Sau khi Bình Nam Vương phủ lụn bại, phủ đệ cũng bị nhà nước thu hồi. Mãi đến khi Tiêu Thành Khí trở về, chỉ đơn giản tu sửa sơ qua, phần lớn thời gian hắn ta đều đóng quân ngoài thành hoặc ở trong cung làm việc. Có lẽ cũng không bao lâu nữa, hắn ta sẽ chỉnh đốn binh mã, lên đường bắc phạt.
Đây là lần đầu tiên Dung Oanh bước vào Bình Nam Vương phủ sau khi phủ bị xét nhà. Vương phủ từng huy hoàng, khách khứa tấp nập, nay chỉ còn vài nơi có phủ binh cùng hạ nhân già yếu phụng dưỡng, cửa lớn vắng tanh đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Dung Oanh không tiện để lộ thân phận, chỉ nói mình là cố nhân của Tiêu Thành Khí, đến thăm bạn cũ. Bên cạnh có Phong Từ đi theo, bọn hạ nhân vừa thấy lập tức cung kính hành lễ.
Giờ phút này, trong đầu Dung Oanh toàn là chuyện vừa bị thích khách tập kích. Suốt đường đi nàng vẫn trầm mặc, Phong Từ tưởng nàng bị kinh hách, cũng chưa nghĩ được gì sâu hơn.
Năm đó Dung Khác nhập quân doanh, bị phái ra biên ải dẹp loạn. Nàng từng cầu bùa bình an cho huynh, tự tay thêu một túi thơm tặng. Khi ấy nàng còn nhỏ, tay nghề vụng về, đường kim mũi chỉ xiêu vẹo, hoa văn lại diêm dúa, sắc màu sặc sỡ. Túi dùng vải đế lam thiên thanh, thêu một đóa mẫu đơn trắng phấn, thế nhưng do tay nghề kém, nhìn chẳng khác nào mấy đốm vá lốm đốm trên vải. Vậy mà Dung Khác chẳng những không chê, còn vô cùng vui vẻ nhận lấy.
Tất cả mọi người đều nói Dung Khác mất tích, tám chín phần là đã chết trận. Nhưng nàng vẫn không chịu tin. Người đối xử tốt với nàng nhất trong cung, sao có thể rơi vào kết cục như vậy?
Nhất định là tam ca đã trở về. Nhất định là muốn đưa nàng và Dung Hi rời khỏi Trường An. Nàng không muốn tiếp tục chịu đựng cảnh bị Văn Nhân Loan giam cầm nữa.
Từ khi tỉnh lại đến nay, chưa bao giờ nàng có một ngày vui vẻ như hôm nay. Mỗi ngày ở bên Văn Nhân Loan đều là sống trong nơm nớp. Nàng biết mình vô dụng, nếu một ngày nào đó bị Văn Nhân Loan chán ghét, có bị hắn giế.t ch.ết cũng không ai can thiệp. Văn Nhân Loan là kẻ điên, ở cạnh hắn chẳng khác gì ngủ chung với sói dữ.
Giờ đây cuối cùng nàng đã thấy được ánh sáng le lói giữa màn đêm, là cơ hội để trốn khỏi hoàng thành tối tăm này. Dù là đi Dương Châu hay Lạc Dương, chỉ cần được đi theo tam ca, nàng sẽ không cần phải sống trong sợ hãi nữa.
Khi Tiêu Thành Khí trở về vương phủ, liền thấy Dung Oanh đang ôm một con mèo manul đứng do dự. Hắn ta lập tức bước nhanh tới, nhưng khi gần đến nơi, lại theo bản năng dừng lại. Dáng vẻ có mấy phần do dự, không dám tiến thêm.
Dung Oanh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, khẽ sửng sốt, sau đó gọi thành tiếng:
"Tiêu Thành Khí?"
Tiêu Thành Khí không trả lời ngay, chỉ ngẩn người đứng tại chỗ nhìn nàng. Bao nhiêu vui mừng trên đường trở về dường như đều tan biến trong phút chốc. Đứng trước mặt nàng rồi, hắn ta lại cảm thấy giữa hai người có một tầng khe hở vô hình, khiến hắn ta không thể bước tiếp.
Dung Oanh tựa hồ cũng cảm nhận được, ánh mắt rũ xuống, lặng lẽ ôm chặt con mèo manul trong lòng, đổi lại cách xưng hô:
"Tiêu tướng quân."
Tiêu Thành Khí siết chặt ngón tay, hỏi nàng:
"Công chúa gần đây vẫn ổn chứ?"
