Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 54

Dung Khác bị giam trong một sân nhỏ, lính canh không nhiều, dường như chẳng ai coi trọng một hoàng tử đã thất thế như y. Khi Dung Oanh đến gặp, vết thương ở chân y đã đỡ hơn phân nửa, chỉ còn hơi tập tễnh khi đi lại, nhưng không ảnh hưởng quá nhiều.

Không ai nghĩ rằng Dung Khác sẽ làm tổn thương Dung Oanh, tự nhiên cũng chẳng giống như lúc Văn Nhân Loan ở cạnh mà chăm sóc từng li từng tí. Chỉ có Phong Từ là vẫn một bước không rời, Dung Oanh khuyên mấy lần mà người này vẫn làm ngơ như không nghe thấy. Cuối cùng nàng tức đến đỏ mắt, giận dữ nói:

“Ngươi sao lại học cái thói của chủ tử nhà ngươi thế? Nếu là Phong Thiện, nhất định còn dễ nói chuyện hơn ngươi!”

Phong Từ chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ liếc nàng một cái. Dung Oanh còn tưởng mình lỡ lời, định cúi đầu xin lỗi, ai ngờ y chỉ âm thầm xoay người, thật sự lùi ra xa vài bước.

Dung Oanh bèn kéo Dung Khác lại, vội vàng kể rõ những chuyện đã xảy ra gần đây, trong khi Dung Khác lại quan tâm nhiều hơn đến tình hình chiến sự phía bắc.

Bọn lính gác thì đang chán chường, nghe cũng chẳng hiểu hai người đang bàn gì.

Phong Từ dựa vào cánh cổng sân, tay có vết chai mỏng lặng lẽ vuốt chuôi kiếm, xuất thần nghĩ ngợi.

Binh lực Yến Vương hùng hậu, lại còn liên thủ với ngoại bang xâm lấn Trung Nguyên, không biết phải mất bao lâu nữa mới dập tắt được chiến loạn. Nghe nói Hà Bắc đã mất hơn nửa, các châu quận còn đang cố gắng cầm cự, không biết khi nào ngọn lửa chiến tranh sẽ lan đến Trường An.

Phong Từ còn đang nghĩ xa xăm thì trong sân bỗng vang lên tiếng tranh cãi kịch liệt. Y liền bước tới gần nhà chính để nghe rõ hơn.
Trong phòng, một nam nhân tức giận gằn giọng:

“Ngươi hưởng vinh hoa của công chúa, vậy mà xoay người phản bội triều đình, làm tay sai cho kẻ thù! Ngươi còn mặt mũi gọi ta là tam ca?”

Dung Oanh khóc nức nở:

“Đây không phải ý của ta... là hắn ép buộc! Tam ca từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên, sao huynh cũng nghĩ xấu cho ta như vậy?”

“Quả nhiên là thứ con gái rẻ rúng của vũ cơ thấp kém, chẳng khác gì tiện thiếp! Biết mỗi việc lấy lòng đàn ông, chẳng có lấy một chút cốt khí hay phẩm giá! Nhục nhã thay cho danh nghĩa công chúa!”
Sắc mặt Phong Từ sa sầm, rút kiếm định xông vào can ngăn thì đột nhiên nghe một tiếng bạt tai vang dội, tiếp theo là tiếng đồ đạc đổ vỡ. Khi y đá cửa xông vào, vừa vặn thấy Dung Khác đang kề một cây trâm sắc nhọn vào cổ Dung Oanh.

Tóc nàng rối tung, trên mặt in hằn dấu tay đỏ ửng, nước mắt đầm đìa, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Phong Từ cầu cứu.

Dung Khác ánh mắt dữ tợn, gằn giọng:

“Thả ta đi, nếu không thì... ta với nó đồng quy vu tận! Còn hơn tiếp tục sống trong nhục nhã, để người đời sỉ vả!”

“Tam ca…” Dung Oanh kinh hoảng gọi.

