Trong phủ Thái thú, tỳ nữ tuổi trẻ chỉ vỏn vẹn có hai người. Lúc ấy, Tiêu Thành Khí thoáng liếc thấy một bóng lưng mảnh khảnh mà dáng đi uyển chuyển, thân hình tuy đầy đặn mà vòng eo lại thon thả, bộ dạng ấy khiến người nhìn một lần liền khắc ghi không quên.
Giờ phút này hồi tưởng lại, hắn ta mới cảm thấy có chỗ bất thường. Xét cho cùng, phủ Lương Hiết người hầu vốn ít ỏi đến đáng thương, từng khuôn mặt quen thuộc dễ bề phân biệt, há lại có thể bị nhầm lẫn? Hắn ta do dự, muốn báo việc ấy cho Văn Nhân Loan, nhưng nghĩ đến nếu làm vậy, tất sẽ liên lụy đến Lương Hiết, mà Dung Oanh cũng sẽ vì đó mà ghi hận mình, cuối cùng đành thôi, coi như không biết thì hơn.
Ngay khi hắn ta còn đang giằng co trong lòng, Văn Nhân Loan liếc qua người này một cái, ánh mắt nhẹ nhàng lướt đến như gió thoảng, song đã khiến hắn ta lạnh sống lưng. Tiêu Thành Khí biết, đối phương đã phát giác điều bất ổn trong thần sắc mình, nhưng lại không vạch trần.
Lương Hiết hiểu rõ Văn Nhân Loan không phải hạng dễ gạt, một khi đã nghi ngờ, dù là chuyện gì cũng khó mà giấu được lâu. Chỉ là giờ phút này, kéo dài được chút thời gian nào thì hay chút ấy, miễn cho Dung Oanh bị chặn lại giữa đường. Tần Châu binh lực hùng hậu, thái thú lại là kẻ nóng nảy, cho dù Văn Nhân Loan có muốn động thủ, e rằng cũng chẳng dễ dàng gì.
Trời đã ngả chiều, Văn Nhân Loan rời phủ Thái thú, từ đầu đến cuối không nhắc lấy một lời đến Dung Oanh. Tiêu Thành Khí trong lòng vốn còn áy náy, nay thấy hắn tỏ vẻ thờ ơ, bèn yên tâm phần nào. Hắn ta đi bên cạnh, nói bâng quơ:
“Ta còn tưởng ngươi tới đây để tính sổ với Lương Hiết, nào ngờ là vì công vụ. Buông bỏ Dung Oanh cũng tốt, thiên hạ nữ tử nhiều vô số, cần gì phải đuổi theo một người không chịu quay đầu. Dưa hái lúc còn xanh, sao mà ngọt được? Xem ra ngươi đã nghĩ thông rồi…”
Văn Nhân Loan khẽ cười lạnh trong mũi, âm thanh ấy tuy nhẹ như gió thoảng, nhưng trong đó hàm chứa đầy ý vị châm chọc, lạnh lẽo vô cùng.
Chưa kịp để Tiêu Thành Khí hỏi thêm, Phong Thiện từ bên ngoài đi đến, tiến vào thuỷ tạ, bẩm báo tin tức điều tra được.
“Thuộc hạ tra được, trong danh sách người vào thành trong một tháng qua, có hai người ghi chép không trùng khớp với sổ sách của khách đ**m. Vừa bị ép hỏi, chủ quán liền khai thật, nửa tháng trước từng có hai nữ tử cải trang nam nhân tới trọ. Vì các nàng cưỡi mã câu hiếm quý, nên lão nhớ kỹ.”
Hiện nay đang vào lúc chiến sự căng thẳng, ngựa tốt hiếm như vàng. Đến cả nhà quyền quý cũng phải dùng xe bò, huống hồ hai kẻ lữ hành phong trần lại cưỡi mã câu thuần tốt — tất nhiên dễ khiến người nghi ngờ.
Sổ vào thành không khớp với ghi chép khách đ**m, phần nhiều là do Lương Hiết cố tình che đậy, thông đồng với người giữ cổng để xoá tên Dung Oanh khỏi danh sách.
Tiêu Thành Khí trợn tròn mắt, lỡ miệng thốt ra:
“Là… Dung Oanh thật sao?!”
