Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 36

Biên cương hỗn loạn, dân chúng ly tán khắp nơi. Đại Chu vì chiến sự mà rung chuyển, quân đội được điều đi trấn áp phản loạn bị chia năm xẻ bảy. Chờ đến khi Văn Nhân Loan chính thức nhập chủ Trường An, tình thế mới tạm thời ổn định một chút. Những thế lực địa phương lần lượt quy phục, tự xưng là nghĩa quân của Hoài Cảnh Thái tử.

Hoài Cảnh — ẩn chứa ngọc đẹp, sáng rực một phương.

Một đoàn thương nhân đang chậm rãi di chuyển trên quan đạo. Bốn phía có đội hộ vệ bảo vệ, trong đó có một nam nhân cao lớn, trầm mặc, ngồi trên xe chở hàng. Hơn nửa tháng trời đi cùng đoàn, y gần như không nói quá vài câu với ai, thường chỉ thất thần nhìn về phương xa. Thỉnh thoảng nghe người trong đoàn bàn tán về vị tân chủ Trường An, y mới hơi ngẩng đầu.

Ban đầu, chủ thương đội chỉ là thấy y thân hình vạm vỡ, võ nghệ cao cường nên mới mời đi cùng. Sau lại cảm thấy người này quá mức quái lạ, liệu có ẩn tình gì hay không. Mãi đến khi nhìn thấy y mang lương khô của mình chia cho một lão nhân nghèo bên đường đang r*n r* vì đói, mới tạm yên lòng.

Giữa thế đạo loạn lạc như hiện tại, nếu còn giữ được chút thiện tâm, biết thương xót dân nghèo, thì chắc cũng không đến nỗi quá xấu xa.

Có chăng điều khiến người ta thấy lạ nhất là: người này thường xuyên hỏi một câu — “Còn bao lâu nữa đến Trường An?”

Gió sương ngoài tái ngoại như lò rèn, có thể biến một khối sắt thành đao thương đầy góc cạnh.

Dung Khác chính là thanh đao vô tình ấy. Trên chiến trường, y giết người như chém rau, trong quân doanh cũng không nể tình xử lý kẻ phạm lỗi. Từng là hoàng tử cao ngạo, giờ đã bị mài sạch mọi kiêu ngạo. Làn da trắng trẻo tinh tế khi xưa giờ đã bị nắng thiêu đến đen sạm, đầy vết sẹo lớn nhỏ, ánh mắt cũng mang theo sát khí.
Không ít lần y suýt chết nơi chiến trường. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chí hướng chưa hoàn thành, nghĩ đến Dung Oanh vẫn đang chờ mình khải hoàn trở về nơi cung cấm, y lại gắng sức bò dậy, dù chỉ còn chút hơi tàn cũng muốn quay về Trường An.

Y từng muốn bảo vệ bá tánh Đại Chu, không để quốc gia rơi vào cảnh chiến hỏa tàn khốc. Nhưng không thể ngờ Yến vương vì mưu quyền mà cấu kết với Hung Nô, bán đứng sơn hà, quay lưng lại với Đại Chu. Những người anh em theo mình nhiều năm ngã xuống nơi sa trường, còn y được một ông lão vớt lên bên bờ sông, mang về làng nhỏ chăm sóc hồi phục.

Thôn làng nhỏ hẻo lánh, tin tức mịt mù. Mãi đến một tháng sau y mới hay tin Yến vương tạo phản, Phạm Dương thất thủ, rồi đến lượt quận Thường Sơn cũng rơi vào tay địch.

Khi Trường An bị công phá, vì không phân rõ kẻ nào trung thành, kẻ nào phản loạn, y đành giấu thân phận, âm thầm tìm đường về Trường An, mong tìm lại tàn quân thuộc hạ cũ. Trong trí nhớ của mình, Trường An là nơi có tinh binh dũng mãnh, dù gì cũng không thể dễ dàng bị vài đội quân công phá.

Phía trước, có một gã hộ vệ phàn nàn:

“Lại đánh nhau nữa rồi. Giờ muốn thông quan phải có công văn khẩn cấp, bằng không thì đã đến Trường An từ lâu rồi. Phiền thật!”
Dung Khác siết chặt chuôi đao, không đáp lời, cúi đầu giấu mặt dưới vành nón.