“Đừng gọi ta như thế nữa!” Dung Khác siết tay, cây trâm nhọn ghì sâu vào cổ nàng, da thịt mỏng manh lập tức rướm máu đỏ.
Phong Từ giơ kiếm chĩa thẳng vào y, không cho y một bước rời đi. Lúc này, đám thị vệ ngoài sân cũng ồ ạt kéo tới, mặt ai cũng tái xanh vì sợ.

Văn Nhân Loan luôn coi trọng Dung Oanh như vậy, giờ chỉ vì một phút sơ suất mà nàng bị bắt cóc, ai mà chịu nổi trách nhiệm? Ai ngờ tình huynh muội tưởng là khăng khít, lại trở nên tàn nhẫn đến mức này.

Một vài người còn bán tín bán nghi, nghĩ không chừng đây là Dung Oanh cố ý sắp đặt. Nhưng nhìn nàng gò má sưng đỏ, lại thêm ánh mắt hung ác của Dung Khác, mọi nghi ngờ đều bị dập tắt.

Văn Nhân Loan không có trong cung, lúc này người có thể quyết định chỉ có Phong Từ. Nhưng người này không nói được, mọi người đều không hiểu ý hắn ta ra sao.

Dung Khác lôi Dung Oanh kéo đi, cây trâm chưa từng rời khỏi cổ nàng lấy nửa phân. Phong Từ mặt lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào y, vẫn chưa ra tay, người khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một thị vệ hỏi lớn:

“Ngươi muốn thế nào mới chịu thả công chúa?”

Dung Khác quét mắt nhìn quanh, nói:

“Không được để chuyện này truyền ra ngoài. Lập tức dắt ra một con khoái mã. Chỉ cần ta ra khỏi thành, sẽ thả nàng.”

“Sao có thể! Ta xem ngươi đúng là bị điên rồi!”

Vừa dứt lời, Dung Khác liền giật mạnh tóc Dung Oanh, cây trâm đâm càng sâu, máu rỉ ra từ vết đâm mảnh nơi cổ.

Dung Oanh đau kêu lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Phong Từ, vẻ mặt tội nghiệp đến thương tâm.

Phong Từ siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt trầm xuống, cuối cùng cũng từ từ hạ kiếm. Hành động của hắn ta khiến những người khác cũng hiểu rõ ý.

Nếu để Dung Khác chạy thoát, họ có thể chỉ bị phạt. Nhưng nếu Dung Oanh xảy ra chuyện, thì tất cả ở đây đều không thể giữ được mạng. Dù biết rõ đây có thể là một vở kịch, chẳng ai dám lấy tính mạng mình ra đánh cược.

Bọn thị vệ cuối cùng vẫn phải làm theo ý Dung Khác. Phong Từ đã sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, dọc đường ra khỏi cung cũng không ai dám hỏi han gì. Họ tháp tùng theo xe ngựa của Dung Khác, còn Dung Oanh trông có vẻ thê thảm như thật sự bị bắt đi, dáng vẻ hoảng sợ không nhẹ.

Dù cho Dung Khác có rời khỏi Trường An đi nữa, họ vẫn còn cách bắt y quay về. Lúc này điều quan trọng nhất là an toàn của Dung Oanh.

Khi xe ngựa đã rời khỏi thành, Dung Oanh ngước nhìn Dung Khác, khẽ nói:

“Tam ca, hãy bảo trọng.”

Dung Khác siết chặt nắm tay, giọng run run hỏi:

“Thật sự không đi cùng ta ư?”

Dung Oanh thì thào:

“Lúc này buông tay mới là tốt nhất. Nếu muội đi cùng tam ca, bọn họ sẽ đuổi theo đến cùng. Mong tam ca hiểu cho khổ tâm của muội.”

Dung Khác cắn răng, giật lấy dây cương rồi đẩy Dung Oanh về phía Phong Từ, sau đó nhanh nhẹn leo lên ngựa, phóng đi như tên bắn.
Phong Từ đỡ lấy Dung Oanh, lập tức rút cung lắp tên, nhắm thẳng vào Dung Khác, sát khí hiện rõ.

