Dung Oanh cúi đầu nhìn xuống dưới chân tường, định thử tự mình nhảy xuống, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc nhảy, tay chân liền mềm nhũn, do dự mãi vẫn ngồi lì trên tường, sắc mặt tái nhợt, như thể sắp khóc đến nơi.
Trong khi đó, Văn Nhân Loan thì ung dung đứng yên, một tay để sau lưng, khóe môi hơi nhếch như đang cười, nhưng trong nụ cười lại ẩn một tia lạnh lẽo khó nhận ra. “Sao vậy, không nhảy nữa à?”
Nam tử mặc quan phục đứng bên cạnh dường như không nỡ nhìn, tốt bụng lên tiếng: “Nếu công chúa sợ, ta đỡ…”
Chưa nói hết câu, y đã thấy ánh mắt mỉm cười của Văn Nhân Loan đang nhìn chằm chằm vào mình, liền lập tức nuốt ngược những lời còn lại vào bụng, giả như chưa từng mở miệng.
Dung Oanh ngồi trên đầu tường, vừa xấu hổ vừa tủi thân, tự an ủi rằng tường cũng chẳng cao lắm, ngã xuống chắc cũng không quá đau, chi bằng cứ nhảy đại xuống còn hơn ngồi đây mất mặt. Cuối cùng hạ quyết tâm, nàng cắn môi, nghiến răng một cái rồi xoay người nhảy xuống.
Gấu váy tung bay như cánh chim, cùng lúc đó vang lên âm thanh leng keng giòn tan khi va chạm với nền ngọc thạch và lưu ly. Nam tử mặc quan bào sửng sốt, dường như không ngờ nàng thực sự dám nhảy. Trong khoảnh khắc y còn đang đơ người, bóng trắng bên cạnh đã vụt qua, nhanh như chớp, chuẩn xác đỡ lấy nàng.
Lúc Dung Oanh nhảy xuống, trái tim nàng như treo lơ lửng. Nàng nghĩ mình ít nhiều cũng sẽ bị trật chân, hoặc ít nhất cũng ngã một cú khó coi. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không xảy ra — thứ chờ đón nàng là một vòng tay ấm áp, mang theo hương dược nhẹ dịu xen chút đắng chát.
Chỉ là rất nhanh, nàng đã bị buông ra.
Văn Nhân Loan nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
“Từ trước nghe nói công chúa nhát gan, xem ra tại hạ đã đoán sai.”
Dung Oanh cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, nhỏ giọng nói: “Là lần đầu ta làm chuyện thế này, sau này không dám nữa.”
Nam tử mặc quan phục cười nói: “Xem ra công chúa không may, lần đầu làm liều lại đụng ngay phải đế sư.”
Dung Oanh xấu hổ đến mức không biết để mặt mũi vào đâu, lí nhí: “Ta chưa từng gặp ngươi bao giờ.”
Dù gì đây cũng là Thái Học viện, nơi ngày thường người ra vào đã vắng, nếu biết Văn Nhân Loan sẽ đi ngang, nàng thà bị phạt chép “Nội huấn” trăm lần cũng sẽ không kéo tay Lý Nguyện Ninh để leo tường.
Nam tử kia có một đôi mắt phượng dài đầy quyến rũ, cười lên rất không đứng đắn, khiến người ta cảm thấy y vừa lười biếng vừa phong lưu.
“Đại Lý Tự thiếu khanh, Hứa Tam Điệp, bái kiến Cửu công chúa.”
Vào giờ này mà một kinh quan như Hứa Tam Điệp còn ở trong cung, chắc hẳn là đang bàn chuyện gì quan trọng. Dung Oanh nhớ tới trong viện vẫn còn Lý Nguyện Ninh chưa ra, liền do dự không biết có nên chờ nàng ấy hay không.
Văn Nhân Loan không truy hỏi thêm, nhưng nàng lại nhịn không được mà tự giải thích: “Ta vốn chỉ muốn ngắt một cành hoa mai rồi ra ngay, không phải cố ý gây chuyện…”
Hứa Tam Điệp nhíu mày khó hiểu: “Trong cung đầy hoa mai, có gì đặc biệt đến mức công chúa phải leo tường vào?”
