Văn Nhân Loan nói hết mọi sự thật với Dung Oanh, bao gồm cả chuyện hắn trúng độc chưa giải, không còn sống được bao lâu nữa.
“Độc là do Lý Kiểu hạ. Cho dù Lý Kiểu là cha ruột của Bạch Giản Ninh, nàng ấy cũng khó mà điều chế ra thuốc giải.” Văn Nhân Loan điềm nhiên nói ra những lời này, như thể đã sớm chấp nhận kết cục ấy, thế nhưng khi thấy nước mắt Dung Oanh lã chã rơi xuống, hắn vẫn không khỏi xót lòng. “Đời ta quá ngắn, phần lớn thời gian tuổi trẻ đều sống mơ hồ lạc lối, chìm đắm trong hư ảo và đau khổ, không thể giải thoát. Ta vốn nên cô độc cả đời, chết đi cũng chẳng vương vấn gì... vậy mà nàng lại trở thành biến số của ta.”
Hắn... thế mà cũng bắt đầu sợ chết.
Dung Oanh muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được âm thanh, cổ họng đau rát đến mức nghẹn ứ.
Nàng từng nghĩ sau khi cung biến kết thúc, mọi thứ sẽ bình yên trở lại. Ai ngờ số mệnh lại trêu ngươi, cho nàng cảm nhận được niềm vui khi lấy lại thứ đã mất... rồi lại một lần nữa mất đi.
Dung Oanh cố ép nỗi đau vào lòng, buộc mình phải tỉnh táo, nhưng giọng vẫn run rẩy: “Còn bao lâu nữa?”
Văn Nhân Loan khựng lại trong chốc lát, rồi lập tức hiểu ý nàng, bàn tay nhẹ vuốt gò má nàng, dịu giọng nói: “Ước chừng nửa tháng.”
Sau khi Dung Tễ thất bại, gã không bị xử tử ngay mà bị nhốt vào địa lao trong hoàng cung, ngày ngày chịu tra tấn, đúng như yêu cầu của Văn Nhân Loan.
Danh tiếng ô uế của phế Thái tử năm xưa Dung Giác rốt cuộc cũng được rửa sạch, án oan được xét lại, dân chúng trong kinh lục tục lập tế đàn để tưởng niệm.
Tiêu Thành Khí bị thương nặng, đang được chữa trị tại phủ Vương Phức Tuyết.
Dung Khác ở trong quân doanh đã lâu, tự nhiên hiểu rõ: chần chừ do dự chính là điểm chết chí mạng của một người. Từ khi Văn Nhân Loan phủi tay không màng đến chính sự, y lập tức điều những người còn sót lại trong hoàng thất đến vùng xa xôi hẻo lánh, ban cho họ một chức quan hữu danh vô thực, sống đời ẩn dật cho đến hết đời.
So với cái chết bi thảm của Dung Tễ và Dung Kỳ, thì đám người ấy – dù đối mặt với kẻ giết cha như Dung Khác – cũng chẳng có lấy một lời oán hận. Bởi vì có thể sống sót đã là một ân huệ lớn lao rồi. Họ cảm tạ rối rít, lập tức thu dọn tài sản rời đi, sợ Dung Khác bất chợt đổi ý giữa đường.
Ban đầu Dung Khác vẫn còn lo lắng không biết Văn Nhân Loan có ý định xưng đế hay không, ai ngờ hắn lại bệnh nặng gần đất xa trời. Dù trong lòng đầy mâu thuẫn, Dung Khác vẫn sai người đem nhiều dược liệu quý giá đến chỗ Văn Nhân Loan.
Rõ ràng thời gian không còn nhiều, vậy mà Văn Nhân Loan lại chẳng có chút nào giống người sắp chết. Hằng ngày hắn vẫn đều đặn cùng Dung Oanh ra phố, nhìn nàng ra vào từng cửa tiệm, lại nhắc đến hàng quà vặt ven đường, rồi cùng nàng chui vào xe ngựa.
Chỉ là thân thể hắn rốt cuộc đã suy yếu, đi được một đoạn ngắn liền phải dừng lại nghỉ ngơi. Dung Oanh lại có thiên tư bẩm sinh trong việc kinh thương, Vương Phức Tuyết chỉ cần hơi gợi ý vài lời, nàng đã hiểu ngay; còn chỗ nào chưa tỏ tường, Văn Nhân Loan cũng sẽ kiên nhẫn vì nàng chỉ điểm. Ngoài những chuyện ấy ra, bao việc lớn nhỏ trong Trường An hỗn loạn thành một đoàn, hắn đều không hề nhúng tay, mặc cho Hứa Tam Điệp và Dung Khác mỗi ngày tới tìm, đều bị hắn đóng cửa không tiếp, sai Phong Thiện ra đuổi đi.
Căn viện họ ở là do Hứa Tam Điệp mua lại, bày biện theo đúng ý thích của Văn Nhân Loan. Từ hẻm nhỏ bước ra không xa chính là phố chợ nhộn nhịp, sáng sớm liền có hàng rong nhóm bếp bày nồi, bán đủ thứ điểm tâm sáng, khắp phố xá mờ hơi khói trắng.
Dung Oanh vốn dậy đã sớm, nhưng Văn Nhân Loan còn dậy sớm hơn nàng rất nhiều. Vì vậy khi tay nàng lần mò bên giường chạm vào khoảng trống lạnh lẽo, lập tức bừng tỉnh, xoay người rời giường. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu ngoài song, khiến lòng nàng dâng lên một trận hoảng hốt khó nói, chưa kịp mang giày tất, liền vội khoác áo xuống giường, chạy đi tìm bóng dáng Văn Nhân Loan.