Thật ra không hỏi cũng biết – nhất định là không ổn. Một người bị giam cầm trong tay kẻ thù, dù là ai đi nữa cũng đều là sỉ nhục.
Dung Oanh tuy nhát gan, nhưng không phải người ham sống sợ chết. Trong lòng nàng, ắt hẳn có rất nhiều oán hận – chỉ là không thể nói ra.
"Hẳn là không được gọi là tốt." Nàng đáp. Văn Nhân Loan tuy không ngược đãi nàng, nhưng tất cả những gì nàng có hiện giờ đều không phải điều nàng mong muốn, làm sao gọi là tốt cho được?
Nàng nhìn ra được sự do dự trong ánh mắt Tiêu Thành Khí, cũng từ đó mà có thể hiểu phần nào tâm trạng khi xưa của Lý Nguyện Ninh. Một khi đã không thể tiêu trừ thù hận, thì cũng không thể trở lại như xưa. Tiêu Thành Nghiên rơi vào tay Dung Kỳ và Dung Hân Vi, chịu đủ khuất nhục và tra tấn, bị ép đến sống không bằng chết trong Giáo Phường. Những chuyện ấy tuy nàng không trực tiếp nhúng tay, nhưng cũng cảm thấy có lỗi. Dù biết rõ nữ quyến họ Tiêu rơi vào Giáo Phường, nàng cũng không thể cứu được một ai, chỉ có thể cố gắng giữ lại tính mạng cho các nàng. Giờ đây, đứng trước vương phủ, không thể tiến bước, cũng bởi vì không biết nên đối mặt với Tiêu Thành Nghiên thế nào.
Không đợi đối phương mở miệng, Dung Oanh chủ động tiến lên, đặt con mèo manul xuống đất, nói:
"Đây là sủng vật của Tiêu tướng quân, giờ vật hoàn về chỗ cũ. Chuyện của Tiêu cô nương, là ta có lỗi với nàng ấy."
Tiêu Thành Khí đáp:
"Ta không phải kẻ không phân rõ đúng sai, ngươi không cần phải gánh trách nhiệm gì cả. Kẻ thù thật sự, ta sẽ tự đi tìm."
Dứt lời, ánh mắt dán chặt lên người nàng, hỏi:
"Công chúa không muốn biết kết cục của Dung Hân Vi sao?"
Dung Oanh siết chặt tay, nói:
"Nếu tướng quân nhất định phải lấy mạng tỷ ấy, ta cũng sẽ không ngăn cản, chỉ cầu tướng quân đừng để ai làm nhục nàng ta…"
Tiêu Thành Khí không nói rằng Dung Hân Vi đã chết trong Giáo Phường Ty, mà chỉ hỏi ngược lại:
"Vậy những người khác thì sao? Nếu ta nhất định phải giết cha mẹ ngươi, nhưng vẫn nguyện một lòng kính trọng ngươi như ban đầu… ngươi có thể lại coi ta như trước kia không?"
Mèo manul quẩn quanh bên chân Dung Oanh, cào vào váy nàng, nhưng tuyệt không chịu lại gần Tiêu Thành Khí – tựa hồ ngửi thấy sát khí chưa tan trên người hắn.
Dung Oanh chớp mắt, bật cười khổ:
"Tiêu tướng quân, hiện tại chúng ta đã không thể quay về như trước kia. Giữa chúng ta vốn không có thâm tình, chỉ là giao tình sơ sài. Hà tất phải tự làm khổ nhau? Tướng quân sẽ không vì sự bất mãn của ta mà buông bỏ thù hận, ta cũng không thể xem nhẹ những việc đã xảy ra."
Tiêu Thành Khí sắc mặt lạnh băng, giọng nói không kiềm được cao lên, như chất vấn:
"Vậy còn Văn Nhân Loan thì sao? Ta có lỗi với ngươi, hắn cũng không tốt đẹp gì hơn, thế nhưng ngươi lại cam tâm đi cùng hắn?"
Dung Oanh đã bị Văn Nhân Loan hành hạ đến mức chẳng còn chút tính tình nào, đối mặt với chất vấn của Tiêu Thành Khí, nàng chỉ bình thản nói:
"Các ngươi cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ là hắn tâm ngoan thủ lạt hơn, càng biết cách nắm lấy người khác. Hỏi ta thì có ích gì? Ta vốn dĩ chẳng có quyền lựa chọn."
Tỳ nữ từng nói Tiêu Thành Nghiên hiện tại không dám gặp ai, nàng cũng không muốn chạm vào vết thương lòng của người khác. Còn với Tiêu Thành Khí, nói đến nước này, cũng không cần thiết phải ở lại thêm.