“Nhưng là lục mai quý hiếm. Mấy cây trong Bách Xuân Viên đều bị bọn họ dời đi hết rồi. Ta cũng không tiện đi xin Thục phi hay Ngũ tỷ.”
Hứa Tam Điệp không rõ ân oán giữa Dung Oanh và Dung Hân Vi, chỉ nghĩ giữa tỷ muội với nhau, có một cành hoa thôi mà cũng so đo. Văn Nhân Loan hơi nhíu mày, nói: “Trong viện ta còn một cây.”
Dung Oanh nghe vậy lập tức sáng mắt, vui mừng nhìn hắn, bao nhiêu tủi thân trong lòng đều tan biến: “Vậy… ta có thể ngắt một cành không?”
Hứa Tam Điệp bật cười: “Đế sư đã nói vậy, tất nhiên là cho phép công chúa tùy ý ngắt rồi.”
Văn Nhân Loan không từ chối, chỉ hơi gật đầu với nàng: “Đi thôi.”
Vừa nghe nói vậy, Dung Oanh lập tức kéo váy chạy theo sau hắn, đầu bên kia bức tường, Lý Nguyện Ninh nghe được tiếng trò chuyện bên ngoài cũng an tâm, trong lòng chỉ còn lại sự áy náy.
——
Sân của Văn Nhân Loan cách Quốc Tử Giám không xa, tuy diện tích không lớn nhưng lại tinh tế thanh nhã. Trong viện có một rừng trúc nhỏ, giữa sân là cây lục mai cao gần hai trượng đang nở rộ, từ xa đã thấy những đóa hoa màu xanh lục lẩn giữa sắc trắng rung rinh đầu cành.
Hắn ở triều có danh xưng là “đế sư”, nhưng mọi người đều hiểu rõ, Thánh Thượng hiện tại đã gần năm mươi, đâu còn cần thầy dạy học, chẳng qua là mưu sĩ thân cận bên người. Vậy mà một người tuổi trẻ như hắn lại được đế vương trọng dụng, quả thật khiến người khác không thể không nể phục. Văn Nhân Loan thậm chí còn được đặc cách ban cho một điện riêng ở trong cung, tránh cho mỗi lần tiến cung lại phải phiền phức đi về.
Dung Oanh đi theo hắn bước vào sân, Văn Nhân Loan hái một cành mai đưa cho nàng, hỏi: “Là vì ngày giỗ của mẫu phi ngươi?”
Nàng kinh ngạc vì hắn còn nhớ, khẽ thốt lên: “Nhưng hình như ta chưa từng nói với ngươi?”
“Công chúa từng nhắc qua, rằng Triệu Cơ yêu thích lục mai.”
Mẫu thân của Dung Oanh tự thiêu mà mất, vì dính líu đến tai tiếng nên sau khi chết bị tước phong hiệu. Người trong cung nhắc đến bà cũng chỉ gọi là Triệu Cơ, tên đầy đủ, tuổi tác, tất cả đều bị thời gian lãng quên. Ngày giỗ của bà cũng chẳng ai tưởng niệm.
Kinh thành khí hậu lạnh hơn phương Nam, lục mai khó trồng, dù là trong cung cũng rất hiếm. Văn Nhân Loan nói: “Ở Giang Nam, vùng Lục Ngạc là nơi có giống lục mai đẹp nhất.”
Số lần Triệu Cơ từng thấy lục mai chỉ đếm trên đầu ngón tay, không có lý gì lại si mê loài hoa này — chỉ e bà vốn là người phương Nam, nhưng lại cô độc chết nơi xứ lạ quê người.
Dung Oanh nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh từng đến Giang Nam rồi sao?”
