Khi Văn Nhân Loan đến phủ công chúa đón Dung Oanh, nàng đang thu dọn chỉnh tề để cáo biệt Dung Hi.
Nghe nói hắn đến, Triệu Miễn cũng chẳng buồn ra tiếp, chỉ sai người đưa Dung Oanh rời phủ.
Vì vừa chứng kiến Dung Hi bị ức h**p, nên khi thấy Văn Nhân Loan, sắc mặt nàng khó mà tỏ ra hòa nhã, nhưng nghĩ đến lời dặn của Dung Hi, nàng lại không dám để lộ chút chán ghét nào.
"Người hầu nói ngươi bị dọa sợ." Văn Nhân Loan thản nhiên nắm tay nàng, còn chỉnh lại cây trâm ngọc vừa rơi khỏi búi tóc. Thấy mắt nàng đỏ hoe, tưởng nàng bị Dung Hi làm khó dễ, liền nói:
"Nàng ta nếu không thích ngươi, sau này đừng đến là được. Ngươi với nàng ta vốn đâu có quan hệ huyết thống, hà tất phải tự mình chuốc lấy phiền não?"
Nghe vậy, trong lòng Dung Oanh càng thêm phẫn uất, muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt không buông.
"Sao vậy?" Văn Nhân Loan hỏi.
Từ trước đến nay nàng vốn ngoan ngoãn, đến nói dối cũng chẳng thành thạo. Bởi vì it khi nói dối, mỗi lần đều dễ bị nhìn thấu. Cho nên lúc này muốn giấu hắn, lại thành ra giống như lộ vẻ chột dạ và hoảng hốt.
Nàng im lặng một lát, rốt cuộc không giãy khỏi tay hắn nữa.
Đợi lên xe ngựa, Văn Nhân Loan lại hỏi vì sao nàng lại chạy khỏi hiện trường.
Nàng biết chỉ cần biểu lộ chút sơ hở, rất có thể sẽ bị nhìn thấu. Bèn cúi đầu, nửa người chôn vào vai hắn, giọng run run:
"Ta thấy bọn họ cầm đao liền sợ… Ta tưởng… tưởng là giống lần trước bọn họ muốn giết ta. Dung Trăn cũng chết như thế..."
Nhắc đến tên Dung Trăn, ánh mắt nàng khẽ lay động, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc, nỗi sợ lúc này không phải giả vờ.
Dù ký ức đã lộn xộn, nhưng trong mộng, đầu người lăn lóc dưới chân vẫn thường hiện về, khiến nàng nhiều lần tỉnh giấc trong mồ hôi lạnh.
Văn Nhân Loan thấy nàng chủ động dựa sát vào mình, đoán nàng thật sự bị dọa, liền nhẹ nhàng nâng nàng đặt vào lòng, ôm chặt trong ngực.
Dung Oanh sửng sốt, theo bản năng muốn tránh, nhưng eo đã bị hắn giữ lại.
Hắn nhẹ vỗ lưng nàng trấn an, giọng cũng dịu hẳn:
"Vậy vì sao khóc? Vì Dung Hi, hay vì chuyện khác?"
Nàng không phản kháng nữa, thuận theo tựa vào vai hắn, chỉ là thân mình vẫn có chút cứng đờ.
"Triệu Miễn luôn bắt nạt Dung Hi, còn không cho tỷ ấy rời phủ. Mấy ngày nữa là Ngày Hoa Triều, ta muốn đi cùng tỷ ấy."
Vừa nghe nàng nhắc đến Dung Hi, Văn Nhân Loan lập tức nhớ đến chuyện khác, không khỏi cau mày, hỏi:
"Dung Hi trước kia dẫn ngươi ra ngoài, chỉ lo chơi bời, ném ngươi lại phía sau, đến cả an nguy của ngươi cũng chẳng quan tâm. Lại còn từng khuyên Dung Tễ gả ngươi đi hòa thân. Những chuyện đó ngươi quên rồi sao?"
Hắn đã quen với tính tình mềm mỏng của nàng, từ trước đến nay luôn dễ tha thứ. Người khác đối xử không tốt với nàng, chỉ cần không quá đáng, nàng liền quên rất nhanh. Nhưng nếu là hắn không tốt, nàng lại nhớ mãi không quên.
Dung Oanh thực sự không nhớ rõ mấy chuyện hắn nói, nhưng cũng không tỏ vẻ giận dỗi, chỉ nói:
"Tỷ ấy vốn là như vậy, nhưng chưa từng ức h**p ta. Hiện giờ ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào, ta không muốn thấy nàng bị người khác khi dễ."