Văn Nhân Loan ngồi ngay ngắn, dung nhan như điêu khắc dưới ánh chiều tà, nghe Phong Thiện trình báo nhưng thần sắc không hề dao động. Sự chột dạ trên gương mặt Tiêu Thành Khí chẳng lọt được vào mắt hắn.
Cho đến khi toàn bộ hành tung hai người kia được trình bày cặn kẽ, sắc mặt Văn Nhân Loan mới dần dần biến đổi, giữa lông mày đã hiện lên sát khí mờ mịt.
Tất cả mọi manh mối đều chấm dứt khi Lương Hiết đột ngột nhúng tay vào — rõ ràng là cố ý che giấu. Mấy hôm nay trong lòng hắn như có một luồng tà hoả bị đè nén, không hề tiêu tán theo thời gian mà ngược lại càng tích tụ thêm, nung nấu đến cháy bỏng. Hắn đêm không ngủ yên, nuốt không trôi cơm nước, hận không thể đem Dung Oanh nuốt vào bụng, nghiền thành tro, hoá thành máu, để dập tắt nỗi nhục nhã cùng oán giận này.
Song… dù là vậy, lúc nghe đến việc Dung Oanh bị một nam nhân bắt đi giữa đường, thậm chí còn bị thương, ngọn lửa giận trong lòng Văn Nhân Loan tức thì dâng cao, không kịp suy xét mà quát lên:
“Lôi tên không biết sống chết kia từ trong lao ra đây, chặt tay chân hắn, vứt cho chó!”
Tiêu Thành Khí biết vừa rồi mình đã ăn nói hồ đồ, vội vàng mở miệng chữa cháy:
“Hiện giờ… Dung Oanh đang ở đâu? Có thể tìm được nàng không?”
Văn Nhân Loan sắc mặt âm trầm, sát khí bức người, ánh mắt phảng phất như lưỡi dao giấu trong vỏ.
Hắn trầm giọng đáp:
“Giả như ta giết Lương Hiết, nàng nói xem, liệu nàng có quay lại tìm ta không?” Văn Nhân Loan bỗng mở miệng hỏi, giọng điệu lạnh lẽo. “Dù sao cũng chính miệng nàng nói, nàng yêu Lương Hiết đến tận xương tủy.”
Khi nói đến hai chữ “yêu đến tận xương tủy”, Văn Nhân Loan nghiến răng nghiến lợi, từng chữ như rít qua kẽ răng, đầy hận ý và không cam lòng.
Tiêu Thành Khí im lặng một lát, rồi hỏi: “Nếu là vậy, nhưng Lương Hiết dù sao cũng là ân nhân của Dung Oanh. Ngươi giết hắn, chẳng phải là muốn cùng nàng kết oán cả đời, khiến nàng vừa hận vừa ghét ngươi hay sao?”
Văn Nhân Loan sao lại không hiểu điều đó? Hắn chỉ là quá căm phẫn. Hôm nay hắn đã phải dằn lòng đến cực hạn, nếu không nhớ đến hậu sự, e rằng đã sớm động thủ với Lương Hiết. “Vậy thì giam hắn trước, lan truyền tin tức ra ngoài. Ta muốn xem thử trong lòng nàng, Lương Hiết có bao nhiêu trọng lượng.”
Từ Kính Châu đến Tần Châu, đường sá xa xôi gập ghềnh. Sau khi rời khỏi thành Kính Châu, dù Văn Nhân Loan có lòng phái người truy bắt, vẫn không thể tra ra hành tung của họ một cách trọn vẹn.
Dung Oanh trà trộn trong đoàn thương nhân, suốt dọc đường đều giấu kín thân phận. Đoàn người nghỉ chân vài chặng, mãi đến năm ngày sau mới tới được Tần Châu.
Tần Châu binh lực hùng hậu, thái thú Lưu Phụng là người được Hoàng thượng đích thân đề bạt. Tấm lòng trung thành kiên định, không lay chuyển nổi. Dù nhiều lần bị quân phản loạn phái người đến thuyết phục, hắn chẳng những không quy phục mà còn lớn tiếng mắng chửi bọn nghịch tặc, tuyên thệ thà ch·ết chứ không khuất phục, khiến Tần Châu trở thành một khúc xương khó nhằn. Địa thế nơi này lại thuận lợi phòng thủ, lại chẳng phải nơi lắm tài nguyên, nếu tấn công thì chỉ tốn binh hao lực. Vì thế, Văn Nhân Loan vẫn luôn bỏ mặc không quan tâm.
