Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 43

Thành Trường An canh phòng nghiêm ngặt, chỉ vì đề phòng xảy ra sai sót trong ngày Hoa Triều.

Bởi lâu nay, vẫn luôn có kẻ lợi dụng ngày hội người đông hỗn tạp mà vi phạm pháp lệnh, âm thầm hẹn hò bỏ trốn, những đôi nam nữ tư tình cũng không ít. Sau Hoa Triều, quan phủ thường bị kiện tụng như ong vỡ tổ, Kinh Triệu Doãn đành phải phái người đi tuần tra khắp nơi, răn đe từ sớm.

Dung Oanh không còn thời gian để do dự, theo Dung Khác lên xe ngựa của thương đội. Trong xe, nàng gỡ bỏ hết trâm ngọc, châu thoa quý giá, cố gắng làm mình trông giản dị nhất có thể.

Khi đến cổng thành, đang trong lúc kiểm tra, dường như có điều gì đó bất thường. Nàng không dám thò đầu ra xem, sợ bị người nhận ra.

Đêm nay ra khỏi thành, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người chú ý. Dù đã có công văn, vẫn khó tránh khỏi bị tra hỏi. Trong thương đội có không ít kỹ nhân biểu diễn ca múa, kẻ nói người cười rôm rả. Dung Khác ngồi trên xa giá không chủ động tiến lại gần bọn họ. Y biết trong lòng Dung Oanh đang bất an, bèn nhỏ giọng an ủi:

"Đừng sợ, sẽ nhanh qua thôi."

Lời y vừa dứt không lâu, lại có một toán tuần tra tiến tới, yêu cầu kiểm tra từng người trong xe ngựa. Dung Oanh đành cúi đầu chui ra ngoài.

Vị quan viên phụ trách tuần tra ở cửa thành ánh mắt sắc như đèn trời, vừa trông thấy khuôn mặt nàng liền nhíu mày nghi hoặc:
"Ta hình như đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?"

Dung Oanh lập tức hoảng hốt, căng thẳng đến nỗi siết chặt tay áo, lắp bắp đáp:

"Chắc là… nhận nhầm người thôi…"

Dung Khác và thuộc hạ liếc nhìn nhau, ngầm siết chặt chuôi đao giấu trong tay áo, chỉ chờ hiệu lệnh là lập tức ra tay.

Vị quan viên kia còn định hỏi thêm điều gì, bỗng nghe một tràng vó ngựa dồn dập từ xa vọng tới, lập tức quay đầu nhìn lại. Khi trông thấy người tới, ánh mắt ông ta sáng rực, liền chắp tay hành lễ:
"Lương thị lang sao lại ra đây?"

Dung Oanh theo bản năng nhìn về phía đó—chính là Lương Hiết.
Y mặc một bộ trường sam màu trúc xanh, thắt lưng thẳng tắp, ngồi trên lưng ngựa với dáng người mảnh khảnh tuấn tú. Dù đứng giữa đám người, vẫn toát lên một cốt cách hoàn toàn khác biệt—như gió thu lành lạnh, mang khí chất thanh cao lặng lẽ.

"Trong người có công vụ, muốn ra khỏi thành một chuyến." Lương Hiết đáp lời, ánh mắt hờ hững quét qua đám người đang bị ngăn lại, chỉ thoáng lướt qua Dung Oanh, không hề dừng lại lâu.

Nhưng nàng biết—y đã nhận ra.

Dung Khác lúc này ngón tay đã đặt sẵn trên vỏ đao, sẵn sàng động thủ nếu cần cướp đường.

Viên quan giữ cửa vẫn chưa yên tâm về thân phận Dung Oanh, cảm thấy khuôn mặt nàng quen thuộc, như từng gặp ở đâu đó. Liền quay sang hỏi Lương Hiết:

"Nữ tử này hình như ta từng gặp, không biết Lương thị lang có thấy quen không?"

Lương Hiết là quan to ở Hình Bộ, lại thường ra vào các phủ đệ lớn, tiếp xúc nhiều người hơn hẳn đám tiểu quan bọn họ. Nếu ngay cả y cũng không nhận ra thì xem như có thể yên tâm cho đi. Dù có xảy ra chuyện cũng chẳng liên quan đến mình.

Dung Oanh trong lòng siết chặt, ánh mắt nhìn Lương Hiết mang theo vài phần cầu xin.

