành thân, người này mới xuất hiện, mang theo tín vật và chứng cứ đòi lại công đạo. Cùng lúc đó, lại có vài tiểu quan công khai lên tiếng, tố cáo gã bạc tình vong ân.
Dung Hân Vi luôn cho rằng vị hôn phu của mình là người đứng đắn, với tính cách của nàng ta, nếu Tiết Hóa Khanh chỉ có ý định nạp thiếp, nàng ta cũng đã sớm sai người chém gã. Thế mà đến ngày thành thân mới phát hiện gã không những trăng hoa mà còn “nam nữ đều ăn”, thật sự khiến nàng ta nhục nhã đến đỏ mắt. Trong cơn giận, nàng ta rút kiếm từ tay thị vệ, toan giết gã tại chỗ.
Người hầu sợ gây chuyện lớn liên lụy Tiết Tả Thừa, cố gắng ngăn cản nhiều lần, cuối cùng cũng chỉ để lại cho Tiết Hóa Khanh nửa cái mạng, máu me bê bết được đưa về Tiết phủ.
Dung Oanh nghe xong đầu đuôi câu chuyện, trong đầu lập tức vang lên câu cười nhạt của Dung Hi đêm trước: “Coi như để nàng phong quang một lần.” Giờ ngẫm lại, làm gì giống lời chúc phúc, rõ ràng là đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện, vui sướng chờ người khác gặp nạn.
Nếu không có ai cố ý sắp đặt, vì sao tình nhân và tiểu quan của Tiết Hóa Khanh lại hẹn nhau lộ diện đúng vào ngày thành hôn? Chẳng lẽ không sợ bị diệt khẩu? Nhất định có người đứng sau chống lưng. Nghĩ đến chuyện Dung Hi cùng Dung Hân Vi tết năm ngoái còn đi lại thân thiết, cũng không còn thấy kỳ quái.
Linh Xuân cứ tưởng sau khi biết chuyện Dung Hân Vi, Dung Oanh sẽ vui sướng hả hê, ít nhất cũng coi như xả giận. Nào ngờ nàng vẫn ủ rũ như cũ, từ khi trở về cứ ru rú trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả con mèo cũng chẳng buồn chơi. Nghe nói ở Lâm Tiên Hồ đã chết không ít người, Linh Xuân cho rằng Dung Oanh bị hoảng sợ, nhất thời chưa hồi phục tinh thần, chỉ có thể khuyên nàng ra ngoài đi dạo nhiều hơn.
Trời cuối hạ vẫn oi bức, mấy ngày nay Dung Oanh không đến tìm Văn Nhân Loan. Nghe nói vụ việc kia trong triều vẫn chưa điều tra xong, lại có chuyện khác nổi lên, Văn Nhân Loan thân là đế sư phải thường xuyên tính kế, lại còn phải thẩm duyệt sách luận của các hoàng tử, e là bận đến không ngẩng đầu.
Mỗi đêm không ngủ được, chỉ cần vừa nghĩ đến hắn, nàng lại bất giác nhớ đến nụ hôn triền miên khiến người ta nghẹt thở kia.
Nhưng trong cung lại rộ lên tin đồn: Văn Nhân Loan và một người của Thôi thị đã có hôn ước. Cái tên kia—Thôi Thanh Nhạc—hình như là quen biết cũ với hắn.
Nàng không tin. Đặc biệt là sau khi hắn hôn nàng, càng không thể tin. Nhưng như có cái gì mắc kẹt trong lòng, nàng không muốn tự mình đi hỏi, chỉ chờ hắn đến giải thích.
Với trí tuệ như hắn, nếu thật sự để tâm, hẳn đã sớm nghe được lời đồn và chủ động tới tìm nàng nói rõ.
Mang theo tâm trạng ấy, Dung Oanh mấy ngày liền không đến tìm hắn. Nhưng đợi mãi, cũng chẳng thấy hắn chủ động đến tìm mình.
Lý Nguyện Ninh sau khi đính hôn với Dung Kỳ thì vào cung như vào nhà mình, đến rồi đi chẳng ai ngăn cản. Nàng ấy nhớ rõ hôm ở tướng quân phủ Dung Oanh cả đêm không ngủ, đoán nàng bị sự việc trên thuyền hoa dọa sợ, liền tiện đường ghé qua Tẩy Hoa điện thăm.
Đến nơi, thấy Dung Oanh đang cau mày đọc sách.
Nàng ấy liếc mắt thấy nội dung là sách nông học, không khỏi bật cười: “Công chúa xem mấy thứ này làm gì, định đi trồng lúa à?”
Dung Oanh đặt sách xuống, đáp: “Chỉ là xem qua cho biết.”
“Vậy sao lại mặt ủ mày chau?”