Gã hộ vệ thấy y tuổi còn trẻ, liền bắt chuyện:

“Sao còn nhỏ vậy đã đi làm thuê rồi? Ép hàng không dễ đâu, nhất là mấy năm gần đây loạn lạc. Gặp lưu dân phản quân hay cướp núi thì cũng như nhau, toàn lũ liều mạng cướp của không màng sống chết.”

Biết Dung Khác không có tiền, cả ăn uống cũng nhờ vào thương đội, gã lại đoán:

“Là muốn tiết kiệm tiền lộ phí, đi ké thương đội để dễ qua cửa thành? Ở Trường An có người thân sao?”

Dung Khác chỉ “Ừ” một tiếng, đáp đơn giản:

“Trong nhà có chuyện, ta về gấp để giúp.”

Nam nhân kia lắc đầu cảm thán:

“Cũng không lạ. Trường An loạn lắm rồi. Nghe đâu chết không ít người, mấy kẻ quý tộc trong cung đều bị chém đầu, thường dân như tụi mình thì càng khổ. May mà bất kể ai làm chủ, thì tụi mình vẫn phải làm ăn, kiếm miếng cơm là được.”

Dung Khác nhếch môi cười nhạt, giọng khàn khàn:

“Nói cũng phải.”
——

Bạch Giản Ninh bỗng dưng bị gõ một gậy, tỉnh dậy còn có chút bực bội.

Nhưng nàng ấy cũng chẳng trách Dung Oanh. Dù sao cũng chỉ là một công chúa bị bắt, không nơi nương tựa, có thể tỉnh lại đã là may mắn. Nếu trách, thì chỉ nên trách Văn Nhân Loan. Tất cả tai họa đều từ hắn mà ra.

Dung Oanh bị người đưa về Hiệt Phương Trai. Văn Nhân Loan xuống xe trước, rồi duỗi tay muốn bế nàng xuống. Dung Oanh theo phản xạ hoảng sợ, lùi ra sau một bước.

Văn Nhân Loan nhìn nàng, ánh mắt điềm tĩnh, khiến tim nàng run lên. Tưởng rằng hắn sẽ nổi giận, nàng vừa định bước lên chịu đựng thì hắn lại dịu dàng nói:

“Ngươi còn thương tích, đừng cố sức.”

Nàng hoảng sợ trong lòng, chỉ đành để mặc hắn bế xuống.

Văn Nhân Loan ôm nàng vào lòng, bất giác phát hiện — nàng lại gầy hơn trước kia.

Bạch Giản Ninh nhìn thấy cảnh ấy, không khỏi bật cười lạnh, giận dữ nói:

“Nếu nàng không chết được thì sớm mang đi đi, trả sự yên tĩnh của Hiệt Phương Trai này lại cho ta!”

Dung Oanh đỏ mặt, biết mình có lỗi, liền nhỏ giọng nhận sai:
“Là ta… xin lỗi cô nương.”

“Ta nói hắn, không trách ngươi.”

Văn Nhân Loan siết nhẹ tay ôm nàng, chẳng buồn để ý đến lửa giận của Bạch Giản Ninh, bế nàng thẳng về phòng.

Dung Oanh không rõ tại sao mình lại mất trí nhớ đoạn trước đó. Nhưng hiện tại đã có thể mơ hồ nhớ lại vài mảnh vụn — có lúc thấy một nam tử áo trắng đang ho sù sụ, có lúc lại thấy bản thân lấm lem bùn đất, lê bước trong đêm mưa lên núi…

Nàng không biết tại sao mình lại trở thành công chúa rơi vào tay phản quân. Theo lời Linh Xuân kể, thì là bị phụ hoàng mình bỏ rơi.
Nghe vậy, nàng cũng không bất ngờ. Chỉ là khó hiểu tại sao giữa nàng và Văn Nhân Loan lại có oán hận gì, để rồi dẫn đến cảnh thân hữu chết thảm, còn nàng bị bắt sống một mình.

Vừa được hắn đặt xuống giường, điều đầu tiên nàng hỏi là:

“Ngươi đưa Linh Xuân về chưa? Nàng ấy đâu rồi?”