“Đừng mà!” – Dung Oanh vội lao lên giữ chặt tay hắn, đôi mắt đầy hoảng loạn:

“Ta xin người, tha cho huynh ấy đi. Mọi chuyện đều là do ta, ta sẽ cầu xin Văn Nhân Loan tha cho mọi người, xin ngươi đó.”

Khi nàng lên tiếng, Dung Khác đã đi xa, chỉ còn lại bóng lưng khuất dần. Dù Phong Từ có giỏi đến đâu, cũng không thể bắn trúng mục tiêu xa đến vậy. Lúc này binh sĩ đã bắt đầu truy đuổi, nhưng Dung Khác từng là tướng quân chinh chiến nhiều năm, vài người như vậy làm sao bắt được người.

Văn Nhân Loan từng không cho Dung Oanh đi thăm Dung Khác, có lẽ là đúng. Vì Dung Khác, nàng đúng là không nề hà dùng khổ nhục kế, tuy diễn xuất vụng về, nhưng chỉ cần nàng tỏ vẻ đáng thương, ai cũng không nỡ ra tay.

Trên đường hồi cung, Linh Xuân đang bôi thuốc cho vết thương của Dung Oanh. Muốn diễn thì phải diễn cho tròn vai, Dung Khác đành phải ra tay tàn nhẫn. Nửa khuôn mặt nàng sưng đỏ, chỗ bị kim trâm đâm còn rớm máu.

Khi Phong Từ mang thuốc vào, ánh mắt Dung Oanh chạm phải ánh mắt hắn ta, có chút lúng túng liếc đi nơi khác, khẽ ho hai tiếng, nhỏ giọng nói:

“Cảm ơn ngươi.”

Ngay khoảnh khắc nàng giữ tay Phong Từ, hắn ta đã biết mọi chuyện chỉ là diễn. Nhưng giờ cũng muộn rồi, mọi việc đành chờ Văn Nhân Loan quay về quyết định.

Lúc này, Hà Bắc đã bị quân Yến và Trịnh công chiếm, Lũng Hữu đạo thì chịu tai họa Hung Nô, vương triều Đại Chu rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng, dân chúng khắp nơi sống cảnh lầm than. Chiến loạn khiến thuế má các nơi tăng vọt, thậm chí ở phương Bắc có nơi tăng thuế gấp hàng chục lần. Những thế tộc địa phương vì tư lợi mà dửng dưng với khổ đau của thiên hạ.

Văn Nhân Loan đến Lạc Dương là để kết minh với các thế gia lớn. Thiên tử Đại Chu đã chạy trốn đến Dương Châu, hành động ấy khiến lòng người càng thêm nguội lạnh. Lúc này hắn đứng ra chống lại Yến vương và Hung Nô, chính là cơ hội để tập hợp thế lực và chiêu mộ nhân tâm. Hơn nữa, Thôi gia tuy đã sa sút, nhưng vẫn là thế tộc lâu đời, có ảnh hưởng rộng khắp. Nếu Thôi Chiếu và phe cánh ra mặt ủng hộ, thì còn ai dám nghi ngờ hắn?

Ngôi báu này vốn nên thuộc về phụ thân hắn, giờ lại về tay hắn, chẳng qua cũng là vật trở về chủ cũ.

Mặc dù các thuộc hạ đã nhiều lần thúc giục, Văn Nhân Loan vẫn không vội xưng đế. Hắn có suy nghĩ riêng. Là thần tử, bọn họ cũng không tiện nói gì. Có lẽ hắn muốn đợi đến khi phục thù xong, tay cầm truyền quốc ngọc tỷ, thì mới danh chính ngôn thuận lên ngôi, thay vong linh của hàng vạn oan hồn năm xưa giải tội.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, hắn tuyên bố mình chuẩn bị thành hôn. Tin tức truyền về Trường An khiến sóng gió nổi lên. Hai ngày nay, Thôi phủ liên tục có người đến thăm hỏi. Trong triều có kẻ ghen tị, cũng có kẻ thầm khinh thường. Văn Nhân Loan nghe được tin này chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.