"Ngươi nghĩ sai rồi." Văn Nhân Loan khẽ cười, nói:
"Ngươi quả thực có thể an ủi nàng ta một chút, nhưng người nàng ta nên dựa vào không phải ngươi, mà là Triệu Miễn. Không có hắn, Dung Hi nếu thất thế, với những gì nàng ta từng làm, e là sẽ chết còn nhanh hơn người khác."
Thấy nàng không tin, hình như còn mang thành kiến với Triệu Miễn, Văn Nhân Loan cũng chẳng buồn bênh y, chỉ mỉm cười nói tiếp:
"Trước kia ta nhớ rõ ngươi còn từng khen phò mã này, giờ thấy y thế nào?"
Dung Oanh hơi tức, giơ tay đấm hắn một cái, không đáp.
Hắn bật cười, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn xuống.
Tay nàng bị giữ chặt, lòng bàn tay hắn áp lên mạch đập cổ tay nàng, như cố ý cảm nhận nhịp tim của nàng.
Qua một lúc lâu, Dung Oanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt Văn Nhân Loan sâu thẳm như hồ đêm, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của nàng. Hắn lại cúi xuống, hôn lên vết sẹo nơi cổ nàng.
"Còn sợ ta không?"
Nàng khẽ run.
Năm ấy chiến loạn không ngừng, Trường An cũng có dân chạy loạn đổ về. Binh lính tuần tra trong kinh thành tăng gấp đôi, việc kiểm tra ở cổng thành cũng khắt khe hơn trước nhiều.
Dân chúng Trường An thật ra không mấy quan tâm trong cung ai đang làm hoàng đế. Chỉ cần không ảnh hưởng đến miếng ăn, không tăng thuế, không nhận hối lộ trái phép là được. Trong lúc trà dư tửu hậu, thỉnh thoảng họ cũng nhắc đến mấy cái tên trong cung, trong đó không bao giờ thiếu Văn Nhân Loan.
Ngoài thân phận là hoàng thái tôn Hoài Cảnh, hắn còn được gán cho nhiều câu chuyện ly kỳ, thật giả đan xen, một cái lại một cái, cái sau còn kỳ quái hơn cái trước.
Lúc Tiêu Thành Khí đến trà lâu bắt người, vừa vặn trông thấy Vương Phức Tuyết mang theo thị nữ ngồi uống trà, ăn điểm tâm. Lúc ấy có thuyết thư nhân đang thao thao kể chuyện Văn Nhân Loan báo thù, trong lời lại thêm mắm dặm muối, nào là cứu người, nào là Long Vương báo ân, nói hắn như thần tiên giáng thế.
Nghe đến mức vị nữ lang kia còn thấy hương bánh trà thơm ngon hơn mấy phần.
Tiêu Thành Khí dựa ngân thương vào tường, hỏi nàng ta:
"Rõ ràng Văn Nhân Loan giết không ít người, còn đánh hạ Trường An, làm loạn kinh đô và vùng phụ cận, sao bọn họ lại tán dương hắn lên tận mây xanh như vậy?"
Vương Phức Tuyết tựa người vào đệm mềm, lười biếng phe phẩy quạt, đáp:
"Biến cố ở Thu Hoa đình lúc đó ngươi còn đang chơi bùn đất, tất nhiên không biết. Khi ấy Thái tử Dung Giác dung mạo như thần tiên, phu nhân là tiểu thư duy nhất của Tĩnh Xương Hầu phủ, phu thê hòa thuận, sinh hạ một nhi tử thông minh lanh lợi. Vừa hay năm ấy trời hạn, đứa trẻ vừa ra đời thì trời đổ mưa to, sau trận mưa là cầu vồng đỏ rực cả bầu trời. Dân gian đều đồn rằng đứa trẻ đó là Thần Quân hạ phàm…”
Chỉ là, từ sau biến cố ở Thu Hoa đình, việc nhắc đến vị phế Thái tử kia đã trở thành điều cấm kỵ. Không ai dám nhắc tới, kể cả là vị Hoàng thái tôn từng được nâng lên tận mây – Dung Hoài Cảnh.
Ngọc sáng bị chôn giấu, cũng là một điềm lành bị lãng quên.
Lương vương là con do cung tì sinh ra, cho dù cố gắng đến đâu cũng chẳng thể sánh với Thái tử Dung Giác bẩm sinh đã ưu việt. Tự ti lại kiêu ngạo, sau khi giết Dung Giác cùng những thủ túc khác, gã liền ép sử quan bịa chuyện bôi nhọ thanh danh.
Nhưng vẫn có người nhớ về vị Thái tử ôn nhuận hiền lành ấy, cùng với hơn một vạn người vô tội chết thảm.
