Dung Oanh và Linh Xuân không rành đường, nên đi tới đâu cũng không rõ mình đang ở địa phương nào. Linh Xuân vốn định theo hướng về quận Lạc Giao, để tránh khu Tây Bắc loạn lạc. Nhưng nào ngờ trên đường vì phải trốn tránh thổ phỉ, cuối cùng lại tình cờ đi lạc vào địa phận Kính Châu.
Đi thêm hai ngày nữa mới gặp được khu dân cư, cả hai đã kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần. Dung Oanh không chịu nổi nữa, nhất quyết muốn tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, định bụng mua thêm ít quần áo và lương khô rồi mới tiếp tục lên đường.
Năm trước, Kính Châu từng bị người Hồ tràn tới cướp phá, châu mục* bỏ thành chạy trốn, dân chúng trong thành chịu nhiều tai ương. May thay, quân dân trong thành cùng nhau đứng lên chống giặc, vì muốn bảo vệ nhà cửa nên đã dùng nông cụ và vũ khí tự chế để chiến đấu. Cuối cùng không ngờ lại có thể đánh bại quân Hồ.
"Châu mục" (州牧) trong văn cổ đại là một chức quan trông coi một châu, tương đương cấp tỉnh/thành lớn thời nay.
Sau này, vùng Quan Nội được giao cho Văn Nhân Loan quản lý, người Hồ cũng không còn dễ dàng xâm phạm Kính Châu như trước nữa.
Sau khi Dung Oanh dùng phù hiệu công chúa để vào thành, nàng ghé tiệm mua vài bộ xiêm y sạch sẽ, sau đó cùng Linh Xuân đến một quán trọ để nghỉ chân.
Kính Châu cách kinh thành không xa, dân trong thành đều nói tiếng phổ thông, giao tiếp cũng không khó. Khi Linh Xuân và Dung Oanh nói chuyện, bên cạnh luôn có ánh mắt dò xét nhìn họ. Dù đã cố gắng cải trang, nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn không khó để nhận ra họ là nữ.
Khi lên lầu quán trọ, Dung Oanh nhờ chủ quán mang nước đến. Nàng tắm rửa sạch sẽ một trận, lúc đi ngang qua lén liếc nhìn một nam tử vừa nãy vẫn nhìn chằm chằm các nàng. Gã đó cũng ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười, để lộ cả hàm răng vàng ố.
Ánh mắt kiểu đó khiến nàng vô cùng khó chịu, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.
Linh Xuân thay xong xiêm y, đợi Dung Oanh rửa mặt xong liền cầm vải bố tới lau mái tóc còn ướt cho nàng.
Dung Oanh nhận thấy dọc đường đi Linh Xuân ngày càng trầm lặng, liền hỏi:
“Nếu mệt quá thì nghỉ ngơi một thời gian cũng được. Chúng ta đã đi xa như vậy, hiện tại cũng coi như an toàn. Nếu ngươi đổi ý, có thể tạm ở lại Kính Châu, chờ khi tình hình yên ổn rồi hẵng đi tìm người nhà.”
Linh Xuân nghe vậy thì sững người, vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt nói:
“Nô tỳ… không có ý đó, xin công chúa đừng nói như vậy…”
Dung Oanh vốn chỉ có ý tốt, không ngờ nàng ấy lại phản ứng dữ dội như thế. Nàng vội đỡ Linh Xuân đứng dậy, bất đắc dĩ nói:
“Ngươi quỳ ta làm gì chứ? Ta bây giờ coi ngươi như người nhà, đừng gọi mình là ‘nô tỳ’ nữa.”
Nghe vậy, Linh Xuân đột nhiên che mặt òa khóc. Dung Oanh ngỡ mình đã nói sai gì đó, luống cuống tay chân dỗ dành nàng.
“Không… Không sao cả… Đa tạ công chúa đã yêu thương. Ta chỉ là… nhớ nhà thôi.”
Dung Oanh vỗ nhẹ vai nàng, mỉm cười dịu dàng nói:
“Không cần lo. Khi tìm được tam ca, ta sẽ nhờ người hộ tống ngươi về nhà. Đến lúc đó, muốn ở lại bên ta hay trở về đoàn tụ với gia đình, tất cả tùy ngươi quyết định.”
