Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 55

Nghe theo lời người khác kể lại, phục sức cưới hỏi đã được sai người bắt đầu chuẩn bị từ một năm trước, mãi đến cuối hè đầu thu mới miễn cưỡng hoàn tất. Trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối, như thể cảm thấy mọi thứ được hoàn thành quá vội vàng.

Thế nhưng, dù vậy, bộ lễ phục này vẫn xứng danh là hoa mỹ và xa xỉ.

Theo lễ nghi cổ truyền của Đại Chu, trang phục cưới vẫn giữ theo chế độ thâm y. Áo cưới màu xanh đậm được thêu họa tiết chim địch bằng chỉ ngũ sắc, trên vạt áo còn đính trân châu và các loại đá quý màu sắc rực rỡ. Mũ phượng lại càng khoa trương đến mức gần như quá lố, kim thoa và trâm cài ngọc biếc đều bày biện rõ ràng, chỉ nhìn qua thôi cũng cảm thấy nặng nề vô cùng.

Trước đây, Dung Oanh chỉ từng thấy loại phục sức này vào dịp hoàng hậu chủ trì tế lễ long trọng. Với thân phận của nàng, vốn dĩ không bao giờ đến lượt sử dụng kiểu lễ phục nghiêm ngặt như thế này — nó chẳng giống một lễ phục tân hôn, mà giống như trang phục sắc phong hoàng hậu thì đúng hơn.

Văn Nhân Loan dù có phần bất mãn vì lễ phục được làm gấp gáp, nhưng xét cho cùng vật phẩm vẫn đủ hoa lệ và quý giá, hắn cũng không truy cứu thêm. Tuy rằng hắn trước giờ luôn chuộng sự kín đáo, thanh nhã trong mọi việc, nhưng riêng chuyện này thì nửa điểm cũng không chịu chấp nhận qua loa — mọi thứ đều phải là loại tốt nhất. Khi nắm tay Dung Oanh dẫn đi xem lễ phục cưới, hắn còn mang theo vài phần thần thái vui mừng lộ rõ, như thể chỉ mong chờ được thấy vẻ kinh ngạc và hạnh phúc trong mắt nàng.

Dung Oanh quả thực bị bất ngờ, nhưng nàng không biểu hiện quá nhiều vui vẻ. Văn Nhân Loan cũng không giận, ngược lại càng thêm vui mừng, nói:

“Dáng người năm nay của nàng hình như lại cao hơn chút, mau mặc thử đi. Nếu không vừa, ta sai người mang đi sửa ngay.”

Không đợi Dung Oanh đồng ý, hắn đã cầm lấy áo lót, định giúp nàng mặc vào.

Dung Oanh đành bất đắc dĩ, chậm rãi cởi y phục. Nhưng Văn Nhân Loan lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn với tốc độ của nàng, tự mình đưa tay cởi dây buộc. Dung Oanh lập tức né tránh, vội vàng tăng tốc.

Trang phục cưới từng lớp từng lớp, mặc vào thật sự rất mất sức. Thế nhưng ở chuyện này, Văn Nhân Loan lại tỏ ra đặc biệt kiên nhẫn. Hắn cẩn thận giúp nàng mặc từng lớp theo đúng nghi thức, buộc dây thắt chặt, chỉnh sửa những chỗ chưa vừa vặn, cuối cùng mới xoay nàng lại, chăm chú ngắm nhìn nàng trong bộ hôn phục đầy trang nghiêm.

Đây là bộ lễ phục cưới của nàng và Văn Nhân Loan — là chuyện mà từ trước đến nay nàng chưa từng dám mơ đến.

Giây phút ấy, Dung Oanh mới ý thức được điều này. Trong lòng muôn vàn cảm xúc dâng trào, nàng cũng không rõ đó là vui mừng hay đau buốt. Có lẽ là có một chút vui sướng, nhưng nhiều hơn là chua xót. Trái ngược với nàng, Văn Nhân Loan lại nhìn nàng đắm đuối, ánh mắt dịu dàng và chuyên chú. Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến đôi mắt hắn lúc này ánh lên như ngọc lưu ly trong suốt, thật đúng là xứng đáng với cái tên Hoài Cảnh mà người đời ca tụng.

Dung Oanh lòng khẽ động, nhẹ nhàng c*n m** d***, hỏi hắn:
“Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”

Văn Nhân Loan nhặt lấy một sợi tóc đen của nàng, đưa lên mũi khẽ ngửi, nhưng ánh mắt vẫn không rời nàng, rõ ràng mang theo vài phần trêu chọc cố ý.

