Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 60

Lương Hiết xuất thân hàn vi, từ nhỏ đã quen tiết kiệm, sống trong thanh đạm giản dị. Có thể ở độ tuổi như vậy mà đảm nhiệm chức Thái thú Kính Châu, thật là chuyện chẳng dễ dàng gì.

Dung Oanh thầm nghĩ, bốn chữ “trời đãi kẻ cần cù”, dùng trên người y, quả thực không gì thích hợp hơn. Thế nhưng so với điều ấy, điều khiến nàng kính phục người này nhất, lại là sơ tâm trước sau như một, chưa từng vì sớm hiển đạt mà kiêu căng ngạo mạn, danh lợi phú quý đều chẳng thể làm lay chuyển bản tâm. Dẫu nay đã là quan phụ mẫu một phương, y vẫn áo xanh giản dị như thuở xưa, từ xa nhìn lại, tựa như măng trúc thẳng tắp mà thanh nhã.

Dung Oanh muốn hỏi rõ chuyện Lương nương tử từng nhắc tới ân cứu mạng, bởi lẽ trong ký ức của nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì. Sau khi hỏi qua hạ nhân, nàng bèn dạo bước qua hành lang, đi về phía tiểu viện sau đình.

Chỉ thấy Lương Hiết đang cúi lưng, kéo tay áo làm gì đó trong vườn, nàng liền bước tới gần.

Lương Hiết nghe tiếng động, liền đứng dậy hành lễ.

Ban đầu Dung Oanh cứ ngỡ y đang chăm sóc hoa cỏ, đến khi bước lại gần mới phát hiện, chỗ ấy chẳng phải vườn cảnh mà là vạt rau xanh trồng trong hoa uyển. Nàng thoáng ngạc nhiên, hỏi:

“Hôm nay bữa trưa dùng rau cũng là trích từ nơi này ư?”

Lương Hiết chẳng hề lấy việc trồng rau làm xấu hổ, mà ung dung đáp:

“Bữa trưa vốn dùng rau hái từ một sân khác, nơi đây vẫn chưa dùng đến. Trong phủ còn có vài mảnh sân bỏ trống, hạ quan nghĩ bỏ phí thì tiếc, bèn sai người trồng ít rau củ, vừa đủ tự cấp tự túc, lại có thể giảm chút chi tiêu trong phủ.”

Dung Oanh từ trước tới nay chưa từng thấy quan phủ nào làm việc như vậy. Nàng biết phần lớn quan lại, dẫu chỉ là tiểu lại phẩm cấp thấp, cũng tuyệt chẳng ai tự trồng rau tại gia, đa phần chỉ bày lan thược dược để thể hiện phong nhã. Lương Hiết lại khác, sống thật bình dị gần dân.

“Ta có thể giúp ngươi một tay.” Nàng cười nói, cảm thấy người như Lương Hiết quả thực khác xa lũ công tử sĩ tộc nàng từng thấy. Có lẽ do sinh ra trong bần hàn, nên y mới hiểu thấu cảnh dân sinh.

“Công chúa bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.” Y thoáng dừng, rồi nói thêm:

“Nếu cảm thấy buồn chán, vậy thì cứ tự nhiên dạo quanh sân, xem cho khuây khoả.”

Dung Oanh bị đạo tặc đâm trúng vai, nay chỉ cần hơi nhấc tay lên là đau, nghe đối phương nói vậy cũng không tiện làm phiền thêm, đành đưa mắt đánh giá tiểu viện, đồng thời thuận miệng nhắc tới chuyện ân cứu mạng mà nàng quên mất.

“Ngươi cũng đừng gọi ta là công chúa. Hiện tại ta là người bỏ trốn, nếu để lộ thân phận, e Văn Nhân Loan sẽ muốn ta phải chết không chỗ chôn.”

Nàng tuy nói lời đáng sợ, nhưng vẻ mặt lại chẳng chút hoảng sợ, ngược lại như đang trêu đùa.

