Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 61

Sau ba ngày ở lại phủ Thái thú, Dung Oanh quyết ý hướng Lương Hiết và Lương nương tử cáo biệt.

Lương nương tử nghe vậy, liền lấy cớ thế đạo bất ổn mà khuyên nàng lưu lại, song nàng vẫn một mực khăng khăng muốn đi. Về sau, Lương Hiết xử lý xong công vụ, cũng đến tìm nàng.

Y không giống như Lương nương tử dốc sức khuyên can, chỉ cẩn thận giải thích rõ tình hình phương Bắc cùng quân sự cho nàng nghe, khuyên nàng phải suy xét cẩn thận, chuẩn bị thỏa đáng rồi hẵng lên đường.

Lý tướng quân hiện đang dẫn binh chống đỡ phản quân tại vùng Lộ Châu, mà phản quân lần này là do Yến vương cùng Trịnh Khai cầm đầu, liên kết các bộ Hung Nô. Phản quân đông đảo, mà thiên tử thì lại ở Dương Châu, Trường An thì có Văn Nhân Loan, quân đội nơi nơi đều bị kìm hãm, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, hai mươi vạn binh mã chỉ còn lại phân nửa. Hai người con của Lý tướng quân cũng đã tử trận, chỉ còn lại một mình Lý Khác còn sống.

Dung Oanh nghe xong, lòng nặng như đá, bất giác thở dài:
“Không biết bao giờ thiên hạ mới có thể thái bình trở lại...”

Nàng nói rồi lại nghĩ tới chuyện hiện giờ Lương Hiết xem như đã đầu nhập dưới trướng Văn Nhân Loan, liền hỏi tiếp:

“Hiện giờ ngươi đang làm việc cho Văn Nhân Loan, ngày sau nếu phụ hoàng ta khôi phục triều cương, tất sẽ truy cứu những kẻ giúp phản tặc, ngươi không sợ bị liên lụy hay sao?”

Lương Hiết thấy nàng nhíu mày lo lắng, bất giác nghi hoặc mà hỏi:
“Oanh nương không trách ta sao? Ta phản lại bệ hạ, đầu hàng nghịch tặc, ngày sau thành hay bại đều nguyện gánh chịu.”

Dung Oanh khẽ lắc đầu, đối với vẻ ngay thẳng cứng nhắc ấy của y cũng đành bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

“Ngươi không thể nào học cách uyển chuyển một chút sao? Đến lúc đó ta tất nhiên sẽ vì ngươi mà cầu xin, chỉ cần ngươi khăng khăng nói mình là vì thiên hạ Đại Chu mà nhẫn nhục gánh vác, tạm thời ẩn nhẫn, chẳng phải cũng ổn hay sao? Dù sao ngươi cũng chỉ là một vị Thái thú, đâu phải đại thần chủ sự gì, không thể xem là đồng mưu cùng triều đình Văn Nhân Loan.”

Huống chi lâu như vậy rồi, phụ hoàng nàng còn chưa chiếm lại được một tòa thành nào. Tuy thân là công chúa, nói lời này thật không phải phép, nhưng trong lòng nàng thực sự không dám chắc liệu phụ hoàng có thể quay về Trường An nữa hay không.

Lương Hiết cúi mắt, khóe môi lặng lẽ cong lên một chút.

Hiện tại Tây Bắc vẫn còn binh mã Đột Quyết xâm nhập, các châu Lũng Hữu đều lần lượt thất thủ, thành Lương Châu vẫn đang trong tình trạng kiệt sức chống đỡ. Lộ Châu cách Trường An quá xa, các nơi chiến sự không dứt, Dung Khác rất có khả năng đang ở Lương Châu. Nếu nơi đó thất thủ, thì Kính Châu cũng sẽ khó tránh khỏi nguy cơ.

Dung Oanh nghe vậy, trong lòng cũng sinh dao động, nàng muốn đến Lương Châu thành, xem thử có thể tìm được Dung Khác hay không. Nghĩ vậy, nàng hỏi:

“Hiện giờ những tướng sĩ còn trung thành với phụ hoàng ta đang liều mình kháng địch tiền tuyến, Văn Nhân Loan nếu nhân cơ hội đánh lén, tất sẽ như chẻ tre mà thắng, vì sao hắn chưa từng làm thế?”