Văn Nhân Loan nổi danh từ thuở thiếu niên, mang trên vai vô số kỳ vọng. Nếu không có biến cố ở Thu Hoa đình, hắn vốn nên có một phong thái khác hẳn.
Vương Phức Tuyết day day huyệt thái dương, nói:
"Ngươi không hiểu đâu, bá tánh cũng đã bất bình thay cho đế sư. Họ không nhịn được mà nghĩ, nếu năm xưa Thái tử lên ngôi, có lẽ cuộc sống bây giờ sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Hơn nữa Văn Nhân Loan từ trước tới nay thanh danh cực tốt, đến mức cha mẹ thường lấy hắn để răn dạy con cái. Hôm nay hắn được ca tụng cũng không phải chuyện gì lạ cả."
Tiêu Thành Khí không nhịn được nói:
"Thế nhân truyền miệng thì cũng chưa chắc là chân tướng. Rất nhiều người vẫn muốn tận mắt chứng kiến mới tin."
Lời này hắn ta rõ ràng là nói với Vương Phức Tuyết, mang theo hàm ý sâu xa.
"Tiểu tướng quân đây là đang nói đế sư, hay là đang nói thiếp thân vậy?" Vừa dứt lời, nàng ta liền thấy mặt Tiêu Thành Khí ửng đỏ.
Nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng ta, Tiêu Thành Khí bỗng lắp bắp:
"Phu… phu nhân cũng không giống người khác."
Người khác nói nàng ta là kẻ không biết liêm sỉ, vừa quyến rũ cha lại vừa gần gũi với con, bảo nàng là hồ ly tinh chuyên mê hoặc nam nhân.
"Thật ra cũng không cần bận tâm những lời đồn bậy bạ đó."
Tiêu Thành Khí nghiêm mặt nói, nhưng Vương Phức Tuyết lại ngồi dậy, đáp:
"Thỉnh thoảng vẫn phải để tâm. Tuy đồn đãi vớ vẩn chỉ là cơn gió thoảng, nhưng gió lâu ngày sẽ phá hủy cây tốt. Nếu thành xu thế, đó không còn là chuyện nhỏ. Con người sống một đời, dù ngoài miệng bảo không quan tâm, kỳ thực rất khó hoàn toàn bỏ ngoài tai miệng lưỡi thiên hạ."
Nói rồi nàng ta nở nụ cười khác, hỏi đối phương:
"Hôm nay là Hoa Triều, tiểu tướng quân không ra phố dạo một vòng sao? Với tuổi trẻ như ngươi, chắc chắn sẽ khiến nhiều tiểu thư phải ngoái nhìn đó."
Tiêu Thành Khí đáp lời rất đàng hoàng:
"Khó mà được. Hôm nay người đông, rồng rắn lẫn lộn. Đế sư phân phó ta giám sát để đề phòng biến cố, phu nhân cũng nên cẩn trọng nhiều hơn."
"Đa tạ tướng quân." Vương Phức Tuyết nói xong, đẩy cửa sổ nhỏ nhìn ra đường, vừa lúc trông thấy hai bóng người quen thuộc, không khỏi nhướng mày.
"Hai người đó đều ra ngoài, tướng quân nên cẩn thận hơn chút."
Mấy ngày Hoa Triều đều diễn ra lễ hội, bá tánh càng lúc càng đông. Nghe nói hôm nay sẽ tuyển chọn Hoa Thần. Sau bao áp lực chiến loạn, Trường An hôm nay như có dịp để trút bỏ. Đường phố rộn ràng tiếng cười nói, cửa hàng bày biện lộng lẫy, người bán rong rao hàng ầm ĩ.
Váy áo rực rỡ đủ màu sắc đan xen qua lại như một rừng hoa nở rộ.
Đại Chu không khắt khe chuyện nam nữ quá phòng bị, nữ tử lên phố cũng chẳng có nhiều ràng buộc. Vào ngày Hoa Triều, các cô nương càng có thể thẳng thắn bày tỏ tình ý với người mình thích.
Dung Oanh vừa ra khỏi cửa, Văn Nhân Loan liền có chút do dự. Vừa gặp thích khách không bao lâu, hắn thật sự chưa yên tâm, nhưng Dung Oanh nói:
"Lần đầu ta đi là do A Ninh đưa theo, còn Tiêu Thành Khí thì đưa ta về phủ tướng quân."
Lại là Tiêu Thành Khí. Lần nào cũng là hắn ta.
"Vậy thì đi thôi."