Nàng biết lời Linh Xuân nói phần lớn là bịa đặt, bởi vậy càng không dám chắc. Lương Hiết và nàng không có cảm tình, thậm chí còn có thể coi nàng là nỗi sỉ nhục. Sao có lý do gì để giúp nàng?

Nhưng những suy nghĩ ấy còn chưa kịp kéo dài, Lương Hiết đã mở miệng—giọng y lạnh lẽo, ánh mắt chỉ dừng lại chớp nhoáng trên mặt nàng, không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.

"Chưa từng gặp qua."

Câu nói ấy khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm, đao kiếm giấu trong tay áo cũng lập tức được rút về. Viên quan thấy Lương thị lang đã xác nhận, liền không hỏi gì thêm, phân phó binh lính thả cho đi, tính luôn cả Lương Hiết cùng xuất thành.

Dung Oanh ngồi trong xe ngựa, mắt thấy cửa thành Trường An đang dần dần lui về phía sau, đoạn đường ngắn ngủi ấy lại khiến nàng có cảm giác dài đằng đẵng. Căng thẳng bao ngày cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng.

Từ khi có ký ức, nàng đã lớn lên trong hoàng cung. Sau đó bị đưa ra cung là vì bị phương sĩ nói mang điềm gở, phụ hoàng liền sai người đưa nàng đến chùa Lung Sơn, cô đơn không ai hỏi han. Lần rời cung đầu tiên còn hiếm hoi như vậy, huống gì là rời khỏi Trường An. Cả đời nàng chưa từng tận mắt thấy Giang Nam mà mẫu thân thường nhắc, cũng chưa từng đặt chân đến Tái Bắc như lời Tam ca kể. Nay cuối cùng có thể rời khỏi nơi đây, lại chỉ vì bất đắc dĩ, trong lòng nàng chẳng thể nào nảy sinh nổi một chút vui sướng.

Giờ này phút này, Văn Nhân Loan chắc hẳn đã phát hiện nàng mất tích, đang phái người tìm khắp nơi.

Dung Oanh hé cửa sổ, nửa người thò ra ngoài, ngước nhìn ánh trăng vằng vặc treo giữa bầu trời mà thở dài. Ánh mắt nàng vô thức chuyển đi, chợt bắt gặp bóng dáng Lương Hiết.

Y khoác áo xanh, ánh trăng lạnh phủ lên người như sương mỏng rơi trên tùng, toát lên vẻ trầm tĩnh và cốt cách chính trực cô tịch.
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng đột nhiên cảm thấy… nếu Trường An chưa từng rơi vào tay loạn thần, có thể được gả cho người này cũng là một điều may mắn.

Chỉ tiếc Linh Xuân nói nàng và Lương Hiết từng lưỡng tình tương duyệt, e rằng không thể tin được. Nhưng chí ít, Lương Hiết là người trượng nghĩa. Việc hôm nay nếu bị Văn Nhân Loan biết, y cũng sẽ bị liên lụy.

Nghĩ vậy, nàng liền mở cửa xe chui ra. Dung Khác hoảng hốt, vội đỡ nàng, hỏi:

"Sao không ngoan ngoãn ngồi yên?"

Bọn họ cần rời đi càng sớm càng tốt, nên đã kéo dãn khoảng cách với Lương Hiết. Nhưng nàng luôn có cảm giác, có một số người, một khi từ biệt là không còn gặp lại. Nàng nhìn về phía sau, rồi cất tiếng gọi:

"Lương Hiết!"

Lương Hiết siết chặt dây cương, ánh mắt lập tức nhìn về phía nàng.
Nàng đứng dưới ánh trăng, làn váy bị gió nâng lên, từng lớp từng lớp như cánh hoa xếp chồng, dịu dàng mà rõ nét.

"Đa tạ ngươi. Sau này còn gặp lại."

Lương Hiết khẽ hé miệng, thanh âm rất nhỏ, nàng không thể nghe rõ, nhưng từ khẩu hình lờ mờ đoán được—hắn nói: "Bảo trọng."
Nàng rốt cuộc cũng an tâm, không trở lại trong xe ngựa ngay, mà chỉ khẽ tựa người bên cạnh Dung Khác nơi ghế phu xe.