Dung Oanh cúi người gỡ vuốt mèo ra khỏi váy mình, xoay người muốn rời đi. Tiêu Thành Khí định bước lên giữ lại, nhưng vừa động thân đã bị Phong Từ chắn ngang, không để hắn ta tiến thêm nửa bước.
Trên đường hồi cung, Dung Oanh phát hiện đoạn phố nơi mình từng bị thích khách tập kích đã được rửa sạch bóng. Chỉ còn vài vệt nước chưa kịp khô in trên mặt đất, mơ hồ để lộ dấu vết từng bị tẩy rửa kỹ càng.
Nàng tựa cửa sổ xe nhìn ra phố xá, cố gắng không bỏ qua bất cứ một bóng người nào mang vẻ quen thuộc.
Thế nhưng thân ảnh nàng trông đợi vẫn không xuất hiện. Đợi đến khi dần dần thất vọng, lại đột nhiên nghe thấy tiếng rao hàng của một bà lão. Nàng nghiêng đầu nhìn theo thanh âm, thấy bà lão đang ngồi bên đường, trước mặt là một giỏ đầy thược dược tươi mới, từng tiếng rao vang lên đều đặn.
"Khoan đã!"
Mã phu vội dừng xe. Phong Từ vén rèm xe, dùng ánh mắt hỏi ý nàng.
Dung Oanh có chút chột dạ, chỉ tay về phía bà lão kia, nói:
"Bà ấy trông đáng thương quá, ngươi giúp ta mua ít hoa đi."
Phong Từ biết tính nàng mềm lòng, cũng không lấy làm lạ. Hơn nữa Văn Nhân Loan từng dặn rằng chỉ cần yêu cầu không quá phận, nàng muốn gì cũng được, liền xoay người đến chỗ bà lão mua hoa. Một lát sau mang cả một giỏ thược dược tươi rói trở lại xe.
"Cảm ơn ngươi."
Phần lớn hoa trong giỏ còn là nụ, chỉ có vài đóa đang nở rộ. Lá vẫn chưa bị ngắt, càng khiến hoa thêm vẻ yêu kiều.
Dung Oanh chỉ là cảm thấy bản năng — đây là ám hiệu do Dung Khác nhờ người mang đến, dùng để khiến nàng yên tâm. Thế là nàng lật tới lật lui trong giỏ hoa, hy vọng tìm được mật tín nào đó. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì.
Qua một hồi lâu, nàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, bèn lật xem mặt dưới của từng chiếc lá. Quả nhiên, dưới mỗi cành hoa đều có một mảnh đế lá, trên đó viết một hàng chữ nhỏ:
—— Ngày Hoa Triều, Lâm Tiên kiều.
Xem xong, Dung Oanh lập tức xé tất cả những mảnh lá có ghi chữ, nhét vào tay áo. Sau đó trên đường sẽ tìm cơ hội để tiêu hủy chúng.
"Đổi hướng, đến phủ Tam công chúa."
"Dạ."
Trong Tử Thần điện, Văn Nhân Loan vừa phê xong chiến báo và sổ con, đang cân nhắc việc tiến quân Nam hạ đánh Dương Châu, thì thị vệ tới bẩm báo có việc liên quan đến Dung Oanh.
Hắn hờ hững nói:
"Hình Bộ biết cách làm việc, có thể khiến chúng mở miệng thì tốt, nếu không, cứ giết – không cần bẩm lại."
Người bên dưới lại tiếp tục trình bày kỹ càng sự việc Dung Oanh bị thích khách tập kích, cùng tình huống nàng đột nhiên nhảy khỏi xe gây phiền phức.
Văn Nhân Loan khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ hỏi:
"Bị thương?"
Thị vệ đáp:
"Chắc chỉ bị kinh sợ. Có một mũi tên ghim vào vách xe, suýt nữa trúng công chúa."
"Vậy thì khỏi cần thẩm vấn, giết hết đi."
Lời nói nhẹ nhàng như không, dường như đang bàn về chuyện cơm nước thường ngày, bình thản đến lạnh lẽo.
Văn Nhân Loan thu lại sổ con, đứng dậy rời khỏi điện. Vừa đi vừa căn dặn:
"Hôm nay nàng nói gì với Tiêu Thành Khí, lát nữa tìm người đến báo lại cho ta. Chuẩn bị xe, ta đến phủ công chúa."
Kẻ hầu lập tức lĩnh mệnh đi làm. Phong Thiện thì tiến lên theo sát bên cạnh hắn.