Nàng còn nhớ rõ Linh Xuân quê ở Lĩnh Nam, nhà có sáu anh chị em. Nếu Linh Xuân muốn về nhà lấy chồng, nàng sẽ chuẩn bị cho nàng ấy một phần của hồi môn thật hậu hĩnh — dù gì cũng không thể để Linh Xuân cả đời phải làm nô tì hầu hạ người khác.
Sau khi rửa mặt xong, Dung Oanh cẩn thận đóng kín cửa sổ. Nam tử nhìn chằm chằm nàng ban nãy hình như đã từng gặp qua lúc mới vào thành, giờ lại trùng hợp gặp lại ở quán trọ. Sự trùng hợp này khiến nàng cảm thấy không an tâm chút nào.
Nửa tháng qua, nàng đã chứng kiến quá nhiều sự việc mà trước kia chưa từng thấy. Không thể tiếp tục là công chúa mỏng manh, vô tri như trước nữa. Giờ mọi chuyện đều phải cẩn trọng, trông cậy vào chính bản thân mình.
Cuối cùng cũng có một chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng, có lẽ vì quá mệt, Linh Xuân ngủ một mạch đến sáng. Còn Dung Oanh thì vì lo lắng nên đã dậy từ sớm. Nàng thay bộ váy màu hồng cánh sen, vấn tóc dài bằng một chiếc trâm đơn sơ, để lại mảnh giấy cho Linh Xuân rồi lặng lẽ rời khỏi quán trọ.
Trước giờ nàng chưa từng đến Kính Châu, thấy Linh Xuân vất vả, cũng không nỡ đánh thức nàng ấy dậy, nên quyết định tự mình ra ngoài mua vài thứ cần dùng cho hành trình. Dù gì hai ngày nữa cũng phải tiếp tục lên đường.
Kính Châu không sầm uất bằng Trường An, nhưng phố xá yên bình, đủ để dân chúng an cư lạc nghiệp, không còn phải chịu cảnh loạn lạc, tha phương cầu thực. Nàng mua vài chiếc bánh hấp nóng hổi ở chợ sáng, đang định quay về quán trọ thì đột nhiên một bà lão áo quần rách rưới va vào nàng, sau đó ngồi bệt dưới đất r.ên rỉ.
Dung Oanh thấy bà đáng thương, liền cúi xuống hỏi:
“Lão bà, vì sao lại khóc vậy?”
“Đói lắm… Tiểu cô nương, ta sắp chết đói rồi…”
Đôi mắt bà lão vẫn không rời khỏi chiếc bánh trên tay nàng, trong đôi mắt đục ngầu còn ánh lên một tầng nước mắt lưng tròng.
“Ngươi thương ta một chút, cho ta ăn miếng đi…”
Dung Oanh trên đường từng gặp không ít người đói bụng cầu xin, hễ có thể giúp đều không hề do dự. Lúc này trông thấy một bà lão, nàng liền đưa luôn bánh hấp trong tay cho, chẳng chút tính toán. Nhưng dù được giúp đỡ, bà lão nọ lại vẫn không đứng dậy nổi, tựa hồ vừa rồi bị ngã rất nặng, phải nhờ Dung Oanh đỡ mới miễn cưỡng bước đi.
Lúc bà lão giơ tay lên, ống tay áo tuột xuống, lộ ra làn da đầy vết bầm tím chằng chịt. Dung Oanh vô tình liếc thấy, liền hỏi:
“Lão thân bị thương là do đâu?”
Bà lão ánh mắt lảng tránh, ấp úng đáp:
“Là… do ta bất cẩn va phải mà thôi…”
Bà ta rõ ràng không chịu nói thật, Dung Oanh cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đỡ bà ta bước vào ngõ nhỏ. Ngõ đó quanh co khúc khuỷu, người qua lại ngày càng thưa thớt. Dung Oanh vốn là người nơi khác, chẳng quen thuộc địa hình, cũng không dám tin người dễ dàng, bèn dừng bước, nhẹ nói:
“Ta đưa đến đây là được rồi, chắc nhà lão cũng không xa, tự mình có thể quay về.”
