Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 35

Theo như lời dặn của Linh Xuân, Dung Oanh tiếp tục giả vờ hôn mê, chờ lúc cảnh giác lơi lỏng để tìm cơ hội trốn đi.

Nàng nhớ tới đêm đó Văn Nhân Loan nằm bên cạnh mình, tiếng hô hấp mờ nhạt mà áp sát, chỉ cần nghĩ lại thôi cũng khiến nàng vô cớ thấy sợ, trong lòng cứ mơ hồ bất an. Nhưng giờ chẳng còn ai có thể giúp nàng, nếu muốn sống sót rời khỏi đây, chỉ có thể dựa vào chính mình. Bằng không, một khi nàng thật sự bị phát hiện đã tỉnh lại, sớm muộn cũng sẽ trở thành món đồ chơi trong tay kẻ thù… hoặc chết dưới tay hắn trong một trận tra tấn nào đó.

May mà sau khi tỉnh lại, cơ thể nàng đã dần hồi phục, ít nhất đi vài bước cũng không đến nỗi thở không ra hơi. Linh Xuân vẫn đều đặn sắc thuốc cho nàng như thường lệ, hầu hạ nàng uống xong rồi nói là chuẩn bị tiễn Bạch Giản Ninh ra ngoài.

Bạch Giản Ninh rảnh rỗi thì thường thay đạo bào tinh tươm để ra ngoài khám bệnh làm từ thiện, trên đầu chỉ cài một trâm đơn giản. Bên cạnh nàng ấy luôn có một đồng tử đi theo, phần lớn thời gian đều không rời nửa bước.

Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Văn Nhân Loan, người ngoài không được phép bước vào Hiệt Phương trai, bọn họ cũng khó lòng rời khỏi nơi này.

Dung Oanh thấp người hơn Bạch Giản Ninh một chút, còn Linh Xuân thì vóc dáng vừa khéo. Trong lòng nàng từ sớm đã lên kế hoạch sẵn.

Khi Bạch Giản Ninh vừa thay xong áo ngoài, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phía Linh Xuân, tưởng rằng Dung Oanh xảy ra chuyện nên lập tức quay đầu chạy vào phòng, đồng tử cũng hấp tấp chạy theo.

Linh Xuân ẩn mình phía sau cửa, đợi đến khi Bạch Giản Ninh bước vào liền nhanh tay đánh ngất nàng ấy. Dung Oanh thì dùng mảnh sứ kề lên cằm đồng tử, trầm giọng uy h**p: “Không được kêu!”

Nàng ngừng lại một chút, như cảm thấy việc dùng cách này uy h**p người khác cứu mình có phần vô ơn, nên bổ sung một câu: “Sẽ không làm hại các ngươi. Những ngày qua… cảm ơn đã chăm sóc.”

Đồng tử ban đầu kinh ngạc vì nàng tỉnh lại, nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại, cũng không giãy giụa hay phản kháng, dường như không sợ nàng thật sự rời đi. Y biết Linh Xuân không dễ đối phó, thấy nàng ấy đang tìm dây thừng để trói mình cũng không hô hoán, ngược lại còn nhỏ giọng nhắc nhở Dung Oanh: “Cô nương tốt nhất nên tranh thủ rời đi. Nếu để trong cung phát hiện, e rằng sẽ rất khó chịu.”

Dung Oanh mặt mày trắng bệch, đáp ngắn gọn: “Hiện tại cũng chẳng dễ chịu gì.”

Nói xong liền không để ý gì nữa, động tác càng thêm dứt khoát.
Nàng thuần thục cởi áo ngoài của đồng tử, Linh Xuân thì giúp nàng búi tóc gọn gàng. Từ bên ngoài nhìn vào, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện có gì khác biệt. Linh Xuân còn cởi luôn áo ngoài của Bạch Giản Ninh, để nàng ấy nằm bất tỉnh trên giường, còn mình thì thay bộ đạo bào kia, cả hai người đều đeo mạng che mặt đã chuẩn bị từ trước.

Đồng tử bị trói chặt, miệng cũng bị bịt lại, chỉ có thể mở to mắt nhìn hai người rời đi.

Linh Xuân đã an bài sẵn từ trước, ra khỏi ngõ sẽ có xe ngựa chờ sẵn. Chỉ cần vượt qua được cửa thành, nàng ấy và Dung Oanh sẽ được tự do. Tới Dương Châu, sẽ có người của Hoàng thượng tiếp ứng, sau đó đón cả người nhà của nàng ấy theo. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn.

Hôm nay nắng có phần gay gắt. Trong thành Trường An, nữ quyến ra đường thường mang mũ có rèm, nên hai người che mặt như vậy cũng không quá kỳ lạ.