Dung Oanh hiểu rằng sau khi mình đến Tần Châu, với mưu trí của Văn Nhân Loan, sớm muộn cũng điều tra ra sự tình liên quan đến Lương Hiết, sợ rằng sẽ liên lụy tới y. Nhưng suy đi tính lại, Lương Hiết chưa từng phạm đại tội, lại được bách tính kính trọng ở Kính Châu. Nếu Văn Nhân Loan thật muốn thu phục nhân tâm, thì chẳng thể dễ dàng hạ thủ với y được.
Dung Oanh từng nghĩ Lưu Phụng là đại hán cao lớn, nào ngờ lúc diện kiến mới thấy dáng người hắn gầy yếu, mắt dài trán rộng, thoạt nhìn chẳng khác gì gian thần trong thoại bản.
Lưu thái thú ban đầu không tin nàng là công chúa, suýt nữa còn đuổi đi. Sau khi nàng nhiều lần cam đoan, lấy ra cá phù của Văn Nhân Loan và tín vật của Dung Khác, lại kể những chuyện riêng giữa phụ hoàng và mình, hắn ta mới tin tưởng, cung kính đưa nàng lên điện an trí.
Tuy chưa từng nghe tên Dung Oanh, Lưu Phụng vẫn đối đãi nàng cung kính lễ độ. Nghe nàng vì tránh nạn mà phải lưu vong, thậm chí giả làm thị thiếp để che giấu thân phận, hắn ta không khỏi xúc động. Nhắc đến thiên tử bị ép dời về Dương Châu, Trường An và Lạc Dương đều mất, hắn ta liền che mặt khóc lớn, ai oán thay quốc gia và dân chúng.
Trưởng sử bên cạnh trông không nổi cảnh ấy, đành ngượng ngùng nhìn Dung Oanh, một bên dỗ dành Lưu Phụng, một bên khéo léo tìm cớ trấn an, hiển nhiên đã quá quen với tình cảnh này.
Dung Oanh không khỏi kinh ngạc. Thì ra hịch văn mắng quân phản loạn từng truyền khắp nơi lại do tay người này chấp bút. Quả nhiên không thể chỉ nhìn vẻ ngoài mà phán đoán con người.
Khi nàng bày tỏ nguyện vọng đến Lương Châu tìm Dung Khác, Lưu thái thú liền thuật lại tình hình gần đây, thở dài can ngăn:
“Lương Châu giờ đây hiểm nguy trùng trùng, chẳng ai có thể cứu vãn. Đi lúc này chẳng khác nào là tìm ch·ết.”
Dù không đồng ý, Lưu thái thú vẫn âm thầm phái người dò hỏi tin tức Dung Khác. Chẳng bao lâu sau, đã nhận được tin Lương Châu thất thủ. Quân Đột Quyết tràn vào cướp bóc, người dân và binh lính còn sống sót chạy nạn đến Tần Châu. Dung Oanh từ đó mới biết Lộ Châu và Ca Châu đều bị tấn công, Dung Khác vì tiếp viện cho Lộ Châu mà đã lĩnh quân bắc thượng.
Biết tin ấy, nàng buồn đến chẳng nuốt nổi cơm. Ca Châu cách Tần Châu quá xa, nàng lại không thể một mình lên đường. Nhỡ đâu bị quân phản loạn bắt gặp, e rằng mất mạng như chơi. Thật là ông trời trêu ngươi, nàng luôn chậm hơn Dung Khác một bước, dù có đuổi thế nào cũng chẳng kịp.
Trưởng tử của Lưu thái thú – Lưu Tấn – đang làm tiên phong trong quân, từ lâu đã kính trọng Trấn Bắc đại tướng quân. Giờ nghe tin Lộ Châu nguy cấp, lòng nóng như lửa đốt, cầu xin cha mấy ngày, cuối cùng được cho phép dẫn tám ngàn binh mã bắc thượng chi viện. Dung Oanh cũng xin theo quân, để tránh gặp bất trắc dọc đường.
