Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 78

Thành Lạc Dương hiện tại không rõ đã rơi vào tay ai làm chủ, Dung Oanh không dám tùy tiện quay về phủ tổng binh lấy đồ, may mà trong phủ vẫn còn thị nữ thân quen với nàng, đã âm thầm giữ lại đồ đạc, lén mang ra ngoài trả lại.

Sau đó, nhân lúc trời hãy còn sớm, Dung Oanh đích thân tiễn Lương Hiết cùng Lương nương tử rời đi.

Lương Hiết rời khỏi Lạc Dương là để quay về Trường An. Hiện tại Trường An tạm thời không còn Văn Nhân Loan can thiệp, y vẫn mong được trở lại Hình Bộ để tiếp tục theo đuổi lý tưởng. Chỉ là lúc này Đồng Quan cũng đang hỗn loạn, y định dẫn theo Lương nương tử đi đường vòng, tránh đám thổ phỉ cùng loạn quân dọc đường.

Lương nương tử hết sức lưu luyến Dung Oanh, nắm chặt tay nàng, dặn dò đủ điều. Còn Lương Hiết thì vẫn như trước, trầm lặng kín đáo đứng bên nghe hai người chuyện trò, mãi đến lúc sắp đi, y mới đột ngột hỏi:

"Nếu như sớm biết hắn sống chết khó lường, nàng còn chọn ta không?"

Dung Oanh gần như không cần suy nghĩ đã đáp: "Ta vẫn sẽ chọn hắn."

Lương Hiết nghe được câu trả lời, như thể trút được gánh nặng trong lòng, mỉm cười nhìn nàng: "Thế thì ta yên tâm rồi."

"Ngày sau còn gặp lại."

"Bảo trọng."

Dõi mắt theo bóng Lương Hiết và Lương nương tử rời đi, Dung Oanh chuẩn bị quay về Thanh Phong Quan. Nào ngờ trong thành đang truy bắt loạn đảng, cả con phố bị phong tỏa, nàng buộc phải đi đường vòng, vốn nên trở về khi trời còn sáng, lại bị kéo dài tới tận hoàng hôn.

Khi nàng trèo qua từng bậc đá xanh để trở lại Thanh Phong Quan, ánh chiều đỏ đậm đã bị màn đêm dày đặc nuốt trọn. Trước cửa lớn treo hai chiếc lồng đèn, ánh sáng lờ mờ soi xuống mặt đất, lặng lẽ hiện ra một bóng người, vẫn đứng yên bất động như tượng đá.

Xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng cũng không nghe rõ, trong bóng tối chỉ có một mình hắn đứng đó, giữa vườn hoa mộc trông càng thêm cô quạnh hiu hắt.

"Văn Nhân Loan?" Nàng gọi khẽ một tiếng, cuối cùng cũng phá vỡ được khung cảnh tĩnh lặng ấy.

"Tượng đá" kia ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nàng, không nói một lời.

Dung Oanh bước lại gần: "Trên đường có chút việc nên bị chậm, trở về hơi..."

"Nàng không đi." Lông mi hắn khẽ run, đôi mắt đen như mực dường như giấu đầy sóng dữ, điên cuồng bị dồn nén trong yên lặng.

Nói xong, hắn bước thẳng về phía nàng.

Chân Văn Nhân Loan vẫn chưa lành, đi lại còn cà nhắc, nhưng hắn vốn cố chấp, lúc nào cũng gồng mình giữ dáng vẻ cứng cỏi, không chịu để lộ sự chật vật của bản thân. Mà lúc này, hắn chẳng buồn giữ thể diện nữa, từng bước khập khiễng tiến đến.

Hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng, như thể chỉ cần buông tay thì nàng sẽ biến mất, siết đến mức khiến nàng nghẹt thở. Dung Oanh đành phải vỗ vỗ lên vai hắn, cố nói: "Ta không lừa ngươi đâu, thật sự là bị kẹt chút việc..."

Văn Nhân Loan từ lúc Dung Oanh xuống núi đã đứng đây chờ.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được thời gian có thể dài đến như vậy. Vài canh giờ ngắn ngủi, lại như thể trải qua mấy lần xuân thu. Khi sắc hồng cam hòa vào tím sẫm rồi bị màn đêm nuốt trọn, hắn dường như cũng bị bóng tối ấy kéo vào vực sâu lạnh giá không đáy.

Trên đường, chắc là Bạch Giản Ninh cũng từng khuyên hắn vài câu, nói gì thì hắn cũng chẳng nhớ nổi, chỉ biết là mình vẫn cứ đứng đó, cố chấp mà vụng về đợi Dung Oanh trở về.

