Tấn Châu mùa đông còn lạnh hơn cả Trường An. Vất vả lắm mới đánh bại quân Yến, đối phương thương tổn nguyên khí, nhất thời không dám ra quân công thành. Dung Khác rảnh rỗi, bèn dẫn theo vài người bạn lên núi săn thú, xem như thư giãn tiêu khiển. Dung Oanh cũng theo đi. Nàng nhỏ nhắn, khoác trên mình chiếc áo lông dày ấm, búi tóc cao cao như hai tai thỏ, chỉ dùng một vòng lông thỏ cùng sợi dây đỏ đơn giản cột lại, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Dung Khác mang nàng đi khắp nơi, hễ gặp người liền hỏi: “A Oanh nhà ta có xinh không?”, khiến Dung Oanh xấu hổ đến mức không dám ló mặt ra ngoài, y thấy thế mới chịu thu lại mấy trò chọc ghẹo.
Về việc doanh kỹ, trong quân không thiếu kẻ oán than đầy bụng. Nhưng Dung Khác ở biên cương bao năm, vốn đã có chút sát khí, lập tức túm vài tên nhiều lời ra dạy dỗ. Sau đó còn lệnh cho quân y thuật sĩ giảng giải tác hại của phiêu kỹ, lời lẽ tuy có phần cường điệu nhưng vừa mềm vừa cứng, rốt cuộc cũng khiến bọn họ tạm thời yên phận.
Doanh kỹ biết là Dung Oanh đứng sau giúp đỡ, có người còn tự mình đến tạ ơn nàng và Dung Khác. Lều thuốc bên quân y lập tức chen chúc đầy nữ nhân tranh nhau đến giúp, việc nặng việc bẩn đều giành làm, dẫu có mệt mỏi vì lên núi hái thuốc cũng còn hơn nằm chết dí trong trướng, không bị xem như món đồ để mua vui.
Dung Oanh chẳng ngờ chỉ vài lời mình nói ra lại có thể giúp được nhiều người như thế, tâm tình cũng theo đó vui vẻ hơn, mấy ngày liền đều nở nụ cười, Dung Khác thấy vậy rủ nàng đi săn, nàng lập tức đồng ý không chút do dự.
Hôm ấy lên núi, người đi săn không ít, chỉ tiếc vì chiến loạn nên cả thú hoang cũng không dám xuất hiện lung tung. Chạy mấy ngọn núi, thu hoạch chẳng được bao nhiêu, ngựa chưa mệt mà người đã rã rời. Dung Oanh cảm thấy xương cốt đều sắp rụng rời, ngày thường nàng còn có thể cưỡi ngựa bắn cung trúng đích, giờ đây thấy thỏ rừng, còn chưa kịp kéo cung, nó đã lủi mất dạng.
Dung Khác sủng muội đến tận xương, thấy con thỏ nhỏ kia chạy mất, liền cười:
“Thỏ con dám chạy trốn trước ánh mắt của A Oanh nhà ta, xem ta không bắt nó về nướng ăn!”
Nói xong liền giục ngựa đuổi theo. Các tướng sĩ khác cũng chẳng chịu kém, ai nấy đều muốn biểu hiện trước mặt mỹ nhân, tranh nhau dâng lên những con mồi tốt nhất cho Dung Oanh.
Trời sẩm tối, Dung Oanh vẫn tay trắng, trong khi mọi người mang nào là gà rừng, chim trĩ, thỏ rừng, hoẵng nhỏ trở về. Mọi người vây quanh đống lửa, nướng thịt chia nhau ăn.
Dung Oanh ngồi bên lửa nghe tiếng lách tách vang lên, ánh lửa lúc sáng lúc tối rọi lên khuôn mặt nàng. Chung quanh là đủ loại giọng quê quán hỗn loạn, có kẻ uống rượu cao hứng mà ca vang, cũng có người vì nhớ nhà mà ôm bạn khóc ròng. Nhắc tới cố hương, không thể không nói Trường An với Lạc Dương, ai ai cũng phẫn nộ nhắc đến Văn Nhân Loan cùng Triệu Miễn, rồi cười nhạo ngày đại hôn của Văn Nhân Loan bị đào hôn.