Trước khi khởi hành, Lưu thái thú nắm lấy tay nàng khóc một trận nữa, nghẹn ngào nói phụ hoàng nàng đang ở Dương Châu tất đau lòng, còn tự trách bản thân bất lực, không thể thu lại giang sơn, chỉ đành co mình thủ vững một góc Tần Châu. Dung Oanh tay áo đẫm nước mắt, cùng trưởng sử khuyên nhủ mãi mới thôi.
Nàng nghe Lưu thái thú khóc, lòng lại rối bời. Trước kia khi còn ở Trường An, Văn Nhân Loan từng mỉa mai rằng phụ hoàng nàng dù đang lánh nạn ở Dương Châu vẫn không quên hưởng lạc, nạp thêm mỹ nhân hậu cung. Lưu thái thú một lòng vì chủ mà khóc, nào đâu biết thiên tử nơi xa lại sống an nhàn. Người thực khổ vẫn là dân chúng mà thôi.
Sắp lên đường, Lưu thái thú nhắc tới biến động gần đây ở Kính Châu, chậm rãi kể rằng:
“Kính Châu thái thú Lương Hiết tuy bất trung bất nghĩa, song đối với công chúa cũng có vài phần chân tình. Nghe nói mới đây Văn Nhân Loan đã ra lệnh xử trảm hắn giữa chợ. Nếu hắn chưa từng theo nghịch tặc, có lẽ ta còn giúp được một phen. Đáng tiếc thay…”
Lời chưa dứt, bên ngoài vang lên một tiếng động, khiến hắn hoảng hồn. Nhìn lại, chỉ thấy Dung Oanh vừa từ trên xe ngã xuống, dáng vẻ cực kỳ chật vật. Người hầu vội chạy tới đỡ nàng.
“Công chúa, xin cẩn thận,” Lưu thái thú đoán được nguyên do, chỉ biết bất lực khuyên nhủ, “Lương Hiết dù còn hay mất, với công chúa cũng khó thành duyên phận. Mai sau nếu giành lại Trường An, e gì chẳng tìm được một phò mã tốt hơn?”
Dung Oanh gật đầu, giọng khô khốc:
“Thái thú nói phải, ta đã nghĩ thông.”
Xe ngựa từ từ lăn bánh. Dung Oanh ngồi trong xe, khẽ phủi đi bụi bặm trên tay áo, ánh mắt lặng lẽ dõi về hướng Trường An. Trải qua bao nhiêu biến cố, cảm xúc trong nàng đã như muốn trào ra khỏi lồng ngực. Những khổ đau, chua xót đã đào một lỗ sâu trong tim, nước mắt cũng chẳng kịp rơi nữa.
Nàng biết bản thân chẳng thông minh gì, nhưng dù ngốc đến đâu cũng hiểu rõ: người như Văn Nhân Loan không đáng để nàng trao lòng.
Hắn nói yêu nàng, chẳng lẽ nàng không chấp nhận thì liền dùng thủ đoạn cưỡng ép, còn hại chết người thân của nàng? Như thế không phải là yêu, mà chỉ là một kẻ điên cố chấp, tự cho mình là đúng.
Đường đến Lộ Châu xa xôi, tiên phong Lưu Tấn dẫn theo tám nghìn binh mã, lương thảo cũng chỉ đủ dùng dè sẻn. Dung Oanh thân phận đặc biệt trong quân doanh, Lưu Tấn ra ngoài xưng nàng là nghĩa nữ được phụ thân mình nhận nuôi, nên trong quân không ai dám thất lễ với nàng.
Lưu Tấn nhận ra nàng rõ ràng trầm mặc hơn hẳn so với lúc mới đến Tần Châu. Trên đường hành quân, y còn cố ý tìm cách khiến nàng vui lên. Nhưng Dung Oanh vì chuyện của Lương Hiết mà tinh thần sa sút, chỉ mong sớm đến Ca Châu, sau đó theo tam ca, ngày nào đó cùng trở về Trường An.
Nếu thật sự thất bại, Văn Nhân Loan vẫn không chịu buông tha nàng, thì thà rằng ai cũng đừng hòng sống yên ổn, nàng chết cũng phải kéo hắn cùng xuống.