Dung Oanh nói thật: “Sách này tuy là để dạy dân trồng trọt, chống sâu bệnh, nhưng nội dung rắc rối khó hiểu. Người cần đọc thì chưa chắc biết chữ. Đã là sách phổ cập, nên viết sao cho dễ hiểu mới đúng. Nếu có phu tử chuyên dạy nông dân biết chữ thì tốt rồi.”
Lý Nguyện Ninh biết nàng là tiểu công chúa lớn lên trong thâm cung, tự nhiên không hiểu nhiều về sinh kế dân thường. Nàng ấy không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không đơn giản như lời nói đâu.”
Dung Oanh biết mình còn nông cạn, chỉ gật đầu không nói gì thêm. Lý Nguyện Ninh lại hỏi: “Trước kia Tứ công chúa rất hay đến tìm ngươi, dạo này không thấy đâu?”
“Tứ tỷ ở lại trong cung đã lâu, phò mã gửi thư giục nàng về, còn dâng thư tố cáo lên Hoàng hậu. Tứ tỷ bất đắc dĩ phải rời kinh.”
Nhắc đến chuyện này, trong lòng nàng có chút tiếc nuối. Rõ ràng thấy Dung Yểu rất thiếu kiên nhẫn với nhà phò mã, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về dù không cam tâm.
“Có khi nàng cũng nghe được chuyện Lục công chúa và phò mã, giờ thì hí hửng trở về để giễu cợt.”
Dung Oanh lại không nghĩ vậy. Dù sao Dung Hân Vi cũng là công chúa, các nàng là tỷ muội, tất nhiên sẽ nghĩ đến hôn phu của mình. Nếu cũng gặp phải loại người như Tiết Hóa Khanh, e là trong lòng cũng cay đắng mà chẳng dám nói. Không phải ai cũng mạnh mẽ như Dung Hân Vi, có khi chỉ biết cắn răng nuốt máu vào bụng.
Biết rõ bộ mặt thật của Tiết Hóa Khanh, nàng ngược lại cảm thấy Dung Hân Vi còn may mắn. Ít nhất, chuyện vỡ lở ngay trong lễ thành hôn, còn có đường lui. Nếu đợi sau khi cưới mới phát hiện, e là xé rách đến nỗi không thể vãn hồi.
Nhắc đến đó, Dung Oanh lại nhớ đến chuyện Lâm Tiên Hồ, vẫn luôn muốn hỏi nhưng không muốn đến tìm Văn Nhân Loan, nay mới tiện hỏi Lý Nguyện Ninh: “Hôm đó thuyền hoa bị ám sát, giờ có tra được gì không?”
Nghe nhắc đến chuyện ấy, sắc mặt Lý Nguyện Ninh trở nên nghiêm trọng: “Hôm đó liên lụy quá nhiều, con trai Binh Bộ Thượng thư thiệt mạng, vài công tử tiểu thư thế gia cũng bị vạ lây. Không dễ mà điều tra đâu. Có người nghi vụ này liên quan đến án buôn lậu muối mà Thái tử từng tra xét, nhưng nếu là mưu phản thì chẳng ai dám kết luận bừa. Chỉ có thể chờ xem.”
Dung Oanh lơ mơ gật đầu. Lý Nguyện Ninh liếc nàng một cái, hỏi: “Loại chuyện này, đế sư chắc biết rõ hơn ta. Ngươi thật sự muốn biết, sao không đi hỏi thẳng hắn?”
Nàng sa sầm mặt mày: “Ta tìm hắn làm gì? Tự chuốc lấy không vui à?”
Lý Nguyện Ninh nhìn vẻ mặt nàng là biết có xích mích với Văn Nhân Loan, cũng không khuyên gì thêm, chỉ âm thầm mừng nếu họ thật sự cắt đứt, e là chuyện tốt.
Linh Xuân bưng hai bát canh băng mai đặt lên bàn nhỏ. Dung Oanh đưa cho Lý Nguyện Ninh một bát, rồi cúi người thu dây đeo đang làm dở. Lý Nguyện Ninh nhìn thấy, hỏi: “Ngươi cũng biết đan dây đeo à?”
Dung Oanh sắc mặt phức tạp, giọng lại không tình nguyện: “Ta học lâu rồi mới biết. Đều tại Tiêu Thành Khí cứ bắt ta đan mấy thứ này. Hắn ta nói sinh nhật sắp tới, ngọc bội thiếu dây đeo, bảo ta làm cho hắn ta coi như quà mừng sinh nhật.”
Lý Nguyện Ninh ngạc nhiên: “Sắp sinh nhật hắn à? Ta sao không biết?”
Nói xong lại sững lại, nét mặt dần trầm xuống.