Dung Oanh mặc váy vàng nhạt, thắt lưng đai ngọc thêu hạt trai liễu lục, búi tóc cài hai đóa hoa lụa, chuồn chuồn thoa theo cử động mà rung rung như sắp bay.
Văn Nhân Loan vẫn như mọi ngày, khoác trường sam sương trắng họa tiết hoa rơi nước chảy. Dung mạo tuấn mỹ xuất chúng, lập tức thu hút không ít ánh nhìn trên đường.
Dung Oanh tuy không đến mức mất tự nhiên, nhưng ánh mắt soi mói của đám người vẫn khiến nàng khó chịu.
Lúc này trong đầu nàng chỉ nghĩ đến Lâm Tiên Kiều, ngay cả đường đi cũng như hiện ra trong đầu, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến đó.
Văn Nhân Loan nắm tay nàng, sợ bị dòng người tách ra. Nhưng Dung Oanh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hắn, lợi dụng lúc đông người mà bỏ trốn.
Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, nàng phải đợi đến lúc đêm sâu, tối đen không thấy rõ người mới có thể ra tay.
Bên hồ Lâm Tiên có một đài diễn, rất nhiều kỹ nữ mang mặt nạ đang múa hát. Dung Oanh tò mò nhón chân xem, bất chợt bị nhấc bổng lên.
Văn Nhân Loan ôm nàng như ôm trẻ con, không tốn mấy sức đã nâng cao nàng lên. Bốn phía chỉ có trẻ nhỏ được bế, làm gì có cô nương nào bị bế lên giữa phố như vậy.
Dung Oanh xấu hổ, vội nói:
"Mau thả ta xuống! Người khác nhìn thấy thì không hay."
Văn Nhân Loan lại cười hỏi:
"Nếu nàng muốn xem, ta có thể sai người đuổi hết đám đang xem diễn kia."
Giọng hắn không giống như đùa, rõ ràng là thật sự muốn đuổi hết bá tánh chỉ vì nàng.
Người đâu mà bá đạo đến thế?
"Ta không muốn xem nữa." Nàng giãy dụa, cuối cùng hắn cũng chịu thả nàng xuống.
Khi đèn hoa hai bên đường sáng lên, người cũng tụ tập ngày càng đông.
Không khí tràn ngập hương hoa ngọt ngào, khắp nơi treo đầy hoa đăng.
Thường có người ngoái lại nhìn họ, có cô nương vừa thấy Văn Nhân Loan liền để lộ nét mặt tiếc nuối.
Nàng nói muốn đi xem tuyển Hoa Thần, Văn Nhân Loan gật đầu. Khi đi đến một đoạn phố, hắn chợt dừng lại hỏi:
"Muốn hoa không?"
Lúc này nàng mới phát hiện, hầu như ai cũng có hoa trong tay, người còn mang theo cả bó lớn.
Đèn lồng trên đầu lắc lư theo gió, chiếu bóng sáng uốn lượn. Văn Nhân Loan trong bộ áo trắng đứng bên nàng như ánh trăng giữa rừng hoa—lạnh lẽo, lẻ loi.
Nàng còn đang ngẫm nghĩ, thì có một đứa bé mang mặt nạ đụng vào người nàng.
Dung Oanh nhìn thấy phía trước có sạp bán mặt nạ, liền nảy ra ý định. Vừa nói hai câu với Văn Nhân Loan, định bước đi, thì bị hắn túm tay giữ lại.
"Muốn đi đâu?" Hắn kéo nàng lại rất gần, như thể sợ chỉ cần chớp mắt sẽ mất nàng.
Nàng chỉ vào sạp bán mặt nạ, hắn cảnh giác rút xuống, nói:
"Ta đi cùng nàng."
Thấy hắn căng thẳng, Dung Oanh hơi hối hận vì đã ít nói suốt dọc đường khiến hắn nghi ngờ. Nàng liền chủ động dựa sát vào, nói:
"Ta muốn hải đường."
Bên cạnh có người bán hoa, khi nàng chọn mặt nạ thì Văn Nhân Loan đã mua một nhành hải đường.
Nàng cầm một cái mặt nạ quỷ xanh quay lại, vừa lúc trông thấy một cô nương mang vẻ ngượng ngùng định đưa hoa cho Văn Nhân Loan.
Hắn tựa hồ nói gì đó, đối phương liền buồn bã quay đi.
"Chọn xong rồi à?" Hắn hỏi.
Dung Oanh gật đầu, lại hỏi:
"Nàng ta vì sao đưa hoa cho ngươi?"
Người bán hoa cười ha hả:
"Cô nương chắc là tiểu thư nhà giàu, chưa hiểu tập tục này. Vào ngày Hoa Triều, nếu tặng hoa cho người mình thích, Hoa Thần sẽ phù hộ cho đôi lứa hữu tình."
