Giờ phút này nhớ lại, lúc biết người đứng đầu phản quân là Văn Nhân Loan, Dung Oanh vậy mà không khóc, cũng chẳng kêu than thảm thiết. Không rõ có phải vì lúc đó bị phản quân truy đuổi đến mức tâm trí hoảng loạn, quên cả đau buồn, hay bởi ông trời run rủi khiến nàng mất trí tạm thời. Nhưng thực ra, nàng chẳng quên điều gì quan trọng, chỉ duy nhất quên mất quá khứ từng có với Văn Nhân Loan. Vì thế mới khiến nàng suốt khoảng thời gian ở bên hắn, sớm chiều gần gũi, dần dần sinh ra lơi lỏng trong lòng.
Văn Nhân Loan chưa từng thấy một Dung Oanh nào như lúc này—không giận dữ, không sợ hãi, cũng không sụp đổ—khuôn mặt nàng thản nhiên như thể trong lòng đã hoàn toàn buông tay, đoạn tuyệt mọi niệm tưởng.
“Ta đã đối đãi nàng chỗ nào không tốt? Vì sao nàng cứ mãi ghi nhớ chuyện cũ không buông? Chu Thiên Tử vô tình vô nghĩa, coi nàng như cỏ rác, còn ta lại xem nàng như châu báu. Bao lần nàng lừa gạt phản nghịch, ta đều không so đo. Cuối cùng là vì sao mà nàng không chịu như ý của ta. Chỉ cần nàng như trước ngoan ngoãn nghe lời, ta vẫn sẽ thương yêu, bảo hộ nàng cả đời này không để ai khinh nhục. Như thế còn chưa đủ sao?”
Hắn như nghẹn sinh một nỗi oán giận, nói liền mấy câu, tay đặt lên vai nàng bất giác siết chặt.
Dung Oanh đau nhói nơi bả vai, đang muốn gạt tay hắn ra thì hắn bất chợt quay mặt sang, đưa tay áo che miệng, ho khan kịch liệt.
Thân hình hắn hơi cúi gập, trông giống như một con hạc trắng bị gãy cổ. Dung mạo cùng cử chỉ vẫn còn đoan trang nhã nhặn, trên người tự mang khí chất cao quý, như thể từ lúc sinh ra đã vậy.
Cũng khó trách khi người ta nói hắn là Thái tử bị phế, dù chẳng cần chứng minh, người ta cũng dễ dàng tin tưởng và chấp nhận.
Dung Oanh theo bản năng muốn đưa tay đỡ sau lưng hắn để thuận khí, nhưng ngón tay chỉ khẽ động, rồi khựng lại, không duỗi ra được nữa.
Đúng như lời hắn nói—chỉ cần hắn muốn, là có thể khiến nàng cả đời không dính phải bão tố phong sương. Nhưng người thì sẽ thay đổi. Nàng không còn sinh nổi tình cảm với Văn Nhân Loan nữa. Giống như món ăn ngày xưa nàng mơ tưởng đến thèm thuồng, cuối cùng được nếm thử lại phát hiện hương vị chẳng giống những gì mình hình dung, thậm chí là hoàn toàn trái ngược, khiến người ta nuốt không trôi.
Chính vì nàng từng thật lòng yêu mến hắn, nên mới không thể chịu nổi khi bị xem như chim cảnh bị đùa giỡn trong lồng son.
Khuôn mặt trắng ngần của Văn Nhân Loan sau trận ho khan trở nên hơi ửng đỏ, không rõ là vì tức giận hay do phát bệnh. Hắn nửa tức giận, nửa bất đắc dĩ, giọng nói nghiến răng: “Nàng đúng thật là không biết tốt xấu.”
Dung Oanh không muốn tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu thuận theo: “Tiên sinh nói phải.”
Hắn càng thêm bực bội, dứt khoát không nói gì nữa.
Dung Oanh lại lên tiếng: “Ta muốn đi gặp Tam ca.”
Văn Nhân Loan vừa nghe giọng nàng dịu dàng gọi hai chữ “Tam ca”, sắc mặt liền thay đổi, bật cười lạnh: “Nếu hắn là Tam ca của nàng, vậy ta chẳng phải cũng nên được gọi là huynh trưởng sao?”