Nàng nghe không ít lời đồn về Văn Nhân Loan, cũng biết binh tướng dưới trướng hắn hiện tại đang tử chiến nơi Đông Nam, đồng thời cũng tăng cường binh lực nơi các châu phương Bắc để chống đỡ dị tộc. Thế nhưng cho đến giờ, hắn vẫn chưa từng động thủ với Lý tướng quân – người đang trực tiếp đối kháng với quân địch. Nếu nàng nhớ không lầm, trong biến cố thu hoạch ở Hoa Đình năm xưa, Trấn Bắc tướng quân phủ cũng từng ra sức trợ giúp rất nhiều.

Lương Hiết nghe xong, lặng im một hồi, rồi nói:

“Tuy đế sư có phần cực đoan ở một số việc, nhưng dẫu sao cũng là cô nhi của tiên Thái tử. Tiên Thái tử khi sinh thời nhân từ độ lượng, hậu thế ai nấy đều kính ngưỡng. Đế sư từ nhỏ đã học sách thánh hiền, quốc nạn lâm đầu, có thể bỏ xuống thù riêng, ấy cũng là một loại đại nhân từ.”

Dung Oanh nghe y nói vậy, không khỏi kinh ngạc. Nàng vốn cho rằng một người cứng rắn chính trực như y, hẳn sẽ hận kẻ soán vị đoạt quyền như Văn Nhân Loan đến tận xương tuỷ. Nhưng không ngờ, Lương Hiết lại có thể từ một góc nhìn khác, khoan hòa mà đánh giá đối phương. Có lẽ là bởi nàng luôn ôm thành kiến, chỉ thấy được bề ngoài âm hiểm tàn độc của Văn Nhân Loan, lại chưa từng nghĩ tới, trong thời khắc gian nan nhất, hắn vẫn có thể gánh lấy trách nhiệm mà người trong hoàng thất nên có.

Dung Oanh lắc đầu, khẽ nói: “Là ta hẹp hòi.”

Nhưng nói cho cùng, giữa nàng và Văn Nhân Loan sớm đã có nhiều vướng mắc, há có thể dễ dàng phân rõ phải trái?

Lương Hiết liền đáp: “Chẳng phải nàng hẹp hòi, chỉ là thường tình con người mà thôi. Đứng ở lập trường của nàng, hắn đích xác không phải người tốt.”

“Nếu đổi lại là ngươi thì sao?” Dung Oanh đưa mắt nhìn y, “Từ lập trường của người, có từng phân biệt được hắn là thiện hay ác?”
Ánh mắt y thanh triệt, thong dong, không pha lẫn nửa điểm giả dối. “Hạ quan không biết. Có lẽ, còn phải đợi ngày sau mới có thể đưa ra phán đoán.”

Dung Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã không còn sớm, liền chống tay lên bàn mà đứng dậy, hướng về phía Lương Hiết hành lễ cáo biệt: “Lang quân ân đức to lớn, Oanh nương suốt đời chẳng dám quên. Ngày sau mong ngươi và Lương nương tử thân thể bình an, vô tai vô nạn. Ta còn phải đến Lương Châu, xin từ biệt nơi đây.”

Lương Hiết cũng đứng dậy đáp lễ, tiễn nàng ra tận phủ môn. Trở lại trong phòng, y ngồi xuống, nhìn chén trà còn vơi trên bàn, mãi đến khi nước trà nguội lạnh, mới một hơi cạn sạch.

Lần này rời khỏi phủ, Dung Oanh lại một lần nữa thay nam trang. Trên đầu đội nón cói che khuất hơn nửa gương mặt, một thân nguyệt bạch y phục, càng khiến nàng giống một vị tiểu công tử tuấn tú mặt ngọc. Lương nương tử vốn không biết nàng khởi hành ngày hôm nay, bằng không tất sẽ đuổi ra từ cửa hàng.

Đã làm phiền Lương Hiết mấy ngày, lưu lại lâu át sẽ tiết lộ tung tích. Nàng từng dùng danh nghĩa Lương Hiết để lừa Thôi Thanh Nhạc, nếu còn để tin đồn lọt tới tai Văn Nhân Loan, e rằng với tính tình thù dai lại độc ác kia, Lương Hiết ắt không tránh khỏi họa.

