Ngày Linh Xuân hạ táng, trời đổ mưa. Ở Kính Châu nàng ấy không có thân nhân, tang lễ cũng tổ chức đơn sơ qua loa.
Dung Oanh cầm một cây dù làm bằng trúc xanh, đứng lặng lẽ trước phần mộ mới xây thật lâu. Quần áo bị cơn mưa lạnh lẽo làm ướt quá nửa, tóc mai rũ xuống hai má, nước mưa theo làn da tái nhợt chảy xuống tận cằm.
Trời âm u nặng trĩu. Nàng mặc một thân y phục trắng, đứng giữa vùng đất hoang như một đóa hoa mọc nơi cằn cỗi, mảnh mai yếu ớt, tựa hồ sẽ bị mưa gió quật ngã bất cứ lúc nào.
Lần cuối nàng cảm nhận được nỗi đau như vậy, là khi tận mắt chứng kiến Triệu Cơ qua đời. Khi ấy nàng còn quá nhỏ, không đủ để cảm thụ nỗi đau rõ ràng như lúc này.
Người thân mất đi, đối với nàng trước giờ chỉ là một khái niệm mơ hồ. Nhưng hôm nay, nỗi mất mát ấy hiện ra rõ ràng đến đau đớn. Linh Xuân không chỉ là một tỳ nữ, mà còn là cả một quãng đời của nàng. Giờ Linh Xuân đã đi rồi, người duy nhất chứng kiến nàng lớn lên cũng không còn nữa.
Tất cả hiện thực trước mắt, đều trái ngược hoàn toàn với những kỳ vọng mà nàng từng ấp ủ.
Sau khi trở về phủ Thái Thú, Dung Oanh bị nhiễm lạnh. Kế hoạch rời khỏi Kính Châu cũng vì thế mà tạm hoãn.
Bệnh kéo dài mãi không dứt, nàng hồi phục rất chậm, uống thuốc cũng trở nên khó khăn. Ban đêm thường hay giật mình tỉnh giấc bởi ác mộng, theo bản năng lại gọi: “Linh Xuân tỷ tỷ.” Nhưng đáp lại chỉ là khoảng trống im lặng. Lúc ấy nàng mới sực nhớ Linh Xuân đã không còn nữa. Ngồi lặng trên giường rất lâu, bàn tay đưa lên mới phát hiện má mình đã lạnh toát.
Lương Hiết bắt được vài tên phản quân, nhưng bọn chúng không cung cấp được tin tức gì hữu dụng. Chúng chỉ là tay chân của Lý Kiểu, muốn bắt cóc Dung Oanh để lập công, nghĩ rằng nàng chỉ là tiểu thư nuôi lớn trong cung, chẳng biết gì về thế sự. Chúng định bắt nàng mang đi để uy h**p Văn Nhân Loan. Lương Hiết tạm giam chúng trong ngục, chưa xử trí ngay.
Khi thị nữ mang thuốc và cơm trưa vào, Lương Hiết vẫn ngồi bên cạnh nhìn nàng uống từng ngụm một.
Dung Oanh liếc nhìn y một cái, hỏi:
“Sao ngươi cứ nhìn chằm chằm ta uống thuốc vậy?”
“Nghe nói công chúa từ trước đến nay không chịu uống thuốc ngoan ngoãn.”
Lương Hiết đáp, câu này là y từng nghe từ chỗ Mục Hoàn Đình.
Mục Hoàn Đình tuy chẳng phải một phụ thân xứng đáng, nhưng vẫn ngầm quan tâm đến nàng. Khi nàng bị giam ở Trường An, ông từng âm thầm sai người bảo vệ, đôi khi hứng lên lại đem vài chuyện kể cho Lương Hiết, khiến y cũng từng nảy sinh nghi ngờ.
Dung Oanh nghĩ, có lẽ Linh Xuân đã kể với người này. Ánh mắt nàng dần dần cúi xuống.
Nhận ra cảm xúc nàng trùng xuống, Lương Hiết dịu giọng an ủi:
“Người đã khuất thì nên buông tay thôi.”