Dung Oanh liếc nhìn hắn một cái, rồi lại cúi đầu, không nói thêm gì.
Đêm xuống, Dung Oanh rửa mặt sớm, nằm nghiêng người trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Văn Nhân Loan hôm nay dường như đặc biệt bận rộn, xử lý không hết công vụ. Đến tận nửa đêm, Dung Oanh ngủ không yên, tỉnh giấc giữa chừng, thấy ánh đèn thư phòng vẫn sáng, bóng người qua lại như đang bận xử lý việc công.
Nàng dậy rót một chén nước trà uống cho đỡ khát, nhưng do nhìn không rõ, vô ý va vào bàn, làm vỡ cả ly trà. Tiếng vỡ vang vọng trong đêm, đặc biệt rõ ràng. Nàng còn chưa kịp đứng dậy, đã nghe tiếng bước chân gấp gáp chạy đến.
“Sao lại tỉnh rồi?” Văn Nhân Loan ôm nàng từ phía sau, bế ngang lên đặt lại trên giường, cuống quýt đến độ quên cả cơn giận lúc trước, giọng đầy quan tâm: “Có bị thương chỗ nào không?”
Dung Oanh hơi sững sờ, lắc đầu không nói, kéo chăn lên nằm lại.
Văn Nhân Loan chỉ yên lặng ngồi đó nhìn nàng, không rời đi ngay. Bị hắn nhìn chằm chằm, Dung Oanh thấy lưng mình như bị kim chích, nằm thế nào cũng không yên, đành phải hỏi: “Sao ngươi còn chưa đi?”
Hắn bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không có lương tâm.”
Trong thư phòng vẫn còn người đang chờ, nhưng hắn lại không màng đến hai người kia, cứ thế ở lại tẩm điện trấn an Dung Oanh.
Dung Oanh lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi nên đi lo việc triều chính, không cần bận tâm đến ta.”
“Sáng mai ta phải đi đánh chiếm Lạc Dương, mấy ngày nữa sẽ quay về. Nàng cứ ở lại trong cung chờ ta.” Hắn nghĩ đến điều gì, giọng nói ngập ngừng, ẩn ẩn mang theo lưu luyến. “Lạc Dương nổi tiếng có gấm vóc đẹp nhất thiên hạ, có những tú nương giỏi nhất. Ta đã sai người may gấp áo cưới cho nàng, chờ ta trở về, chúng ta sẽ định ngày thành hôn.”
Ban đầu đầu óc Dung Oanh còn mơ màng, nghe đến đây lập tức bừng tỉnh. Nàng ngẩng đầu ngạc nhiên: “Thành hôn gì cơ?”
Văn Nhân Loan ôn nhu vốn ẩn chứa dao kiếm, giọng nói nhẹ nhàng mà câu từ lại mang theo ý bức bách:
“Tự nhiên là nàng và ta thành hôn.”
“Sao có thể?” Nàng chưa từng nghe nói gì về áo cưới, không ngờ Văn Nhân Loan đã sớm sai người chuẩn bị. Vậy mà nàng chẳng hay biết gì. “Ta là công chúa Đại Chu, ngươi là kẻ phản nghịch, thành hôn sao được?”
Văn Nhân Loan đặt tay lên môi nàng, nhẹ nhàng v**t v* đầy ám muội khiến nàng rùng mình.
“Sợ gì chứ, nếu nàng không thích, ta sẽ sắp xếp lại thân phận cho nàng.” Hắn cúi người, ghé vào tai nàng thì thầm: “Thôi gia hiện đang suy tàn, nhưng vẫn là danh môn thế tộc. Nàng cứ làm tiểu thư Thôi gia, vừa hay danh chính ngôn thuận sánh vai cùng ta.”
Vì sao nàng phải cùng hắn xứng đôi?
Dung Oanh nghe hắn tự ý sắp đặt thân phận cho mình, suýt không nén nổi tức giận. Muốn nàng vứt bỏ họ tên, phủ nhận người thân chỉ để cùng hắn xứng đôi — đúng là nực cười.
