Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 5

Dung Oanh nhìn ra tâm trạng của nàng ấy không tốt, do dự không biết có nên hỏi không, thì Lý Nguyện Ninh đã chủ động mở miệng.

"Hôm qua ta đến thư viện tìm Tiêu Thành Khí và mấy người bọn họ, mới nghe nói Hung Nô phái người vào triều tiến cống. Không cần đoán cũng biết là chẳng có ý tốt. Từ sau khi lão Thiền Vu chết, Hung Nô nội loạn không ngừng. Lần này vào kinh, đơn giản là muốn xin Đại Chu hỗ trợ dẹp loạn..."

Nói đến đây, sắc mặt nàng ấy càng lúc càng khó coi. Tạm dừng một chút, Lý Nguyện Ninh nhìn về phía Dung Oanh, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, tựa như không hề nghĩ đến chuyện đó có thể liên quan gì đến mình, đành phải nhắc khéo:

"Lần này tiến kinh, ngoài chuyện cầu viện binh, nếu cần thiết, Hung Nô rất có thể sẽ đề xuất cầu hôn công chúa, để dùng danh nghĩa hòa thân củng cố uy vọng cho tân Thiền Vu."

Dung Oanh hiểu rõ nàng ấy đang lo lắng điều gì. Trong cung, chuyện công chúa hòa thân không phải chuyện hiếm. Trong số các công chúa đang đến tuổi gả chồng, địa vị của nàng là thấp nhất, không ai có thể che chở. Nếu phụ hoàng thực sự động lòng, nàng hoàn toàn không có đường phản kháng.

"Nhưng triều ta xưa nay chưa từng có tiền lệ hòa thân," Dung Oanh thấp giọng nói, "Phụ hoàng đối với di tộc vẫn luôn không mấy thân thiện. Sáu năm trước, tộc Khương cũng từng xin hòa thân, kết quả lại bị phụ hoàng cho là sỉ nhục, vừa phóng thích sứ giả trở về không bao lâu đã lập tức phái binh tiêu diệt cả tộc Khương. Theo lý mà nói, lần này cũng không nên đáp ứng."

Lý Nguyện Ninh nghe vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng vẫn thở dài một hơi: "Chính vì thế ta mới lo. Trước giờ công chúa hòa thân chẳng ai có kết cục tốt. Ngươi lại không có người bảo vệ, nếu Thánh Thượng thay đổi tính tình, muốn ‘dĩ hòa vi quý’ mà gả ngươi đi…”

Nàng ấy hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy khinh thường: "Nói trắng ra là ta không ưa đám người Hồ man rợ đó. Năm xưa theo phụ thân trấn thủ biên cương, ta đã tận mắt thấy bọn chúng đốt nhà, giết người, cướp của, thậm chí nấu cả người sống để dọa kẻ địch. Loại man di đó nên bị diệt mới đúng, sao có thể đem công chúa tôn quý của Đại Chu gả cho loại người như vậy chịu nhục?"
Tâm tình căm ghét người Hung Nô của Lý Nguyện Ninh thể hiện rõ mồn một. Dung Oanh im lặng nghe, chỉ âm thầm đè nén nỗi lo trong lòng.

Thời gian gần đây mưa lạnh kéo dài, hôm nay trời mới tạnh, ánh nắng lại gắt đến chói mắt. Lần gần nhất nàng đến trại ngựa đã là hai năm trước, khi đó tam ca còn trong cung, từng dạy nàng cưỡi ngựa. Nhưng chưa kịp học được bao nhiêu thì tam ca đã vào quân doanh, sau đó theo đại quân đến Phong Châu.

Vừa đến trại ngựa, ký ức liền ùa về, nàng nhớ đến dáng vẻ tam ca ngồi trên lưng ngựa, quay đầu lại vẫy tay gọi mình.

Tam ca Dung Khác là người đối xử tốt nhất với nàng trong cung. Có lẽ vì mẫu thân của họ đều xuất thân thấp hèn, bị ghẻ lạnh nên bọn họ mới đồng cảm, dần dà trở nên thân thiết. Tam ca luôn che chở nàng như em gái ruột. Nhưng là hoàng tử, y luôn khát khao lập công chứng minh bản thân, cho nên khi rời cung, dù nàng không nỡ, vẫn thật lòng vui mừng thay cho huynh ấy.

Nếu được lựa chọn, nàng cũng chẳng muốn mãi bị nhốt lại nơi này.