Lương Hiết lúc ấy đang khom người hái bí rợ, nghe thế bèn quay đầu nhìn nàng, hỏi:

“Nếu đã vậy, công chúa muốn hạ quan xưng hô ra sao?”

Dung Oanh nghĩ một lúc, nói:

“Mẫu phi thường gọi ta là A Oanh, ngươi cũng cứ theo đó mà gọi.”
Lương Hiết trầm mặc một hồi lâu, tựa hồ có phần bất đắc dĩ, bèn nhắc:

“Khuê danh công chúa, kẻ ngoại nam không thể tuỳ tiện xưng hô.”
“Kia thì ngươi đặt cho ta một cái tên khác đi.” Nàng cong môi cười, lại nói thêm:

“Dù sao cũng phải có tên gọi, miễn sao đừng gọi là công chúa, cũng đừng xưng là hạ quan. Kẻ khác nghe được, ắt sẽ sinh nghi.”

Lương Hiết tay ôm một trái bí đỏ nặng trĩu, rũ mắt trầm ngâm, dáng vẻ y ôm trái bí nhìn thế nào cũng không hợp, khiến cảnh tượng này thoạt trông lại có phần kỳ quặc.

Qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng:

“Gọi là Oanh nương, được chăng?”

Chốn dân gian thường gọi nữ tử là “nương”, cách gọi ấy không quá mức thân mật, cũng chẳng khiến người ta để tâm, vừa vặn hợp lễ.
Dung Oanh gật đầu đồng tình, lúc này mới nhớ ra chuyện chính, bèn hỏi:

“Lúc giữa trưa ta quên hỏi, Lương nương tử bảo rằng ta từng cứu mạng nàng nấy, nhưng ta không nhớ gì cả. Có phải nhận nhầm người rồi chăng?”

Ánh dương từ sau tầng mây ló ra, ánh sáng chợt sáng rực, trên trán Lương Hiết đẫm một tầng mồ hôi mỏng. Y lui về đứng dưới hiên để tránh ánh mặt trời gay gắt, vẫn giữ khoảng cách với nàng, như thể sợ đường đột làm kinh động người.

“Hồi đầu xuân năm thứ mười lăm Bình Thông, a tỷ đổ bệnh nặng, mà ta khi ấy đúng kỳ thi mùa xuân, trên người lại không có bao nhiêu ngân lượng, hiệu thuốc chẳng chịu bán thuốc cho ta. Chính là công chúa đã xuất hiện, cứu nguy trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cứu mạng a tỷ. Sau lại biết ta là thí sinh, còn lên tiếng khích lệ. Ân tình khi ấy, tại hạ suốt đời ghi nhớ.”

Nghe đối phương kể lại, Dung Oanh mới mơ hồ nhớ lại bóng dáng năm nào. Khi ấy nàng bị đưa đến chùa Long Sơn, tò mò về Trường An nên vụng trộm xuống núi dạo phố, vốn chỉ định mua chút thuốc quý cho Văn Nhân Loan làm quà, chẳng ngờ hành động vô tâm lại dẫn đến bao hệ lụy về sau, quả là trò đùa của số mệnh.

Nàng một lòng lấy lòng Văn Nhân Loan, cuối cùng lại trở thành kẻ đối đầu; ngược lại một hành động vô ý cứu giúp Lương Hiết, người ấy đến giờ vẫn nhớ kỹ, còn không ngừng âm thầm giúp đỡ nàng.

“Ta hay quên từ nhỏ, chẳng ngờ từng có chuyện như thế.” Dung Oanh áy náy nói.

Lương Hiết lắc đầu:

“Ân nghĩa đã nhận, tất ghi lòng khắc dạ.”

Nghĩ thế lại thấy thông suốt, không trách Lương Hiết vì nàng mà mạo hiểm giúp đỡ, hẳn khi xưa chịu làm phò mã cũng là để báo ân.
“Mới nãy ngươi còn nói sẽ gọi ta là Oanh nương đó.”

Nghe nàng nhắc lại, hắn thoáng sững người, trên mặt hiếm hoi hiện lên một nét cười nhẹ.