Sống mũi nàng chợt cay xè, ánh mắt mờ đi như phủ một tầng sương. Cả bóng dáng Lương Hiết cũng trở nên nhòe nhạt trước mắt.
“Ta cảm thấy... vị phương sĩ kia cũng không hoàn toàn nói bậy. Hóa ra mệnh ta thật sự chẳng tốt gì, nếu không thì tại sao những người bên cạnh ta... đều lần lượt bỏ ta mà đi. Nhưng rõ ràng... ta đã cố gắng rồi mà…”
Triệu Cơ đã rời bỏ nàng thì chớ, đến cuối cùng, Linh Xuân cũng phản bội. Các nàng đều lựa chọn tự vứt bỏ chính mình mà chết, chẳng vì nàng, cũng chẳng vì bản thân mà sống tiếp.
Nàng khẽ hít mũi, buông chén thuốc xuống, đôi mắt đỏ hoe ngước lên, giọng thì thầm như nói với chính mình:
“Chuyện đã qua không thể thay đổi được nữa… nhưng chuyện tương lai vẫn còn kịp. Mọi thứ… rồi cũng sẽ qua thôi. Ta đã đau khổ nhiều ngày rồi, sau này… sẽ không nghĩ tới nữa…”
Trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, chỉ có đôi mắt nàng là sáng rực—tựa minh tinh chìm sâu nơi đáy suối, long lanh, trong vắt và bất khuất.
Lương Hiết vốn xưng là người nghiêm cẩn giữ lễ, nhưng khoảnh khắc này lại không cách nào áp chế được tâm tư hỗn loạn.
Lương Châu vốn là nơi trọng yếu, thường bị địch nhân quấy phá. Các châu quận xung quanh lại vì muốn bảo toàn bản thân mà ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí không ít châu phủ còn từng dính líu đến biến cố Thu Hoa Đình, hoặc nhờ gió đông mà lên ngôi, nay sợ bị Văn Nhân Loan truy cứu, bèn quay sang quy thuận Dương Châu Thiên Tử, dứt khoát không nhận lệnh từ Trường An, lại còn có ý định tạo phản gây nội chiến.
Lương Châu, Thiện Châu, Lan Châu đều không chịu đầu hàng, Lương Hiết thậm chí còn bị thái thú Tần Châu viết hịch văn công khai bêu danh.
Dung Oanh thân là công chúa, chỉ cần chứng thực thân phận, từ Tần Châu tới Lương Châu đã dễ hơn rất nhiều, chứ nếu vẫn ở lại Bình Lãnh, chỉ e sẽ rơi vào tay người.
Khi bệnh chưa khỏi, nàng đã cầm bản đồ ngồi suy tính đường đến Lương Châu.
Trong phủ lúc nhàn rỗi, nàng theo các tỳ nữ ra vườn hái rau. Có tỳ nữ đang cho gà ăn, nàng liền ôm giỏ hái chút nho, định mang tới thư phòng của Lương Hiết. Nào ngờ mới đi được nửa đường, chợt gặp Lương Hiết bước vội đến ở một khúc quanh.
Lương Hiết thần sắc căng thẳng, lập tức làm thủ thế bảo im lặng, rồi kề sát tai nàng, nhỏ giọng:
“Đừng quay đầu lại.”
Nói đoạn, y xoay nàng lại, đẩy nhẹ về phía trước. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, một nam tử cất tiếng:
“Lương Hiết, ngươi đi gấp thế là vì sao?”
Nàng lập tức nhận ra giọng Tiêu Thành Khí, bước chân thoáng khựng lại một khắc, rồi gượng ép bình tĩnh mà đi tiếp.
Tiêu Thành Khí từ khúc quanh bước tới, thấy Lương Hiết quay lưng về phía mình, dường như đang trò chuyện với một tỳ nữ đang cầm giỏ trái cây, liền nghi hoặc hỏi:
“Làm gì đó?”