Thương đội sớm đã thay người, chẳng bao lâu sau nhân mã tiếp ứng ngoài thành cũng đến, xe ngựa phân làm năm đường, nhằm mê hoặc truy binh theo dõi.

Trong xe ngựa chật chội ngột ngạt, Dung Oanh gắng gượng chịu đựng xóc nảy, bàn tay siết chặt cánh tay Dung Khác.

Dung Khác cười nhẹ: "May là A Oanh lanh trí, nhận ra được ta đến."

Bất an theo từng bước rời xa Trường An dần dần tan đi. Được gặp lại tam ca trong hoàn cảnh hiểm nghèo thế này, lòng nàng cũng thấy ấm lại một chút.

"Hẳn là may mắn tam ca không chê ta thêu dở, vẫn còn mang theo túi thơm ta tặng."

Chiếc túi thơm ấy từng bị máu địch thấm vào, sau được giặt sạch, phơi khô, nhưng cũng dính không ít bùn đất, rách rưới bẩn thỉu. Vậy mà Dung Khác vẫn không vứt đi. Y nhắm mắt, trong lòng đau xót, giọng cũng trầm xuống:

"A Oanh, lúc ta không ở đây… nơi này thay đổi rất nhiều rồi."

Hoàng cung vốn là nhà của mình, ba năm xa cách, trở lại Trường An mới phát hiện mọi thứ đã chẳng còn như cũ.

Dung Khác từng có giao tình với Tiêu Thành Khí, mà giờ người bạn năm xưa lại đầu phục nghịch tặc. Trong lòng y tức giận nhưng cũng bất lực. Việc phủ Bình Nam Vương y đã không thể cứu vãn, càng không thể trách Tiêu Thành Khí nữa. Nhưng nếu có ngày gặp nhau trên chiến trường, y tuyệt đối sẽ không nương tay.

Dung Oanh nhiều năm không gặp tam ca, giờ tái ngộ trong hoạn nạn, chỉ khiến họ thêm trân trọng nhau, không nỡ nói lời chia tay. Nàng do dự hồi lâu, định nói hết chuyện mình và Văn Nhân Loan cho huynh ấy nghe.

Dung Khác thấy nàng muốn nói lại thôi, lại tưởng nàng đang nghĩ đến Lương Hiết, chẳng ngờ gì đến Văn Nhân Loan cả. Y từng nghe dân gian đồn đãi rằng Văn Nhân Loan chính là Dung Hoài Cảnh đã chết, những lời vô căn cứ ấy y chưa từng tin. Chẳng qua là bọn nghịch thần tìm cớ cho bản thân mà thôi. Dung Oanh từng viết thư kể về cuộc sống ở chùa Lung Sơn, y còn cho rằng Văn Nhân Loan đối xử tử tế với nàng cũng chỉ vì lương tâm còn sót lại, đâu ngờ lại có dính dáng tình cảm nam nữ gì đâu.

Y nhìn nàng lớn lên, từ nhỏ đã nhút nhát, hay nép sau lưng người khác, gặp phu tử nghiêm khắc là sợ đến tái mặt. Với một người như Văn Nhân Loan, quyền thế ngút trời, nàng tránh còn không kịp, lấy đâu ra chuyện qua lại?

Đoàn người đi khỏi kinh thành được một đoạn xa, thủ hạ Dung Khác cũng dần thở phào. Họ men theo đường tắt về Lạc Dương, ba đường còn lại tỏa đi các hướng khác như Dương Châu. Để tránh tai mắt, bên người Dung Khác chỉ mang theo chừng hai mươi kỵ binh, dự định đến Lạc Dương mới hội hợp với các thuộc hạ cũ.

Suốt đêm không ngừng lên đường, triều đình cũng vì mấy ngày Hoa triều mà bận rộn điều động binh lính tuần tra, lung lạc quan viên, khiến Dung Khác và thuộc hạ gần như không có lấy một khắc nghỉ ngơi. Mãi đến hôm nay rời khỏi Trường An, họ mới có chút thời gian th* d*c. Có người chịu không nổi liền đề nghị tạm nghỉ nửa canh giờ ở khu vực gần đó, ít nhất cũng để ngựa được uống chút nước.

Vì là đường nhỏ không phải quan đạo, nên họ cũng không lo bị truy binh theo dấu. Dung Khác đồng ý, đoàn người dừng chân ven sông.