Cây đổ khỉ tan, Bình Nam Vương phủ xảy ra chuyện, những người từng giao hảo với Tiêu Thành Khí đều sợ bị liên lụy. Đến cả sinh nhật của người này cũng phải tổ chức âm thầm, e là định lặng lẽ cho qua. Nàng ấy là con gái tướng quân phủ, lại là vị hôn thê của Dung Kỳ, dù nàng ấy có thể không để tâm, nhưng người sau lưng nàng ấy thì không thể. Tiêu Thành Khí tất nhiên hiểu điều ấy, nên mới cố ý né tránh mình.
Lý Nguyện Ninh biết bản thân không thể như xưa, muốn thân thiết với ai cũng phải nghĩ trước sau, chỉ có thể cụp mắt xuống, lặng lẽ thở dài: “Trước đây sinh nhật hắn ta lúc nào cũng rình rang, giờ thì âm thầm, bạn bè cũ như chúng ta cũng không biết mà chúc một câu.”
Dung Oanh không ngờ cả Lý Nguyện Ninh mà Tiêu Thành Khí cũng không nói, vội trấn an: “Có lẽ hắn ta chỉ là nhất thời quên thôi, không có ý gì đâu...”
“Là ta có lỗi với hắn...” Lý Nguyện Ninh lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Ta không tiện đi, để ta chuẩn bị một món quà sinh nhật, nếu ngươi có cơ hội, thay ta đưa giúp.”
Thấy nàng ấy buồn bã, Dung Oanh chỉ đành gật đầu đồng ý.
Vốn dĩ nàng chỉ định đan xong dây đeo rồi nhờ người mang đi cho Tiêu Thành Khí, nhưng hiện tại thêm cả quà của Lý Nguyện Ninh, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đi, mới tỏ thành ý.
Sáng hôm sau, có người hầu từ Thư viện đến truyền lời, nói rằng muốn mời các hoàng tử cùng công chúa đến nghe giảng.
Dung Oanh tưởng là giống như mọi khi, chắc lại mời danh sĩ đến dạy mấy bài đạo lý tu dưỡng phẩm hạnh. Ngay cả Dung Khác còn từng than phiền mấy buổi học này chán đến cực điểm. Trước kia vốn chỉ dành cho hoàng tử, chưa từng mời công chúa, lần này chắc là ngoại lệ—cũng có thể vì vụ Dung Hân Vi làm náo loạn quá lớn, khiến cả Tiết gia và hoàng thất đều mất mặt.
Dung Oanh đang bận tay, dây đeo vẫn chưa đan xong, nghĩ bụng buổi học cũng nhàm chán, chi bằng ngồi phía sau tranh thủ đan nốt, chắc sẽ không ai để ý.
Hôm ấy quả nhiên có rất nhiều người đến. Ngoại trừ Dung Tễ và Dung Kỳ không có mặt, còn lại hoàng tử đều đông đủ, chỉ có mỗi mình nàng là công chúa đến dự.
Chuyện này khiến Dung Oanh hơi ngạc nhiên, nhưng vì rõ ràng nàng được truyền lời mời đến, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dung Trăn vốn quen thân với nàng, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Hoàng tỷ sao cũng tới?”
Nàng cũng nghi hoặc: “Người trong Thư viện bảo hôm nay ta phải đến nghe học, chẳng lẽ không nên đến?”
Dung Trăn nét mặt có phần khó xử, trong lòng đoán được nàng bị ai đó gài bẫy, nhưng cũng không tiện vạch trần, chỉ nói: “Không sao đâu, phu tử cũng không quá câu nệ, ngươi cứ nghe giảng cùng bọn ta là được.”
Dung Oanh nghe cậu nói vậy thì cũng không bận tâm thêm, nghĩ rằng không có gì to tát. Một vị lão tiên sinh râu tóc bạc phơ bước lên giảng đài, bắt đầu thao thao giảng giải. Dung Oanh nghe được một lúc thì cảm thấy mơ hồ, về sau không thể tiếp thu nữa, bèn tập trung đan dây đeo cho xong. Vị phu tử kia quả nhiên cũng không nhắc nhở gì.
Tay nghề của nàng vẫn còn vụng, chỉ cần lơ đãng là sẽ đan sai, phải tháo ra làm lại. Vì thế, nàng cực kỳ tập trung, hoàn toàn không để ý trên giảng đài đang nói gì, cũng chẳng hay biết lúc nào thì người giảng bài đã thay đổi, ngay cả tiếng hít nhẹ của hoàng đệ bên cạnh cũng không nghe thấy.
Mãi đến khi trên đài bỗng yên ắng lạ thường, có vài ánh mắt đổ dồn về phía nàng, Dung Oanh vẫn không chút phản ứng, chìm đắm trong việc tìm lỗi sai trong mảnh dây đeo.
