Lý tướng quân ở Lộ Châu trấn thủ chống đỡ quân Yến lâu ngày, binh mã Đột Quyết các bộ lạc đông đảo, khiến Lộ Châu rơi vào nguy cơ ngặt nghèo. Thiên tử dời đô đến Dương Châu, không còn thiết tha chính sự, triều đình phần nhiều giao cho Dung Tễ và Vinh Quốc công trông coi, mà phía sau Vinh Quốc công lại là Dung Kỳ. Hai huynh đệ vẫn tranh đấu không dứt vì ngôi vị hoàng đế.
Dân chúng cùng các đại thế gia đã bất mãn với triều đình từ lâu. Sau khi Văn Nhân Loan khởi nghĩa, nhiều thế lực danh gia vọng tộc và binh lực nổi tiếng đều đứng về phía hắn, khiến Dương Châu tạm thời không thể chiếm lại Trường An.
Trường An do Triệu Miễn canh giữ, dù kiêm nhiều chức vụ, dân gian vẫn quen gọi y là phò mã của Tam công chúa.
Dung Hi mang thai, tính tình so với trước càng ngày càng kém. Bụng to như cái trống, đi đứng bất tiện, còn phải kiêng khem nơi ăn uống, khiến nàng ta càng thêm oán hận Triệu Miễn. Y ít xuất hiện ban ngày để tránh làm nàng ta phiền lòng, chỉ đợi nàng ta ngủ say ban đêm mới yên tâm nằm bên cạnh, cẩn thận xoay người.
Nghe tin Lương Hiết bị giết ở Kính Châu, Triệu Miễn không có nhiều phản ứng, nhưng Dung Hi lại tới chất vấn y về tin tức của Dung Oanh.
Triệu Miễn nói không biết, Dung Hi không tin. Khi Văn Nhân Loan đến phủ công chúa, nàng ta không màng bọn hạ nhân ngăn cản, xông thẳng vào thư phòng hỏi hắn đã đưa Dung Oanh đi đâu.
Văn Nhân Loan không đáp, chỉ liếc mắt nhìn bụng nàng, hỏi:
“Mấy tháng rồi?”
Triệu Miễn đáp:
“Chắc đã tám tháng.”
Giọng yhản nhiên, khiến cơn giận trong Dung Hi bỗng lịm đi.
Đến giờ, nàng ta không thể không tin thân phận của Văn Nhân Loan chính là thái tử thất lạc. Dung Hi vốn bất phục huynh trưởng Dung Tễ, nhưng đối mặt Văn Nhân Loan thì chột dạ, bị ánh mắt hắn quét qua là không dám ngạo mạn.
So với Dung Tễ, dường như Văn Nhân Loan mới là huynh trưởng nghiêm minh.
“Gần đây, Yến vương đang chỉ huy quân tấn công Tấn Châu, Lộ Châu và nhiều nơi khác. Trường An giao cho ngươi quản lý một thời gian, có biến động lập tức báo cho ta. Tiêu Thành Khí tuổi trẻ nóng nảy, ta không yên tâm về hắn.”
Dung Hi kinh ngạc hỏi:
“Ngươi định đi đâu?”
Văn Nhân Loan mỉm cười:
“Ta đi bắt Dung Oanh trở về, để nàng khỏi bỏ lỡ lễ đầy tháng của hài tử.”
Dung Hi liếc hắn, không nói thêm lời gì. Triệu Miễn thấy nàng ta ngoan ngoãn hiếm thấy, không nhịn được cười:
“Ngươi cứ yên tâm.”
Ban ngày, Lưu Tấn trao cho Dung Oanh chiếc gương đồng, nàng mới nhận ra tóc mình đã điểm bạc.
Quả như lời Lưu Tấn nói, trên mái tóc đen tuyền của nàng xuất hiện từng đám bạc trắng, dường như trước đây chưa từng có, đột nhiên giờ lại xuất hiện. Nhưng giờ nàng cũng không còn để ý vài sợi tóc bạc kia.