Thị vệ canh giữ cửa Hiệt phương trai thấy Linh Xuân cải trang thành Bạch Giản Ninh thì không nghi ngờ gì, chẳng buồn nói chuyện, cũng không ngăn cản.

Dung Oanh vẫn còn quấn vải trắng quanh cổ, mặt thì bị mạng che kín, mặc bộ đạo bào viền tím nhạt, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, eo thắt nhẹ. Thị vệ nhìn nàng chằm chằm một lúc, nhưng không phát hiện điều gì khác lạ, cuối cùng cũng phất tay cho qua.
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn dự tính.

Khoảnh khắc vượt qua cổng viện, tim Dung Oanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nàng vội nắm lấy tay Linh Xuân. Nhận ra nàng đang lo lắng, Linh Xuân nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng như trấn an.

Người đánh xe không hỏi han gì, đỡ hai người lên xe ngựa rồi nhanh chóng cho xe chạy thẳng về phía cổng thành. Để đề phòng, trước khi đi Dung Oanh đã cầm theo cả thẻ bài lệnh của Bạch Giản Ninh, phòng khi bị kiểm tra sẽ không lộ sơ hở.

Xe ngựa lắc lư nhưng vẫn khá vững, Linh Xuân tháo mũ có rèm xuống, vừa canh chừng bên ngoài vừa giải thích tình hình hiện tại với Dung Oanh:

“Nếu ra khỏi thành mà không thể đi về phía nam, nô tỳ sẽ đưa công chúa đi Lạc Dương. An Xương vương đóng quân ở đó, chắc chắn sẽ không để công chúa bị người khác sỉ nhục…”

Dung Oanh chỉ cảm thấy đầu óc rối tung, ký ức hỗn loạn, lúc nhớ lúc quên. Dường như có những chuyện nàng cố ý muốn quên, lại có chuyện cố chấp muốn giữ.

“Vậy… tam ca đâu? Huynh ấy rốt cuộc khi nào mới có thể trở về? Tam ca là đại tướng quân, nhất định sẽ lấy lại Trường An.”

Sinh nhật mười bảy tuổi của nàng trôi qua giữa lúc phản quân công thành, không ai nhớ, cũng chẳng ai chúc mừng. Nàng đã lớn lên ở nơi này suốt mười bảy năm, như một đóa hoa nở trong góc khuất, lặng lẽ không ai hay, đẹp đẽ nhưng chẳng rực rỡ. Nàng chưa từng được nhiều ánh nắng, nhưng lại phải chịu đựng bao nhiêu giông tố mưa bão không nơi che chắn.

“Tam hoàng tử nhất định sẽ bình an. Công chúa chỉ cần sống sót… mới có thể gặp lại được người.”

Dung Oanh trầm mặc một lúc, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Dung Hân Vi… còn sống không?”

Linh Xuân khựng lại, nhớ đến tin tức nghe được hôm trước, khẽ lắc đầu:

“Lục công chúa từng đắc tội Tiêu Thành Khí. Hiện giờ những người còn sống được cứu ra từ giáo phường đều hận nàng ta đến tận xương tủy. Nghe nói là bị đánh chết, chết trong cung, trên người không còn mảnh thịt nào lành lặn.”

Dung Oanh lặng người nghe, ngón tay vô thức siết chặt. Hốc mắt dần nóng lên, hồi lâu sau mới nghèn nghẹn mở miệng:

“Ta không thích tỷ ấy… cũng biết tỷ ấy là do gieo gió gặt bão, nhưng nghe vậy vẫn thấy khó chịu. Dù gì… Dung Hân Vi cũng từng là tỷ tỷ của ta. Nàng ta từng một thân vinh sủng, lúc nào cũng cao ngạo tự phụ, giờ lại rơi vào kết cục như thế…”

Nàng biết vì một người như Dung Hân Vi mà đau lòng có phần vô dụng, nhưng vẫn không thể kiềm được nỗi chua xót đang dâng lên trong lòng. Đó là nỗi buồn rất thật, không vì yêu thích hay oán ghét, mà bởi vì từng là máu mủ ruột thịt, từng là người nhà.

Linh Xuân không nói gì để khuyên nhủ, cũng không biết nên an ủi thế nào.

Dung Oanh, đúng như tên nàng, mảnh mai như một con chim nhỏ, từng sống trong một thế giới hào hoa đầy ảo tưởng, nơi mà dù không cố gắng cũng đủ cơm ăn áo mặc.

Thân phận công chúa cho nàng đặc quyền sống trong êm đềm. Cái gọi là khó chịu, chẳng qua là bị cung nữ làm lơ, hay mấy vị tỷ huynh buông lời châm chọc lạnh nhạt.