Dung Oanh ngồi xe lâu đến mức toàn thân đau nhức, xóc nảy đến rã rời xương cốt. Được Dung Khác đỡ xuống rửa mặt bên bờ sông, tinh thần mới khá hơn một chút.

Ánh trăng u tịch, sóng nước lấp lánh, côn trùng thưa thớt kêu vang giữa đêm. Dung Oanh ngồi xổm bên bờ, bất giác trong đầu hiện lên một đoạn ký ức. Cũng là trong màn đêm, nàng được người cõng đi, vừa đi vừa khóc nức nở.

Thấy nàng trầm mặc, Dung Khác tưởng nàng đã mệt, bèn nói:
"Đêm khuya gió lạnh, vào trong xe ngựa nghỉ một lát?"

"Không vội. Ta còn có chuyện muốn hỏi tam ca." Dung Oanh lắc đầu, hỏi: "Vì sao tam ca không đi thẳng về phía nam mà lại đến Lạc Dương trước?"

Dung Khác không giấu nàng, giọng chùng xuống:

"Lúc quân Đột Quyết công phá Hoài Châu, ta đang ở Ngụy Châu. Trịnh Khai không chịu phái viện binh, khiến tướng sĩ ta bị vây hai mặt. Khi ấy ta chỉ hận không thể gi·ết gã. Nhưng nghĩ lại, triều đình cũng có phần trách nhiệm. Phụ hoàng tin lời gièm pha, giờ người đương quyền ở Dương Châu ta không thể tin tưởng."

Người đang nắm quyền ở Dương Châu, ngoài Dung Tễ ra, còn có Dung Kỳ và Vinh Quốc Công.

Dung Oanh chỉ hiểu đại khái thế cuộc trong triều, không rõ những điểm then chốt trong đó. Trầm ngâm hồi lâu, nàng mới nói:

"Nếu đã đi Lạc Dương, tam ca vẫn nên thử thăm dò một phen. Văn Nhân Loan mưu nghịch xong, nay các nơi lại không phát binh thảo phạt, hẳn đã sớm có chuẩn bị tiếp nhận hàng tướng. Nếu giờ chúng ta tự đến quy phục, chưa chắc là chuyện tốt."

Dung Khác gật đầu:

"Ý của muội là lo rằng ta đến Lạc Dương, lại bị bọn họ cho là kẻ hàng tướng, dâng mình làm chứng cớ chống Văn Nhân Loan?"

"Đúng là như thế."

Dung Oanh bắt đầu buồn ngủ, mí mắt càng lúc càng nặng, cố chống lại mà vẫn hỏi:

"Vậy tam ca có tính toán gì chưa?"

Nói chưa xong đã ngáp một cái thật to, khiến Dung Khác bật cười:
"Hồi nãy bảo muội ngủ thì không chịu, giờ mắt mở không nổi lại còn gắng gượng. Chuyện này ta đã có suy tính, muội đừng lo, mau đi nghỉ đi."

Dứt lời, y bế nàng lên xe ngựa, dặn dò:

"Trong xe có áo khoác, nhớ đắp thêm, chớ để cảm lạnh."

"Biết rồi." Nàng lẩm bẩm, rồi tựa vào vách xe thiếp đi.

Suốt hành trình ngựa xe dập dềnh, cuối cùng cũng có một khoảnh khắc để nhắm mắt. Thủ hạ Dung Khác nhóm lửa bên bờ sông, lấy bánh nướng ra hâm lại.

Có lẽ quá mỏi mệt, Dung Oanh ngủ rất sâu, những âm thanh bên ngoài cũng chẳng thể đánh thức nàng. Mãi đến khi mộng mị bừng tỉnh—lại là cơn ác mộng nàng từng gặp: Văn Nhân Loan tay cầm kiếm, chém gi·ết bằng hữu của nàng, cuối cùng đâm xuyên ngực nàng.

Nàng tỉnh dậy giữa mồ hôi lạnh đầm đìa, cổ họng khô rát, trong xe ngột ngạt tối om, nàng gọi tên Dung Khác mà không ai trả lời. Bỗng đâu vang lên một tiếng hét thê lương—như thanh đao dài rạch nát màn đêm.

Tim Dung Oanh thắt lại, vội vén rèm gọi Dung Khác, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hoảng đến mức không dám cử động.

