Không lâu sau năm mới, Lý Khác trong lúc truy kích phản quân thì rơi vào ổ phục kích, trái lại bị phản quân bao vây đánh bại. Trong lúc tình thế nguy cấp, Lý Nguyện Ninh nhận lệnh thủ thành Ung Khâu, giữ vững thế phòng thủ ở vùng giao nhau giữa Nam – Bắc, nhằm ngăn phản quân thừa thắng tiến xuống Giang Hoài.
Ung Khâu là trọng trấn trên cung đường vận chuyển Bắc – Nam giao hội. Một khi phản quân chiếm được nơi này, chiến hỏa tất sẽ lan tới kinh đô chỉ trong chớp mắt.
Tuy tuổi còn trẻ, nhưng Lý Nguyện Ninh tinh thông binh thư, từ nhỏ theo chân phụ thân Lý tướng quân chinh chiến sa trường, tài điều binh không hề thua kém huynh trưởng. Dưới sự chỉ huy của nàng ấy, phòng thủ Ung Khâu vững chắc. Địch công phá suốt mấy tháng vẫn không có tiến triển, bèn chuyển sang bao vây lâu dài, định chờ quân trong thành cạn lương mới tổng công kích.
Nhưng vây cầm mãi không phải thượng sách. Đúng lúc ấy, Dung Kỳ cũng đang đánh chiếm các châu quận vùng Hà Nam. Đợi mãi chẳng thấy Lý Khác đến cứu, Lý Nguyện Ninh quyết định phái người vượt thành trong đêm, lén tới doanh trại Dung Kỳ cầu viện. Thế nhưng toàn bộ quân lính nàng ấy cử đi, chỉ một người sống sót quay về, lại chẳng mang theo nổi lấy một binh một tốt.
Dung Kỳ nhận được tin thì nổi giận, mắng nàng ấy cấu kết địch phản quốc, khiến hắn ta bị triều thần chê cười, chẳng những không chịu xuất binh cứu viện, mà còn lớn tiếng nhục mạ. Dù Lý Nguyện Ninh khẩn thiết biện giải, nói nhà họ Lý chưa từng phản nghịch, chỉ xin hắn ta nể tình máu mủ mà cứu lấy cháu gái, thì hắn ta vẫn lạnh như băng, chẳng động lòng dù chỉ nửa phần.
Không còn đường nào khác, nàng ấy chỉ đành liều mình thủ Ung Khâu, mong Lý Khác có thể thoát hiểm quay lại ứng cứu. Nhưng chẳng phải ai cũng gan dạ không hàng. Quân lính đói đến gục ngã, Đại Chu lại không chịu phái viện binh, dân trong thành bắt đầu oán trách hoàng thất bỏ rơi bọn họ, dần dà, cơn giận ấy đổ dồn lên đầu nàng ấy, thân là vương phi – và cả con gái mình.
Một đêm nọ, vú nuôi trông trẻ trong phủ nhân lúc hỗn loạn ôm bé Bình An trốn đi. Có kẻ muốn thừa cơ lấy lòng địch, mang theo đứa bé đầu hàng phản quân, mong dùng cốt nhục hoàng thất đổi lấy vinh hoa phú quý.
Đến khi phát hiện vú nuôi bị giết, con cũng mất tích, Lý Nguyện Ninh rối bời đi khắp Ung Khâu tìm kiếm, thức trắng suốt đêm. Sáng hôm sau, nàng ấy vẫn cố đứng dậy lên thành trấn thủ. Nhưng lần này, phản quân không hề bày trận tấn công, không dùng thang mây hay xe phá thành. Chúng chỉ nổi lửa ngay giữa doanh trại, bắc lên một cái vạc sắt khổng lồ, giơ đứa trẻ đỏ hỏn lên cao, hướng về thành mà gào lớn.
Nhận ra tấm tã quen thuộc, Lý Nguyện Ninh như muốn nổ tung tròng mắt, da đầu cũng căng chặt tới gần rách toạc.
Tướng địch hét lớn yêu cầu nàng ấy đầu hàng, nếu không sẽ luộc sống đứa bé ngay trước mặt hai quân.