Lý Nguyện Ninh kéo nàng đi dạo một vòng chưa được bao lâu, chợt như nhìn thấy người quen, liền giơ tay vẫy mạnh, lớn tiếng gọi:

"Tiêu Thành Khí! Ở đây này!"

Ánh nắng gay gắt khiến Dung Oanh phải nheo mắt lại, không nhìn rõ phía đối diện là ai, chỉ thấy vài người cưỡi ngựa tiến về phía họ.
Trại ngựa mới được xây thêm vài khán đài, phần còn lại vẫn chưa thay đổi nhiều. Trên khán đài có một vài người đứng ngồi, vì ánh nắng quá gắt nên còn kéo rèm trúc xuống, Dung Oanh không nhìn rõ người bên trong là ai.

Tiêu Thành Khí cưỡi ngựa tới gần cùng vài người bạn. Hắn ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thẳng thừng không e dè, cứ thế dán chặt lên người Dung Oanh, còn hỏi:

"Cô nương này trông thật quen mặt, nhà ai vậy? Sao lại có thể đi chung với ngươi?"

Hắn ta vừa hỏi xong, thì Tứ hoàng tử Dung Trăn ở phía sau đã lên tiếng: "Đây là hoàng tỷ ta, Cửu công chúa Dung Oanh. Ngươi đừng có mà giở trò, cẩn thận chọc nàng khóc đấy."

Dung Oanh cúi đầu không nói gì. Trong lòng thầm nghĩ, hình như bản thân đâu có dễ khóc đến vậy, sao lại bị gắn cái danh ‘ưa khóc’ rồi.

"Cửu công chúa?" Tiêu Thành Khí cố lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra chút ấn tượng: "À, nhớ rồi! Hồi đó trong một buổi cung yến, ta đùa nói trên đầu ngươi có sâu, ngươi suýt khóc ngất. Cha ta biết chuyện liền đánh ta một trận ra trò, ba ngày sau ta chỉ có thể nằm úp mặt mà ngủ."

Hắn ta kể lại không chút hối lỗi, trái lại còn bật cười, khiến đám bạn phía sau cũng cười hùa theo, giễu cợt không ngớt.

"Ta không nhớ rõ lắm." Dung Oanh khẽ nói, đồng thời lùi một bước nhỏ về phía sau. Bảo là không nhớ tự nhiên là giả. Tiêu Thành Khí ở kinh thành nổi tiếng là kẻ chuyên gây rối, tuy thân thế hiển hách, diện mạo cũng xuất sắc, nhưng lại có tính tình phách lối, ngạo mạn. Người từng bị hắn ta trêu chọc tuyệt không ít, có triều thần từng đệ đơn lên vạch tội người này, kết quả về nhà thì dẫm trúng cứt chó không rõ lý do.

Ai dính đến hắn ta đều gặp xui, nàng tránh còn không kịp.

Lý Nguyện Ninh giận dữ trừng mắt liếc tên này một cái: "Ngươi còn biết nói mấy lời mất mặt đó à? Đường đường là nam tử hán, chỉ giỏi bắt nạt tiểu cô nương, cũng không thấy xấu hổ."

"Hừ —" Tiêu Thành Khí bị chọc giận, lập tức vênh váo đáp lại: "Nha đầu ngươi, có bản lĩnh thì lên ngựa đọ một trận, bản lĩnh của ta không ít đâu."

Lý Nguyện Ninh chẳng hề e sợ, cười khẩy: "Lúc ta cưỡi ngựa, chắc Tiêu thế tử còn đang chơi bùn dưới đất đấy."

Người phía sau rộ lên ồn ào, ầm ĩ kêu gào hai người tỷ thí, trong chốc lát đã thu hút không ít ánh nhìn. Dung Oanh vốn không quen mấy tình huống đông người thế này, theo bản năng trốn sau lưng Lý Nguyện Ninh.

Dung Trăn liền bước tới trấn an: "Hoàng tỷ cũng biết cưỡi ngựa mà, có cần ta chọn giúp một con ôn thuần dễ cưỡi không?"
Dung Oanh còn đang do dự, thì Dung Trăn đã thay nàng quyết định: "Suy nghĩ gì chứ? Không biết cưỡi thì học, nơi này đông người như vậy mà."

Hắn ta vừa nói vừa gọi người hầu chọn ngựa. Dung Oanh đành phải gật đầu đồng ý.