Thôi Chiếu thì mừng rỡ khôn xiết, tưởng rằng Thôi gia sắp vinh hiển trở lại. Khi nghe tin hôn phục đã chuẩn bị xong, hắn vội vã báo tin cho Thôi Thanh Nhạc. Hai anh em vui mừng khấp khởi, đi tới đi lui trong phủ, chỉ mong chờ chiếu chỉ ban hôn.

Dung Oanh cũng nghe được lời đồn. Cung nữ hầu hạ nàng nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thương hại, như thể nàng vừa bị vứt bỏ.
Văn Nhân Loan trở về cung vào lúc đêm khuya. Gió đêm thổi lạnh buốt, trăng bị mây che, chẳng có chút ánh sáng nào. Dung Oanh từ trước đến nay ngủ không sâu, vừa nghe tiếng động liền tỉnh. Mở mắt ra, nàng thấy một bóng đen đang ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng lập tức bừng tỉnh, suýt chút nữa định gọi Phong Từ. Nhưng người kia vừa thấy nàng mở mắt liền cúi xuống, ôm nàng chặt vào lòng.

Trên người hắn còn mang theo hơi lạnh đêm khuya và mùi thuốc đắng nhè nhẹ, quấn quanh nàng như sợi tơ không tan.

“Văn Nhân Loan?” nàng gọi khẽ.

“Ừ.” – Hắn đáp. Ngón tay nhẹ lướt qua gáy nàng, hỏi:

“Có bị thương không?”

Nàng hiểu hắn đang hỏi chuyện bị Dung Khác "bắt cóc", nhất thời chột dạ, giọng cũng trở nên thiếu tự tin:

“Không sao cả.”

Văn Nhân Loan cởi áo khoác, vén chăn chui vào nằm cạnh. Hơi lạnh trên người hắn dường như cũng tan đi. Dung Oanh vẫn còn hoang mang trong lòng, vô thức lùi lại, nhưng bị hắn kéo ôm chặt hơn nữa.

Hắn vùi đầu vào cổ nàng, thở dài như đã quá mỏi mệt:

“Ta từ Lạc Dương cưỡi ngựa không ngừng trở về, chưa kịp nghỉ ngơi.”

Dung Oanh khựng lại, lòng xao xuyến, khẽ hỏi:

“Vì sao?”

“Nàng nghĩ là vì sao?” – Văn Nhân Loan ôm chặt lấy nàng, như muốn hòa nàng vào máu thịt của mình.

Dung Oanh không dám nhìn hắn, ngón tay lặng lẽ níu vạt áo hắn, sợ bị hắn phát hiện.

Nàng không muốn thừa nhận tình cảm của mình, lại càng không dám để bản thân sa vào tình yêu sai trái này. Tình cảm bao lâu nay chẳng lẽ không có thật chút nào sao?

Bị ôm chặt trong vòng tay hắn, nàng càng giận chính mình không có tiền đồ, muốn dứt ra mà không nỡ, muốn rời đi nhưng lại mềm lòng. Cứ thế giằng co trong lòng.

Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ:

Lần này nếu có sa vào, thì từ nay về sau, ta sẽ chặt đứt mọi suy nghĩ không nên có này.

Khi Thôi Chiếu và phụ thân được triệu vào cung, cả hai đều mặc lễ phục trang trọng, trong lòng vô cùng phấn khởi. Họ tin rằng Thôi gia sẽ nhờ vào cơ hội này mà khôi phục vinh quang năm xưa, trở thành gia tộc rạng rỡ khiến người đời kính phục.

Văn Nhân Loan cười ôn hoà, khiến Thôi Chiếu lúc ấy nhìn vào hắn chỉ cảm thấy như được gió xuân mơn man, lòng rạo rực chẳng thể yên.

Cho đến khi Văn Nhân Loan mở lời:

“Chắc nhị vị cũng nghe nói chuyện ta sắp thành hôn rồi chứ?”