Cho đến một ngày, thế giới đó đột ngột sụp đổ, không hề báo trước, khiến nàng rơi từ chín tầng mây xuống bùn đất. Một cú ngã thảm đến nỗi tưởng như không thể sống sót. Trong hoảng loạn, nàng cố bò dậy khỏi vũng lầy, nhưng đôi cánh mềm yếu khi xưa cũng đã chẳng còn chút ánh sáng nào.

Ngoài vỏ bọc công chúa ấy, nàng thật sự chẳng có gì cả.

Dung Oanh nhìn Linh Xuân, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ, nhẹ giọng hỏi:
“Nếu là tam tỷ thì tốt rồi… Tỷ ấy nhất định sẽ không giống ta, chẳng làm được gì cả.”

Linh Xuân không dám kể cho nàng biết tình cảnh hiện tại của Dung Hi. Sợ rằng nếu Dung Oanh biết rồi, trong lòng sẽ càng thêm tuyệt vọng. Dung Hi vốn phong lưu mạnh mẽ, nhưng bây giờ thế lực mất hết, rơi vào tay Triệu Miễn, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Tra tấn, nhục mạ, e là còn thê thảm chẳng kém gì nàng.

Xe ngựa đột ngột xóc mạnh một cái. Linh Xuân nhíu mày hỏi phu xe:

“Còn bao lâu nữa mới ra khỏi thành?”

Phu xe đáp ngắn gọn:

“Sắp rồi.”

Giọng phu xe nghe còn rất trẻ, khiến Linh Xuân cảm thấy nghi ngờ. Nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, nhận ra con đường này đang đi vòng rất xa, vẫn còn cách cửa thành một đoạn. Nàng ấy liền trầm mặt, quay sang nhìn Dung Oanh rồi lắc đầu, ngầm ra hiệu.

Dung Oanh lập tức hiểu ý, lên tiếng với phu xe:

“Phía trước có tiệm điểm tâm, ta muốn xuống mua ít bánh. Ngươi đợi ở đây.”

Phu xe nhướng mày:

“Nhị vị quý nhân không phải đang gấp sao?”

Dung Oanh cố ý tỏ vẻ bực bội:

“Ta lại thấy không gấp. Còn không được à?”

Phu xe không nói gì nữa, cho xe dừng lại.

Linh Xuân trong lòng căng thẳng đến rịn mồ hôi, tay run khi đỡ Dung Oanh xuống xe. Dung Oanh giả vờ bình tĩnh, cùng Linh Xuân đi về phía cửa hàng như lời, nhưng khi vừa khuất khỏi tầm mắt của phu xe, liền lập tức rẽ vào một con ngõ nhỏ, định vòng đường để ra cổng thành.

“Nếu hôm nay không đi được… đợi bọn họ phát hiện ra là chúng ta sẽ tiêu đời.”

Dung Oanh muốn chạy nhanh, nhưng vì nằm liệt giường quá lâu, thân thể không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, phải vịn vào tường để thở.

“Công chúa có sao không?”

Nàng cố nén, lắc đầu:

“Không sao… đi tiếp…”

Vừa định bước tiếp, thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Không nhanh, không chậm, từng bước vang lên như đạp thẳng vào lòng nàng, khiến tim đập loạn nhịp.

Giọng nói sau lưng vang lên, dịu dàng đến giả dối:

“Ra ngoài mua điểm tâm sao?”

Đêm đó, nỗi sợ khi có rắn độc bò dọc xương sống lại lập tức trỗi dậy. Dung Oanh khẽ run rẩy không thể kiềm chế.

Linh Xuân không dám quay đầu, kéo nàng quay đầu chạy về phía còn lại.

Nhưng rất nhanh, phía trước đã bị một hàng binh lính chặn lại.
Tuyệt vọng dâng lên khiến nàng muốn bật khóc. Linh Xuân chỉ còn cách biến sợ hãi thành giận dữ, hét lên:

“Văn Nhân Loan! Là ta ép công chúa phải trốn đi, vô luận thế nào thì nàng cũng từng có ơn với ngươi! Nếu ngươi còn chút nhân tính, hãy để nàng rời khỏi Trường An!”

Trên người Văn Nhân Loan như phủ một tầng khói mù nặng nề, lạnh lẽo đến rợn người. Ánh mắt hắn thậm chí không hề động đậy khi nghe Linh Xuân nói, chỉ khẽ liếc nhìn, đã có người bước lên kéo mạnh nàng ấy đi.

“Đừng đụng vào nàng!” Dung Oanh run giọng hét lên.

“Vậy không giết.” Văn Nhân Loan liếc nàng, bước chân chậm lại, mang theo vẻ trầm giận, càng tiến gần hơn.

Hai đầu ngõ đã bị binh lính bao vây, nhưng khi hắn khẽ giơ tay, tất cả đều ẩn nấp, như thể nơi đây chỉ còn lại hắn và nàng.