Văn Nhân Loan giọng nhẹ như đang khuyên giải, nhưng lại mang theo sự cứng rắn không thể cãi:

“Ngươi đã tỉnh, thì nàng ta không thể ở lại bên cạnh hầu hạ nữa. Ngươi ngoan một chút, ta sẽ không động đến nàng ta.”

Dung Oanh không đáp lại, cũng không dám ở thời điểm này làm trái. Nàng biết rõ người trước mặt mình là huyết hải thâm thù, tuyệt đối không thể có chút gì gọi là tình cảm. Dù hắn có giả vờ dịu dàng, giả mù sa mưa để dỗ dành, nàng cũng sẽ không mê muội đến mức quên mất thân phận công chúa của chính mình, quên mất những gì hắn từng làm.

Trong mộng, Văn Nhân Loan giơ kiếm đâm thẳng vào ngực nàng, mỗi lần nhớ lại đều khiến nàng sợ hãi không thôi.

Ngày trước, mỗi lần thấy Văn Nhân Loan, vẻ mặt Dung Oanh đều là vui vẻ rạng rỡ, đôi mắt sáng như hồ nước trong veo. Khi ấy, hắn chẳng hề để tâm những điều đó có ý nghĩa gì, thậm chí thường cảm thấy nàng quá mức ồn ào.

Có lẽ là bởi vì thân thể bệnh tật triền miên, khi mà mỗi bước đi đều phải dựa vào gậy, còn có người như chim oanh nhỏ nhảy nhót ríu rít trước mắt hắn, chạy tới chạy lui không ngừng nghỉ.

Văn Nhân Loan xưa nay không phải là loại quân tử hiền lành gì, càng không thấy người như vậy mang đến được điều gì dễ chịu. Hắn chỉ cảm thấy phiền chán, thậm chí từng nảy sinh một loại cảm xúc có thể gọi là... ganh ghét.

Hắn sắp chết vì bệnh, còn nàng lại có thể khỏe mạnh sống ung dung, không cần uống thứ thuốc ghê tởm, không cần chịu đựng đau đớn hành hạ, càng không phải hàng đêm chống chọi với những cơn ác mộng không lối thoát.

Cuối cùng, Dung Oanh vẫn không nhịn được mà đè nén sợ hãi, lấy hết dũng khí hỏi:

“Vì sao ngươi không giết ta? Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, ngươi không cần phải chọn ta.”

Người ngoài đồn rằng, Văn Nhân Loan là Thái tử thất lạc, chính là tiểu hoàng tôn Dung Hoài Cảnh năm xưa từng vang danh khắp kinh thành.

Nếu chuyện đó là thật, tại sao hắn vẫn chậm chạp chưa trở lại đoạt lấy ngôi vị vốn thuộc về mình?

Lúc người ngoài đưa thuốc vào, Văn Nhân Loan đón lấy chén thuốc. Dung Oanh vừa thấy đã nhíu mày, hắn sớm đã đoán được phản ứng này, nên đã chuẩn bị thêm mứt quả và điểm tâm. Trên bàn là một đĩa hạnh nhân tô thơm ngậy.

Dung Oanh nhìn đĩa hạnh nhân tô ấy, khựng lại một chút. Hắn mặt không biểu cảm, lạnh nhạt hỏi:

“Công chúa thích sao?”

Nàng luôn có cảm giác nếu mình dám đưa tay lấy, Văn Nhân Loan sẽ lập tức lật bàn, chặt đứt tay nàng không chừng.

Dung Oanh không đáp, tự đưa tay nhận lấy chén thuốc, không thèm liếc nhìn đĩa điểm tâm lấy một cái, cố nén buồn nôn uống cạn chén thuốc đắng ngắt, sau đó lại vội uống mấy ngụm trà để nuốt trôi vị thuốc cay xè khó chịu trong miệng.

“Là công chúa trước kia thích ta. Giờ vì sao lại thay lòng?” Văn Nhân Loan giơ tay, lòng bàn tay lạnh băng nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên môi nàng.

Dung Oanh đè nén sự bối rối trong lòng, trên mặt vẫn không để lộ quá nhiều cảm xúc.