Nàng ấy siết tay chảy máu, các tướng sĩ trên thành nhìn nàng ấy với ánh mắt trĩu nặng lo âu. Bọn Yến quân như lũ sói đói, hễ đi qua đâu là cướp sạch chém sạch, một điểm tín nghĩa cũng không có. Lý Nguyện Ninh biết rõ, một khi mở cửa thành, Ung Khâu sẽ biến thành tử địa.
Giữa bao ánh mắt, nàng ấy nghiến răng đến rớm máu, gằn ra hai chữ:
“Không hàng.”
Vạc sắt sôi sùng sục, hơi nước bốc lên như ác quỷ giương nanh múa vuốt.
Chuyện ngày hôm đó, ai nghe kể cũng thở dài rơi lệ. Chỉ riêng Lý Nguyện Ninh mặt không đổi sắc, sau đó còn kiên cường chỉ huy, đẩy lùi quân địch thêm một lần nữa.
Bách tính trong thành cảm phục nàng ấy can đảm bất khuất, nhưng cũng không thiếu kẻ lòng dạ hiểm độc, nói nàng ấy là mẹ mà thấy con bị luộc sống còn chẳng rơi giọt nước mắt, thực là máu lạnh vô tình, khiến người sợ hãi.
Không ai biết rằng, trên tường thành nàng ấy đã nhiều lần nghẹn máu đến mức cổ họng sặc tanh, còn mỗi lần trở về phòng thì khóc đến đứt ruột đứt gan, ngất lên ngất xuống mấy lần.
Lời đồn cuối cùng vẫn truyền đến tai nàng ấy. Mãi đến khi Lý Khác bị thương quay lại được thành, mới hay nàng ấy từng trải qua những gì. Trong cơn phẫn nộ, hắn ta lập tức xử tử mấy kẻ đã sỉ nhục muội mình.
Nhưng Lý Nguyện Ninh vì quá đỗi đau buồn, cộng với mệt mỏi lâu ngày, ngã bệnh nặng. Trong thành lại không có đại phu giỏi, Lý Khác đành phái người hộ tống nàng ấy hồi kinh Trường An.
Hiện giờ, phủ Trấn Bắc tướng quân đã trở nên tiêu điều. Khi Dung Oanh đến thăm Lý Nguyện Ninh, nàng ấy đang quỳ trong từ đường của nhà họ Lý.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ấy cũng đoán được người đến là ai, liền cúi đầu, giọng khản đặc nói:
“Bình An đã mất rồi.”
Nàng ấy đã cố ý đặt tên con là "Bình An", mong con được an ổn cả đời. Vậy mà rốt cuộc lại không thể bảo vệ được nó, để nó chết một cách thảm khốc đến thế.
“Nó còn chưa kịp lớn, còn chưa từng gọi ta một tiếng ‘mẫu thân’. Bộ quần áo mới may cho năm nay, cũng chưa kịp mặc lấy một lần…” Nàng ấy cúi rạp người xuống, tóc tai rối bời, chẳng còn tâm trí mà chải chuốt.
Từ trước tới nay, Dung Oanh luôn thấy Lý Nguyện Ninh là một người kiêu hãnh, mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, ý chí kiên cường — là kiểu nữ tử tiêu sái tự tại hiếm thấy. Nhưng giờ đây, nàng ấy chỉ là một người mẹ đau đớn vì mất con.
Dung Oanh ngồi xổm xuống trước mặt đối phương, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ về:
“Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.”
Lý Nguyện Ninh mặc cho nàng ôm, không rơi một giọt nước mắt, chỉ đờ đẫn nhìn linh vị của Lý tướng quân mà nói:
“Phụ thân ta cưỡi ngựa chiến đấu cả đời, con cháu nhà họ Lý gần như chết sạch, chỉ vì bảo vệ giang sơn Đại Chu này. Vậy mà trượng phu ta lại đứng nhìn không cứu. Ta từng tận trung với quân vương, thậm chí chấp nhận để hoàng đế ra lệnh xử trảm cả tộc họ Lý. Nhưng chuyện này... ta không nuốt trôi được. Bình An đã mất, ta muốn hỏi Dung Kỳ một câu — dù từng là vợ chồng một hồi, hắn ta có lấy một chút đau lòng không?”