Dung Oanh suy nghĩ suốt quãng đường, Linh Xuân trộm lấy tín phù quả nhiên có tác dụng lớn. Ra khỏi thành, họ hướng thẳng đến phương Lương Châu. Suốt dọc đường, Linh Xuân một lời không nói, chỉ cúi đầu như có tâm sự.

Vài ngày qua, nàng ấy vẫn ủ rũ như thế. Dung Oanh vốn tưởng sau khi rời khỏi Kính Châu nàng ấy sẽ khá hơn một chút, không ngờ lại càng u sầu, liền hỏi: “Dạo gần đây ta thường thấy ngươi ủ dột cau mày, rốt cuộc là lo chuyện gì?”

Ra khỏi thành đã đi được năm dặm, trong lòng Dung Oanh bỗng dâng sầu lo. Nếu Linh Xuân thật không muốn đến U Châu, nàng cũng sẽ không cưỡng ép, nhưng tại sao nàng ấy lại giấu giếm?
Linh Xuân cắn môi, trong mắt mơ hồ lệ ý, nói ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Công chúa ngày sau chớ nên dễ dàng tin ai, thiên hạ này, không một ai có thể tin.”

Dung Oanh ghì cương ngựa lại, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi không tin ai, vậy mối giao tình giữa ngươi và ta là thứ gì?”

Linh Xuân vừa nghe xong liền òa khóc như mưa, không nói lời nào, chỉ giơ roi thúc ngựa lao đi, cuốn theo một đường bụi đất.

Dung Oanh kinh hãi gọi nàng ấy, không thể ngăn được, đành thúc ngựa đuổi theo.

Từ Kính Châu về phía tây, dọc đường vắng bóng nhân cư. Nếu có động tĩnh, ắt sẽ nghe được từ xa. Khi đuổi đến một hẻm núi, Dung Oanh bỗng nghe tiếng vó ngựa vang rền, lòng đầy nghi hoặc, vội gọi Linh Xuân quay lại. Một khi gặp phải phỉ binh hoặc phản tặc, hai người họ chẳng khác gì dê chờ làm thịt.

Nhưng mặc nàng gọi, Linh Xuân vẫn tiếp tục phi về trước, vòng qua khúc gấp của sơn cốc. Đột nhiên tiếng vó ngựa im bặt. Trong lòng Dung Oanh khẽ động, tay đặt lên nỏ cung, chưa kịp giương lên, Linh Xuân đã xuất hiện từ khúc quanh.

Chưa kịp hỏi vì sao nàng ấy xuống ngựa, ánh mắt Dung Oanh đã dừng lại nơi vài người theo sau Linh Xuân.

Một tiểu đội nhân mã. Bốn người mặc y phục người Hán, chỉ có một người mặc hồ phục, tóc bím, mắt xanh mũi thẳng, vóc dáng cao lớn — rõ ràng là người Đột Quyết.

Dung Oanh trợn to mắt, lập tức nhìn sang Linh Xuân. Linh Xuân chỉ cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Một người trong nhóm bước lên hành lễ, bộ dáng khách khí: “Cửu công chúa, tại hạ thất lễ.”

Dung Oanh tay nắm chặt nỏ cung run run, chẳng rõ là vì phẫn nộ hay sợ hãi, giọng nàng cũng cao vút: “Các ngươi là ai?”

Nam tử áo sẫm đứng đầu mỉm cười ôn hòa: “Chúng ta phụng mệnh Minh công, ở đây chờ công chúa đã lâu. Nay thế gian loạn lạc, công chúa hà tất một thân lang thang, không bằng theo chúng ta về Yến địa. Đến đó, ngài vẫn là công chúa tôn quý vô song.”

“Yến địa?” Dung Oanh nghiến răng, ánh mắt rực lửa. “Rõ ràng là quốc thổ Đại Chu, khi nào lại thành Yến địa của các ngươi? Đạo tặc vô liêm sỉ, cũng dám chiếm đất xưng vương!”

Nếu chúng biết thân phận nàng, đường lui ắt đã bị chặn. Là Linh Xuân bán đứng nàng, chẳng trách nàng ấy cứ thúc giục lên đường, sợ nàng nấn ná nơi Kính Châu.