Đêm đến, quân đội hạ trại, các binh sĩ tụ tập thành nhóm trò chuyện rôm rả, Dung Oanh lại lặng lẽ ngồi trong xe ngựa đón gió.
Lưu Tấn chí khí bừng bừng, một lòng muốn ra trận giết địch. Nay được như nguyện, có thể tiến đến Lộ Châu, y liền uống mấy chén rượu, cảm xúc dâng trào mà cùng binh sĩ gào hò khí thế. Dung Oanh nghe rõ ràng, không những không thấy người này ngốc nghếch, trái lại còn nhìn ra ở chàng thiếu niên ấy có dáng dấp hiên ngang khí phách, vô cớ lại liên tưởng đến Lý Nguyện Ninh.
Không biết giờ Lý Nguyện Ninh ở Dương Châu ra sao, Dung Kỳ sau khi thành thân với nàng thì đối xử thế nào…
Nhiều tướng sĩ sau khi uống say đầu óc không còn tỉnh táo, Dung Oanh chỉ định ra suối rửa tay rồi quay về, nhưng bất ngờ bị hai tên lính say khướt chặn đường. Họ nói tiếng quê mà nàng nghe không hiểu, nhưng rõ ràng có phần bỡn cợt, còn vươn tay định kéo nàng lại. Dung Oanh bị nắm lấy cánh tay, đang chuẩn bị gọi người cứu thì từ phía sau doanh trướng vòng ra một nữ tử ăn mặc phong phanh, tóc rối vướng cỏ, nửa vai trần, thắt lưng váy lỏng lẻo như cột tạm. Nàng ta trêu đùa kéo lấy tay một binh lính, thì thầm gì đó bên tai gã, rồi lôi gã đi, thuận tiện kéo luôn kẻ còn lại. Trước khi đi còn quay lại nói với Dung Oanh: “Tiểu cô nương về đi thôi, đừng lang thang ngoài này, nếu gặp chuyện chẳng lành thì chỉ có nước khóc.”
Dung Oanh ngơ ngác, không biết nàng kia là ai, nhưng vẫn vội cảm ơn. Khi quay lại gần xe ngựa, thì thấy Lưu Tấn đang đi tìm mình, trông thấy nàng thì vội vàng nói: “Làm ta sợ muốn chết, ngươi đừng có đi loạn! Giữa đám người lạ, nếu có ai va phải ngươi, ta về thế nào cũng bị cha chém mất.”
Dung Oanh gật đầu, rồi hỏi: “Ta vừa gặp một nữ tử, ăn mặc khá cẩu thả, là cơ thiếp của nhà ai sao? Vừa nãy có hai binh lính say rượu định làm càn với ta, chính nàng ấy ra giúp ta giải vây…”
Sắc mặt Lưu Tấn lập tức trở nên khó xử, nói chuyện cũng ấp úng: “Các nàng là doanh kỹ, cũng gần giống như nữ tử thanh lâu… Công chúa là vàng ngọc khuê môn, tốt nhất đừng tiếp xúc với họ, vấy bẩn mắt công chúa thì thật không nên.”
Dung Oanh chau mày: “Trong quân cũng có kỹ nữ sao?”
Lưu Tấn lúng túng không biết nói sao, đành phải đáp: “Xưa nay đều vậy rồi, ta cũng chẳng biết phải nói sao cho phải. Công chúa chớ hỏi ta, phụ thân ta quản rất nghiêm, chưa từng cho ta đụng đến mấy người đó đâu.”
Biết Lưu Tấn không dây dưa với kỹ nữ, sắc mặt Dung Oanh hòa hoãn lại: “Lưu thái thú gia phong thanh liêm, đáng để người kính phục.”
Được nàng khen, Lưu Tấn có chút xấu hổ, đưa tay gãi đầu, ánh lửa hắt lên gương mặt chàng hơi ửng đỏ.
Khi Dung Oanh đang định nghỉ ngơi, Lưu Tấn đột nhiên thấy một sợi tóc nàng bạc trắng, kinh ngạc hỏi: “Công chúa đang độ xuân thì, sao đã có tóc bạc rồi?”