Mây tan, ánh mặt trời xuyên qua tán mai chiếu lên gương mặt Văn Nhân Loan. Hắn nheo mắt lại, khóe mắt cong cong, như hồ ly nửa cười. Hắn khẽ vỗ cành hoa bên vai, chậm rãi đáp: “Tất nhiên là từng đi qua. Có lúc ý chí không vững, còn từng nghĩ mua một tòa nhà ở Giang Nam, nhàn nhã sống qua ngày.”
Dung Oanh siết chặt tay áo, giấu đi nỗi khẩn trương mơ hồ trong lòng, hỏi tiếp: “Vậy tiên sinh bây giờ còn muốn về Giang Nam nữa không?”
Văn Nhân Loan hơi ngước mắt nhìn nàng, như nhìn thấu cả tâm tư nàng, dịu dàng cười: “Không được. Bây giờ còn nhiều chuyện chưa làm xong.”
Ánh xuân chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, soi rõ đôi mắt trầm lặng như hồ sâu.
——
Về đến Tẩy Hoa điện, Dung Oanh thắp một nén hương, cắm cành mai Lục Ngạc vào bình hoa trước bài vị mẫu thân. Một đoạn hoa nhỏ còn lại, nàng tìm một bình hoa khác, đặt lên bàn trang điểm.
Linh Xuân đang thêu áo hoa cho nàng, thấy nàng lại thất thần như vậy, không khỏi hỏi: “Công chúa lại gặp đế sư à?”
Dung Oanh đang cúi đầu trầm ngâm, nghe vậy cũng không giấu giếm, còn nói thêm: “Hôm nay ta nhảy xuống từ trên tường viện, đế sư đỡ được ta. Người hắn vẫn có mùi thuốc, không biết bao giờ mới khỏi.”
“Công chúa chẳng phải ghét cay ghét đắng mùi thuốc đó sao, sao tới lượt đế sư thì lại thành ngoại lệ?” Linh Xuân nhớ rất rõ Dung Oanh ghét mùi thuốc như thế nào, chỉ cần ngửi thấy đã buồn nôn. Trước đây ở chùa Lung Sơn, nàng ấy ở cách Văn Nhân Loan một sân thôi mà cũng bị mùi thuốc khiến cho ăn cơm không vô.
Sau này chẳng biết Dung Oanh nói gì với Văn Nhân Loan, viện của hắn không còn mùi thuốc nữa.
Dung Oanh cười nhẹ, nói: “Ta cũng không biết.”
Chỉ là đến gần hắn, mùi dược hương ấy lại khiến nàng thấy an tâm, không còn khó chịu như trước.
Linh Xuân không nói thêm, bởi nàng ấy biết công chúa không phải ngốc, chỉ là vì không được ai thương yêu từ nhỏ nên đối với tình cảm trở nên chậm hiểu. Nếu cứ để thời gian tự trôi, có khi lại tốt hơn là hấp tấp bày tỏ, cuối cùng chỉ chuốc lấy thất vọng.
Linh Xuân đang nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy Dung Oanh bật cười, cả vai run lên.
“Công chúa cười gì vậy?”
Dung Oanh cố nén cười, đưa cho nàng ấy một quyển sách, chỉ vào một dòng chữ nhỏ: “Ngươi xem đoạn này. Hắn viết: ‘Hồ yêu không dâm, chỉ là thư sinh rách tưởng tượng phong lưu. Nếu ta là yêu tinh, nhất định sẽ đi tìm những thư sinh tang tâm lạn phổi này tính sổ.’”
“Công chúa đang đọc sách gì đó?”
“Ta mượn của Tần phu tử, bản đơn lẻ thời tiền triều. Là một đại nho viết sách răn dạy thư sinh giữ lòng ngay chính, không sa ngã vì hồ yêu dụ hoặc mà thi rớt. Nhưng ta thấy phần bình phẩm còn đặc sắc hơn cả chính văn.”
Nàng chưa từng thấy ai viết lời phê bình sách kỳ cục như thế. Đôi khi còn vẽ cả tiểu nhân, vẽ rùa mọc đầu người, những nét mực ngẫu nhiên ấy lại khiến quyển sách khô khan này trở nên sinh động lạ thường.