Linh Xuân đã nói rõ, người nàng yêu là Lương Hiết. Còn giữa nàng và Văn Nhân Loan là mối thù không đội trời chung, sao có thể có tình cảm gì được? Giờ hắn lại nói là nàng trêu chọc trước, nay đổi ý, chỉ khiến người ta càng thêm bối rối khó hiểu.

“Sao? Hay là thật sự thay lòng rồi?” Hắn cụp mắt, giọng điệu trở nên nguy hiểm, sát khí vờn quanh, “Chẳng lẽ... là để mắt đến tên vô dụng kia, Lương Hiết?”

“Đủ rồi!” Dung Oanh không chịu nổi nữa, giận dữ hất tay hắn ra, cắn răng nói, “Ngươi và ta nói gì đến tình cảm chứ, phụ hoàng ta diệt cả nhà ngươi là thật, ngươi giết thân hữu của ta cũng không sai. Ngươi dấy binh phản loạn, ép ta tự sát, giờ lại cầm tù ta, hủy hoại cuộc sống yên bình của ta. Cho dù có từng có tình cảm đi chăng nữa, giờ cũng chỉ còn lại oán hận!”

Nàng tức giận đến run giọng, mà Văn Nhân Loan chỉ lặng lẽ nhìn nàng, hồi lâu sau, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhẹ như gió thoảng nhưng đầy giễu cợt.

“Nói hay đấy,” hắn mỉm cười như không, giọng điệu lại dịu dàng, “Nhưng rồi sao? Ta giữ ngươi lại bên cạnh, ngươi oán ta hay yêu ta ta đều nhận. Ngươi nếu thật sự thay lòng đổi dạ, ta cũng chẳng làm gì được. Nhưng giết vài kẻ vô danh bên cạnh ngươi thì dễ như trở bàn tay. Không tin, ngươi cứ thử đi.”

Hắn vốn chẳng phải người tốt, chỉ khoác một lớp vỏ bọc tử tế trước mặt nàng suốt hai năm. Giờ chuyện đã đến mức này, hắn cũng chẳng buồn che giấu nữa — vì hắn biết, nàng sẽ không còn tin hắn được nữa.

Đầu ngón tay Dung Oanh khẽ run. Văn Nhân Loan nắm lấy tay nàng, trái lại nhẹ giọng trấn an:

“Trương Vân Lễ ta đã xử lý rồi. Những tướng sĩ vi phạm quân quy cũng không tha. Còn Dung Hi... hiện tại vẫn còn ở phủ công chúa. Nếu ngươi muốn gặp, chờ vết thương lành, ta sẽ đưa ngươi đi.”

“Văn Nhân Loan...” Nghe những lời ấy, lòng nàng vừa mềm lại vừa đau, giọng lạc đi, “Phụ hoàng ta đúng là có lỗi với các ngươi. Nhưng vì sao ngươi cứ nhất định phải kéo ta theo? Lẽ ra... ngươi phải hận ta, phải muốn ta chết mới đúng.”

Thân phận công chúa mà nàng có hôm nay là vì phụ hoàng nàng từng bội bạc vô đạo, giết sạch gia tộc hắn để cướp lấy ngai vàng. Nàng sống mười mấy năm trong vinh hoa, tất cả đều được xây trên máu của nhà họ Dung. Nếu Văn Nhân Loan muốn trả thù, muốn giành lại những gì thuộc về hắn, thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu muốn nàng trả giá, nàng nhận. Nhưng riêng tình cảm này, nàng không thể cho.

Dù hiện giờ nàng không nhớ được chuyện quá khứ, nhưng nếu sau này nhớ lại, nàng tin mình sẽ chỉ càng thêm oán hận — vì nàng từng động lòng với một kẻ như hắn.

Huống chi cả thân phận của Văn Nhân Loan còn là giả, tình cảm từng có càng không thể tính là thật.

“Ta đã thử.”

Hắn ngồi yên một lúc, giọng khàn khàn thốt ra mấy chữ.

Rồi không đợi nàng hỏi thêm, hắn đã xoay người bước ra khỏi nội thất.

Dung Oanh vừa giận vừa hoang mang, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia —

“Ta đã thử.”

Hắn thử cái gì?

Thử... giết nàng sao? 

Bình Luận (0)
Comment