Sau một phen lăn lộn, trên người Văn Nhân Loan quả nhiên lại tăng thêm vài vết thương.
Bạch Giản Ninh bị động tĩnh của hai người làm kinh động, biết hắn té ngã rồi còn chạy loạn, liền trách mắng đôi câu. Dung Oanh giống như học sinh phạm lỗi, cúi đầu im lặng nghe răn dạy. Đợi đến khi Bạch Giản Ninh rời đi, nàng mới một lần nữa thay thuốc cho Văn Nhân Loan.
Người vừa nãy còn gắng gượng xuống giường đuổi theo nàng, lúc này đã yếu ớt đến mức ngay cả cánh tay cũng chẳng nhấc nổi, phải nhờ nàng giúp c** q**n áo.
Dung Oanh chẳng còn lòng dạ nào để tính toán nữa, đại khái là thấy bộ dạng hắn lúc này thật sự quá thê thảm, nên hắn nói gì nàng cũng ngoan ngoãn làm theo. Trên người Văn Nhân Loan đầy những mảng xanh tím, ngay cả khuôn mặt vốn tuấn tú cũng chi chít vết trầy xước.
"Rốt cuộc là làm sao mà bị thương thành ra thế này?" Lúc bôi thuốc, nàng thật sự nhịn không được mà hỏi.
"Nhảy từ vách núi xuống."
Hắn thản nhiên nói ra câu ấy, khiến Dung Oanh bỗng trợn tròn mắt, giọng cũng theo đó mà vút cao: "Nhảy xuống huyền nhai? Ngươi muốn tìm chết à?"
Thấy bộ dạng vừa kinh hãi vừa tức giận của nàng, sắc mặt vẫn luôn u ám của hắn ngược lại dịu đi không ít. "Không dám đánh cược một phen, thì mới là con đường chết thực sự."
Dung Oanh nghe xong, trong lòng không khỏi dâng lên một trận áy náy. Nếu khi ấy Văn Nhân Loan có chút sai sót, giờ này e rằng đã mất mạng. Khi nàng lựa chọn cứu Lương Hiết, gần như chẳng hề do dự, đơn giản là bởi vì nàng không tin Văn Nhân Loan sẽ thật sự vì nàng mà mạo hiểm tính mạng.
"Nhưng vì sao chứ?" Nàng vẫn không hiểu. "Ta cho rằng ngươi sẽ không dễ bị lừa như vậy, huống hồ chỉ là một trò gạt vụng về. Nếu thật giả khó phân, vì sao ngươi lại phải đi?"
Văn Nhân Loan liếc nàng một cái, giọng nhạt: "Bởi vì là nàng."
Dung Oanh sững người, sau đó mới hiểu ra hàm ý trong lời hắn.
Sở dĩ hắn mắc bẫy trong cái bẫy đơn giản ấy, chẳng qua vì không dám đem sự an nguy của nàng ra đánh cược. Dù chỉ là một phần khả năng, hắn cũng nhất định sẽ liều.
Văn Nhân Loan dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, bèn nói: "Là nàng không tin ta nguyện ý vì nàng mà mạo hiểm, hay là nàng cho rằng Lương Hiết quan trọng hơn ta?"
Dung Oanh nhất thời không đáp được, hắn liền cười, nụ cười mang vài phần chua chát: "Cả hai đều có, đúng không?"
Câu hỏi của Văn Nhân Loan khiến nàng nghẹn lời, bởi vì hắn nói không sai. Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan ấy, nàng chỉ có thể lựa chọn bỏ lại một người. Không chỉ bởi vì áy náy với Lương Hiết, mà còn vì nàng không tin Văn Nhân Loan có thể yêu nàng đến mức ấy.
"Lần này là ta có lỗi với ngươi." Dung Oanh biết mình đuối lý, đành phải cúi đầu khẽ khàng nói lời xin lỗi.
Văn Nhân Loan cũng không nhân cơ hội dằn vặt nàng, chỉ lẳng lặng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Dung Oanh bôi thuốc cho hắn rất nhẹ tay, nhưng vẫn không thể tránh khỏi làm hắn đau. Khi bôi thuốc lên chỗ thịt nát máu me, nàng gần như nín thở tập trung, còn Văn Nhân Loan thì đau đến mức sắc mặt tái nhợt, chỉ cau mày, không nói một lời.
Một lúc sau, thấy hắn đã ngủ, nàng định đứng dậy đi rửa mặt rồi trở về ngủ, ai ngờ vừa mới động đậy đã bị kéo tay áo lại. Văn Nhân Loan không biết từ khi nào đã mở mắt, đang cắn chặt môi, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm nàng.
"Ta vừa mới bôi thuốc cho ngươi, đừng có động đậy."