Dung Oanh vừa nhìn thấy hắn là đầu liền đau nhức, trong đầu tràn ngập hình ảnh máu me đáng sợ. Nàng lùi lại theo phản xạ, gần như dán người vào tường.

Văn Nhân Loan liếc mắt, thấy nàng đang phát run. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vén một lọn tóc của nàng ra sau tai.

Hành động ấy khiến Dung Oanh bất chợt nhớ lại đoạn ký ức đầu tiên của hai người. Nụ hôn đầu bị cướp đoạt, đáng sợ và đầy ép buộc. Nhớ lại chỉ khiến nàng thêm căm giận, không hề có chút dịu dàng hay lãng mạn.

Tay hắn dừng lại ở chỗ cổ nàng, nơi còn quấn vải trắng. Buổi sáng mới vừa thay thuốc.

Giọng hắn trầm thấp, hơi khàn:

“Khi đó… ngươi nghĩ gì?”

Dung Oanh không hiểu hắn hỏi gì, chỉ cúi đầu, không dám đáp.
Thấy nàng không trả lời, hắn cũng không nổi giận, chỉ đưa tay sờ nhẹ lên gò má nàng, cười nhạt:

“Không phải muốn ăn điểm tâm sao? Đi thôi. Mua sớm một chút, về còn kịp uống thuốc.”

Thì ra, từ đầu đến cuối, kế hoạch trốn chạy hôm nay đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Ngay cả việc nàng tỉnh lại, hắn cũng đã sớm biết. Tất cả nỗ lực của nàng chẳng khác nào một trò cười trong cái lồng sắt mà hắn bày ra, còn hắn chỉ lặng lẽ đứng nhìn nàng xoay vòng, chờ lúc thích hợp thì vươn tay bắt về.

Văn Nhân Loan đưa tay muốn kéo nàng, nhưng nàng hoảng hốt tránh né. Hành động đó như khiến hắn bị tổn thương, hắn dừng lại, môi vẫn cười nhưng ánh mắt tối đi:

“Ngươi nói xem, thị nữ kia… nên chặt tay hay chặt chân trước thì tốt hơn?”

Dung Oanh giật bắn, như mèo bị giẫm đuôi, lập tức gào lên:
“Ngươi đã hứa không động vào nàng!”

“Chặt tay chân không chết người.” Giọng hắn lạnh nhạt như nói chuyện thường ngày. Thấy nàng tức đến phát khóc, hắn lại dịu giọng như dỗ dành:

“Ngươi nghe lời một chút, ta sẽ không khiến ngươi phải khổ.”

Lời hắn nói ra như tình nhân thủ thỉ, nhưng khi nghĩ đến thân phận thật sự của cả hai, trong lòng Dung Oanh chỉ thấy buồn nôn.
Nhưng Linh Xuân vẫn còn trong tay hắn, nàng không thể để người khác chịu tội vì mình. Khi hắn lại vươn tay, lần này nàng không tránh nữa.

Một lúc sau, hắn bất chợt hỏi:

“Hạnh nhân tô Lương Hiết tặng… ăn ngon chứ?”

Dung Oanh chẳng nhớ rõ Lương Hiết là ai, chỉ biết Linh Xuân từng nói người đó mới là người nàng yêu, liền nghĩ đây là lời cố ý nhục mạ. Một luồng tức giận bốc lên:

“Chàng tặng, tất nhiên là ngon nhất.”

Văn Nhân Loan lập tức dừng bước, lặng lẽ nhìn nàng. Không nói mỉa mai, không giận dữ, chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng chột dạ.
Cuối cùng, hắn xoay người, kéo nàng quay lại:

“Nếu đó là thứ ngon nhất, thì những thứ khác chắc chỉ là đồ ăn tạm. Vậy thì về thôi.”

Hắn bề ngoài không tỏ vẻ gì, như thể chẳng giận, chẳng đau, nhưng Phong Thiện bên cạnh lại cảm nhận rõ — cơn bão sắp đến.

Văn Nhân Loan bế Dung Oanh lên xe ngựa, lạnh lùng ra lệnh:
“Truyền xuống, điểm tâm hạnh nhân tô ở tiệm Lương gia thành Tây, mỗi ngày đưa ba phần đến cho công chúa, một ngày cũng không được thiếu.”

Phong Thiện nhìn Dung Oanh đầy khó hiểu, ngập ngừng hỏi:
“Những tiệm khác không cần nữa sao?”

Hắn chậm rãi cong môi cười lạnh:

“Công chúa nói rồi, đó là ngon nhất.”

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Nhân Loan: Tự mình châm lửa, tự mình bỏ củi vào, rồi ngồi nhìn mình cháy. 

Bình Luận (0)
Comment