Linh Xuân liếc nhìn rồi nhíu mày: “Chắc là tên công tử nhà giàu nào đó học hành không nên thân, cả ngày chỉ biết mộng mơ yêu tinh.”
Dung Oanh chẳng để tâm, tiếp tục lật vài trang. Có chỗ lời bình, có chỗ chỉ là ký họa, lại chẳng thấy tên người viết. Nàng thấy đáng tiếc, quyết định sẽ hỏi Tần phu tử xem quyển sách này từ đâu mà có.
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì váy bị mèo con kéo tuột, cúi nhìn thấy Tam Hoa đang duỗi móng vuốt giữ lấy váy mình, bèn ôm nó lên, vuốt nhẹ lên cổ nó. Tam Hoa liền phát ra tiếng gừ gừ, nằm thoải mái trong lòng nàng.
Linh Xuân thấy nàng thích Tam Hoa như vậy, khẽ nhắc nhở: “Ngũ công chúa mà đến gần mèo là ngứa ngáy khắp người, công chúa nên tránh đi, kẻo rước họa vào thân.”
“Chỉ cần nàng ta không thích, ta có làm gì cũng là ‘va chạm’. Tránh xa là được rồi.”
——
Không lâu sau, vì thầy giáo trong thư viện xin nghỉ, Dung Oanh không cần đến lớp, mượn sách của Tần phu tử cũng có thể giữ thêm vài ngày. Lý Nguyện Ninh từng hẹn nàng đến trại ngựa, nàng còn chưa tìm được cớ từ chối, mà nếu không thể từ chối thì đi một chuyến cũng không tệ. Dù sao nàng cũng không biết cưỡi, chỉ cần ngồi trên khán đài uống trà là được.
Sáng sớm sửa soạn, thị nữ vừa giúp nàng búi tóc vừa rì rầm chuyện gì đó. Thấy nàng đến cũng không dừng lại, chỉ chuyên tâm cắm trâm.
Chờ đến khi búi tóc hoàn tất, đến lượt cắm trâm, một sợi tóc bị vướng khiến Dung Oanh đau đến rít khẽ một tiếng. Thị nữ lập tức xin lỗi, nhưng không hề hoảng sợ, tựa như biết công chúa sẽ không trách phạt.
“Mới nãy các ngươi nhắc đến Tam công chúa, có chuyện gì vậy?”
Thị nữ đáp: “Tối qua, một thị vệ của Tam công chúa bị Thái hậu hạ lệnh đánh trượng, chết tại chỗ ở điện Vinh Hoa. Nghe nói là trộm đồ Thái hậu yêu thích, Tam công chúa bị khiển trách không nghiêm, nên bị cấm túc một tháng.”
Dung Oanh nhíu mày: “Thị vệ của Tam tỷ? Là người vẫn luôn đi theo nàng ấy sao?”
“Chắc là vậy, nghe nói là một công tử tuấn tú cao ráo, đáng tiếc chết quá thảm, đến nỗi bọn thái giám đi nhặt xác cũng suýt nôn.”
Thị nữ thở dài tiếc nuối: “Người như vậy sao lại trộm đồ? Có khi nào bị giá họa không..."
Linh Xuân bưng thau đồng bước vào, nghe xong liền mắng khẽ: “Nói bậy! Đã là lệnh Thái hậu, há lại có chuyện oan uổng? Còn nhỏ mà chỉ biết trông mặt mà đoán lòng người. Dù có đẹp như Phan An thì cũng có thể là gian tặc.”
“Linh Xuân tỷ dạy đúng lắm.” Thị nữ rụt cổ lại, ngoan ngoãn chải tóc tiếp.
Dung Oanh cũng không nghĩ nhiều, sửa soạn xong liền đến chỗ hẹn với Lý Nguyện Ninh.
Chẳng bao lâu sau, Lý Nguyện Ninh đến. Nhưng sắc mặt nàng ấy có vẻ nặng nề, chỉ khi nhìn thấy Dung Oanh mới gắng gượng nở nụ cười.