Vừa dứt lời, nàng buông tay ra. Nào ngờ bà lão vội vã túm lấy nàng, hoảng hốt mà cầu xin:
“Cô nương đừng bỏ ta lại một mình… tội nghiệp ta quá mà…”
Lời lẽ đáng thương khiến Dung Oanh bắt đầu sinh nghi, vừa muốn rút lui thì phía sau bỗng vang lên tiếng bà lão hét lớn, rồi là bước chân dồn dập, tựa như có người đang đuổi tới.
Dung Oanh quay đầu, không kịp nghĩ gì, lập tức cất bước bỏ chạy. Kẻ đuổi theo phía sau chẳng phải ai xa lạ, chính là tên nam tử nàng từng thấy trong khách đ**m. Hèn chi hôm ấy gã nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ, thì ra là có ý đồ bất chính, thậm chí còn thông đồng với bà lão kia lừa gạt nàng.
Dù nàng chạy hết sức, nhưng sao có thể thoát được kẻ quen thuộc phố xá nơi đây? Chỉ trong chốc lát đã bị hắn túm lấy cánh tay, vừa kéo vừa lôi, định bắt nàng đi. Dung Oanh hoảng sợ hô cứu, người đi đường quay lại nhìn, nhưng tên nam tử cười nham hiểm, lớn tiếng nói:
“Đây là vợ ta, cha nàng đã nhận tiền cưới. Ả ta không chịu theo về, còn bỏ trốn ra ngoài, thật khiến các vị chê cười!”
Nghe gã nói vậy, những người ban nãy còn định can thiệp cũng đành do dự, dù sao cũng là chuyện nhà người khác, đâu tiện xen vào.
Dung Oanh bị gã siết đến đau điếng, nàng định hô cứu nữa nhưng đã bị bàn tay to bịt kín miệng. Nam tử gầm lên:
“Mau theo ta về nhà! Còn dám làm loạn, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!”
Tướng mạo Dung Oanh vốn thanh lệ xuất chúng, nay bị một kẻ mặt mũi hung ác kéo lê, khiến người đi đường nhìn mà thương xót, nhưng ai nấy cũng chỉ dám thì thầm, không một ai dám ra tay cứu giúp.
Nàng vùng vẫy, tóc bị kéo giật đau điếng. Người qua đường thì chỉ đứng nhìn thờ ơ. Mặt nàng đỏ bừng vì nghẹn, sức lực yếu ớt, hoàn toàn không thể chống lại hắn. Chỉ thấy mình sắp bị kéo vào hẻm sâu, tuyệt vọng dâng lên như triều, mắt nàng tối sầm, lệ rơi lã chã.
Dốc hết sức cuối cùng, nàng ngẩng đầu thở gấp, rồi đột nhiên cúi xuống cắn mạnh vào tay đối phương. Gã đau kêu thét lên, lơi lỏng tay trong thoáng chốc, nàng liền vùng chạy. Nhưng chưa được bao xa đã bị kéo giật tóc lại. Hành động phản kháng khiến gã giận dữ, chẳng màng thương tích, túm lấy nàng ném mạnh về phía tường.
Dung Oanh đập người vào tường, may nhờ bản năng đưa tay lên đỡ nên không bị vỡ đầu, chỉ là vai và tay đau đến mức tê dại, đầu óc choáng váng, không gượng dậy nổi.
Ngay lúc nam tử định ra tay bắt nàng lần nữa, một tiếng quát sắc lạnh vang lên:
“Dừng tay!”
Giọng nói vang dội như tiếng chuông cứu khổ giữa chốn hiểm nguy, khiến Dung Oanh như thấy được hy vọng cuối cùng. Nàng cảm giác giọng nói ấy nghe thật quen tai.
“Ngươi vì sao đánh người giữa đường?”
“Đó là vợ ta! Ta muốn đánh, muốn mắng là việc nhà ta, liên quan gì đến ngươi?!”
“Dù là thê tử hay tỷ muội, cũng không thể để ngươi tùy ý ngược đãi, Đại Chu còn có pháp luật hay không?” Người nọ che trước mặt nàng, đứng thẳng như cây tùng, bảo vệ nàng trong tư thế không thể xâm phạm.