Dung Oanh không biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể dịu dàng vỗ về và hỏi khẽ:
“Lý Phu nhân... đã trở về chưa?”
“Nương ta cũng mất rồi.”
Nghe câu trả lời ấy, Dung Oanh bất giác thấy hối hận vì hỏi quá nhiều. Trong lòng nàng, Lý Nguyện Ninh cũng là người của hoàng thất, giờ lại bị kéo vào vòng xoáy đau thương này vì nàng.
“Vậy... sau này tỷ định thế nào?” Dung Oanh lúng túng hỏi.
Lý Nguyện Ninh đứng dậy, vái ba vái trước linh vị tổ tiên, khi quay lại nhìn Dung Oanh, ánh mắt đã không còn nét bi thương vừa rồi nữa.
“Lý gia đã bảo vệ biên cương Đại Chu trăm năm. Là con cháu họ Lý, ta sẽ tiếp tục di nguyện của phụ thân, dẹp loạn nơi biên ải, bảo vệ bách tính. Ngai vàng Đại Chu không chỉ một mình bọn họ có thể ngồi. Đừng quên, thiên hạ này vốn dĩ là do thái tử đoạt được, bây giờ chẳng qua là lấy lại thôi.”
Nghe vậy, Dung Oanh không khỏi thầm chửi Dung Kỳ là tự chuốc nghiệp. Vốn dĩ nhà họ Lý chỉ tạm thời liên minh với Văn Nhân Loan, chưa từng có ý phản bội hoàng đế, vậy mà cuối cùng lại bị chính người nhà đẩy vào thế đối đầu.
Trong quân, Lý tướng quân vốn có uy vọng sẵn, Lý Khác lại từng vào sinh ra tử với các tướng sĩ. Nếu giờ họ muốn phản, không biết sẽ có bao nhiêu binh lính đi theo.
Lý Nguyện Ninh sau khi đã quyết chí, lại lo cho tình cảnh của Dung Oanh. Dù nàng không được coi trọng, nhưng vẫn là công chúa chính thống. Giờ mang danh phản tặc, muốn trở lại hoàng cung chỉ sợ chẳng dễ dàng.
“Hiện tại, ngươi nghĩ sao? Văn Nhân Loan vì sao lại để ngươi trở về Trường An? Trước giờ hắn chẳng phải luôn giữ ngươi bên cạnh sao?”
Dung Oanh lắc đầu:
“Lạc Dương giờ loạn lắm, người bên hắn cũng không sạch sẽ, ta ở lại chỉ khiến hắn phân tâm thêm thôi.”
Lý Nguyện Ninh nhìn nàng với vẻ kỳ quái:
“Ngươi thế mà cũng nghĩ thoáng được vậy? Người hắn muốn giết... là phụ hoàng ngươi đấy.”
Nói xong, lại thấy mình lỡ lời, vội chữa:
“Nhưng mà đúng là... họ cũng chẳng đối xử tốt gì với ngươi.”
Dù vậy, trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy khó chịu — đường huynh muội mà nên duyên thì chẳng phải loạn luân sao?
“Hắn đối xử với ta tốt như vật, ta lại cũng thích hắn. Vậy thôi, cũng không có gì quá kỳ lạ.” Dung Oanh tự nói như thế, mặt hơi ửng đỏ. “Ta biết hắn không hẳn là người tốt, nhưng giờ ở bên người này, dù là với ta hay với tam ca, đều không phải điều tệ. Cứ từng bước mà đi thôi.”
“Nếu sau này hắn đối xử không tốt với ngươi thì sao?”
Dung Oanh dịu dàng đáp:
“Vậy thì ta cũng đâu nhất thiết phải bám lấy hắn.”
—
Sau khi trở lại Trường An được một thời gian, Phong Từ luôn theo sát bảo vệ Dung Oanh. Nàng tìm khắp danh y trong thành Trường An, mang theo một bộ thuốc lấy từ chỗ Văn Nhân Loan nhờ họ điều tra.