Dưới ánh trăng lạnh, ánh lửa bị gió thổi nghiêng nghiêng, rọi lên những thi thể đẫm máu, máu loang lổ hòa lẫn trong ánh sáng đỏ vàng kỳ quái.

Xung quanh là những xác người đẫm máu, có một thi thể mắt mở trừng trừng, nhìn thẳng về phía nàng mà không còn một tiếng động.

Những người khác không thấy đâu, chỉ còn trơ lại một vùng chết chóc—và một bóng trắng như từ trong địa ngục bước ra: Văn Nhân Loan.

Dưới ánh trăng u ám, Văn Nhân Loan toàn thân mặc áo trắng đã nhuốm máu, từng giọt từng vệt đỏ thẫm dính khắp y phục. Nếu là trước kia, chỉ một vết bẩn trên vạt áo cũng đủ khiến hắn cau mày không vui, vậy mà giờ đây, hắn chẳng hề biến sắc, y như một Tu La từ ngục sâu bò ra, đứng sừng sững trong đêm đen, cách nàng không xa mà nhìn chằm chằm.

Cảnh tượng trước mắt giống hệt giấc mộng khiến Dung Oanh gần như phát điên, nước mắt không thể rơi, toàn thân run rẩy, nghẹn ngào hỏi hắn: "Tam ca ta... Ngươi đã làm gì huynh ấy?"

Nếu Văn Nhân Loan thật sự giết Dung Khác, thì dù có phải chết, nàng cũng quyết không tha cho hắn.

Hắn liếc nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng khô khốc: "Xuống xe."

"Tam ca..." Dung Oanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trước mắt là cảnh tượng máu me, đầu óc như hóa đá, thân thể rét run. Hắn muốn nàng xuống xe, nàng liền vô thức lắc đầu, không chịu.

Sắc mặt Văn Nhân Loan trầm hẳn, nhíu mày bước tới, không chút nể nang mà kéo nàng xuống khỏi xe ngựa. Tiếng kêu sợ hãi của nàng hòa lẫn trong tiếng nức nở, nước mắt dâng lên nhưng chưa kịp trào ra. Cũng may hắn không thực sự ném nàng xuống đất, mà giơ tay đỡ lấy. Song hương thuốc nhàn nhạt từng quen thuộc trên người hắn, giờ đã bị mùi máu tanh ghê tởm bao trùm.

Nhận ra nàng đang phát run, hắn cười khẩy một tiếng. Trường kiếm nhuốm máu vẫn cầm trong tay, mũi kiếm dừng lại ngay bên gáy nàng, hơi lạnh khiến người ta phát hoảng.

Nàng vừa khóc vừa run, nhưng vẫn cắn răng không cầu xin.

"Với lá gan này, mà cũng dám chạy trốn với người khác sao?" Ánh mắt hắn quét qua bộ quần áo nam trên người nàng, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm hơn. Hắn cắn răng, dùng kiếm cắt phăng áo nàng ném xuống đất, rồi bước tới, giẫm mạnh lên.

"Ngươi giết ta đi, ta sẽ không quay về với ngươi đâu."

Nghĩ đến khả năng Dung Khác đã chết vì cứu mình, Dung Oanh chỉ thấy bản thân đúng là yêu tinh hại người. Nếu cứ tiếp tục sống mà ngày nào cũng bị dày vò thế này, chi bằng chết đi cho có khí phách.

Nhưng Văn Nhân Loan nghe vậy lại càng nổi giận, mắt như bốc lửa. Hắn ném kiếm, túm chặt cổ tay nàng, đè mạnh nàng lên thân cây gần đó, hôn xuống một cách hung ác như muốn nghiền nát.

Dung Oanh giãy giụa, há miệng thở gấp như cá sắp chết, nhưng chỉ nhận lại là càng nhiều xâm chiếm hơn. Nàng đá loạn, nhưng bị hắn chế ngự dễ như trở bàn tay. Tay nàng bị hắn giơ cao quá đầu, ép chặt vào thân cây thô ráp, không cách nào trốn chạy.

Xưa nay nàng vẫn nghĩ Văn Nhân Loan là người lý trí, đến hôm nay mới biết hắn thật sự có thể mất kiểm soát đến mức không còn nhân tính, không cho nàng lấy một đường sống.