Dung Oanh nhìn Văn Nhân Loan. Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt cành hải đường.
Nàng tuy không hiểu nhiều, nhưng cũng biết hắn chắc chắn rõ ràng điều đó.
"Ngươi không phải không tin quỷ thần sao?"
"Có một số chuyện… vẫn có thể ngoại lệ."
Nói rồi hắn đưa cành hoa cho nàng.
Dung Oanh đón lấy như cầm phải cục than hồng, suốt dọc đường chỉ muốn vứt bỏ. Loại chuyện tự mua hoa rồi lại để nàng tặng thì thật chẳng có ý nghĩa gì. Nàng không cần Hoa Thần phù hộ, càng không muốn có nhân duyên mỹ mãn với hắn.
Bên bờ sông đã tụ rất đông người—cuộc tuyển chọn Hoa Thần bắt đầu.
Dung Oanh lòng như lửa đốt, tìm cách rời khỏi Văn Nhân Loan. Thấy đám đông trước mặt, nàng định chen lên thì bị hắn giữ lại:
"Chỗ này đông người dễ xô đẩy, đổi chỗ khác xem đi, ta đưa nàng lên tửu lâu."
Nếu không chen vào thì nàng càng không có cơ hội thoát!
Đang rối trí, nàng chợt thấy một tiệm bánh đông nghịt, liền cố ý nhìn nhiều lần, quả nhiên Văn Nhân Loan hỏi:
"Muốn không?"
Nàng làm bộ mệt mỏi:
"Đi cũng mệt rồi, thôi vậy."
Hắn do dự một lát, cuối cùng nói:
"Đừng chạy lung tung, chờ ta ở đây."
Nàng lập tức gật đầu, còn nói:
"Mua xong trở lại, ta sẽ đưa hoa cho ngươi."
Hắn sững người, rồi bật cười:
"Được."
Nàng biết xung quanh chắc chắn có ám vệ, không thể bỏ trốn trắng trợn. Bèn theo mấy cô nương chen vào tiệm, lợi dụng vóc dáng nhỏ bé, cúi đầu lặng lẽ lấy trâm vàng đổi lấy áo khoác hồng phấn của một nữ tử bên cạnh.
Nữ tử kia mắt sáng rỡ, sợ nàng đổi ý nên lập tức cởi áo khoác đưa nàng. Dung Oanh khoác lên người, đeo mặt nạ, bỏ hoa lại, rồi giả vờ theo một nam tử rời đi.
Tới chỗ đông người, nàng kéo váy chạy như điên.
Cành hải đường sớm bị nàng vứt, dưới chân người qua lại giẫm nát không còn hình dạng.
Dung Oanh chạy dọc hẻm nhỏ, tim đập như sắp nhảy ra ngoài, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cuối cùng nàng đến được Lâm Tiên Kiều. Lúc này trên cầu đầy nam nữ trẻ tuổi đang xem thuyền hoa khôi.
Nàng tháo mặt nạ, đảo mắt khắp nơi tìm Dung Khác, càng tìm không thấy, càng nôn nóng đến mức muốn bật khóc.
Chợt một cánh tay ôm chặt nàng từ phía sau.
Dung Oanh thét lên, nhưng giọng đã bị âm thanh quen thuộc dập tắt.
"A Oanh."
Mắt nàng cay xè, những ấm ức và lo lắng đè nén bao ngày bỗng hóa thành nước mắt, ào ào tuôn trào, nhào vào lòng Dung Khác nức nở.
Dung Khác mặc y phục múa của kĩ nhân, không kịp an ủi, đeo mặt nạ vào rồi kéo nàng rời đi.
Dung Oanh mặc kệ bị kéo đi trong dòng người, chỉ cảm thấy mọi thứ như trong mộng, không biết là giấc mộng đẹp, hay ác mộng cuối cùng cũng kết thúc.
Nàng nhớ tới Dung Hi, liền hỏi:
"Tam ca, huynh gặp được Tam tỷ chưa?"
Dung Khác đáp:
"Dung Hi đã được cứu, chúng ta chia làm năm ngả để tránh truy binh. Cửa thành đã sắp xếp ổn thỏa, trà trộn vào thương đội mang công văn thông hành. Đêm nay, nhất định phải rời khỏi Trường An."
Rời khỏi Trường An…
Nghe câu ấy, nàng bỗng ngẩn người.
Rời đi Trường An, mọi chuyện có thật sẽ kết thúc?
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Nhân Loan sắp nổi điên rồi đó nha.