Đợi mặt trời dịu đi, Dung Oanh liền đi theo phía sau y, tiện thể hỏi han chuyện lớn nhỏ trong châu.

Vườn rau sau phủ không có nhiều loại rau, nay lại đúng tiết đầu thu, không phong phú như ngày xuân, phần lớn chỉ có đậu dưa, tỏi hẹ. Nhưng vườn nhỏ Lương Hiết lại trồng khá nhiều cây ăn quả, mà nay đều đến độ thu hoạch.

Dung Oanh đang hỏi tới tình hình Tây Bắc, chợt thấy Lương Hiết xoay người, bất ngờ đưa cho nàng một vật. Nàng không kịp phản ứng suýt nữa đánh rơi, mới phát hiện đó là một quả lựu đỏ to tròn. Nhìn sang Lương Hiết, đã thấy y xoay lưng tiếp tục hái rau, tựa như chưa từng làm ra hành động gì khác.

Nàng lại ngước nhìn cây lựu kia, trên cây quả đều nhỏ bé, chỉ có mỗi quả nàng cầm là đẹp nhất, rõ ràng là do y cố ý chọn.

“Đa tạ.” Nàng ôm quả lựu, nở nụ cười cảm kích. Những ngày lên đường khói bụi vất vả, dường như vào khoảnh khắc này cũng tan đi không ít.

“Công chúa…” Y nói nửa câu lại sửa lời, “Oanh nương, không cần đa lễ.”

Có lẽ vì trời nóng, Dung Oanh nhìn sang, thấy bên tai y đã ửng đỏ.


Tối hôm đó, khi ăn cơm kê nấu cùng bí đỏ, Dung Oanh cảm khái:
“Lương Hiết thật là người tốt, trách không được Mục thị lang lại xem trọng như vậy.”

Linh Xuân đang may vá, nghe thế thì dừng tay, nhìn nàng hỏi:

“Công chúa là động lòng với Lương Hiết rồi, muốn ở lại Kính Châu không trở về nữa sao?”

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Dung Oanh lấy làm lạ. “Ta chẳng qua chỉ khen hắn một câu, sao lại vì thế mà bỏ dở chuyện với tam ca? Huống chi hiện giờ thân phận ta đặc biệt, nếu ở lại lâu sẽ liên lụy hắn.”

Linh Xuân thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng vẫn không nhịn được mà nhỏ đi vài phần:

“Vậy thì tốt rồi. Lương Hiết làm người quá mức cứng nhắc, chẳng biết uyển chuyển, công chúa là phượng hoàng trên cao, chẳng lẽ phải cùng hắn trồng rau dệt vải, mặc vải thô áo cộc cả đời?”

Dung Oanh quả thực không có tâm tư ấy, nhưng nghe thế lại cảm thấy bất bình.

“Chính là cái gọi ‘nghèo mà vững chí, không quên mộng cao xanh’, Lương Hiết tuy cha mẹ mất sớm, đời nhiều gian truân, nhưng không vì phú quý mà quên lòng làm quan, chẳng tham hưởng lạc, chẳng bè phái đảng nhóm, thực là tấm gương chốn quan trường. Tương lai ắt có nữ tử xứng đôi vừa lứa cùng hắn.”

Rồi như nhớ đến điều gì, nàng trách nhẹ:

“Hồi đó chẳng phải ngươi nhân lúc ta mất trí nhớ, còn dám bịa chuyện ta và Lương Hiết tình đầu ý hợp ư? Nay lại xem thường hắn là cớ làm sao?”

Linh Xuân cúi gằm mặt, giọng đầy chột dạ:

“Là nô tỳ lo xa… Kính Châu gần Trường An, công chúa nếu ở lại lâu, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.”

Dung Oanh nghe xong gật đầu:

“Chuyện ấy ta cũng hiểu. Chỉ là sáng nay cánh tay bị thương, nhất thời chưa thể cưỡi ngựa, đợi khá hơn một chút, ta sẽ tìm tung tích của Lý tướng quân. Nếu có thể liên lạc được tam ca, sẽ lập tức lên đường.”

