Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 80

Để tránh truy binh, Phong Từ đưa Dung Oanh vòng đường xa. Dọc đường đi toàn là núi rừng hoang vu không một bóng người, mà Phong Từ lại không thể mở miệng nói chuyện, thế là suốt quãng đường dài, Dung Oanh vừa lẩm bẩm vừa nói chuyện với đối phương như tự an ủi mình.

Chân nàng bị thương, nghỉ nửa ngày đã có thể đi lại, nhưng Phong Từ vẫn kiên quyết muốn cõng nàng.

Thị vệ khi đi mang theo nước uống và lương khô, còn Dung Oanh ngoài túi tiền ra thì không có gì trong tay. Bây giờ tách đoàn, chuyện ăn uống đúng là một vấn đề.

Nàng nhìn đi nhìn lại Phong Từ mấy lần, phát hiện trên người hắn ta ngoài vũ khí và túi nước ra thì chẳng có thêm gì cả.

“Chúng ta đi kiểu này, biết đến bao giờ mới tới được Trường An?” Dung Oanh thở dài, hỏi người này: “Hay là tìm một thôn trấn nào đó, mua chút lương khô rồi đổi lấy con ngựa nhỏ, có khi đi nhanh hơn chút.”

Trời dần dần tối sầm lại, lúc này Phong Từ mới nhớ ra là đi với nàng cả quãng đường mà chưa ăn uống gì. Hắn ta đặt nàng ngồi trên một phiến đá bằng phẳng, rồi ra hiệu bảo nàng đưa cung tên cho mình.

“Ngươi định đi săn à?”

Phong Từ gật đầu, chỉ vào tảng đá, rồi xua tay bảo nàng đừng đi lại. Khi hắn ta quay về, tay xách theo hai con chim rừng.

Từ nhỏ được huấn luyện làm sát thủ, nên hắn ta chẳng mấy để tâm đến việc nấu nướng. Hắn ta thuần thục mổ bụng, moi nội tạng, rồi nướng chín sơ qua liền đưa cho Dung Oanh.

Không có muối hay tiêu, thịt chim hơi chua và nồng mùi tanh. Nhưng Dung Oanh vì đói quá nên vẫn ăn tạm, nhanh chóng lấp đầy bụng.

Phong Từ ngồi bên cạnh lặng lẽ ăn nốt phần còn lại. Nàng nhìn trời rồi nói: “Tối nay cứ đi tiếp đi, nơi này cách Đồng Quan không xa, gần đây hẳn có thành trấn.”

Đối phương gật đầu, rồi lại định cõng nàng, nhưng Dung Oanh vội vàng từ chối: “Ta đi lại được rồi, đừng làm khổ ngươi nữa.”

Trước sự từ chối dứt khoát của nàng, Phong Từ không ép thêm. Thế là hai người cứ thế lần mò lên đường trong đêm tối giữa núi rừng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng sói tru rợn người.

Chung quanh chỉ có hai người, mà Dung Oanh thì gan lại nhỏ, đã vậy Phong Từ lại không nói năng gì, không khí xung quanh yên lặng đến rợn tóc gáy. Nàng liền lẩm bẩm như nói một mình để vững dạ hơn:

“Sao đang yên đang lành ngươi lại phản bội Văn Nhân Loan? Ngày đó hắn suýt chết tại chỗ ấy.”

“Không ngờ hôm nay lại chính ngươi ra tay cứu ta. Ta còn tưởng ngươi đã bị Văn Nhân Loan xử lý rồi, hoặc là Phong Thiện đã nương tay tha ngươi một mạng.”

“Loạn lạc thế này không biết bao giờ mới yên. Sau khi thế sự bình ổn, ta vẫn muốn đi thăm non sông nước biếc, tự mình du ngoạn Giang Nam một chuyến. Ngươi với Phong Thiện chẳng lẽ cứ mãi làm sát thủ sao? Rồi cũng phải đổi việc thôi chứ...”

Phong Từ vẫn lặng im như trước, để mặc nàng luyên thuyên, lâu lâu mới liếc nhìn nàng một cái ra dấu rằng mình vẫn đang lắng nghe. Tiếc là Dung Oanh chẳng hiểu gì từ nét mặt của hắn ta cả.

Đúng như lời nàng đoán, gần đó quả có một thôn nhỏ, nhưng do chiến loạn, phần lớn dân đã bỏ đi, còn lại chủ yếu là phụ nữ, trẻ em và người già. Trong thời buổi này, ngựa đã bị quân lính trưng dụng sạch, Dung Oanh muốn mua cũng không có mà mua, chỉ thấy một con lừa trông lờ đờ uể oải.

Chân nàng đi đến rướm máu, không còn cách nào khác, đành tới hỏi người đàn bà đang giữ con lừa: “Dì ơi, con lừa này có bán không? Ta có vàng bạc, có thể đổi với ngươi.”