Do thức ăn trong quân đơn điệu, Lưu Tấn đoán nàng chưa quen, khi đi ngang qua vùng núi, thấy mấy cây hồng trong rừng chín rộ, bèn cho nghỉ ngơi, rồi mang sọt đi hái quả.
Chính lúc đó, Dung Oanh gặp những nữ doanh kỹ mà Lưu Tấn nói đến.
Các nàng chừng hơn mười người, tụ thành nhóm năm nhóm ba, ăn mặc giản dị, như những nữ dân thường bình thường. Dung Oanh nhận ra tuổi tác chênh lệch khá lớn, có người mới cập kê, cũng có người đủ làm mẹ của các cô gái khác.
Dung Oanh mặc bộ y phục tùng thạch lam thêu hoa điểu, tóc búi cao cắm hai cây trâm châu nhỏ, vẻ ngoài và trang phục tỏ rõ xuất thân không tầm thường.
Các nữ doanh kỹ thường nhìn nàng rồi thì thầm với nhau.
Họ đeo giỏ tre, nhận những quả hồng từ binh sĩ ném xuống. Dung Oanh cũng theo sang, trời chuyển lạnh, quả hồng đã chín, Lưu Tấn bẻ một quả, đưa nàng. Quả vàng ruộm, ngọt mát pha lẫn chút vị sáp.
Lưu Tấn thở dài:
“Đều do bọn phản quân kia làm cho dân chúng bỏ chạy hết rồi, ba ngày nay không thấy một người sống sót.”
Dung Oanh nhớ đến cảnh đào tẩu nhìn thấy lưu dân lưu lạc, thở dài nhẹ nhàng:
“Không biết bao giờ mới được trở về Trường An.”
Lưu Tấn không kìm được tò mò mà nói: “Ta chưa từng đặt chân đến Trường An, nghe đồn Trường An phồn hoa lắm, mỹ nhân như mây, ngày sau bình định phản loạn, nhất định phải đi chơi cho thỏa thích một phen.”
Lưu Tấn cùng Tiêu Thành Khí bằng tuổi, là trưởng tử của Lưu Phụng, từ nhỏ theo cữu cữu trong quân doanh lớn lên, trước nay chỉ việc diệt trừ lưu phỉ người Hồ chuyên quấy nhiễu dân chúng. Khi cữu cữu hy sinh ở trận Lương Châu, y quyết chí ra trận giết địch. Khi còn ở Sóc Châu, Dung Khác sớm đã lĩnh ba nghìn tinh binh đánh bại vạn quân địch, nghe chuyện đó, Lưu Tấn rất khâm phục, lại càng nâng niu muội muội Dung Khác, cũng hết mực quan tâm Dung Oanh. Phát hiện Dung Oanh để ý mấy nữ doanh kỹ trong quân, y lo lắng e nàng nhìn thấy những điều không sạch sẽ, nên đã nghiêm khắc giáo huấn mấy tướng sĩ lơ là.
Dưới ánh lửa đêm bập bùng, Dung Oanh mơ màng ngồi bên cạnh, sắp ngủ say thì bỗng nghe tiếng rê.n rỉ yếu ớt vang lên. Cơn buồn ngủ liền tan biến, nàng vội quay đầu nhìn xem, mới thấy một nữ tử chống gậy thở hổn hển.
Hình như đó là một doanh kỹ, tuổi nhỏ nhất trong số họ, người gầy yếu đơn bạc. Dung Oanh tiến lại gần hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng ấy so ra còn trẻ hơn Dung Oanh, thấy Dung Oanh đến gần, theo bản năng lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn nàng.
Dưới ánh lửa yếu ớt, Dung Oanh nhìn thấy trên cổ nàng ấy có vệt máu đỏ tươi, cùng phần da rách đang chảy máu nơi khóe miệng.
Suy đoán như vậy, Dung Oanh đồng cảm, nói: “Ta có thuốc trị thương ở đây, ngươi theo ta đi.”
Tiểu cô nương giọng nói quê mùa thật thà, Dung Oanh miễn cưỡng hiểu ý nàng.
“Ta muốn tắm rửa, ngươi có thể theo giúp ta không?”