Tóc tai nàng rối bời, che đi hơn nửa khuôn mặt. Y chưa nhận ra nàng. Nhưng khi nghe y thay nàng lý luận, lòng nàng xúc động run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tên nam tử còn muốn đánh tiếp, thì người kia báo ra thân phận Thái thú Kính Châu. Binh lính lập tức có mặt, bắt giữ kẻ gây rối.
Sau khi mọi việc ổn thỏa, người kia quay lại bên nàng, thấy nàng đang ngồi tựa tường nức nở. Y cúi người trấn an, dịu giọng hỏi nơi ở và ý định, nói nếu nàng cần, y có thể thay nàng làm chủ, giúp nàng thoát khỏi chuyện hôn sự.
“Ngươi không sao chứ?” Y chưa dứt lời, nữ tử kia đã ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, túm lấy tay áo hắn.
“Lương Hiết…”
Giọng nói mềm mại ấy, lần gần nhất gọi tên hắn đã là nửa năm trước. Ngực y chấn động, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp kia.
Lương Hiết từng nghe nói Văn Nhân Loan hủy bỏ hôn sự, ban đầu còn thầm vui, nhưng sau lại không yên lòng. Nàng một mình lang bạt giữa thế đạo hiểm ác này, nếu chẳng may gặp kẻ ác thì sao?
Y không ngờ, hai người lại gặp nhau theo cách như thế này.
Linh Xuân sau khi tỉnh lại, không thấy Dung Oanh đâu, liền cuống quýt chạy đi hỏi chủ quán. Chẳng bao lâu sau, có người đến báo rằng Dung Oanh đã được đưa về Thái thú phủ. Phản ứng đầu tiên của nàng ấy là: kẻ háo sắc nào đó trong phủ nhìn trúng dung mạo của Dung Oanh, liền to gan đem người bắt về. Nào ngờ lại nghe đối phương nói, Thái thú họ Lương – lửa giận trong lòng nàng ấy tức thì tắt ngấm.
Thái thú vốn là chức quan lớn, thông thường do các lão thần công huân trong triều đảm nhiệm, chứ không phải địa phương thế tộc. Lương Hiết xuất thân hàn môn, có thể trong thời gian ngắn mà thăng chức Thị lang đã là đại kỳ tích. Nay còn đảm nhiệm chức Thái thú, tất nhiên không thể không dính líu đến Văn Nhân Loan.
Trước đây, khi Văn Nhân Loan cướp quyền, Thái thú Kính Châu đã bỏ trốn hai lượt, khiến thành trì rối loạn. Sau đó, triều đình lại bổ nhiệm một vị Thái thú mới, nhưng người ấy chẳng bao lâu vì sinh linh khốn khổ, dân tình lầm than mà nảy sinh lòng muốn thoái lui, xin điều trở về Trường An. Không ngờ chưa bao lâu đã bị Văn Nhân Loan lấy cớ xử trảm.
Lương Hiết khi đó làm việc trong Hình bộ, vốn tính cách cương trực, không ưa xu nịnh, lại không kết bè cánh, thêm nữa nói năng ngay thẳng không biết khéo léo, bởi vậy bị đồng liêu cô lập. Văn Nhân Loan thu được trong tay vô số sổ sách cáo buộc Lương Hiết, lại nghĩ đến việc y từng có chút tình cảm dây dưa với Dung Oanh, nên muốn phái y rời xa Trường An, để khỏi ngứa mắt, khỏi vướng lòng.
Song cuối cùng, vẫn nể tình y từng cứu Dung Oanh, bèn bổ nhiệm chức Thái thú Kính Châu – tuy không phồn hoa, nhưng cũng chẳng phải nơi chó sủa không vang, ngàn dặm hoang vu.
Lương Hiết là xuất thân bần hàn, muốn gây dựng danh vọng, nên sau khi đến Kính Châu đã làm không ít việc tốt. Nay vị thế đã vững vàng, đám thân hào thế tộc nơi đây cũng không dám làm càn như xưa.
Thái thú phủ chẳng hề xa hoa, thậm chí còn có thể gọi là thanh đạm. Người hầu cũng chỉ có năm kẻ – một tiểu đồng trông cửa, hai tỳ nữ nhóm lửa nấu cơm quét dọn, thêm một thị nữ và một hộ vệ nữa là hết.