Dung Oanh nói tiếng phổ thông chuẩn của Trường An, người đàn bà kia không hiểu gì, đang định xua đuổi thì có một người đàn ông què chân, đầu tóc rối bù ở gần đó nghe hiểu được. Anh ta tập tễnh bước tới, nói với Dung Oanh:

“Cô nương từ Lạc Dương đi về Trường An phải không?”

Phong Từ vừa bước lên liền chắn trước, che hẳn Dung Oanh sau lưng. Gã đàn ông cười khẩy hai tiếng. Nàng vỗ nhẹ vai Phong Từ, hỏi:

“Lang quân chắc không phải dân ở đây?”

Gã nhanh nhảu đáp, mặt mừng ra mặt:

“Ta gốc Trường An. Hồi trước theo quân đánh trận ở Ngụy Châu, tướng quân bọn ta vốn là Hoàng tử đấy.”

Ngụy Châu khi ấy chết chóc thê thảm, đám tàn binh được ghi sổ cho về cày ruộng còn chẳng dám quay lại. Phần lớn hiểm nghi đào ngũ, sợ liên lụy người nhà nên trốn biệt ở mấy xó heo hút thế này.
Dung Oanh hiểu ngay, nhưng nàng chẳng khinh thường: rốt cuộc sợ chết cũng là lẽ thường.

“Hóa ra ngươi là đào binh. Ở Trường An còn thân thích nào không?”

“Nhìn khí độ cô nương chắc chắn là tiểu thư quyền quý. Tiểu nhân nguyện dốc sức giúp.” Rõ ràng gã có điều muốn nhờ nên không tiếc lời nịnh bợ.

“Nói xem giúp ta kiểu gì?”

“Ta có thể nói chuyện được với người đàn bà kia.” Gã nói xong chạy đi, trao đổi một hồi, cuối cùng người đàn bà từ giận dữ chuyển sang bình tĩnh, thậm chí còn thấp thoáng mong chờ.

Dung Oanh nghe chẳng hiểu họ mặc cả gì. Gã đàn ông quay lại quỳ xuống:

“Mẹ ta bán cháo cạnh phố Đông nhà họ Lý ở Trường An, nhà họ Nghiêm. Xin quý nhân ghé qua, chu cấp ít gạo lụa, nhắn giùm là ta sẽ về, bảo bà đợi thêm chút nữa.”

Có lẽ gã bặt tin quá lâu nên chẳng biết thời cuộc ra sao, nàng bèn nói thật:

“Hoàng thượng đã bỏ chạy, Binh Bộ thay người cả rồi. Giờ ngươi về Trường An, chẳng ai thẩm tra hồ sơ đâu.”

Gã mừng rơm rớm nước mắt:

“Quý nhân nói thật chứ?”

“Ta lừa ngươi làm gì.”

Gã liền dập đầu bùm bụp, khóc nấc. Rồi chạy khắp xóm, gom lừa, đổi ít tiền, nài xin được đi theo họ.

Phong Từ nghe đòi đi chung thì nổi giận toan rút đao, bị Dung Oanh cản:

“Hắn cũng xem như giúp ta, đi cùng cũng chẳng sao.”

Thế là ba người lên đường. Gã họ Nghiêm vốn từng là tiên phong, bị thương chân, hoảng sợ bỏ trốn, hai năm nay chẳng dám về Trường An thăm mẹ. Thôn này hẻo lánh, chiến loạn chặn hết tin tức.

Phong Từ ép Nghiêm phủ đánh xe, hễ gã dám lỡ lời liền vung đao dọa chém. Gã biết gặp nhân vật không tầm thường nên hết sức cung kính.

Có xe bò đỡ phải cuốc bộ, họ ngày đêm thúc về Trường An. Tới cổng thành, Dung Oanh phong trần tới mức chẳng ai nhận ra là công chúa. Thủ vệ không tin, nàng bèn đưa ngọc bài của Văn Nhân Loan. Chẳng bao lâu có xe tới nghênh đón.

Họ Nghiêm được thưởng ít bạc trở về, tới nhà mới hay nhà cũ bị tịch thu, mẹ đã mất hai năm trước.

Triệu Miễn nghe tin ra đón, thấy bộ dạng tả tơi của nàng bèn trêu:
“Nhìn chẳng ra công chúa đâu nhé.”

Dung Oanh chẳng để ý, hỏi ngay:

“Tam tỷ đâu?”

“Trong phủ. Ngươi đi rửa mặt rồi hẵng gặp, kẻo làm nàng ta mất hứng.” Triệu Miễn liếc sang Phong Từ:

“Ngươi là Phong Từ? Phản rồi mà còn sống nhăn à?”