"Muốn đi đâu?"
"Ta đi rửa mặt, rồi quay lại ngủ."
"Không đi?"
"Không đi."
Nhận được câu trả lời chắc nịch, Văn Nhân Loan mới chậm rãi buông tay, lại nằm xuống giường.
Đêm hôm đó, Dung Oanh đặc biệt cẩn thận, sợ đụng vào vết thương của hắn nên cố tình giữ khoảng cách. Vậy mà sáng hôm sau tỉnh dậy, không hiểu sao lại nằm tựa sát vào người hắn. May mà Văn Nhân Loan không có phản ứng gì bất thường, nàng mới dám rón rén bò dậy.
Ba ngày tiếp theo cũng như vậy. Ban đầu ngủ thì rõ ràng giữ khoảng cách, nhưng hễ sáng dậy là lại dính sát lấy nhau, tóc tai còn bị hắn đè lên mấy lần. Mỗi khi nàng tỉnh lại, Văn Nhân Loan đều phát hiện đầu tiên, còn cố ý dùng giọng khàn nhẹ hỏi nàng định đi đâu.
Hiển nhiên là cố tình trêu nàng rồi.
Dung Oanh ở lại Thanh Phong Quan suốt năm ngày, hoàn toàn không biết gì về biến động bên ngoài. Cũng không tiện rời khỏi tầm mắt Văn Nhân Loan, sợ hắn lại nổi điên bất ngờ. Ngoài việc không cho nàng rời đi, Văn Nhân Loan cũng chẳng có gì đối xử tệ với nàng. Hắn thường lấy sách ra để nàng đọc cho hắn nghe, thỉnh thoảng còn kiên nhẫn giải thích những điều nàng không hiểu, hai người cứ vậy sống yên ổn trong mấy ngày ngắn ngủi giữa núi non yên bình.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nàng vẫn chưa từng hỏi hắn chuyện liên quan đến Phong Từ.
Hôm đó Hứa Tam Điệp tới Thanh Phong Quan, đúng là để bàn chuyện với Văn Nhân Loan. Mà đi sau y... lại là Lương Hiết.
Dung Oanh cực kỳ kinh ngạc khi thấy người này ở đây. Cũng may Văn Nhân Loan không biết Lương Hiết đi cùng, nàng liền kiếm cớ đi đến trà thất của Bạch Giản Ninh gặp riêng.
Thương tích của Lương Hiết vẫn chưa lành, trên mặt còn những vết bầm tím rõ rệt, nhưng chút dấu vết ấy lại không hề làm giảm vẻ nghiêm trang chính trực của đối phương.
"Trưởng tỷ của tại hạ mấy ngày nay rất nhớ công chúa, nhớ ra sinh nhật công chúa sắp tới, nên nhờ ta thay mặt mang ít điểm tâm đến."
"Chỉ là một hộp điểm tâm thôi mà, còn làm phiền ngươi đi xa thế, thay ta cảm ơn Lương nương tử, ta rất thích tấm lòng ấy." Nếu không được hắn nhắc nhở, nàng gần như đã quên sinh nhật của mình.
Đang nghĩ như vậy, nàng định mở miệng thì lại nghe Lương Hiết nói tiếp: "Là tại hạ tự tiện tới gặp công chúa."
Nàng ngẩn ra, không hiểu: "Cái gì cơ?"
"Là ta muốn gặp công chúa, không liên quan đến a tỷ." Lời nói đơn giản, nhưng với y lại như đang trình tấu một bản sớ.
"Cứ nói, đừng ngại." Tuy không hiểu dụng ý, nhưng nàng vẫn để y nói tiếp.
Giọng điệu nghiêm túc như lúc y còn ở Hình Bộ, Lương Hiết nhìn nàng, hỏi: "Hiện giờ công chúa đang ở trong tình thế thân bất do kỷ đúng không?"
"Mỗi người đều vậy thôi, ta cũng chẳng ngoại lệ."
"Nếu có con đường khác thì sao?" Lương Hiết vừa dứt lời, ánh mắt liền nhìn thẳng nàng, trong đó như cháy lên ngọn lửa rực rỡ, muốn soi tỏ những điều nàng che giấu trong lòng.
Dung Oanh ngước mắt nhìn đối phương, giọng cũng khẽ hạ xuống: "Ngươi có ý gì?"
Lưng Lương Hiết thẳng tắp, ngón tay siết chặt: "Lạc Dương đại loạn, binh mã Đại Chu thế công mãnh liệt. Văn Nhân Loan đắc tội Yến Vương, lại là cô nhi của tiền thái tử, trận chiến này tất sẽ thất bại."
