Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 79

Sau khi uống thuốc xong, Dung Oanh khoác áo ngồi trước giường, lục tìm chiếc túi đem từ phủ Tổng binh về. Văn Nhân Loan cúi người, hỏi nàng:

“Ngày hôm qua nàng xuống núi là vì cái này sao?”

Dung Oanh cuối cùng cũng tìm được sợi dây đeo ấy, lấy ra đưa cho hắn, mặt hơi đỏ, giọng nói nhỏ như muỗi:

“Cái này là tặng ngươi. Mấy ngày nhàn rỗi không có việc gì, ta đã tranh thủ đan xong. Ta không khéo tay lắm nên trông không được đẹp.”

Văn Nhân Loan đón lấy sợi dây, từ những sợi tơ màu trắng bạc trong ánh trăng nhìn thấy một tia đen nhạt lóe lên.

“Là tóc sao?”

Dung Oanh ngượng ngùng gật đầu. Việc đan tóc vào dây đeo tặng người yêu, nàng từng nghe kể trong một chuyến du ngoạn vào ngày hoa triều.

Hắn nhẹ nhàng vuốt má nàng, giọng nói rất dịu dàng, ánh mắt dường như có điều gì đó bừng tỉnh:

“Khi nào nàng bắt đầu thích ta? Hình như chưa từng nói với ta.”

Bị Văn Nhân Loan hỏi thẳng mặt như vậy, nàng cũng không biết phải trả lời ra sao, đành hỏi ngược lại:

“Ngươi cũng đâu có nói với ta.”

Hắn không do dự lấy một giây, thản nhiên đáp:

“Hôm ấy ở chùa Lung Sơn, lúc bệnh cũ tái phát, ta tỉnh dậy thì thấy nàng đang ngồi trong chính điện khóc, đôi mắt đỏ hoe.”

Khi đó, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc lạ lẫm chưa từng có. Ngay giữa chính điện yên tĩnh, trước pho tượng Phật uy nghiêm từ bi, dường như đang cúi nhìn thế gian đầy khổ hải. Bao năm hắn chịu đựng tra tấn và nhục nhã, đã sớm không còn tin vào thần Phật hay lòng thương xót từ cõi cao kia.

Thế mà ánh nến chiếu lên người nàng, nàng quỳ trên đệm hương bồ, ánh mắt thành kính. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, nàng đã gieo vào lòng hắn một cảm xúc khác lạ.

Văn Nhân Loan cụp mắt khẽ cười, hôn nhẹ lên khóe môi nàng:

“Nàng là thuốc cứu mạng ta, là vị Phật duy nhất rủ lòng thương xót ta.”
——

Lạc Dương đang ở vào thế phòng thủ bấp bênh, trong khi Đột Quyết lại thay đổi chiến lược, định từ Tây Bắc đánh thẳng vào Trường An. Dung Khác buộc phải lui về trấn thủ Phượng Tường phủ. Văn Nhân Loan rời Thanh Phong Quan, bắt đầu chỉnh đốn lại lực lượng ở Lạc Dương. Trong một tháng hắn mất tích, có không ít người tranh nhau ngoi lên, toan tính thay thế hắn, thậm chí có kẻ đã ngấm ngầm đầu hàng quân Yến.

Văn Nhân Loan giấu tung tích, chỉ đứng ngoài quan sát, để mặc bọn họ tranh giành quyền lực, cuối cùng mới ra tay, tóm gọn một lưới. Nhưng rối loạn ở Lạc Dương vẫn chưa thể dễ dàng giải quyết. Dung Tễ dù biết quân Yến gây họa cho bá tánh, vẫn cố chấp chọn cách “bình nội trước an ngoại sau”, dốc toàn bộ binh lực để công kích Văn Nhân Loan.

Dạo gần đây Văn Nhân Loan vô cùng bận rộn, số lần Dung Oanh gặp được hắn cũng thưa dần. Nhưng hắn vẫn phái người bảo vệ nàng ngày đêm, không chỉ để canh chừng, mà còn để không ai có thể mang nàng đi.