Dung Oanh nghe vậy, chỉ cúi đầu lặng lẽ không nói.
Rượu trong quân vốn là loại đục, sao sánh được với rượu tinh trong cung, nhưng Dung Khác đã quen rồi, uống ừng ực chẳng kén chọn. Thấy Dung Oanh ôm con thỏ nhỏ ngẩn người, y cười trêu:
“Thỏ con kia không phải đã nhận muội làm chủ rồi đó chứ? Muội chẳng lẽ không nỡ ăn?”
Dung Oanh chớp chớp mắt:
“Nó còn nhỏ quá, đợi nuôi cho béo, lông mọc đủ rồi sẽ làm cổ áo cho huynh.”
Dung Khác bật cười ha hả:
“Muội gạt ta! Ta sống đến từng tuổi này còn chưa thấy muội làm nữ công bao giờ!”
Dung Oanh chu môi:
“Vậy thì khỏi cần, không cho huynh nữa.”
“Ta chỉ nói đùa thôi. A Oanh mà làm gì, ta đều thích cả. Đây là lần đầu A Oanh làm nữ công, ta phải trân trọng mới được.”
Nghe vậy, Dung Oanh cúi đầu, nụ cười trên môi cũng nhạt đi mấy phần.
Thật ra, hơn một năm trước, sau khi nàng từ Hoa triều trở về, từng thêu một sợi dây buộc tóc cho Văn Nhân Loan. Nhưng chưa kịp tặng, nàng đã đem cả dây thêu lẫn tâm tư vứt vào lò than thiêu rụi.
Lửa trại bập bùng cháy, trên giá treo mồi săn nướng đến vàng ruộm, mỡ bắt đầu rỉ dầu thơm nức. Dung Oanh co người nhỏ xíu ngồi bên Dung Khác, khoác áo dày, Dung Khác đưa rượu cho nàng, bảo nàng uống vài ngụm.
Rượu đục trong quân có vị hơi chua lẫn chút ngọt, nàng chỉ chấm môi uống thử, chẳng mấy chốc lại uống nhiều đến đỏ cả mặt, đầu lắc lư như gà mổ thóc.
Dung Khác thấy vậy, liền kéo lại áo choàng trên người nàng, đoạn ôm ngang nàng lên, cẩn thận bế về doanh trướng.
Dung Oanh lúc ấy đã có chút lơ mơ, bị Dung Khác đặt vào chăn nệm vẫn còn nắm chặt vạt áo huynh trưởng không buông. Y bật cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, dịu giọng dỗ dành:
“Ngủ đi nào.”
“Tam ca… Muội nhớ Linh Xuân… nhớ Trường An…” Giọng nàng như thì thầm trong mộng, khiến mắt Dung Khác cũng khẽ rũ xuống, trầm hẳn.
“Tam ca cũng nhớ Trường An.” Y canh giữ nơi biên ải đã bốn năm, khi trở về Trường An thì mọi thứ đều đã đổi thay. Quê hương chẳng còn như xưa, thậm chí ngay cả người thân cũng chưa kịp gặp một lần, thoắt cái mà đã nhiều năm qua đi… Không biết phụ hoàng còn có thể nhận ra mình hay không.
Dung Khác đắp lại chăn cho Dung Oanh cẩn thận rồi mới rời đi. Vừa ra khỏi doanh trướng, đã bị binh lính mang quân tình chặn lại.
Sáng hôm sau, Dung Oanh tỉnh rượu, rửa mặt thay y phục chưa được bao lâu thì thân vệ của Dung Khác đã vội vã chạy đến, nói muốn đưa nàng vào trong thành, đến phủ Thái Thú lánh nạn.
Trận chiến lần này không phải nhỏ, cả Lộ Châu lẫn Tấn Châu đều bị vây ép dữ dội. Đột Quyết gần như đã dốc toàn bộ binh lực kéo đến, tất sẽ có một trận chiến đẫm máu. Dung Oanh biết nếu mình cứ ở lại doanh trại sẽ chỉ khiến Dung Khác thêm vướng bận, nên ngoan ngoãn thu dọn hành lý đi theo, trước khi đi cũng chẳng kịp gặp mặt huynh trưởng lần cuối.