Phong Từ lờ đi, lẳng lặng theo sau. Chưa kịp tắm rửa, Dung Hi đã cuống quýt chạy ra, vừa thấy nàng đã kêu lên:

“Sao muội ra nông nỗi này!”

“Chuyện dài lắm. Tỷ dạo này ổn chứ?”

Dung Hi sa sầm mặt:

“Ổn gì! Bị Triệu Miễn đè đầu cưỡi cổ, ra vào cũng có người canh. Dung Kỳ thì vô dụng, còn đánh Lý Nguyện Ninh làm Lý gia trở mặt. Không biết bao giờ mới có người vào Trường An cứu ta, chắc tới lúc ta mục xương mất!”

Nói đoạn nàng ta xoay qua chất vấn:

“Còn muội? Nghe nói cả Dung Khác cũng phản. Muội với hắn tình thâm, có chung bước theo phản tặc không?”

Dung Oanh im lặng một lúc. Dung Hi càng nổi điên:

“Muội từng hứa hẹn với ta thế nào! Bây giờ đi theo loạn thần trợ hắn chiếm giang sơn Đại Chu, ngươi còn mặt mũi nào là công chúa?”

Lần này Dung Oanh không cúi đầu khóc nữa, giọng bình thản:

“Hoàng tỷ biết vì sao muội lôi thôi thế này không? Trên đường gặp dân chạy nạn. Họ đói rét vì lệnh trưng binh của Dung Kỳ. Nghe nói ta là công chúa, họ xúm vào mắng chửi, còn ném đá, rồi định giao ta đổi gạo.”

Dung Hi sững người, bực bội quát:

“Chỉ là đám tiện dân, dám bất kính hoàng thất, giết quách là xong.”

Dung Oanh mặc kệ, tiếp:

“Chiếc trâm bảo của tỷ đáng giá ngàn vàng, đủ cho mấy hộ ấm no cả đời. Còn ta, lần này lên phía bắc, dân chúng đã đói đến mức muốn ăn thịt người.”

Dung Hi há miệng, giọng yếu hẳn:

“Ta là công chúa, chuyện đó… liên can gì tới ta…”

“Yến quân định tiến đánh Đại Chu vốn lâu rồi. Hai kẻ mang danh hoàng huynh kia hãm hại tam ca của ta, khiến bị mất hai thành, Yến quân mới thừa cơ hội. Phụ hoàng không chống giặc, chỉ lo diệt Bình Nam vương, bỏ Trường An chạy đến Dương Châu, lòng người tan nát. Các châu cầu viện đều bị ngó lơ, sợ Văn Nhân Loan chen vào. Trong khi giặc bừng bừng khí thế mà họ chỉ tranh quyền, mong dùng mạng Văn Nhân Loan cản Yến quân rồi ngồi không hưởng lợi. Thế có xứng là quân vương không?”

Dung Hi giận tái mặt:

“Toàn lời Văn Nhân Loan nhồi sọ! Hắn rồi cũng bại, muội theo hắn được gì?”

“Văn Nhân Loan trân trọng muội, vì muội dám liều mạng. Muội kính trọng hắn ở chỗ báo thù nhưng không vô lương.” Giọng nàng dịu lại. “Muội muốn cùng hắn dẹp yên loạn thế. Hắn chịu nhiều khổ cực như vậy, muội đã hứa bầu bạn, không đổi ý.”

Dung Hi liếc một cái rồi hất tay áo bỏ đi.

Tối hôm đó, Dung Oanh gặp Triệu Miễn. Y đang bế đứa trẻ khóc ngằn ngặt.

Thấy nàng, hy cười nhạt:

“Nghe nói ngươi mới cãi nhau với Dung Hi. Nàng ta cả ngày mặt mày ủ dột, còn không muốn gặp ta.”

Nàng gật đầu:

“Đây là con hai người?”

“Con gái, đặt tên Dung Chiêu.” Hắn cười khổ. “Dung Hi không ưa trẻ con, càng không muốn con mang họ cha. Ta cho con họ Dung, nàng ta vẫn chẳng ưa gì hai cha con.”

“Tam tỷ hiếu thắng. Ngươi vừa là phò mã vừa mang tiếng phản tặc, nàng ta coi là nỗi nhục.” Nàng dừng một lát. “Phụ hoàng và các hoàng huynh là máu mủ của nàng, còn ngươi lại muốn giết họ.”

Triệu Miễn cúi đầu nhìn con, ánh mắt hiền nhưng giọng lạnh tanh:

“Dù nàng ta hận ta cả đời, mối thù diệt môn ta cũng phải trả.”

Hai người đang nói, thuộc hạ của Triệu Miễn vội chạy vào báo: quân cứu viện Ung Khâu cho Lý Khác và Lý Nguyện Ninh đã xảy ra chuyện… 

Bình Luận (0)
Comment