Dung Oanh liếc nhìn bốn phía, ra lệnh hộ vệ giữ xe ngựa canh chừng, mang thuốc theo đi.
Tiểu cô nương tên A Viện, dáng đi nhẹ nhàng thướt tha, lúc đi có vẻ như nết na. Gần đó chỉ có một lán trại nhỏ, cách trại lính không xa, Dung Oanh cử người hộ vệ canh gác, không cho ai lại gần. A Viện tùy ý cởi bỏ quần áo trước mặt Dung Oanh, để lộ tảng thịt lớn, khiến Dung Oanh hơi thẹn, vội tránh ánh mắt.
A Viện ngồi trên đá lau người, hỏi: “Nghe nói ngươi từ Trường An đến, Lạc Dương hay Trường An đẹp hơn?”
Dung Oanh quay đầu trả lời, nhìn thân hình A Viện nhỏ gầy, có vết thương mờ mờ.
“Ta chưa từng qua Lạc Dương.” Nàng nói rồi hỏi: “Thân ngươi bị thương thế nào? Có bị người đánh đập sao?”
A Viện khép môi, không đáp, quay lưng tiếp tục lau người. Dung Oanh đưa thuốc mỡ cho nàng, nàng ấy cũng nhận.
Chẳng bao lâu, A Viện đang mặc y phục, có người gọi tìm nàng, nàng ấy lên tiếng, một nữ nhân vội chạy tới, trên đường bị cành cây vướng chân, suýt ngã.
Nữ nhân đến gần, thấy Dung Oanh, liền cảnh giác nhìn, hơi trách móc hỏi A Viện: “Chạy đến đây làm sao không báo cho a tỷ một tiếng, Trương đại lang quân tìm không thấy người thì tức giận lắm.”
A Viện trong giọng nói lẫn cả tiếng khóc nức nở: “A tỷ bảo hắn lần sau đừng đến nữa, ta giờ rất đau khổ, mấy tên yếu sinh lý này đúng là cẩu tạp chủng...”
A Viện chửi vài loại lời mà Dung Oanh chưa từng nghe, sau đó nữ nhân cũng chửi vài câu tục tĩu, khiến Dung Oanh đỏ mặt. Hai người không kiêng dè, trước mặt nàng mà oán trách mấy thằng nam quân hôi thối trong quân.
Dù miễn cưỡng, A Viện mặc xong y phục, chuẩn bị đi theo a tỷ. Đi được hai bước, quay lại nói với Dung Oanh lời cảm tạ.
Dung Oanh chạy theo nói: “Ta làm rách y phục, ngươi giúp ta vá lại được không?”
Các nàng biết Dung Oanh được Lưu Tấn che chở, nếu nàng muốn, không ai dám bất kính. A Viện mắt sáng lên, nhìn a tỷ dò ý, a tỷ gật đầu: “Đi thôi, nghỉ ngơi tốt một chút.”
Hộ vệ thấy Dung Oanh dẫn theo nữ doanh kỹ, nhíu mày: “Nương tử thân phận như vậy, vẫn nên cách xa các nàng chút cho phải.”
“Không sao.”
A Viện liếc hộ vệ, theo Dung Oanh lên xe ngựa.
Trong xe trải thảm mềm mại, có trà nước, quả khô, thậm chí treo túi thơm bạc thêu hoa văn chim. A Viện bỗng cẩn trọng, sợ làm hỏng gì sẽ bị trách, nhưng đợi lâu vẫn không thấy Dung Oanh lấy kim chỉ vá y phục.
“Nương tử, quần áo của người đâu?”
Dung Oanh rót trà đưa nàng, nói: “Không cần vá, ngủ một giấc ở đây, mai hẵng trở về.”
A Viện hiểu ý, có lẽ biết tối nay nàng ấy không muốn hầu hạ ai, cố tình tìm cớ gọi nàng ấy lại.
“Nương tử người lớn xinh đẹp, lại nhân hậu. Ban ngày các nàng đều nói nàng từ Trường An tới, chắc sẽ học sách vở, gặp chuyện lớn đời hiền thục.”