Lương Hiết hơi khom người:
“Tỳ nữ vừa hái chút trái cây, ta bảo nàng mang đi rửa sạch, rồi dâng lên sau. Tiêu tướng quân cùng đế sư vất vả đường xa, cũng nên nghỉ ngơi một lát.”
Nghe đến hai chữ “đế sư”, tỳ nữ kia bước gấp hẳn lên, nhanh chóng khuất bóng.
Tiêu Thành Khí lắc đầu:
“Văn Nhân Loan quả nhiên không được lòng người, khắp nơi đều đồn hắn thân mang trọng bệnh, độc ác mà bị đào hôn. Đến cả tỳ nữ trong phủ ngươi cũng biết.”
Lương Hiết không phản bác, chỉ liếc mắt nhìn theo hướng Dung Oanh rời đi, ánh mắt lo lắng.
Văn Nhân Loan đột nhiên đến Kính Châu, tám chín phần là vì nàng. Nếu Dung Oanh không rời đi lúc này, e sau này sẽ chẳng còn cơ hội.
Dung Oanh vừa về tới viện liền vội vã thu xếp tay nải. Lương Hiết đã thay nàng an bài thỏa đáng: vừa hay trong thành có một thương hộ sắp tới Tần Châu, nàng liền trà trộn vào đoàn thương nhân để rời thành. Để tránh bị nhận ra, nàng cải trang thành ái thiếp của thương nhân nọ, ngồi trong xe ngựa âm thầm rời phủ.
Trên đường đi, nàng mang tâm tình bất an. Lương Hiết cùng Lương nương tử đối đãi với nàng ân cần hết mực, vậy mà câu từ biệt nàng cũng chẳng kịp nói. Không biết kiếp này còn có dịp gặp lại hay chăng.
Nàng tai đeo ngọc trụy, môi điểm phấn hồng, tóc búi cao cài trâm vàng và hoa lụa. Ngồi cạnh ái thiếp thật sự của thương hộ, nhưng vẫn chưa thôi xuất thần.
Vị thiếp nọ không biết thân phận nàng, thoạt đầu còn ngỡ nàng là kẻ từ đâu đến, nhờ sắc mạo mà đoạt sủng ái, vì thế ánh mắt không khỏi có chút oán giận.
Thương hộ vì xe chật hẹp mà ra ngoài hóng gió, thị thiếp liền u oán trừng nàng.
Dung Oanh cảm thấy không ổn, liền nhỏ giọng giải thích:
“Vị lang quân này chẳng qua là có lòng tốt che chở cho ta một phen, đến Tần Châu thì ai đi đường nấy, không như cô nương nghĩ đâu.”
Thiếp thị nhíu mày “hừ” khẽ, rồi nói:
“Che chở? Ngươi không phải là đào phạm đấy chứ?”
Nói xong lại lẩm bẩm:
“Nhìn ngươi như tiểu thư nhà giàu, nếu không phải đào phạm thì chính là đào hôn.”
Không ngờ bị nàng ta đoán trúng, Dung Oanh hơi cười khổ, gật đầu nhận.
Thiếp thị càng thêm hiếu kỳ, không truy hỏi nữa mà chỉ nghiêng đầu:
“Vậy ngươi vì sao đào hôn? Là bị nhà bán đi, hay hôn phu vừa già vừa ngốc?”
Dung Oanh xấu hổ, đáp:
“Là do ta. Hắn chẳng già cũng chẳng xấu, nhưng ta không muốn gả cho hắn.”
Thị thiếp giật mình, nghĩ ngợi một chút lại hỏi:
“Chẳng lẽ hắn đánh người? Ta nghe nói nhà quyền quý thường không xem nữ nhân ra gì, nếu làm thiếp mà bị đánh chết cũng chẳng ai quản.”
Thấy nàng không nói gì, nàng ta tưởng mình đoán trúng, do dự một chút rồi nói:
“Nếu ngươi thật sự không có nơi nương tựa, ta có thể thay ngươi cầu phu quân, để ngươi làm thiếp trong nhà ta. Hắn tuy chẳng giàu có, nhưng tính tình tốt, theo hắn còn hơn bị đánh chết. Thế đạo này, một mình ngươi biết xoay xở thế nào?”