Nàng nén giận không phát, thở ra mấy hơi rồi chậm rãi nói: “Trong lòng ta cảm thấy bất an.”
“Thôi gia muốn nhanh thăng chức, tất nhiên sẽ trung thành tuyệt đối với ta. Việc này bọn họ sẽ không can thiệp, nàng cứ yên tâm.”
Văn Nhân Loan dường như không cảm thấy có gì không ổn với sắp đặt của mình. Mọi thứ hắn đều đã tính toán chu toàn, chỉ chờ Dung Oanh gật đầu là xong.
“Ta muốn gặp Tam ca,” nàng lo Văn Nhân Loan không đồng ý nên lại nói thêm, “Tam ca luôn coi ta như muội muội ruột, lúc nhỏ bị người khác bắt nạt, đều là huynh ấy đứng ra bảo vệ. Huynh ấy còn cùng ta đón sinh nhật — là người đối xử với ta tốt nhất trong cung.”
Thiên Tử có chín người con, Thái tử Dung Tễ là con của Tiên hoàng hậu, tuổi còn nhỏ hơn cả Dung Khác. Năm xưa khi dẫn binh diệt Tĩnh Xương Hầu phủ, Dung Tễ mới chỉ mười bốn tuổi. Ngoài y ra, Văn Nhân Loan không có nhiều ấn tượng với những người khác. Dung Khác sống chết ra sao hắn không quan tâm, nhưng nếu là người Dung Oanh để tâm, thì cứ giữ lại cũng được.
Sau khi được Văn Nhân Loan đồng ý, Dung Oanh mới nhẹ nhõm phần nào, lăn qua lăn lại trên giường thật lâu mới ngủ được.
Chờ đến khi hơi thở nàng ổn định, Văn Nhân Loan mới đứng dậy quay lại thư phòng.
Lúc này, trong thư phòng, Hứa Tam Điệp đã mất kiên nhẫn, thấy hắn quay lại thì mỉa mai: “Đế sư cũng nhàn thật, bỏ chuyện chính sự mà đi bồi bạn tình. Bọn ta đợi ở đây hơn nửa đêm. Nếu sau này ngươi thật sự làm hoàng đế, chẳng phải sẽ thành hôn quân hạng nhất? Đến U Vương cũng không sánh kịp.”
Văn Nhân Loan sắc mặt bình thản, chẳng để tâm đến lời hắn, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ngươi không có người trong lòng, tất nhiên không hiểu.”
Hứa Tam Điệp tức đến nghiến răng nghiến lợi, định nói thêm thì bị Triệu Miễn cắt lời. Y nhíu mày nói: “Việc này quan trọng, đừng kéo dài nữa. Bàn xong sớm ta còn phải về phủ.”
Hứa Tam Điệp càu nhàu: “Gọi là việc quan trọng, chứ chẳng qua là ngươi muốn nhanh về nhà chăm thê tử thôi.”
Triệu Miễn liếc tên này một cái, thản nhiên nói: “Thì sao? Loại người như Hứa thượng thư không ai ở nhà chờ, tất nhiên không hiểu được.”
Hứa Tam Điệp nghẹn lời, lát sau mới cười nhạt: “Ai mà biết, chắc người ta còn mong ngươi đừng có về nữa ấy.”
Văn Nhân Loan chẳng buồn can thiệp, mặc họ đấu khẩu, bản thân thì lật xem sách, trong lòng âm thầm tính ngày lành để kết hôn. Chờ hắn từ Lạc Dương trở về, xử lý xong đại sự, là có thể chuẩn bị hôn lễ.
Dung Oanh vốn mềm lòng, dù bây giờ còn khúc mắc trong lòng, nhưng sau khi thành hôn rồi, chắc chắn sẽ dần buông bỏ.
Sáng hôm sau, khi Dung Oanh tỉnh lại thì Văn Nhân Loan đã rời đi. Linh Xuân vào từ sớm để hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Dung Oanh liếc nàng ấy một cái, nhưng không hỏi gì về chuyện tối qua ở Vĩnh An Môn.