Ánh mắt Dung Oanh nhìn vào y, liền lập tức hiểu rõ ẩn ý. Nếu đã có thể chọn lúc này đến gặp nàng, Lương Hiết không chỉ đơn thuần khuyên nhủ vài câu, mà là muốn dẫn nàng rời đi cùng.
Chỉ cần nàng đi, sẽ có thể sống cuộc sống mà mình mong muốn. Lương Hiết là người chính trực, trước đây nàng đã ngưỡng mộ y như một quân tử. Lương nương tử thì nhân hậu, luôn chăm sóc nàng tận tình. Chỉ cần nàng gật đầu, liền có thể thoát khỏi tất cả rối ren hiện tại. Nếu sau này bại trận, nàng cũng không đến mức bị lôi ra xét tội.
Chỉ trong khoảnh khắc, trăm mối suy nghĩ đan xen. Dường như mọi ý niệm đều thúc đẩy nàng đồng ý, thừa dịp Văn Nhân Loan đang bị thương, không đủ sức xoay chuyển tình thế, cùng Lương Hiết rời khỏi nơi này.
Dung Oanh ngồi bất động hồi lâu, nhưng vẫn không thể thốt ra nổi một chữ "Được".
Lương Hiết thấy nàng im lặng, đã hiểu được đáp án.
"Công chúa đã đưa ra lựa chọn."
Dung Oanh khẽ thở dài, đứng dậy nói: "Lương Hiết, cảm ơn ngươi vì tất cả."
Lương Hiết cúi người hành lễ, vẫn như những ngày còn trong cung, lễ nghi chu toàn. Cuối cùng chỉ nhìn nàng thật sâu một cái, rồi quay lưng rời đi.
Dung Oanh ngồi trong trà thất rất lâu, mãi đến khi thấy bã trà tan ra, nàng mới uống hết chén trà còn lại.
Vào đúng ngày sinh nhật của Dung Oanh, Lương Hiết rời khỏi Lạc Dương. Lúc này, thành Lạc Dương đã hỗn loạn khắp nơi, có tin đồn Văn Nhân Loan bị thích khách gi.ết ch.ết, không ít kẻ âm mưu phản loạn cũng bắt đầu rục rịch.
Thương tích của Văn Nhân Loan dần hồi phục, trên tay để lại một vết sẹo dữ tợn xấu xí, những vết thương khác cũng đang chậm rãi lành lại. Chỉ là đi lại hay cầm nắm đồ vật vẫn còn chậm chạp. Nếu cần viết thư, thường sẽ gọi Phong Thiện đến viết thay. Còn Phong Từ, sau khi bị điều tra thì chẳng rõ đã đi đâu.
Dung Oanh đứng ngẩn người trước hai gốc hạnh ngoài Thanh Phong Quan, hoa hạnh nở rộ, trắng như tuyết, cánh hoa rơi khắp mặt đất. Nàng nhìn bậc thang xuống núi hồi lâu, rốt cuộc vẫn không bước ra nổi một bước. Bạch Giản Ninh đứng ở cửa gọi nàng một tiếng, rất nhanh nàng liền quay trở về.
Văn Nhân Loan đang căn dặn thuộc hạ một số việc trong sân, vừa thấy nàng trở lại thì vẫy tay gọi.
Thời gian gần đây, hắn dường như thu lại vẻ thô bạo trước kia, quay trở lại làm vị đế sư ôn nhu khi ở chùa Lung Sơn năm nào. Hắn cũng không còn như trước đây, từng bước ép sát nàng.
Dung Oanh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Hôm nay ta muốn xuống núi một chuyến, sẽ trở về trước khi trời tối."
Văn Nhân Loan thoáng cười, rồi như không có chuyện gì nói: "Đi đi, trên đường cẩn thận một chút."
Hắn thậm chí không hỏi nàng đi đâu, dịu dàng đến mức khác thường.
Dung Oanh cứ tưởng hắn là vì lương tâm cắn rứt nên mới dịu dàng như vậy. Nghĩ vậy, nàng vẫn cố gắng bù lại một câu: "Ngươi muốn gì, ta mang về cho."
"Không cần để tâm đến ta." Giọng hắn vẫn bình thản. Sau đó liếc nhìn đám thủ hạ, họ lập tức lui đi.
"Dung Oanh." Văn Nhân Loan hơi ngửa đầu, dưới ánh nắng rực rỡ, đôi mắt hắn ánh lên tia lưu luyến dịu dàng.
Dung Oanh lập tức hiểu ý, cúi đầu hôn hắn. Văn Nhân Loan cũng không né tránh, ngược lại còn chủ động kéo dài nụ hôn ấy.
Trước khi nàng đi, hắn lặp lại một câu:
"Trở về trước khi trời tối."