Hắn lúc nào cũng thong dong, dù có bị truy sát cũng không lộ chút hoảng loạn, lại càng không hề có chút nhút nhát hay mềm yếu. Phong Thiện theo hầu hắn đã lâu, chưa từng thấy hắn thất thố, ngoại trừ khoảng thời gian Dung Oanh bị bắt, thỉnh thoảng lại thấy hắn lặng lẽ nhìn dây đeo tay mà xuất thần, thần sắc mơ hồ mất phương hướng. Nhưng trước mặt người khác, hắn vẫn bình thản như cũ, khiến người ta hoài nghi liệu mình có nhìn nhầm.
Phong Thiện không rõ Văn Nhân Loan đối với Dung Oanh có chấp niệm gì. Chỉ biết lúc đầu hắn muốn giết nàng, về sau lại đổi ý, chỉ muốn giữ nàng lại bên cạnh.
"Hôm nay thích khách nhắm vào công tử, kẻ còn lại vẫn chưa điều tra ra. Có cần tiếp tục truy bắt?"
"Không vội. Đợi bọn chúng lọt lưới thì xử lý một lần."
Khi đến phủ Tam công chúa, Dung Oanh bị giữ lại ngoài sân. Tỳ nữ nói nàng phải đợi, vì Tam công chúa đang cùng phò mã thương nghị chính sự.
Dung Oanh thầm nghĩ hai người này làm gì có chuyện cần thương nghị? Dung Hi mà thấy Triệu Miễn thì hận không thể cắn chết hắn mới đúng. Rõ ràng là Triệu Miễn bịa cớ ngăn nàng vào.
Nhưng nàng cũng không tiện tự tiện xông vào. Nghĩ đến bộ dạng Dung Hi lần trước, hẳn là không chịu thiệt gì lớn, thế nhưng đã đợi hơn nửa canh giờ, vẫn không ai ra mời nàng, trong lòng càng lúc càng lo. Nàng sợ Dung Hi thật sự bị Triệu Miễn ức h**p, liền bất chấp tất cả xông vào viện.
Hạ nhân không dám ra tay, cũng không dám cho nàng vào. Dung Oanh nghe thấy bên trong mơ hồ có tiếng khóc, cuối cùng không nhịn được hét lên:
"Triệu Miễn! Ngươi dám ra tay với hoàng tỷ ta!"
Nàng biết Dung Hi nói chuyện không dễ nghe, đã lĩnh giáo qua. Mà Triệu Miễn không còn là kẻ dễ bị đánh mắng như trước, y là một con chó dữ biết cắn người. Nếu Dung Hi chọc giận y, thật sự động thủ thì làm sao chống đỡ nổi?
Nàng hét vài tiếng, hạ nhân sắc mặt đều khó xử, có người nhỏ giọng khuyên:
"Công chúa xin bớt giận, nếu làm phò mã nổi giận…"
"Sao? Các ngươi quên ai mới là chủ nhân phủ công chúa rồi sao? Các ngươi ăn bổng lộc của tỷ ấy bao năm, giờ thấy tỷ ấy bị khi dễ lại im lặng không nói gì?"
Lời nói đầy phẫn nộ khiến cả Phong Từ cũng nhìn nàng với ánh mắt khác.
Một tỳ nữ ngập ngừng hồi lâu, mới khẽ nói:
"Công chúa không hiểu... chuyện này không tính là khi dễ..."
Dung Oanh đang nổi giận, thì trong viện vang lên giọng nói mang theo ý cười:
"Thì ra là công chúa tới?"
Triệu Miễn xuất hiện, áo quần hơi xộc xệch, tóc tai lộn xộn, sắc mặt ửng đỏ. Trên cổ y là vết cào dài, rõ ràng còn mới, mặt cũng lộ thêm vài vết bầm.
Như thể vừa đánh nhau, hoặc… vừa vật lộn trên giường.
Dung Oanh đứng sững, ánh mắt không tin nổi. Triệu Miễn nhếch môi châm chọc:
"Công chúa hình như không hiểu chuyện, chi bằng về hỏi đế sư một chút?"
Nếu vừa rồi nàng chưa rõ, thì câu này khiến nàng tỉnh ngộ. Sắc mặt đỏ bừng, giận dữ quát:
"Vô liêm sỉ!"
Triệu Miễn chẳng buồn so đo, chỉ phân phó:
"Đun nước nóng, để công chúa tắm gội."