Dung Tễ dẫn quân công kích dữ dội, đã ba ngày liền Dung Oanh không gặp được Văn Nhân Loan. Trong loạn thế, thư tín càng khó mà đến được. Bức thư của Dung Khác, nàng phải mất gần một tháng mới nhận được. Hóa ra, nhân lực ở Kính Châu thiếu thốn, 8000 quân phải đối đầu với 50,000 quân địch. Y từng tìm mọi cách cầu viện các tướng dưới quyền phụ hoàng, nhưng không ai đến.
Lúc này, y chỉ còn cách cố thủ Phượng Tường phủ. Người dân Kính Châu đua nhau tháo chạy, một vùng thành trì yên bình giờ đã thành tòa thành trống rỗng.

Từng chữ trong thư đều toát lên sự bất lực và bi phẫn. Chỉ vài dòng ít ỏi, đã kể trọn nỗi xót xa của cảnh nước mất nhà tan. Biết bao người bị bắt đi, ly tán với người thân, còn những kẻ trên cao thì hỉ nộ vô tình, vì quyền lực mà tàn sát, giẫm lên máu thịt nhân dân để tạo nên công danh hiển hách.

Dung Oanh hiểu rõ, Dung Khác vốn chẳng phải người ưa chiến sự. Trước kia huynh ấy vốn dĩ là công tử cưỡi ngựa chơi hoa ở Trường An, phóng khoáng tung hoành khắp cầu trường, làm xiêu lòng biết bao tiểu thư khuê các.

Nói cho cùng, mỗi người đều là thân bất do kỷ.

Tối đó, Dung Oanh tắt đèn đi nghỉ. Khi ý thức dần mơ hồ, nàng bỗng nghe trong phòng có tiếng động sột soạt. Ngay sau đó, cảm giác được một sợi tóc lạnh buốt lướt qua má mình, mang theo mùi máu tanh.

“Ta nhớ nàng.”

Văn Nhân Loan ôm nàng qua lớp chăn, áp sát mặt vào tóc nàng, hít một hơi thật sâu.

Dung Oanh mở mắt ra, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng âm điệu vẫn khẽ run:

“Ngươi bị thương ở đâu vậy?”

“Ta không sao, đừng lo.” Văn Nhân Loan nhẹ nhàng trấn an, vỗ vỗ lưng nàng.

“Trên người ngươi có máu.”

“Là máu người khác, ta thật sự không sao.” Hắn vuốt lại mái tóc rối của Dung Oanh, chợt hỏi: “Ta cho người đưa nàng về Trường An, được không?”

Dung Oanh ngồi bật dậy, nghi hoặc nhìn hắn: “Vậy còn ngươi thì sao? Không đi cùng ta sao?”

Từ trước đến nay, Văn Nhân Loan đi đâu cũng không rời mắt khỏi nàng, bây giờ lại chủ động muốn nàng rời đi, khiến nàng nhất thời hoang mang, vội nắm lấy cánh tay hắn. Nhưng vừa chạm vào đã cảm thấy ướt lạnh dính nhớp.

“Văn Nhân Loan!”

Nàng gấp gáp gọi, giọng mang theo tức giận. Văn Nhân Loan đành cúi đầu, dịu giọng nói: “Đừng lo, nàng cứ về trước đi, ta sẽ đến sau. Chờ mọi việc ở đây yên ổn, chúng ta sẽ thành thân ngay.”

Lạc Dương đã rơi vào thế nguy hiểm, binh lính tướng sĩ lòng người dao động, binh lực cũng chẳng đủ để chống cự quân địch ào ạt tấn công. Lý Kiểu thì âm thầm phá rối, hắn giờ đây cũng khó lòng tự giữ.

“Nếu ngươi dám lừa ta...” Dung Oanh nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe, nắm chặt lấy vạt áo hắn.