Thôi Chiếu và phụ thân lập tức cúi đầu hành lễ.
“Điện hạ cứ việc phân phó, Thôi gia nguyện tận sức cống hiến, sống chết không từ.”

Đứng một bên, Hứa Tam Điệp thấy vẻ mặt rạng rỡ không giấu nổi của hai cha con, trong lòng không khỏi dâng chút đồng cảm. Nhưng y càng rõ, mặc kệ Văn Nhân Loan đưa ra yêu cầu gì, hiện tại Thôi gia chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Văn Nhân Loan mỉm cười, hoàn toàn không đoái hoài gì đến tâm trạng sắp bị dội gáo nước lạnh của đối phương, giọng nói vẫn ôn tồn:

“Hiện tại thân phận của Dung Oanh trong cung có chút bất tiện. Trong lòng ta chỉ tin tưởng Thôi gia, nên muốn giao nàng cho các vị, để nàng trở thành con gái danh chính ngôn thuận của Thôi gia, đổi họ đổi tên, không còn liên can gì đến hoàng thất nữa.”

Thôi Chiếu bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Văn Nhân Loan đối xử với Dung Oanh tốt đến mức này sao? Vì để nàng không bị người đời chỉ trích, thậm chí muốn đưa nàng nhập hộ Thôi gia. Tuy rằng chuyện này cũng chẳng khó gì, nhưng sự ưu ái như thế dành cho một công chúa đã mất thế lực, từng cứu hắn một lần, có vẻ... hơi quá mức?

Nhưng lúc này Thôi phụ vẫn còn đang lâng lâng trong vui sướng, chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý:

“Được điện hạ tín nhiệm, chuyện này chẳng đáng gì, thần xin tuân theo. Từ nay về sau nhất định xem công chúa như con gái ruột mà đối đãi.”

Văn Nhân Loan vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp:

“Chuyện này ta đã suy nghĩ kỹ mới dám mở miệng. Mong nhị vị hiểu cho. Tương lai giữa ta và Thôi gia sẽ vô cùng gắn bó, người khác thì ta chẳng thể tin tưởng được.”

Nghe đến đây, Thôi Chiếu càng mừng rỡ, nhưng chưa kịp tạ ơn thì câu tiếp theo khiến sắc mặt hắn dần tái mét.

“Dung Oanh tính tình thuần hậu, tuy là công chúa nhưng không kiêu ngạo, sau khi vào phủ cũng sẽ không quấy rầy gì lâu. Sau lễ thành hôn tháng sau, ta sẽ đón nàng về cung, lúc đó... ta cũng phải gọi Thôi lão một tiếng nhạc phụ rồi, không cần khách sáo nữa đâu.”

Mặt Thôi Chiếu lập tức đông cứng, không dám tin vào tai mình. Trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, hắn ta dè dặt hỏi:

“Xin hỏi lễ thành hôn tháng sau, là công chúa thành hôn... hay là điện hạ?”

Văn Nhân Loan đáp nhàn nhạt:

“Dĩ nhiên là ta cưới Dung Oanh. Ngày lành tháng tốt đều đã chọn xong, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến phủ rước nàng vào cung.”

Vừa dứt lời, phụ thân Thôi Chiếu liền nghẹt thở, suýt thì ngất xỉu, phải bấm mạnh tay mới cố gắng giữ vững. Còn Thôi Chiếu thì mặt trắng như tờ giấy, nếu không phải người đối diện là Văn Nhân Loan, hắn ta đã sớm nổi đóa mà mắng chửi om sòm rồi.

Cảm giác bị đùa giỡn khiến hắn gần như phát điên. Không dám tin vào tai mình, hắn ta vẫn cố gắng hỏi lại:

“Điện hạ không thể nói đùa như thế. Cưới công chúa làm chính thất... e là thiên hạ sẽ cười chê.”