Từ lúc ấy, Dung Oanh không thèm nhìn Linh Xuân lấy một lần. Nàng chỉ hỏi: “Minh công rốt cuộc là ai?”

“Là mưu sĩ số một dưới trướng Yến Vương,” người nọ dừng một thoáng, cười cợt: “Cũng là ân sư và nghĩa phụ của Văn Nhân Loan. Công chúa sắp thành thân cùng Văn Nhân Loan, theo lý mà nói nên kính Minh công một ly trà.”

Dứt lời, tên người Hồ kia đã không kiên nhẫn xông lên, nói vài câu tiếng Đột Quyết không ai hiểu, vươn tay túm Dung Oanh từ lưng ngựa, như xách gà con, nón cói và nỏ cung rơi xuống đất.

Người cầm đầu bảo gì đó bằng Đột Quyết ngữ, tên người Hồ liền kéo ra một sợi dây thừng trói nàng, ánh mắt không kiêng nể mà đảo qua thân thể nàng, bàn tay cũng bắt đầu sàm sỡ. May sao có người quát lên mới chịu dừng lại, mặt đầy bất mãn.

Dung Oanh phản kháng vô hiệu, chỉ tổ hao tốn thể lực. Nàng cố trấn định, ép mình đứng thẳng, hỏi: “Ta chẳng qua chỉ là một công chúa tay trắng, các ngươi bắt ta cũng vô dụng. Phụ hoàng ta e rằng còn xem ta là ô nhục, lập tức có thể giết ta diệt khẩu. Các ngươi tốn công mua chuộc thị nữ bên ta, chờ đợi ta từ Trường An đến Kính Châu, vì cớ gì?”

Người kia ngoài mặt cung kính, kỳ thực chẳng coi nàng ra gì, lập tức ra lệnh cho người trói nàng vứt lên lưng ngựa. Dung Oanh ngã xuống đau đớn không thở nổi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Linh Xuân vội tới muốn đỡ nàng, nhưng lại bị tên người Hồ kéo qua một bên, đè xuống đất bắt đầu xé đai lưng. Linh Xuân kêu khóc thảm thiết, tiếng vọng vang rền cả sơn cốc.

Dung Oanh rủa lớn, chật vật lao tới che cho Linh Xuân, bị xô ngã lăn xuống. Kẻ kia giận dữ toan ra tay, thì người áo sẫm cuối cùng cũng mở miệng.

“Thật là ngu muội. Một con nô tỳ phản trắc như thế, mà ngươi cũng dám liều mạng che chở?”

Linh Xuân vừa khóc vừa dập đầu, máu và lệ chan hòa. Dung Oanh không đáp, chỉ nhìn thẳng vào gã áo sẫm: “Dẫu nàng ấy bất trung bất nghĩa, ta cũng không giống các ngươi. Một nữ tử yếu đuối bị làm nhục, các ngươi làm như không thấy. Chẳng lẽ các ngươi không có tỷ muội, thê thiếp, hay chỉ vì các ngươi là nam nhân, liền có thể lạnh lùng nhìn cảnh này? Đã muốn bắt ta, thì hà tất để người khác sỉ nhục nàng ấy? Cùng là con dân Đại Chu, lại để hồ lỗ giẫm đạp giang sơn, hại dân tàn bạo — sớm muộn gì cũng sẽ báo ứng lên đầu các ngươi.”

Người nọ cười lạnh: “Vậy thì chờ báo ứng đi. Ai muốn trèo cao thì phải trả giá. Những kẻ như công chúa, lòng nhân từ, dễ chết sớm nhất. Bằng không Văn Nhân Loan làm sao đi được đến hôm nay? Công chúa sao không hỏi hắn học lấy vài phần thông minh?”

Linh Xuân vẫn dập đầu phía sau, máu và lệ hòa lẫn, giọng khản đặc: “Nô tỳ thật sự biết sai rồi... Xin công chúa tha thứ... Chỉ vì người nhà... Cha mẹ, huynh muội đều bị chúng bắt, nô tỳ... bất đắc dĩ... Chúng nói chỉ muốn lấy công chúa uy h**p Văn Nhân Loan, sẽ không làm hại người... Nô tỳ sai rồi...” 

Bình Luận (0)
Comment