Chẳng bao lâu sau, Lý Nguyện Ninh đã cưỡi lên một con ngựa cao lớn màu mận chín, dáng vẻ oai phong, tay áo tung bay, nổi bật giữa đám nam tử mà chẳng hề lép vế.

Còn Dung Oanh thì được mã nô đỡ từng bước trèo lên lưng con tiểu bạch mã, cả người cứng ngắc, chỉ dám để người hầu dắt đi quanh vòng tròn nhỏ. Ngựa hơi run một cái là nàng liền căng thẳng nắm chặt dây cương. Người hầu thấy nàng ngưỡng mộ dáng vẻ tiêu sái của Lý Nguyện Ninh, khẽ khuyên nhủ:

"Công chúa có muốn thử điều khiển một mình không? Con ngựa này rất hiền, đi chậm thôi cũng không sao, không dễ ngã đâu."
Dung Oanh sợ mình bị ghét bỏ, đành phải gượng gạo gật đầu, nói "được".

Lý Nguyện Ninh thấy nàng một mình cưỡi ngựa chậm rì rì, còn tưởng nàng đang tâm tình không tốt, bèn cưỡi ngựa quay lại, hỏi: "Sao đi chậm thế? Một mình cưỡi chán lắm, ta còn đang đợi ngươi cổ vũ cho ta tỷ thí với Tiêu Thành Khí mà."

Dung Oanh buột miệng: "Ta sợ lát nữa không điều khiển được ngựa, mất mặt thì biết làm sao. Hay là… không cưỡi được không?"

"Công chúa muốn làm gì cũng được, nhưng ít nhất phải ở đây cổ vũ cho ta chứ."

"Đương nhiên rồi."

Không xa trên khán đài, vài tiểu thư đang ngồi uống trà, vừa uống vừa trò chuyện. Một người nhìn thấy Lý Nguyện Ninh cưỡi ngựa khí phách bèn nhíu mày: "Cô nương nào mà cưỡi ngựa bạt mạng như vậy, chẳng hợp phép tắc chút nào."

Người bên cạnh cười nói: "Đó là con gái duy nhất của Trấn Bắc tướng quân, cháu gái bảo bối của Lý thái úy. Ngươi dám nói mấy lời đó trước mặt nàng thử xem?"

Người kia lập tức cứng mặt, không dám nói tiếp.

Một khán đài khác, Thái tử Dung Tễ cũng đang nhìn xuống, mỉm cười hỏi người bên cạnh: "Không ngờ con gái Lý tướng quân lại thân thiết với Dung Oanh, nhìn qua chẳng giống người cùng một đường."

Ánh nắng chiếu qua màn trúc, rọi lên vạt áo thêu mây bạc của người kia. Nam tử nhấc tay, lộ ra lớp áo trong màu nguyệt bạch.

"Chỉ là bạn chơi tạm thời thôi, chưa chắc đã gọi là thân thiết."

"Nếu đúng như thế thì tốt." Dung Tễ nói, trong lời hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa, ánh mắt lại dõi theo Dung Oanh đang tung tăng phía sau Lý Nguyện Ninh.

Văn Nhân Loan nghiêng đầu liếc nhìn hắn ta, hỏi: "Điện hạ muốn chỉ giáo điều gì sao?"

Dung Tễ không né tránh, đáp thẳng: "Tiên sinh cũng biết, hai ngày trước sứ giả Hung Nô đến triều cống, phụ hoàng giao việc đó cho ta. Bọn họ muốn cầu hôn công chúa. Tuy triều ta chưa từng có tiền lệ hòa thân, nhưng Hung Nô đang loạn, nếu không dẹp được, biên cương dân chúng sẽ chịu khổ."

Lời hắn ta nói chẳng khác gì ngầm bảo đang cân nhắc chọn ai để hòa thân. Hắn ta tuy không tự quyết, nhưng hôm qua bên Dung Hi vừa xảy ra chuyện, có người đã tìm mình nói giúp, muốn đẩy Dung Oanh ra gánh thay. Dung Hi là muội ruột của Dung Tễ, tất nhiên hắn ta phải che chở. Còn chuyện hòa thân, nói lớn không lớn, nhưng nếu gả Dung Oanh đi thì không ai ngăn cản, vì nàng chẳng có thế lực hậu thuẫn. Chỉ là xét về danh tiếng, làm như vậy có vẻ hèn hạ.

Văn Nhân Loan nghe ra ý trong lời người này, nhưng không lập tức đáp, chỉ khẽ nhíu mày, rồi chậm rãi đứng dậy, hỏi: "Là ý của điện hạ sao?"