Nhưng so với căn phòng nhỏ trước đây ở Trường An, thì nơi này đã tính là rất khá. Ngày trước, Lương Hiết được bổng lộc chẳng nhiều, bên người đến một kẻ hầu hạ cũng không có. Thậm chí có khi lương nương tử bận rộn việc điểm tâm ngoài tiệm, y còn phải tự tay nấu cơm, đợi tỷ tỷ trở về cùng ăn.
Lần này đến Kính Châu nhậm chức, Lương nương tử cũng theo hắn rời Trường An, lại một lần nữa mở điểm tâm phô nơi đây. Buôn bán không sánh được Trường An, nhưng cũng an ổn mà thanh nhàn. Nghe nói Lương Hiết đưa về một cô nương, nàng ấy lập tức vội vã trở về phủ.
Khi ấy, Dung Oanh đang ngồi đối diện Lương Hiết, kể lại việc mình trải qua trên đường. Bỗng có người đẩy cửa bước vào, nàng quay đầu nhìn, thì thấy Lương Hiết đã hơi hơi gật đầu.
“A tỷ.” – Y gọi khẽ.
Lương nương tử trông thấy Dung Oanh, thoáng chốc tưởng mình hoa mắt, dụi dụi rồi nhìn lại lần nữa, lập tức kinh hô:
“Đây… đây là có chuyện gì?! Công chúa là người hay quỷ vậy!”
Lần cuối nàng ấy thấy Dung Oanh, là lúc Lương Hiết sắc mặt trắng bệch, ôm nàng trong lòng, vạt áo thấm đẫm máu tươi. Nghe y kể lại, công chúa còn là ân nhân cứu mạng của nhà mình. Vì vậy, Lương nương tử hết lòng chiếu cố. Sau nghe tin công chúa bệnh nặng qua đời, nàng ấy còn buồn thương mấy ngày liền, tự mua tiền giấy hóa vàng tiễn biệt. Lương Hiết đứng một bên lặng lẽ nhìn nàng ấy rơi lệ, cũng chẳng nói một lời.
Lúc này Dung Oanh đứng dậy thi lễ, Lương nương tử biết mình thất thố, đỏ mặt đỡ nàng, vội vàng nói:
“Ngươi xem ta miệng mồm không sạch, nói bậy nói bạ. Công chúa chớ trách, ta là phàm phụ quê mùa, chẳng hiểu lễ nghi, vốn nên là ta bái tạ công chúa mới phải. Nếu năm ấy không có công chúa cứu mạng, ta cùng tiểu lang nhà ta sao có thể có được hôm nay.”
Dung Oanh nghe đến đó thì sửng sốt, ngơ ngác chớp mắt, rồi quay sang nhìn Lương Hiết đang ngồi một bên.
Y ngồi nghiêm trang, sắc mặt trầm ổn, không hề phủ nhận lời Lương nương tử.
“Là chuyện từ rất lâu rồi.”
Chuyện Dung Oanh “chết mà sống lại”, Lương nương tử tiếp nhận rất nhanh, cũng chẳng hỏi han gì nhiều.
Trước đó, có một đám lưu manh lợi dụng việc nàng vừa đến thành, chẳng quen đường xá, liền giả làm dân đói, dẫn dụ nàng tới ngõ vắng rồi đánh ngất, tính đưa nàng bán vào kỹ viện. Nếu không nhờ Lương Hiết đúng lúc gặp được tại phiên chợ sáng, chỉ sợ nàng đã gặp đại họa.
Bà lão lừa đảo kia cùng tên côn đồ bị áp giải vào nha môn. Dù vậy, Dung Oanh vẫn còn sợ hãi, đến khi Linh Xuân nghe kể liền tức đến suýt ngất, đòi Lương Hiết xử tử cả hai kẻ đại nghịch bất đạo kia.
Lúc ăn trưa, Dung Oanh gắp đồ ăn mà tay vẫn run rẩy vì đau. Lương Hiết thấy vậy liền sai người mang thuốc đến.
Nàng đích thân đến cảm tạ, nhân tiện hỏi về cái gọi là “ân cứu mạng” mà Lương nương tử vừa nhắc.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tới phiên Lương Hiết lên sân khấu cày độ hảo cảm rồi đó nha~