Mười mấy ngày trôi qua, từ ngự y đến các lang trung giang hồ đều đã xem qua, nhưng không ai rõ thành phần thực sự. Cuối cùng chỉ có một lang trung có chút hiểu biết đoán rằng đó là giải dược của một loại kịch độc hiếm thấy — và phải uống lâu dài, tuyệt đối không phải thuốc chữa bệnh bình thường.
Biết được điều này, Dung Oanh ngồi lặng hàng giờ dưới hành lang, Phong Từ cũng đứng tựa cột quan sát nàng hồi lâu.
Chuyện khiến nhiều người chú ý đến mức kinh động cả Lương Hiết. Tưởng rằng nàng bị bệnh gì, y còn đích thân tới thăm hỏi.
Khi biết Văn Nhân Loan trúng độc, Lương Hiết khuyên nàng đi hỏi Vương Phức Tuyết. Triệu Miễn tuy là người gần gũi hoàng đế, nhưng không thân thiết với Văn Nhân Loan. Trái lại, Vương Phức Tuyết từng có rất nhiều giao dịch ngầm với hắn, biết được nhiều điều hơn.
“Phong Từ không chịu nói cho ngươi biết sao?” Lương Hiết hỏi, bị Phong Từ liếc mắt cảnh cáo.
Dung Oanh lắc đầu:
“Có lẽ hắn ta cũng không biết nhiều. Với lại, Văn Nhân Loan là chủ nhân của người này, tahỏi cũng khó xử.”
Hiện giờ, Vương Phức Tuyết sống vô cùng sung túc. Kể từ khi bị Vệ Thượng thư ruồng bỏ, nàng ta chẳng những không bị chế giễu, mà nhờ tài lực mạnh mẽ còn sống rất tiêu sái. Ngược lại, Vệ thượng thư từng lâm vào cảnh khốn khó, phải quay về xin giúp đỡ, bị Tiêu Thành Khí cho một trận đòn thảm thương mà đuổi ra ngoài.
Người bị bỏ rơi trong nghèo khó mới đáng thương, còn Vương Phức Tuyết lại khiến người ta phải ghen tị.
Khi Dung Oanh đến thăm, nàng ta đang nằm đọc sách thư thái, thấy nàng liền cười:
“Chà, chẳng phải Cửu công chúa sao? Trốn được hôn lễ với Văn Nhân Loan mà còn toàn mạng, ta tưởng loại người như hắn sẽ thù dai lắm, nhất định phải giết ngươi mới hả giận cơ.”
Bị nhắc lại chuyện cũ, Dung Oanh đỏ mặt xấu hổ. Nhưng Vương Phức Tuyết lại không ngừng, còn tỉ mỉ kể lại cảnh Văn Nhân Loan nổi giận khi thấy Thôi Thanh Nhạc mặc hôn phục, rồi sau đó xử phạt vô số người.
Nàng ta thoải mái bình phẩm:
“Thật khâm phục ngươi đấy, khiến hắn thành trò cười thiên hạ, mà hắn vẫn yêu ngươi không dứt. Quả là khắc tinh của Văn Nhân Loan, ngươi chính là biến số lớn nhất trong đời hắn.”
Dung Oanh lúng túng không biết đáp sao, chỉ đứng đỏ mặt tại chỗ.
Vương Phức Tuyết thấy vậy không trêu nữa, liền hỏi thẳng:
“Ngươi đến tìm ta là để hỏi rõ Văn Nhân Loan trúng độc gì phải không?”
Nàng ta trời sinh đã có đôi mắt cười, diễm lệ hơn cả hoa đào. Ngay cả khi nói chuyện nghiêm túc, cũng như đang trêu chọc người khác.
“Xin phu nhân chỉ giáo.”
Vương Phức Tuyết ngồi thẳng người, thở dài:
“Cái thằng nhãi Văn Nhân Loan mà biết ta nói ra chuyện không nên nói, chắc chắn sẽ trở về Trường An tính sổ với ta.”
Dung Oanh nghĩ nàng sẽ từ chối, ai ngờ nàng đổi giọng:
“Nhưng cũng còn phải xem hắn có mạng để về không. Ngày nào cũng phải uống thuốc cầm hơi, nếu Bạch Giản Ninh không chế được thuốc giải, thì ngày tốt của ta và ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu.”