Dung Tễ tưởng hắn đang suy tính thay mình, không muốn bị hỏi sâu, liền đáp: "Có phải ý của ta hay không cũng chẳng quan trọng."

"Vậy còn phải xem điện hạ có thấy việc đó đáng giá hay không." Văn Nhân Loan lạnh nhạt đáp, mặt không mảy may giả vờ cười.

Dung Tễ thầm bực, nhưng ngại thân phận Văn Nhân Loan là mưu sĩ bên cạnh phụ hoàng, không thể đắc tội, đành nén giận gượng cười: "Tiên sinh nói chí phải."

Gần đây hắn ta càng thấy rõ, kết giao với Văn Nhân Loan chính là sai lầm. Người này ngoài mặt có vẻ dễ gần, thực chất chẳng đứng về phía ai. Ai cũng tưởng hắn là phe mình, nhưng kỳ thực hắn chỉ đứng một chỗ quan sát, chờ cơ hội quay đầu nói lại sạch sẽ với hoàng đế.

Nghĩ đến đây, lòng Dung Tễ càng thêm khó chịu, chẳng khác gì bị một kẻ nhỏ tuổi hơn làm cho mất mặt. Hắn ta thầm mắng, chắc phụ hoàng do đi cầu tiên xin thuốc nhiều quá nên đầu óc hồ đồ, mới đi tìm một người như vậy làm đế sư.

Cuối cùng, sau khi Dung Tễ rời đi, Văn Nhân Loan vẫn đứng bên lan can, giơ tay vén màn trúc, để ánh sáng tràn vào, cảm giác ấm áp dễ chịu hơn nhiều.

Trại ngựa tụ tập đông người, có vẻ đang chuẩn bị tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, chen chúc ồn ào. Hắn chỉ liếc qua một cái liền nhìn thấy Dung Oanh.

Nàng mặc áo ngắn màu hồng đào, váy vàng cam, búi tóc hai bên lắc lư theo từng bước đi lảo đảo. Dù bị người khác va phải cũng không nổi giận, chỉ lo chạy theo Lý Nguyện Ninh vẫy tay cười.

Văn Nhân Loan chợt nhớ lại khoảng thời gian ở chùa Lung Sơn, khi ấy hắn thường xuyên phải uống thuốc, cả viện toàn mùi dược. Có người bên cạnh thường hay lén đặt trước cửa sổ hắn một chén cháo hoa quế, sau đó trốn ở bức tường sau nhìn hắn lấy cháo đi.
Trước khi đến chùa Lung Sơn, hắn đã biết có người như vậy. Đến khi gặp mặt thật, ấn tượng càng sâu.

Hắn chưa từng ở gần người như nàng lâu đến vậy. Cũng không hiểu vì sao có người lại vừa nhút nhát vừa cố chấp, hoàn cảnh khốn khó nhưng vẫn chỉ lo nghĩ hôm nay ăn gì. Khi bị ức h**p thì phản ứng đầu tiên là trốn, lời nói mỉa mai cũng chẳng hiểu nổi.

Một người toàn là khuyết điểm như thế, hoàn toàn trái ngược với lý tưởng và giáo điều mà hắn theo đuổi.

Chỉ cần nghĩ đến tên nàng, hắn lại vô thức cau mày, cảm thấy trong lòng bực bội.

Hắn nhìn nàng không chút biểu cảm, định thu hồi ánh mắt thì bất ngờ, Dung Oanh lại quay đầu, ánh mắt hai người đụng nhau.

Nàng khựng lại một chút, rồi từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng. Bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng vén váy, chạy ngược về phía hắn. Chưa chạy được mấy bước lại chợt dừng lại, như chợt nhớ ra gì đó, liền quay lại dắt theo con tiểu bạch mã, tiếp tục chạy về hướng hắn.

Còn chưa đến gần, Tiêu Thành Khí bỗng từ phía sau nàng cưỡi ngựa lướt qua, thuận tay cúi người giật đi trâm hoa trên tóc nàng. Dung Oanh nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng, còn chưa kịp quay đầu thì đã cảm thấy một bên tóc bị giật mạnh, sau đó có cái gì lướt nhanh qua bên người.

Nàng che lấy chỗ bị giật đau, ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Thành Khí đang cưỡi ngựa phía trước, vừa đi vừa cười đến cong cả mắt. 

 
Bình Luận (0)
Comment