Dung Oanh không ngờ nàng ta lại nói ra những lời ấy, trong lòng cảm thấy vừa cảm động vừa chua xót, mỉm cười hỏi:
“Lúc nãy chẳng phải ngươi còn lo ta đoạt mất phu quân sao, giờ sao lại nỡ chia người với ta?”
Thị thiếp than nhẹ:
“Ta bằng tuổi ngươi thì đã bị bán cho một huyện lệnh, sau bị hắn đánh suýt chết, ta trốn đi, dọc đường đói lả. Phu quân ta thấy thương mà thu nhận. Ta còn một muội muội, cũng chừng tuổi ngươi, giờ chẳng biết bị bán nơi đâu... Trên đời, có chuyện nào quan trọng hơn là còn sống?”
Dung Oanh nghe xong, lòng như có dòng suối ấm chảy qua, thầm mang một tia ấm áp giữa con đường bôn ba này.
Dọc đường nàng gặp muôn hình vạn trạng con người, so với mười bảy năm sống trong cung, còn trải nghiệm nhiều hơn.
“Nương tử thật tốt bụng, cảm tạ ngươi có lòng. Nhưng ta có người thân ở Tần Châu, không cần phiền đến ngươi.” – nàng nói xong, thị thiếp thở phào nhẹ nhõm, đối với nàng cũng hòa nhã thêm vài phần.
Tiêu Thành Khí lần này lại theo quân xuất chinh, chẳng hiểu vì sao Văn Nhân Loan cứ nhất quyết đến Kính Châu. Chẳng lẽ là vì bị Dung Oanh đào hôn mà phát điên? Chó cùng rứt giậu, giờ lại trút giận lên đầu Lương Hiết?
Người thông minh đều biết Lương Hiết là kẻ cứng nhắc, cả ngày vùi đầu công vụ, sao có thể “thông đồng” Dung Oanh, lại còn giúp nàng trốn đi?
Hắn ta tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn theo đến phủ Thái thú, may mắn kịp ngăn không để Văn Nhân Loan động thủ.
Trong phủ nhân thủ ít ỏi, khắp nơi tĩnh lặng. Tiêu Thành Khí dẫn người đi khắp nơi tìm kiếm, khi đến thư phòng thì thấy Văn Nhân Loan cùng Lương Hiết đang ở đó, liền đùa giỡn:
“Lương Hiết, tỷ tỷ ngươi đâu mất rồi? Không phải trước đây vẫn khỏe mạnh ở Trường An sao?”
Lương Hiết hiếm khi nổi giận, quét mắt liếc hắn, lạnh giọng:
“A tỷ ta thân thể an khang, Tiêu tướng quân nói lời cẩn thận.”
Tiêu Thành Khí ngượng ngùng:
“Vừa rồi thấy treo đèn trắng, tưởng nhà ngươi có tang, tưởng là tỷ tỷ ngươi, nhưng mà nàng làm điểm tâm ngon lắm…”
Văn Nhân Loan nhíu mày, không nói gì.
Mấy hôm trước, hắn nghe tin Lương Hiết bắt được mấy tên thám tử Yến quân, nghi là nhắm vào hắn. Chuyện của Dung Oanh vẫn còn vướng mắc trong lòng, hắn bèn tìm đến hỏi cho ra lẽ, không ngờ hôm nay đến nơi lại chẳng thu được tin tức nào, trong lao cũng không thấy bóng dáng phản quân đâu.
Một lát sau, tỳ nữ mang trái cây đến. Tiêu Thành Khí bước tới đón lấy, chợt “Di” một tiếng, chỉ vào tỳ nữ:
“Vừa rồi đi rửa trái cây không phải ngươi!”
Hắn ta nhớ rất rõ, người khi nãy vóc dáng mảnh khảnh hơn, tóc dài hơn, trông… trông rất giống Dung Oanh.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt hắn ta bỗng biến đổi, quay đầu nhìn về phía Văn Nhân Loan.