“Có muốn làm hoàng hậu không?” Hắn cúi đầu, dịu dàng hỏi.

Dung Oanh lắc đầu. Văn Nhân Loan bật cười khẽ: “Không sao, nàng đợi ta một thời gian, rất nhanh thôi, ta sẽ đến Trường An gặp nàng.”

Dung Oanh im lặng thật lâu, trong lòng vẫn không yên, giận dỗi như làm nũng: “Nếu ngươi thất hứa, ta sẽ gả cho người khác, tự mình tìm đường sống.”

Dù trên mặt vẫn nở nụ cười, giọng hắn lại lộ ra vài phần hung hăng: “Nàng mà dám nói vậy, ta có liều chết cũng phải bò về Trường An.”

Dung Oanh rời Lạc Dương vô cùng cẩn trọng, để tránh bị tai mắt của Lý Kiểu theo dõi. Trước khi xuống núi, Bạch Giản Ninh đã đưa cho Văn Nhân Loan một bao thuốc lớn, dặn hắn phải dùng đều mỗi ngày. Dung Oanh từng hỏi qua, nhưng Văn Nhân Loan chỉ nói qua loa. Một khi hắn đã không muốn nói, thì dù nàng có hỏi hết cả Lạc Dương, cũng chẳng ai dám tiết lộ nửa lời. Trước khi đi, nàng len lén lấy một gói, định khi về đến Trường An sẽ tìm danh y hỏi rõ.

Từ Lạc Dương đến Trường An không xa, nhưng dọc đường không tránh khỏi truy binh. May thay, Văn Nhân Loan đã sắp xếp nhiều cao thủ bảo vệ nàng. Thích khách nhất thời không làm gì được nàng, nhưng trên đường lại gặp vô số dân chạy nạn. Họ ào ào chen lấn khiến đoàn hộ vệ bị tách rời, may mắn còn vài người kịp thời bảo vệ, nàng mới không bị bỏ lại một mình.

Dân chạy loạn phần lớn là người từ vùng chiến sự trốn đi. Sau khi mất chỗ dựa là Lý tướng quân, Dung Kỳ trở thành cái gai trong mắt mọi người. Lý Nguyện Ninh lại bỏ trốn, phụ hoàng cũng bắt đầu lạnh nhạt với gã. Để lấy lại uy tín, Dung Kỳ ra lệnh trưng binh ở Đông Nam, bất kể già trẻ, đều bị bắt đi lính. Dân chúng căm phẫn đến cực độ, dọc đường không ngừng mắng chửi hoàng thất.

Dung Oanh định trà trộn vào đám dân chúng để chạy trốn, không ngờ truy binh đuổi tới, còn lớn tiếng hô: “Trong các ngươi có một người là công chúa Đại Chu, ai giao ra nàng, sẽ được thưởng mười cân gạo trắng!”

Tuy Dung Oanh ăn mặc giản dị, nhưng khí chất cùng diện mạo xuất chúng khiến nàng trở nên nổi bật giữa đám người. Nghe được lời dụ dỗ kia, đám người vốn uể oải bỗng rối loạn, bắt đầu săm soi xung quanh, muốn tìm ra “công chúa”.

Có người đã chú ý đến nàng, hộ vệ vội vàng đứng chắn trước mặt nàng, rút đao, cảnh giác nhìn dân chúng xung quanh.

Hành động đó ngược lại khiến dân chúng nổi giận: “Là nàng! Công chúa ở đây!”

“Chúng ta chịu đói, con trai bị bắt đi lính, bọn họ thì ở Trường An hưởng phúc!”

“Đột Quyết sắp đánh tới nơi rồi, hoàng thất vẫn ngồi yên hưởng lạc!”

Chưa cần xác minh thật giả, đám đông đã như thiêu đốt bởi lửa giận, nhào về phía nàng.