Linh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. Dung Oanh tưởng nàng ấy nhớ nhà, bèn dịu giọng an ủi:

“Chẳng mấy nữa ngươi sẽ đoàn tụ với người thân, chớ quá lo lắng. Lĩnh Nam nay tạm yên không loạn, hẳn là bọn họ bình an vô sự.”

Linh Xuân nghe vậy tuy gật đầu, nhưng vẫn chẳng mấy vui vẻ. Dung Oanh chỉ đành nín lặng, suy cho cùng nàng không có người thân để nhớ mong, nên cũng chẳng thể cảm thấu được tâm tình ấy.


Trong thành Dương Châu, sen đã bắt đầu tàn úa. Tuy không thể sánh với Trường An hoa lệ, nhưng hành cung nơi đây cũng đủ xa hoa tinh xảo. Vì tu sửa cung điện rầm rộ, dân chúng trong thành chịu khổ lâu ngày, từng có lúc náo loạn trước cửa cung, đến khi triều đình xử tử vài người, mới dần yên ổn.

Lý Nguyện Ninh, ái nữ của Trấn Bắc đại tướng quân, bị giữ lại ngoài thành Dương Châu, thực ra là để khống chế cha nàng ấy – tránh cho ông quy phục phe phản loạn.

Gần một năm ở Dương Châu, nàng và Dung Kỳ cũng đã thành thân, nhưng từ đầu tới cuối hắn ta vẫn đối đầu với Dung Tễ, không chịu từ bỏ tranh đoạt ngôi thái tử. Mà nàng ấy, thân là thê tử, cũng chỉ đành đứng cùng lập trường với trượng phu. Bằng hữu xưa kia dần dần xa cách, không còn qua lại.

Ngoài nàng ấy ra, trong hậu viện Dung Kỳ còn có hơn mười thiếp thất, thỉnh thoảng lại rước vũ nữ về phủ. Ban đầu Lý Nguyện Ninh còn tranh cãi với gã, về sau thì hoàn toàn tuyệt vọng. Dung Kỳ vốn đã không ưa nàng ấy là nữ nhi tướng môn, lại càng không cho nàng ấy giữ binh khí hay chiến mã trong tay. Có lần nàng ấy cầu xin mẫu thân, lại bị trách mắng một phen, từ đó chỉ đành chịu đựng, mặc váy gấm hoa lệ, sống cuộc đời khô khan vô vị.

Khi nghe tin Văn Nhân Loan bị từ hôn, Lý Nguyện Ninh chỉ thấy hả hê, hận không thể tự mình vác thương về Trường An báo thù cho Dung Oanh.

Tối đó, Dung Kỳ uống rượu say mèm. Nàng ấy bất đắc dĩ phải chăm sóc, nhưng hắn ta trong mộng vừa gọi tên ai đó xa lạ, vừa mắng chửi, tay chân không ngừng vùng vằng.

Lý Nguyện Ninh cau mày:

“Điện hạ không thể an phận mà ngủ một giấc hay sao?”

Không ngờ Dung Kỳ đột nhiên bật dậy, đá một cước vào ngực nàng ấy. Trước khi nàng ấy kịp đứng dậy, gã đã chụp lấy lò Bác Sơn trên bàn, nện thẳng xuống.

Chỉ nghe trong đầu ù ù vang dội, cơn đau như xé rách. Máu nóng từ trán chảy xuống, dính đầy hai mắt. Nàng ấy nghiến răng chịu đựng, loạng choạng đứng lên, lấy tay che trán, đẩy cửa ra ngoài, mặc kệ tiếng chửi rủa phía sau.

Hoàng tử ư? Hoàng phi ư? Nếu đã phải chết, thà ngã xuống dưới vó ngựa Hung Nô, còn hơn cùng loại người thối nát này ngủ chung một giường!

Tác giả có lời muốn nói: Tỷ tỷ mạnh mẽ đã trở lại rồi đây~ 

Bình Luận (0)
Comment