Tất cả Tấn Châu giờ đều đặt kỳ vọng lên Dung Khác. Thái Thú thành phụ trách hậu cần và phòng thủ trong thành, không ai dám có một chút lơ là.
Dung Oanh dù tránh vào trong thành cũng không nhàn rỗi, những ngày ở phủ Thái Thú, nàng không ngừng luyện cưỡi ngựa và bắn cung. Cách hai ngày, nàng lại trèo lên thành lầu hỏi thăm tin tức của Dung Khác.
Chẳng bao lâu sau, Giáng Châu – nơi cách Tấn Châu không xa – bất ngờ bị bao vây. Đường chi viện của Dung Khác bị phá, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giáng Châu rơi vào tay địch. Đa phần quân Yến lúc ấy đều là Đột Quyết, đi đến đâu cướp bóc, đốt phá, giết người đến đó. Giáng Châu rất nhanh trở thành địa ngục nhân gian.
Dung Khác từng thấy cảnh tượng khi quân Đột Quyết càn quét qua một thành trì: thi thể chất đầy đường, hào nước quanh thành cũng bị máu nhuộm đỏ bốc mùi tanh tưởi. Giáng Châu cách đó không xa, nhưng y lại không thể mang quân đến cứu, bởi nếu rút binh lực khỏi Tấn Châu, chỉ e đó chính là kế “điệu hổ ly sơn”.
Sau một tháng ác chiến, Tấn Châu rốt cuộc vẫn giữ vững được phòng tuyến. Dung Oanh vội vã ra ngoài đón Dung Khác trở về. Y tóc tai rối bời, áo giáp đầy vết máu và vết chém, máu khô thẫm lại thành màu đen.
Dung Khác dang tay ôm chặt muội muội vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, giọng khản đặc:
“Không sao rồi, đừng sợ, ta vẫn ổn.”
“Giáng Châu thế nào rồi?”
Giáng Châu vốn là kho lương tiếp tế cho Tấn Châu, tấn công được nơi ấy không phải chuyện dễ. Dung Khác không hiểu quân địch đã làm cách nào để vòng qua thành và tập kích bất ngờ khiến bọn họ trở tay không kịp.
Nói đến đây, sắc mặt y bỗng trở nên kỳ lạ. “Không ngờ Giáng Châu không chỉ thủ vững mà còn đánh lui được phản quân, giết không ít địch – lần này xem như đại thắng.”
Y nhớ rất rõ lực lượng ở Giáng Châu không mạnh, có thể cầm cự được một tháng đã là kỳ tích. Giờ còn đánh lui địch quân, chẳng lẽ là y đã xem thường vị Thái Thú kia?
Sau khi cùng Dung Oanh hồi phủ Thái Thú để tạ lễ, Dung Khác tắm rửa rồi vội vã quay lại xử lý công vụ. Không bao lâu sau, binh lính dò thám từ Giáng Châu cũng trở về báo tin. Lúc đó, y đang cầm bát dùng bữa, Dung Oanh thì đọc tin từ chồng thư tín chất đống bên cạnh.
Binh lính nét mặt kinh hoảng, ấp a ấp úng chẳng nói nên lời. Dung Khác gõ đũa, bực mình:
“Mau nói, đừng để ta chán ăn.”
Binh lính lau mồ hôi, nhìn Dung Oanh xin chỉ thị, rồi cắn răng nói: “Giáng Châu đã bị Văn Nhân Loan chiếm hơn nửa tháng trước.”
Tay Dung Khác khựng lại, đũa rơi xuống đất cũng chẳng buồn nhặt. Dung Oanh mặt tái nhợt, siết chặt phong thư, hoảng hốt nhìn về phía huynh trưởng.
Y nắm lấy tay nàng, hỏi lại: “Người đánh lui quân Yến mấy hôm trước, cũng là Văn Nhân Loan?”
“Phải… là hắn.”