Lời A Viện nói nửa thật nửa giả, thực chất lúc các nàng nhắc đến Dung Oanh, trong suy đoán đều mang theo vài phần ghen tị lẫn kính sợ. Đối với người cao cao tại thượng như thế, tự nhiên sẽ muốn tìm cách moi ra chút sai sót, nếu không trong lòng cứ thấy bức bối khó chịu.
Dung Oanh cười hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“A, quên mất, chắc 15 hay 16.” A Viện thấy Dung Oanh hiền lành, liền thoải mái kể thân thế.
Dung Oanh cố gắng nghe từ giọng nói mang âm hưởng quê nhà của A Viện mới biết được nàng ấy là doanh kỹ nhỏ tuổi nhất trong đám, bị bán từ một kỹ viện hạ đẳng nhất vào quân doanh, chỉ mong dành dụm đủ tiền rồi chuộc thân rời đi. Ngoài nàng ấy ra còn ba người khác cùng xuất thân như thế, còn lại thì đều là con nhà khá giả, chỉ vì trượng phu hoặc con trai phạm tội, bị lưu đày sung quân, các nàng cũng theo đó mà bị sung quân làm quân kỹ.
Đêm đó, A Viện ngủ say tựa vào một góc trong xe ngựa, Dung Oanh lặng lẽ phủ thêm một tấm chăn mỏng lên người nàng ấy, rồi vén rèm lên nhìn vào màn đêm dày đặc, lại không thể kiềm lòng nhớ đến Lương Hiết.
Nhiều ngày qua đều là như vậy. Nàng buộc phải tìm việc gì đó để làm, bằng không chỉ cần nhàn rỗi, trong đầu liền tràn đầy bóng dáng Lương Hiết và Linh Xuân. Nàng thường cảm thấy nghẹt thở, giống như tam ca là hy vọng duy nhất của nàng. Chỉ khi không ngừng tự nói với bản thân rằng, đến được bên tam ca thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, nàng mới miễn cưỡng gượng dậy được, không để mình chìm đắm mãi trong bi thương.
Từ ngày giúp đỡ A Viện, mấy doanh kỹ trong tổng hội cũng cố tình thân cận Dung Oanh, thỉnh thoảng tìm nàng nói vài lời dịu dàng.
Dung Oanh nhớ lại trước kia Văn Nhân Loan từng nói nàng tính tình quá ôn nhu, gặp chuyện không biết giải quyết, chỉ biết tránh né trốn tránh; đối mặt với chuyện xấu đều giấu kín trong lòng, có điều gì không vui cũng dằn xuống tận đáy lòng, tự giận tự an ủi. Trước còn có Linh Xuân khuyên bảo, giờ chỉ còn mình nàng lẻ loi.
Mấy doanh kỹ xem Dung Oanh như người ngốc tốt bụng, nhiều lần mượn đồ của nàng, còn mượn ngọc trâm rồi nói đã đánh mất. Dung Oanh tính mềm yếu, không muốn so đo hơn thua, A Viện không vui, lặng lẽ lén mang ngọc trâm trả lại cho nàng.
Dung Oanh vốn đã cấp đủ tiền chuộc thân cho A Viện, lại thấy nàng ấy trong doanh trung sống thành thói quen, muốn kiếm thêm chút bạc cũng là tốt, vẫn thường khích lệ mấy tướng sĩ trong quân giúp đỡ.
Lưu Tấn dần biết chuyện đám người doanh kỹ chiếm tiện nghi của Dung Oanh, hỏi nàng có muốn cho họ rời đi hay không, bị nàng thẳng thừng từ chối.
Y hơi nghẹn ngào hỏi: “Ngươi là công chúa, sao bị mấy thứ hạ tiện kỹ nữ quấy rầy cũng không tức giận?”
Dung Oanh nhàn nhạt đáp: “Nam nhân coi doanh kỹ như vật dụng, sao còn nói họ hạ tiện? Ta với các nàng không so đo, thật sự không có gì quan trọng.”
“Các nàng phần lớn không biết chữ, chỉ vì sinh tồn mà làm kỹ nữ, trong quân không bị ngược đãi thì may rồi, làm sao có thể đòi hỏi lễ nghĩa liêm sỉ như người thường? Bản thân đáng thương, ta không muốn làm khó các nàng.”