Một vài người định kéo nàng ra, truy binh Lý Kiểu cũng xông tới. Dung Oanh bắn ngã một thích khách bằng tụ tiễn, dặn đám thị vệ: “Đừng giết họ.”

Thị vệ gật đầu, dùng kiếm gỗ đánh lui một số người, nhưng từng đợt dân chạy loạn cứ thế xông lên. Có người còn ném đá tới, một cục đá trúng đầu khiến nàng đau đến hít khí, trong lòng không nhịn được mắng Dung Tễ hàng chục lần.

Khi mọi người đã không thể cầm cự, hai tên truy binh bất ngờ bị mũi tên xuyên đầu, máu tươi bắn tung. Cảnh tượng quá mức kinh hoàng khiến dân chúng lùi lại. Nhưng rồi tiếng hô lại vang lên: “Bắt công chúa! Có gạo trắng!”

Bị đói và giận dữ kích động, dân chúng lại xông lên. Trong lúc giằng co, Dung Oanh bị trẹo chân, không kịp tránh, ngã lăn xuống đất.

Giữa lúc hỗn loạn, hai cái đầu máu đầm đìa bị ném ra, dọa đám người phải lùi lại. Đúng lúc ấy, một người lao tới, vác nàng lên vai chạy như bay. Nàng nhìn không rõ mặt, chỉ cảm nhận được tấm lưng rộng lớn và thân hình vững chãi, xóc nảy khiến nàng không thể thốt ra lời.

Người kia không nói một lời, chỉ giữ chặt nàng. Nàng vừa định vùng vẫy thì hắn lại đổi tư thế cho nàng nằm thoải mái hơn, rồi tiếp tục chạy.

Sau một hồi, khi tiếng ồn đã xa, người ấy nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào một gốc cây. Dung Oanh đầu óc choáng váng, chỉ thấy hắn ta đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.

“Phong Từ?” Nàng ngạc nhiên thốt lên, giọng yếu ớt.

Phong Từ thấy nàng sắc mặt tái nhợt, có phần áy náy. Hắn ta không thể nói, chỉ ra hiệu tay rồi viết xuống đất: “Ta đến cứu ngươi.”

Dung Oanh dè chừng hỏi: “Không phải ngươi phản bội Văn Nhân Loan rồi sao?”

Phong Từ định giơ tay giải thích, nhưng nghe vậy liền khựng lại, cúi đầu buồn bã, không biết nên nói sao, chỉ đành lắc đầu.

Nàng thở dài: “Ngươi muốn bắt ta giao cho Lý Kiểu?”

Đối phương cúi người trước mặt nàng, ánh mắt tràn đầy bất lực, khó xử.

Dung Oanh thấy hắn ta như có điều muốn nói, giọng cũng dịu lại: “Ngươi không định hại ta, đúng không? Phong Thiện là trung thần của Văn Nhân Loan, ta tin ngươi cũng không vô cớ phản bội. Ngươi đến cứu ta đúng không?”

Phong Từ ánh mắt bừng sáng, gật đầu mạnh, rồi đưa tay áo lau trán nàng, bất ngờ thấy vết máu dính lại.

Lúc này nàng mới nhớ, mình bị ném trúng đầu.

“Cảm ơn.”

Nàng khẽ nói. Phong Từ lại viết lên đất: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta phải về Trường An.”

Phong Từ lập tức cúi xuống muốn cõng nàng. Dung Oanh vốn định từ chối, nhưng chân đau không đi nổi, đành leo lên, dặn dò: “Nếu mệt thì thả ta xuống.”

Phong Từ lắc đầu. Nàng lại nói: “Ngươi cõng ta đi, nếu hộ vệ không thấy ta sẽ sinh chuyện.”

Hắn ta không biểu cảm gì, chỉ viết: “Bọn họ vô dụng, có ta là đủ.”
Dung Oanh bật cười, không nói gì nữa. 

Bình Luận (0)
Comment