Dung Khác sắc mặt trầm xuống, cả người như chìm vào bóng tối nặng nề.
Tấn Châu gần Giáng Châu như vậy, Văn Nhân Loan lại đã chiếm được nơi ấy. Nếu hắn tiếp tục mở rộng thế lực chiếm thêm vài thành, chẳng phải Dung Khác sẽ bị kẹp giữa hai mặt? Một bên là quân Yến, một bên chính là hắn!
Hy vọng duy nhất là… Văn Nhân Loan vẫn còn chút lương tâm, sẽ không nhân lúc loạn lạc mà giở trò hèn hạ.
Dung Khác bực bội, bát cơm cũng không nuốt nổi, khoát tay: “Thôi, ngươi lui xuống đi.”
Tên lính do dự: “Thuộc hạ… còn có lời chưa nói.”
“Nói mau.”
“Người của hạ quân bị Văn Nhân Loan bắt, hắn có lời muốn nhắn lại cho công chúa.”
Dung Khác lập tức nổi giận, trừng mắt: “Thật là vô sỉ! Dám dây dưa muội ta mãi không buông! Trên đời hết nữ nhân rồi chắc? Mặt ngoài đạo mạo, thực chất là cầm thú!”
Binh lính run rẩy, không biết nên nói tiếp hay không, cầu cứu nhìn Dung Oanh.
Nàng vỗ nhẹ tay Dung Khác, dịu giọng nói: “Không sao đâu tam ca, chỉ cần muội ở bên huynh là được. Hắn không làm gì được muội đâu. Huống hồ sau lưng còn có Lộ Châu, còn có Lý tướng quân.”
Nàng nhìn tên lính, nhẹ nhàng bảo: “Ngươi cứ nói tiếp đi.”
“…Văn Nhân Loan nói ‘Ba tháng không gặp, nhớ nàng như phát điên’, hỏi công chúa có từng… nhớ hắn không.”
Dung Oanh mặt trắng bệch, thẹn quá hoá giận, nén giận bảo: “Không sao. Việc này đừng để truyền ra ngoài. Ngươi lui xuống đi.”
Chờ binh lính đi khỏi, Dung Oanh và Dung Khác cứ thế ngồi đối diện thật lâu, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, nàng nhắc: “Tam ca, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Dung Khác “ừm” một tiếng, cúi xuống nhặt đũa, lau qua rồi lặng lẽ ăn mấy miếng cơm. Vốn là ăn rất ngon miệng, giờ lại thấy nhạt như nước lã.
Ăn được một lúc, y không nhịn được nữa: “Ta đưa muội đến Lộ Châu lánh nạn vài ngày, chờ tình hình ổn định rồi quay lại.”
Dung Oanh lắc đầu: “Đó cũng chẳng phải cách lâu dài. Văn Nhân Loan chắc chắn sẽ còn dây dưa với huynh lâu, chẳng lẽ muội cứ phải trốn mãi sao? Huống chi, nếu huynh nghĩ được thì hắn cũng có thể nghĩ được. Nếu hắn phái người giữa đường chặn giết thì chẳng phải đúng ý hắn rồi sao? Muội cứ ở Tấn Châu, không đi đâu cả.”
Dung Khác thở dài: “Ta chỉ lo… nếu hắn liên thủ với quân Yến đánh thành, muội lại rơi vào tay hắn thì làm sao?”
“Không đâu,” Dung Oanh đáp dứt khoát.
Y nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Văn Nhân Loan là kẻ vô sỉ như vậy, sao muội lại tin hắn?”
“Yến vương có thể phản Đại Chu, nhưng hắn thì không. Hắn… vẫn là hoàng tử Đại Chu.”
Ngoài cửa sổ, gió lạnh đầu đông rít qua hàng cây khô khiến lá vang lên xào xạc như tiếng khóc thầm. Dung Oanh siết chặt áo choàng, thu ánh mắt lại, nhìn về phía Dung Khác, khẽ nói:
“Muội sẽ ở lại Tấn Châu cùng tam ca. Dù sống hay chết, cũng tuyệt đối không rời đi nữa.”