Lương Hiết vẫn là Lương Hiết, còn Dung Oanh thì đã sớm đưa ra lựa chọn. Nhưng hắn lại không chịu tin.

Lúc nghe tiếng nàng gọi, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ, đứng yên tại chỗ không dám động, chỉ lặng lẽ chờ bản thân tỉnh lại. Mãi cho đến khi Dung Oanh bước đến gần, nói cho hắn biết mọi thứ trước mắt đều là thật.

"Ta đợi nàng lâu lắm rồi." Văn Nhân Loan ôm chặt lấy nàng, giọng run run đến mức gần như không nghe rõ.

Dung Oanh bị siết chặt, cảm nhận rõ hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn, cũng không biết hắn đã đứng chờ bao lâu. Lúc này đây, trong màn đêm vắng lặng, Văn Nhân Loan dường như là một người hoàn toàn khác so với hắn lúc giữa trưa còn trấn tĩnh ôn hòa.

Hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng một cái vừa lạnh lẽo vừa vội vã, như thể mang theo nỗi bất an đang cố xác nhận điều gì đó.

"Nàng thật sự không đi nữa, đúng không...?"

"Không đi…" Dung Oanh chậm rãi đáp lời, nhưng chỉ vừa dứt câu, hắn đã hôn nàng càng lúc càng dữ dội. Giờ khắc này, hắn như thể đang đứng trên một mặt băng mỏng, chỉ cần nàng nói ra một chữ "không", lớp băng kia sẽ vỡ tan, còn hắn thì chìm sâu không lối thoát.

Văn Nhân Loan rõ ràng là đã đoán ra điều gì. Hắn cho rằng hôm nay nàng xuống núi là để rời đi cùng Lương Hiết.

Dung Oanh vịn lấy vai hắn, thấp giọng hỏi: "Nếu ngươi bất an như vậy, tại sao lại để ta xuống núi?"

"Ta không muốn ép nàng nữa."

Từ miệng hắn thốt ra câu này, Dung Oanh thực sự không quen, chỉ lặng lẽ nhìn hắn đầy ngờ vực.

Văn Nhân Loan khẽ nhếch môi cười như không cười: "Sao vậy?"
"Nghe chẳng giống ngươi chút nào."

Hắn cười nhẹ không đáp, chỉ tiếp tục hôn lên khóe môi và khuôn mặt nàng.

Dung Oanh thay y phục xong, đang định lấy đồ trong bọc ra, thì Văn Nhân Loan bỗng từ phía sau ôm lấy nàng, môi lướt nhẹ sau cổ, theo vạt áo lỏng lẻo mà trượt xuống, để lại dấu vết khắp dọc sống lưng. Nàng rụt vai lại, cảm thấy eo lưng bị siết chặt, mùi thuốc đắng vương quanh như muốn bao trùm lấy nàng. Từng sợi tóc lạnh của Văn Nhân Loan lướt qua vai, trượt vào trong vạt áo đã mở, khiến nàng rùng mình vì lạnh.

Tay hắn di chuyển không ngừng, chậm rãi dò dẫm trên thân thể nàng, rồi kề sát tai nàng, thì thầm dụ dỗ: "Chúng ta khi nào thành thân?"

Dung Oanh ngửa đầu, hơi thở rối loạn, tay vịn mép giường, gương mặt đỏ bừng đến nói cũng không nên lời.

Văn Nhân Loan dường như cố ý trêu chọc, đẩy nàng đến mức khóe mắt rưng rưng nước.

Giờ phút này, mỗi một chữ "Dung Oanh" từ miệng hắn thốt ra, đều như mang theo lửa, thiêu cháy nàng gần như không còn sót lại gì. Giống như bị cuốn vào dòng nước xiết cuồng loạn, nàng bị ném l*n đ*nh cao rồi lại rơi xuống đáy sâu, đầu óc chỉ còn lại sự hoang mang và hỗn độn.

Văn Nhân Loan vì muốn khiến nàng đ*ng t*nh, có thể nói là dốc hết mọi thủ đoạn. Hắn nhẫn nại, tỉ mỉ dỗ dành hồi lâu, chỉ đổi lấy được từng chút một, từng tấc da thịt mềm yếu. Đến khi quần áo rơi đầy bên hông, hắn như đang hôn lên một vũng tuyết trắng mềm mại.
Dung Oanh ngước nhìn, chỉ thấy đuôi mắt hắn ửng đỏ, môi thì ướt át đến chói mắt.