Văn Nhân Loan chẳng mảy may bận tâm, giọng vẫn dửng dưng:
“Ta không để tâm đến cái nhìn thiên hạ. Chỉ là vì nàng không đồng ý, nên ta mới muốn nàng mang danh nghĩa con gái Thôi gia, để được đường đường chính chính bước vào cung. Nếu ai dám bất mãn, một người thì giết một người, trăm người thì giết cả trăm. Ta nhất định bắt bọn họ câm miệng.”

Hai cha con Thôi gia sợ hãi cực độ, vội vàng can ngăn:

“Điện hạ không thể làm thế!”

Văn Nhân Loan cười lạnh, giả vờ khoan dung mà nói:

“Chuyện này đúng là hơi ép buộc. Nếu nhị vị không muốn, thì giao cho Đỗ thị cũng được, không cần phải khiến Thôi thị khó xử.”

Đỗ thị và Thôi thị vốn đã ganh đua suốt bao năm, nếu bây giờ để Dung Oanh mang họ Đỗ rồi gả vào cung, thì chẳng khác nào trao cơ hội cho kẻ địch, còn Thôi gia thì mất hết cả thể diện và kỳ vọng.
Bị giằng co giữa vui mừng và sợ hãi, Thôi Chiếu sốt ruột đến mức chẳng màng danh phận nữa, vội vàng nói:

“Không phải là không đồng ý! Thần nguyện dốc sức vì điện hạ. Đây là chuyện nhỏ, Thôi thị chúng thần hoàn toàn có thể làm được. Chỉ là công chúa ngây thơ, nếu sau này trong cung không ai san sẻ, e là... xá muội đoan trang hiền thục, nguyện cùng công chúa hầu hạ điện hạ, phân ưu giải phiền.”

Lời này vừa nói ra, đến Hứa Tam Điệp cũng phải nhíu mày. Không ngờ Thôi Chiếu vì quyền thế mà có thể nói ra những lời như vậy, gần như là van xin Văn Nhân Loan nạp thêm Thôi Thanh Nhạc vào cung. Mặc dù cách nói có lý, nếu chỉ cưới Dung Oanh – một người có thân phận nhạy cảm – thì dễ khiến dư luận bàn tán. Nếu cưới thêm Thôi Thanh Nhạc, vừa giữ được thể diện Thôi gia, lại khiến địa vị của Dung Oanh bớt gây chú ý.

Nghĩ thì đúng là hợp lý, lại còn là việc tốt đôi đường. Muội muội của Thôi Chiếu lại là mỹ nhân tuyệt sắc, chắc chắn đàn ông như Văn Nhân Loan sẽ không từ chối.

Thôi Chiếu cho rằng mình đã nói rất khéo, ai ngờ Văn Nhân Loan chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

“Ta luôn xem Linh Linh như muội muội. Làm sao có thể để nàng ta làm thiếp được? Chuyện đó không ổn, sau này chớ nhắc lại nữa.”

Thôi Chiếu tức đến nghiến răng.

Linh Linh cái gì chứ! Miệng thì nói là muội muội, thật ra là không cưới thì thôi, còn đem Dung Oanh lồng vào họ nhà người ta, lấy cớ danh chính ngôn thuận, mà ngay cả muội ruột người ta cũng chẳng thèm đoái hoài! Trên đời làm gì có người nào trơ trẽn đến vậy!

Hắn ta biết rõ, người như Văn Nhân Loan có thể đi đến vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải hạng người tử tế. Cũng chẳng còn mặt mũi nào mà mở miệng cầu xin hắn thu nhận Thôi Thanh Nhạc nữa.
Dù sao Dung Oanh cũng đã mang họ Thôi, sau này Thôi gia ít nhiều cũng có một chút thân thích với hoàng thất – đó đã là chút may mắn trong cái rủi lớn rồi.

Khi trở về Thôi phủ, Thôi Chiếu đứng ngập ngừng trước cổng, chẳng biết phải nói gì với Thôi Thanh Nhạc – người vẫn còn đang vui mừng trông đợi tin lành. Trong lòng hắn ta chỉ còn có thể âm thầm nguyền rủa Văn Nhân Loan hàng trăm lần. 

Bình Luận (0)
Comment