Dung Oanh do dự không biết có nên vào xem Dung Hi hay không, sợ lúc này gặp mặt chỉ khiến nàng ta thêm khó xử. Chẳng bao lâu sau, có người truyền lời:
"Cửu công chúa, mời vào. Chủ tử cho gọi người."
Nàng bước vào nội thất, thấy Dung Hi nằm trên giường, yếu ớt như cá bị vớt cạn, không còn chút sức lực. Nàng còn chưa kịp lên tiếng an ủi, thì Dung Hi đã cất giọng khàn khàn hỏi:
"Vừa rồi ta nghe ngươi đang mắng Triệu Miễn?"
Giọng nàng ta không yếu đuối mà lại mang ý trêu chọc.
Dung Oanh vẫn ấm ức thay tỷ tỷ, rầu rĩ nói:
"Nhưng ta chẳng giúp được gì cho ngươi."
Dung Hi chỉ khoác chiếc áo mỏng, cánh tay trắng muốt lộ ra, tóc ướt dính vào má, trông chẳng khác nào đã bị giày vò đến kiệt sức.
"Vậy là đã giúp rồi." Dung Hi đột nhiên bật cười, quay đầu nhìn nàng. "Ta còn tưởng ngươi sẽ vì ta mà cảm thấy nhục nhã, giả vờ không thấy. Không ngờ ngươi nhát gan vậy mà cũng dám mắng Triệu Miễn."
Dung Hi biết rõ người hầu trong phủ nghĩ gì. Bọn họ cho rằng vợ chồng không nên chấp nhặt chuyện này, thậm chí nàng ta đối xử không tốt với Triệu Miễn thì bị y đáp trả cũng là chuyện thường tình.
Nhưng ở Trường An, ai sẽ vì nàng ta mà dám đứng ra chống lại Triệu Miễn?
Nàng ta mệt đến cực điểm, thế mà lại nghe được tiếng mắng của muội muội – người mà nàng ta từng coi thường.
Thì ra vẫn có người đứng về phía mình. Dù chỉ là mắng vài câu, cũng đủ khiến nàng ta không còn cảm thấy đơn độc.
Nằm thêm một lát, Dung Oanh chợt ngồi xổm xuống bên giường, không dám kéo tay tỷ tỷ, chỉ nắm góc áo nàng, nước mắt rơi lã chã.
"Sao lại khóc?"
"Ta... thấy hắn khi dễ ngươi... Hắn đáng chết, mà ta chẳng làm gì được..."
Thấy đôi mắt nàng đỏ hoe như con thỏ nhỏ, vai run lên từng chặp, lòng Dung Hi cũng mềm xuống, đưa tay xoa đầu nàng:
"Ngươi không nghe sao? Ta và Triệu Miễn là phu thê, chuyện phòng the không tính là khi dễ."
Dung Oanh lập tức nói:
"Nhưng ngươi không muốn! Ngươi không muốn tức là hắn đang ép buộc ngươi!"
Dung Hi khựng lại, rồi cười khẽ:
"Ngươi nói đúng. Là hắn ép ta. Chờ ngày sau chúng ta trở về bên phụ hoàng, xuất binh đoạt lại Trường An, giết hắn để hả giận."
Nghe câu ấy, mắt Dung Oanh sáng bừng, siết tay nàng, ghé sát tai nói nhỏ vài câu. Dung Hi sững người một lúc, rồi thần sắc trở nên kích động, hạ giọng đáp:
"Nếu là như thế, ngày hoa triều ta nhất định tìm cơ hội rời phủ. Ngươi không cần ta, cũng nhất định phải lấy lòng Văn Nhân Loan, đừng chọc giận hắn. Đợi hắn buông lỏng cảnh giác rồi mới tìm đường thoát thân."
Dung Oanh gật đầu liên tục. Dung Hi nhìn nàng, rồi đột nhiên hỏi:
"Ngươi không chê ta là gánh nặng sao? Một mình ngươi thì dễ trốn hơn."
Nàng không ngờ Dung Hi lại hỏi như vậy, liền không chút do dự đáp:
"Nhưng chúng ta đã hứa với nhau rồi."
Dung Hi khẽ thở dài, hạ quyết tâm:
"Nếu mang theo ta, rất dễ bị phát hiện. Văn Nhân Loan tàn nhẫn, nếu biết ngươi có ý phản bội, nhất định không tha."
Nghe đến cái tên ấy, sắc mặt Dung Oanh khẽ biến, nhưng nhanh chóng siết chặt tay:
"Ta không sợ hắn!"
Tác giả có lời muốn nói:
Kế hoạch của Dung Oanh: Trước lấy lòng ngươi, sau đâm một dao sau lưng ngươi.