Văn Nhân Loan vốn là kẻ rất kiên nhẫn. Hắn gần như dùng cả sự dịu dàng để bày tỏ tình cảm, cho đến khi nàng mềm lòng, hắn mới bộc lộ bản tính thật. Hai thân ảnh quyện vào nhau, bóng đổ dưới ánh trăng, tiếng nức nở đứt quãng lẫn trong tiếng gọi tên hắn. Cả người Dung Oanh ướt đẫm, giọng khàn đến không nói nổi thành lời, chỉ còn cảm giác bị hắn ôm từ phía sau, hôn lên lưng mãi không ngừng. Cơn sóng chưa tan, lại nghe thấy tiếng hắn thở dài thoả mãn.

Dung Oanh không nhớ rõ mình bị kéo lại bao nhiêu lần, chỉ biết năm ngón tay Văn Nhân Loan bấu chặt lấy nàng, không cho nàng rút lui, cứ thế kéo nàng chìm sâu cùng hắn.

Đến khi bị bế đi rửa mặt, nàng đã mệt đến mức không mở nổi mắt, sự thẹn thùng sớm bị vứt sang một bên, chỉ có thể để mặc Văn Nhân Loan lau sạch cho mình. Cũng may toàn bộ gian phòng này đã được hắn chiếm giữ, nếu không e rằng người ngoài đã sớm nghe được những âm thanh hỗn loạn kia.

Chờ nàng hồi lại chút sức, đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay hắn, được hắn nhẹ nhàng hôn trấn an.

Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một chút bực bội. Lúc hắn động tay động chân, nàng đúng là không hề chống cự. Nếu nàng thực sự kiên quyết, thì dẫu có bị dụ dỗ thế nào cũng không dao động. Huống chi, ban đầu hắn còn rất dịu dàng, khiến nàng không thấy đau đớn gì nhiều. Giờ trách hắn, dường như chẳng biết lấy lý lẽ gì.

Càng nghĩ càng không ổn, nàng bắt đầu nhớ lại — ban nãy mình vốn có chuyện muốn hỏi, nhưng lại bị hắn làm gián đoạn.

"Văn Nhân Loan..."

"Còn chỗ nào không thoải mái sao?"

Dung Oanh hạ giọng, cố giữ vẻ nghiêm túc: "Nếu ta rời đi thật, ngươi có buông tay không?"

Văn Nhân Loan siết chặt vòng tay, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo: "Nàng nghe được lời thật rồi, e là sẽ giận ta mất."

"Ngươi cứ nói đi."

Hắn trầm ngâm một lúc lâu, rồi bảo: "Nàng phải hứa không trách ta."

"Ta hứa với ngươi."

Ngay sau đó, nàng nghe hắn nói bằng một giọng gần như nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng người lạnh toát:

"Ta đã sai người theo dõi Lương Hiết. Chỉ cần nàng dám cùng hắn rời khỏi thành, thì ngày mai đầu của tỷ đệ bọn họ sẽ treo trên tường thành Lạc Dương."

Dung Oanh nghe xong, lòng lạnh như băng: "Vậy còn ta? Ngươi cũng định giết ta sao?"

"Nàng phải ở lại bên ta, bằng bất cứ giá nào." Thực tế, từ lúc hoàng hôn buông xuống, hắn đã nghĩ xong nên xử trí nàng thế nào.

Quả nhiên câu "ta không muốn ép ngươi" chỉ là lời nói dối. Nếu nàng thực sự rời đi cùng Lương Hiết, thì chờ nàng sẽ không phải là tự do, mà là xiềng xích, thậm chí là độc dược.

Nàng nghiến răng: "Ngươi là đồ lừa đảo."

"Ta yêu ngươi." Hắn dịu dàng trả lời.

Dung Oanh và Văn Nhân Loan từng có rất nhiều lần thân mật, nhưng chưa lần nào như lần này khiến người ta mất kiểm soát như vậy.

Trong lòng nàng đầy phẫn uất, thân thể cũng rã rời mỏi mệt. Khi tỉnh lại, nàng liền lạnh mặt bảo: "Đi chuẩn bị cho ta một liều thuốc tránh thai."

Văn Nhân Loan không phản đối, nhưng sắc mặt cũng trầm hẳn xuống. Đến khi nàng khoác áo uống thuốc, hắn chỉ ngồi bên cạnh, mặt mày ủ dột.

Dung Oanh cau mày: "Đến lạc thai dược ngươi còn uống được, thì ta uống chén thuốc này có gì ghê gớm?"

Văn Nhân Loan nhận lấy chén thuốc uống cạn, biểu cảm hiếm hoi có chút như nhận lỗi. Hắn nói khẽ:

"Lần sau sẽ không để nàng phải uống loại này nữa." 

Bình Luận (0)
Comment