Ngay lúc có người bước từng bước trầm ổn tiến lại gần nàng, Dung Trăn còn tốt bụng ho nhẹ vài tiếng ra hiệu, nhưng nàng hoàn toàn chẳng để tâm.
Nàng đang say sưa đan, cuối cùng cũng tìm ra chỗ làm sai, thì bỗng có một bàn tay trắng trẻo vươn tới—ngón tay thon dài, sạch sẽ như dòng suối trong, vươn về phía sợi dây đeo trong tay nàng.
Văn Nhân Loan không nói lời nào, trực tiếp lấy món đồ trong tay nàng. Dung Oanh ngẩng đầu mờ mịt, nhìn thấy người đứng trước mặt là hắn, lập tức sững người tại chỗ.
Hai người lâu như vậy không gặp, lần gặp lại lại rơi vào tình huống như thế này. Sao lại trùng hợp đến thế, hôm nay hắn đi dạy học, nàng cũng lại bị gọi đến?
Chuyện này kỳ lạ đến không thể giải thích. Đã mấy ngày không ai tìm ai, giờ vừa gặp mặt đã giành lấy đồ của nàng...
Dung Oanh càng nghĩ càng bực, khoé mắt bất giác ươn ướt, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, rồi lập tức quay đi không nhìn nữa.
Thấy hốc mắt nàng ươn ướt, trong tay áo Văn Nhân Loan khẽ siết lại. Giọng nói của hắn dịu hẳn xuống: “Tan học rồi, ta đưa đồ cho ngươi.”
Dung Oanh sắc mặt u ám, cúi đầu giận dỗi, giả như không nghe thấy.
Các hoàng tử khác đều khiếp sợ: vị hoàng tỷ nổi tiếng nhút nhát kia, vậy mà dám tỏ thái độ với đế sư!
Văn Nhân Loan thở dài bất đắc dĩ, quét mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở Dung Trăn, người vừa mới ho khan nhắc nhở. “Tứ hoàng tử, câu hỏi vừa rồi ta đặt ra, ngươi có cách giải không?”
“A…?” Dung Trăn ngây người.
Tuy đế sư ngoài mặt hiền hòa, nhưng thực ra lại nghiêm khắc có tiếng. Các hoàng tử mỗi khi vào giờ học đều lo lắng không yên. Hôm nay không biết vì lý do gì mà chính Văn Nhân Loan thân chinh đến dạy, vừa khiến họ sợ, vừa khiến họ phải thừa nhận—hắn bác học đa tài, thường đưa ra những giải thích độc đáo, không bị gò bó bởi quy tắc cũ. Bọn họ từ đáy lòng kính nể, đôi khi còn thấy thương cho Dung Oanh.
Khi đang giảng bài, Văn Nhân Loan thỉnh thoảng liếc xuống một cái, phát hiện Dung Oanh có vẻ đang chăm chú nhìn sách, không giống đang ngẩn người, dường như thật sự nghe hiểu.
Trước đó hắn đã giảng rất lâu mà không thấy nàng ngẩng đầu, lúc ấy mới chủ ý lấy đồ trong tay nàng, mong nàng tập trung vào mình. Hắn không ngờ lại khiến nàng tức giận.
Khi buổi học kết thúc, Dung Oanh vẫn còn tức tối, bỏ lại cả dây đeo, chỉ ôm sách rồi rời đi. Có vài hoàng tử định tranh thủ thời gian đến hỏi thêm Văn Nhân Loan, nhưng thấy hắn cũng đang thu dọn sách vở nên nhất thời không tiện níu lại.
Dung Oanh đi rất nhanh, mà Văn Nhân Loan cũng không vội, nhẹ nhàng bước theo sát phía sau.
Hắn lên tiếng nhắc nhở: “Không cần món đồ này nữa sao?”
Dung Oanh khựng lại một chút, tuy muốn nổi giận bỏ đi, nhưng nghĩ đến công sức đan nửa ngày, thật sự không muốn phải bắt đầu lại từ đầu.
Do dự một hồi, nàng bực dọc hỏi: “Sao lại là ngươi đi dạy học?”
“Chỉ là trùng hợp thôi.” Hắn đưa đoạn dây đeo mới đan được một nửa cho nàng. “Nghe học nhàm chán đến vậy sao? Thà dùng mấy thứ này để giết thời gian, cũng không chịu nghe ta giảng mấy câu.”
Dung Oanh tuy giận hắn không chịu tới giải thích mấy ngày nay, nhưng cũng biết khi đang học mình không chuyên tâm là lỗi của bản thân, có chút chột dạ, khẽ đáp: “Không phải giết thời gian, ta đan để tặng người khác…”
Nghe xong câu này, hắn hơi sững lại. Một lúc sau, khoé môi mới khẽ nhếch lên, ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, dịu dàng cười nói: “Đan cũng không tệ lắm đâu.”