Nàng càng im lặng, Linh Xuân càng bất an. Đến khi chải xong tóc cho nàng, Linh Xuân bất chợt “bịch” một tiếng quỳ xuống, đầu gối nện vào sàn đá phát ra âm thanh trầm nặng.
Dung Oanh xoay người lại, dịu dàng hỏi: “Ngươi quỳ làm gì?”
Linh Xuân cúi gằm đầu, nhớ lại lời Văn Nhân Loan hôm qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Thay vì đợi đến lúc bị xử phạt, chi bằng sớm nhận sai cầu xin khoan thứ. “Nô tỳ có lỗi, xin công chúa trách phạt.”
Dung Oanh không lập tức bảo nàng ấy đứng lên. Suy nghĩ một hồi, nàng nhẹ giọng nói: “Từ chín tuổi ta đã được ngươi chăm sóc, ngần ấy năm luôn tỉ mỉ tận tâm, không vì Tẩy Hoa Điện nghèo khó mà rời đi tìm chủ mới. Ta vẫn coi ngươi như tỷ tỷ.”
Lời công chúa xem nàng ấy như tỷ tỷ, đối với một cung nữ mà nói, là ân huệ cực lớn. Nhưng Linh Xuân nghe xong lại càng tái mặt, nắm chặt tay đến mức móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.
“Ngươi có gì cứ nói, đừng giấu ta.” Dung Oanh vẫn như trước, giọng nói dịu dàng gần gũi. “Trong cung này, ít ra ngươi là người đứng về phía ta, cho nên không cần giấu diếm.”
Linh Xuân nước mắt trào ra, nghẹn ngào: “Là nô tỳ sai rồi.”
Nàng ấy tự cho mình là thông minh, tưởng rằng Dung Oanh sẽ không phát hiện. Cố tình sau khi nghe tin biểu huynh Lý Nguyện Ninh bị xử phạt ở Vĩnh An Môn, nàng ấy dẫn Dung Oanh đi chứng kiến cảnh hành hình, hy vọng khiến nàng không vì phút vinh hoa tạm bợ mà quên mối thù xưa với Văn Nhân Loan. Nhưng không ngờ lời nói của tội nhân kia lại đẩy Dung Oanh vào thế bị chỉ trích, còn khiến Văn Nhân Loan sinh ra sát tâm — việc này Linh Xuân cũng không lường trước được.
Dung Oanh cúi xuống, dịu dàng nói với Linh Xuân đang khóc nức nở: “Ta tin ngươi không cố ý hại ta. Việc này từ nay không nhắc lại nữa. Bây giờ, ta và ngươi còn việc khác phải làm.”
Văn Nhân Loan cẩn trọng đa nghi, nhất định đã cài người theo dõi nàng trong cung. Mà hiện giờ hắn đã đi xa — chính là thời cơ tốt nhất để cứu Dung Khác.
Phong Thiện theo Văn Nhân Loan đến Lạc Dương, ở lại bên cạnh Dung Oanh là Phong Từ — người không nói được.
Từ chùa Lung Sơn đến nay, suốt hai năm, y là người chứng kiến giữa nàng và Văn Nhân Loan bao ân oán tình thù. Khi thì tuân theo lệnh chăm sóc nàng, khi thì im lặng đứng nhìn mọi biến chuyển.
Lần trước tại Bình Nam Vương phủ, nàng toàn thân đẫm máu ngã vào lòng mình.
Phong Từ cũng không rõ khoảnh khắc đó y vội vã đi tìm nàng là vì lệnh của Văn Nhân Loan, hay vì bản thân không đành lòng. Lúc ấy y rối loạn đến mức chẳng kịp phân biệt máu trên người nàng là của nàng hay kẻ khác.
Nhưng khoảnh khắc nàng nhẹ như tơ rơi vào lòng mình, người luôn lạnh lùng, trầm ổn như Phong Từ — cũng có giây phút tay run lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ khi Tam ca an toàn, Oanh Oanh sẽ chính thức mở phó bản “công chúa lẩn trốn” nhé~