Lưu Tấn nghe vậy bỗng xấu hổ, gượng cười nói: “Ta chưa từng liên quan đến quân kỹ.”
“Ân, đáng khen.” Dung Oanh cười, y đỏ mặt vội chạy đi xa.
Đến Tấn Châu, trên đường gặp vài lần lưu phỉ, trời càng lạnh, tướng sĩ săn thú về, chia da lông làm quần áo cho doanh kỹ. Dung Oanh cùng các nàng ngồi thành vòng, kể chuyện xưa cho nghe, có lúc các nàng nói vài câu th* t*c khiến mặt nàng đỏ bừng.
Trước đó, những người thường theo hầu bên cạnh Dung Oanh đều tận tâm tận lực, có người dùng lông thỏ được ban thưởng để may cho nàng một chiếc cổ áo, những người khác thì tranh nhau giúp nàng giặt quần áo, hái hạt dẻ nhét đầy vào xe ngựa. Các nàng từng chịu ân huệ của Dung Oanh, giờ cũng dùng cách của riêng mình để hồi đáp.
Sắp đến Tấn Châu, dọc đường lưu phỉ cùng dân chạy nạn xuất hiện ngày càng nhiều, đi vài bước liền có thể thấy xác chết phân huỷ, xương trắng phơi đầy đất. Có hai nữ doanh kỹ chưa kịp đến nơi thì đã nhiễm bệnh hiểm nghèo mà chết. Chỉ có Dung Oanh là người duy nhất nhớ tên các nàng, tự mình viết bia mộ cho họ, để các nàng không đến nỗi chết mà không tên không tuổi.
Trước khi tiến vào Tấn Châu, Lưu Tấn từng chính diện giao chiến với quân Yến, đích thân lãnh binh đánh một trận. May thay Tấn Châu khi ấy do Dung Khác thủ giữ, tạm thời giữ được thế thượng phong, còn đám quân Yến bị y chặn lại chính là tàn binh bại tướng đang bỏ trốn. Lưu Tấn bắt được bọn chúng, một trận chém giết liền thu được toàn thắng.
Dung Oanh tận mắt chứng kiến cảnh Lưu Tấn dẫn người dọn sạch chiến trường, chỉ thấy khắp mặt đất toàn là tay chân đứt lìa, máu thịt be bét, ruột gan vương vãi khắp nơi, khiến nàng buồn nôn dữ dội. Không bao lâu, quân trấn thủ Tấn Châu ra đón bọn họ vào thành, Dung Oanh thò đầu ra khỏi xe ngựa, vừa ngó nghiêng bốn phía thì nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên nàng ở đằng xa.
“A Oanh!” Dung Khác vừa trông thấy nàng liền lập tức xuống ngựa, vội vã chạy tới, suýt nữa bị xác chết dưới chân vướng ngã.
Dung Oanh từ trong xe nhảy xuống, trong mắt ngấn lệ long lanh. Nàng vén váy, bước nhanh về phía trước. Dung Khác định dang tay ôm nàng, nhưng chợt nhớ trên tay toàn máu, bèn rút về, dùng vạt áo lau sạch rồi mới lần nữa dang tay, ôm nàng xoay một vòng.
Người từng xông pha chiến trường, thân mang đầy vết sẹo như y, nay lại vì ôm được Dung Oanh mà đôi mắt đỏ hoe.
“Sao muội lại chạy xa đến tận đây?” Trong lời nói mang chút trách móc, song sắc mặt y lại không giấu nổi niềm vui mừng.
Dung Oanh ôm cánh tay Dung Khác, ngực từng cơn co thắt. “Tam ca…”
Nàng mới nói được hai chữ đã nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Dung Khác vội lau nước mắt cho nàng, dịu giọng an ủi: “Được rồi, sau này sẽ không để muội chịu khổ nữa. Chờ ta đại phá quân Yến, trở về Trường An, sẽ đích thân chém đầu Văn Nhân Loan để muội hả giận.”