Khuôn mặt nàng lập tức ửng đỏ, vội vàng quay đi hướng khác. Thấy nàng thẹn thùng, Văn Nhân Loan bật cười khẽ, tay nhẹ nhàng v**t v* chiếc mũ phượng được đặt trang trọng trên bàn, nói:

“Đây là mũ phượng mà mẫu phi ta đội khi thành thân với phụ vương. Sau biến cố ở Thu Hoa Đình, phần lớn vật dụng đều bị sung công, chỉ có món này là trôi dạt đến tay một thân hào phương Bắc. Ta đã tốn không ít công sức để chuộc lại, sau đó mới nghĩ, cũng chỉ là một vật vô tri, sao lại phải phí bao tâm huyết như thế…”

Ánh mắt hắn dần dần chuyển sang khuôn mặt của Dung Oanh.
“Bây giờ nhìn lại, mọi thứ đều đáng giá.”

Thì ra đây là lễ phục từng dành cho thái tử phi, chẳng trách lại xa hoa đến mức ấy. Khi xưa bà ấy là đích nữ của Tĩnh Xương Hầu phủ, người thương thanh mai trúc mã của Thái tử — quả thật xứng đáng với sự trịnh trọng và lộng lẫy này.

Văn Nhân Loan trước giờ rất ít khi nhắc đến chuyện cũ, cũng vì thế mà đôi khi Dung Oanh hoài nghi liệu hắn có thật sự là cô nhi của phủ Thái tử hay không. Nhưng đó chỉ là ngẫu nhiên — bởi vì khí chất toát ra từ hắn thật sự không thể nào giả được.

“Trước kia ngươi...” Nàng khẽ mở miệng, nhưng đột nhiên dừng lại. Có lẽ Văn Nhân Loan không muốn nàng hỏi những chuyện quá khứ, dẫu sao thì hồi ức cũ cũng thường gắn với những tổn thương. Thay vì gợi lại điều chẳng vui, chẳng thà không hỏi.

“Nàng đang muốn nói đến trước biến cố ở Thu Hoa Đình, hay là trước khi gặp ta?” Văn Nhân Loan trên mặt không có chút phản cảm nào, ngược lại vì nàng chủ động hỏi về chuyện quá khứ liên quan đến hắn mà trong lòng có phần vui mừng.

“Ta đang nói, hồi ngươi còn nhỏ.” Dung Oanh nhớ rất rõ, khi nguyên thái phi bệnh nặng vẫn thường gọi “Hoài Cảnh”, lúc đó nàng chưa hiểu ý nghĩa ra sao. Mãi về sau mới biết, thì ra cái tên đó chính là tên tự của Văn Nhân Loan. Chắc hẳn khi còn bé, hắn và thái phi từng rất thân thiết.

Hắn rút một quyển sách từ giá xuống, ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi yên trong vòng tay mình.

“Phụ vương ta tính tình ôn hòa, còn mẫu phi thì nghiêm khắc hơn. Ta lúc nhỏ đã nổi danh tài năng, thầy dạy đều là danh sĩ thiên hạ. Nhưng tính khí ta không tốt, luôn tìm cách trốn học, thường xuyên trốn vào cung chỗ nguyên thái phi. Cũng từng bất mãn khi bị quản thúc, có lần còn đẩy con trai của thái phó xuống hồ. Sau đó bị trách mắng một trận, rồi tự mình đi xin lỗi thái phó…”

Văn Nhân Loan kể lại những chuyện lặt vặt đó bằng giọng điệu bình thản như đang kể chuyện của người khác, chẳng dậy nổi chút cảm xúc.

Dung Oanh nghe mà không hiểu sao cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng hỏi:

“Vậy… ngươi có từng muốn quay lại thời đó không?”

Văn Nhân Loan hơi sững người. Trong giọng nói của nàng, hắn nghe ra chút xót xa và đồng cảm. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi nàng, nói:

“Chuyện xưa không thể quay về. Nếu đã chẳng thể cứu vãn, thì chi bằng nhìn về phía trước.”

Hiện tại hắn có thể nói ra những lời rộng rãi như thế, nhưng khi xưa, hắn quả thực từng chịu tổn thương sâu sắc bởi những tháng ngày đó. Giờ đây khi nhắc đến chuyện cũ, chỉ cảm thấy như chuyện kiếp trước, những ngày tháng an yên dường như đã trôi đi thật xa, định mệnh đã sớm an bài hắn là một người cô độc.

“Cũng may là có nàng, nếu không những ngày sau này thật khó lòng mà sống nổi.”

Văn Nhân Loan cúi đầu hôn nàng sâu hơn. Dung Oanh lúc đầu còn chủ động phối hợp, nụ hôn dây dưa mang theo ý vị an ủi. Trong lòng Văn Nhân Loan dần nóng lên, ôm nàng càng chặt, tay cũng siết lấy eo nàng không ngừng đè xuống.

Dung Oanh dưới sự tiến công liên tiếp của hắn mà mặt mày ửng đỏ, đầu ngón tay tê rần, đôi mắt long lanh ánh nước, nhưng vẫn giữ được vẻ trong trẻo, sáng tỏ.

Sau đó, khi Dung Oanh đến thăm Dung Hi, thân phận hiện tại của nàng đã là tiểu thư nhà họ Thôi. Dung Hi biết được tin này thì sắc mặt tối sầm lại, Triệu Miễn lập tức đứng bên cạnh chăm sóc sát sao, dùng ánh mắt nhắc nhở Dung Oanh phải cẩn trọng lời nói.