Cuối cùng, ngay cả môi lưỡi cũng tê dại.

Tiếng hôn dây dưa vang lên, đầy ám muội khiến người ta xấu hổ. Dung Oanh tức giận và xấu hổ đến mức không dám mở mắt. Nhưng ngay lúc đó, nàng cảm giác Văn Nhân Loan đang muốn kéo váy nàng xuống, lập tức hung hăng cắn hắn.

Hắn cuối cùng cũng dừng lại, buông tay nàng, đưa lên môi lau máu. Dung Oanh vừa được thả ra liền ngã quỵ, hắn lại ôm nàng vào lòng.

Giọng hắn khàn khàn: "Gạt ta, vui lắm sao?"

Dung Oanh không đáp. Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc, rồi lấy ra một gói giấy dầu từ túi áo. Nửa kéo nửa bế nàng đến bên đống lửa, mở gói giấy dính máu ra, bên trong là mấy khối điểm tâm màu vàng pha đỏ, đã bị máu nhuộm bẩn.

Ánh mắt nàng khựng lại, rồi hắn lại ném một nhành hoa đã bị dẫm nát vào lòng nàng.

"Đây là hoa nàng tặng ta à?"

Ánh mắt hắn lúc này vừa đáng sợ, vừa ẩn giấu một nụ cười méo mó, chẳng khác nào ác quỷ đội lốt người. Trên má Dung Oanh còn dính vệt máu bắn, đôi mắt dưới ánh lửa giống như đáy biển sâu thẳm.

Nhưng nàng chỉ hỏi: "Tam ca ta đâu rồi? Ngươi đã làm gì huynh ấy?"

Hắn không trả lời, chỉ nhẹ giọng: "Điểm tâm này bị bẩn rồi, về sau ta sẽ mua cái khác cho nàng."

Dung Oanh sụp đổ: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Vì sao không chịu buông tha ta? Ngươi nói ta không phải công chúa, vậy ta với ngươi có thù oán gì, vì sao cứ nhất định phải hành hạ ta?!"

Văn Nhân Loan liếc nàng, không nói một lời, nhặt một khối điểm tâm đưa vào miệng, như thể chẳng nhìn thấy vết máu bên trong.
Nàng bỗng khản giọng bật thốt: "Ngươi điên rồi."

Hắn cúi mắt, vê vê vệt máu trên tay, lạnh nhạt nói: "Đã nói sẽ giữ lời, muốn chạy thì trước tiên phải giết được ta."

Nàng cố lấy can đảm hỏi tiếp, nhưng hắn cắt lời: "Gọi thêm một tiếng 'tam ca', ta lập tức đi giết hắn."

Lời ấy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận Dung Khác còn sống.
Dung Oanh cuối cùng thở phào. Cho dù Văn Nhân Loan có nổi điên cỡ nào, nàng cũng sẽ chịu đựng được, chỉ cần Dung Khác không chết.

Khi hắn kéo tay nàng, nàng liền ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo hắn đến bên bờ sông.

Dưới ánh trăng, mặt sông lấp lánh ánh bạc, hắn mặc áo trắng cúi người rửa máu. Nếu không phải tẩy vết máu, cảnh tượng ấy thật ra rất đẹp.

Lúc này, hắn hiếm khi có kiên nhẫn, chậm rãi rửa sạch máu trên tay, rồi kéo nàng ngồi xổm xuống, dùng nước sông rửa đi nước mắt trên mặt nàng.

Dung Oanh để mặc hắn nâng mặt mình, giờ đã chẳng còn sức phản kháng, trong đầu chỉ nghĩ đến cách cứu Dung Khác. Nhưng Văn Nhân Loan nhìn ra nàng đang thất thần, liền cúi xuống hôn nàng.

Trước khi rời đi, nàng thấy hắn nhặt nhành hoa kia lên, không nhịn được hỏi: "Ngươi còn giữ nó làm gì?"

Ý cười của hắn mang theo vẻ giễu cợt: "Để trước mặt, ngày nào cũng nhìn, nhắc nhở bản thân bị lừa như thế nào, lần sau ghi nhớ kỹ hơn."

"Ngươi đúng là có bệnh." Nàng nói khẽ.

Văn Nhân Loan cười lạnh một tiếng. 

Bình Luận (0)
Comment