Cũng may Dung Hi đã sớm chuẩn bị tinh thần cho tình cảnh hôm nay. Chỉ là không ngờ Văn Nhân Loan lại có thể đi đến nước này. Dù sắc mặt khó coi, nàng ta cũng không thể làm gì hơn, chỉ biết than thở vài câu:

“Thật chẳng biết xấu hổ. Ngươi dù sao cũng từng là công chúa, giờ lại thành nữ nhi của dòng họ Thôi chẳng mấy danh tiếng. Biết sớm vậy thì trước kia nên gả ngươi cho Lương Hiết luôn, cho hắn hết hy vọng.”

Triệu Miễn đang bóc quýt cho nàng ta, nghe vậy liền nhắc nhở:
“Công chúa nên cảm thấy may mắn vì không làm vậy. Nếu không thì ngay cả tính mạng của Lương Hiết cũng khó giữ.”

Dung Hi trừng mắt nhìn chàng, tức giận nói:

“Ta đang nói chuyện với Dung Oanh, ai cho ngươi xen vào?”

Triệu Miễn chỉ liếc nàng ta một cái, không nói gì, sắc mặt thản nhiên đưa quả quýt đã bóc đến cho nàng.

Lúc này bụng của Dung Hi đã lộ rõ, người hầu kẻ hạ càng thêm cẩn trọng. Đêm đến, Triệu Miễn không còn rời khỏi nàng ta dù nửa bước. Thế nhưng trong lòng Dung Hi vẫn không nguôi oán hận. Đứa nhỏ trong bụng này rốt cuộc là xiềng xích hay trân bảo, đến giờ nàng ta vẫn chưa biết, làm sao có thể dễ dàng yêu thương cho được?

Nàng ta biết Dung Oanh vốn mềm lòng, cũng chẳng e dè gì mà ngay trước mặt Triệu Miễn buông lời nhắc nhở:

“Sau này ngươi nhớ cho kỹ, không được mang thai con của Văn Nhân Loan. Nếu không, hắn chỉ cần được một lần, sẽ không bao giờ buông tay nữa.”

Triệu Miễn nghe vậy, đến cả lông mày cũng không nhướn lên, hoàn toàn không có vẻ quan tâm gì đến chuyện của Văn Nhân Loan.

Chẳng bao lâu sau, tin tức tiểu thư Thôi gia sắp thành hôn với Văn Nhân Loan liền truyền đi khắp nơi. May mà thân phận thật sự của Dung Oanh ít người biết đến, chỉ cần giúp nàng sắp xếp một thân phận hợp lý thì cũng chẳng ai nghi ngờ nhiều. Chỉ có nhà họ Thôi là chịu khổ không thể nói ra. Thôi Thanh Nhạc khóc ròng hai ngày trong khuê phòng, đến khi Dung Oanh bước vào phủ, mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười mà gọi nàng là “muội muội”.
Hôn kỳ đã được định, một khi lễ cưới cử hành, thì tất cả mọi chuyện đều trở thành sự đã rồi.

Dung Oanh mấy ngày gần đây đều cố gắng phối hợp với Văn Nhân Loan, khiến tâm trạng hắn dường như tốt hơn rất nhiều, không còn quá nghiêm khắc với nàng như trước. Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải tạm trú lại phủ Thôi một thời gian, nhìn từng người xa lạ thay nàng bận rộn sắp đặt mọi thứ, chẳng có lấy một ai là thân nhân hay bằng hữu, trong lòng nàng thật sự chẳng thể vui nổi.

Lễ phục cưới cùng bộ trâm cài ngọc biếc đều đã được bày ra sẵn trong phòng nàng. Khi trò chuyện cùng Dung Oanh, nụ cười của Thôi Thanh Nhạc đầy miễn cưỡng, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua bộ địch y lộng lẫy kia, biểu cảm lộ rõ vẻ bi thương.

Tối đến, đối mặt với bộ lễ phục ấy, Dung Oanh trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên quay sang nhìn Thôi Thanh Nhạc, dịu dàng nói:

“Tỷ tỷ và muội vóc dáng tương đương, có muốn thử mặc bộ địch y này không?”

Thôi Thanh Nhạc trong lòng đương nhiên ngưỡng mộ lễ phục ấy, nhưng vẫn đành từ chối:

“Như vậy không hợp quy củ.”

“Chỉ thử một lần thôi, sẽ không ai biết đâu.” Nàng khẽ khuyên nhủ.
“Chắc chắn tỷ mặc vào sẽ rất đẹp.”

Thôi Thanh Nhạc siết chặt khăn tay, ánh mắt bắt đầu dao động, do dự một lúc rồi nhìn về phía cửa.

Dung Oanh thở phào nhẹ nhõm, liền dặn dò:

“Linh Xuân, đóng kỹ cửa lại. Ta muốn thay đồ.” 

Bình Luận (0)
Comment