Nàng tìm khắp một vòng vẫn chẳng thấy bóng người, nỗi lo sợ dâng lên như sóng, chân trần chạy thẳng đến cổng sân, vừa định đẩy cửa ra ngoài, tay còn chưa kịp chạm đến khuôn cửa, thì cửa gỗ đã “kẹt” một tiếng mở ra.
Văn Nhân Loan đứng đó, tay ôm mấy gói đồ, thoáng ngạc nhiên nhìn nàng: “Sao thế?”
Dung Oanh không đáp, chỉ sà vào lòng hắn, vòng tay siết chặt eo hắn, cả thân người vùi trong vòng tay hắn như tìm về nơi nương tựa duy nhất.
Hắn có thể đoán được phần nào, thấy nàng gấp gáp đến mức muốn khóc, liền vươn tay vỗ nhẹ lưng nàng: “Ta chỉ đi mua chút điểm tâm, không nghĩ nàng dậy sớm đến vậy.”
“Giờ còn sớm, sao chàng không nghỉ ngơi, lại đi mua đồ ăn sáng gì chứ?” Dung Oanh đôi mắt đã hoe đỏ, vừa thầm oán vừa rầu rĩ, Văn Nhân Loan chỉ cười cười, không đáp.
Hắn vào phòng, đặt gói đồ ăn cùng hộp lên bàn, thong thả sắp xếp chén đũa, miệng lại nhàn nhã kể chuyện phố phường, rằng nhà ai làm bánh ngon, nhà nào nướng hạt dẻ hợp khẩu vị nàng, toàn là chuyện nhỏ trong dân gian, thế nhưng từ miệng hắn nói ra lại có chút không giống thường, bởi hắn vốn là người quen quyền mưu, cả đời vùi đầu trong mưu kế nhân tâm. Nay lại bị nhiễm chút khói lửa phàm trần, khiến Dung Oanh nhất thời không khỏi thấy khó thích ứng.
Văn Nhân Loan uống thuốc xong lại kể tiếp những chuyện vặt không đầu không đuôi. Dung Oanh nhìn hắn, trong lòng thấy có chút gì đó lạ lùng, nhưng lại chẳng thể gọi tên điều ấy là gì. Mãi đến trưa, Hứa Tam Điệp tới viện, đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi:
“Có vài việc nếu không nói lúc này, e là sau này không còn kịp nữa!”
Một câu ấy như mũi đao đâm thẳng vào lòng nàng, xoáy đến tận thịt xương, đau thấu tâm can.
Văn Nhân Loan đêm ngủ muộn, nhưng sáng lại dậy rất sớm, dưới mắt đã có vết xanh tím rõ ràng, vậy mà vẫn cố không chịu nghỉ ngơi. Hắn không dám ngủ, bởi hắn đã không còn bao nhiêu thời gian, nên càng phải nắm lấy từng khắc từng giây. Cũng vì vậy mà mấy hôm nay hắn phá lệ nói rất nhiều, như sợ nếu không kịp nói ra điều gì, mai này sẽ ôm tiếc nuối cả đời.
Vừa mới đuổi Hứa Tam Điệp đi được hai câu, hắn quay lại thì thấy Dung Oanh đứng đó lặng lẽ rơi lệ, còn tưởng mình nói sai điều gì khiến nàng không vui, liền vội hỏi: “Sao lại khóc?”
Dung Oanh lắc đầu, đưa tay ôm lấy hắn, đầu tựa vào lòng ngực hắn, nước mắt làm ướt cả vạt áo trước.
“Ta luyến tiếc chàng…” nàng khẽ khàng nói.
Văn Nhân Loan bật cười, lặng đi một lúc, rồi chỉ biết khẽ đáp: “Nàng như vậy... khiến ta sao cam tâm được đây.”
Đúng lúc đó, Hứa Tam Điệp bước vào, trông thấy hai người ôm nhau, không khỏi lớn tiếng cằn nhằn: “Bạch Giản Ninh rời Lạc Dương đã nhiều ngày, chẳng mấy chốc sẽ đến Trường An. Nghe nói lần này ngươi được cứu rồi đấy!”
Dung Oanh vừa nghe liền sáng mắt, chưa kịp mở miệng hỏi thì bị Văn Nhân Loan gạt đi bằng một câu: “'Có thể cứu' câu này Hứa Tam Điệp đã nói mấy chục lần rồi.”
“Ngươi đúng là không biết tốt xấu!” Hứa Tam Điệp bất mãn. “Ta chẳng phải cũng vì ngươi mà lo lắng hay sao? Trong triều sự vụ ngổn ngang, ta ứng phó không xuể. Mấy lão thần không ai trấn áp, suốt ngày tranh cãi trên điện, đến Tam hoàng tử cũng chịu chẳng nổi.”
“Quen rồi thì tốt, chẳng phải chuyện gì to tát.” Văn Nhân Loan hờ hững nói. “Ta chẳng sống được bao lâu nữa, có đến tìm ta cũng đâu giải quyết được việc gì. Dung Khác còn dám giết cha, thì mấy lão hồ ly kia có là gì? Cùng lắm vẫn còn Triệu Miễn, cũng chẳng khuấy nổi sóng to gió lớn.”
“Triệu Miễn?” Hứa Tam Điệp chau mày. “Hắn vì gia tộc mà lật lại án oan, nay đã báo được thù, đang gấp gáp nối lại với Tam công chúa. Nghe nói Tam công chúa dạo gần đây cũng đã nghĩ thoáng, hiểu rằng sống mới là điều quan trọng nhất.”
“Ngươi rốt cuộc đến vì chuyện gì?” Văn Nhân Loan hỏi.
“Trong cung mời được một vị thần y dị tộc, nghe nói thiên hạ không có độc nào lão không giải được. Ở chỗ này của ngươi quá bất tiện, chi bằng về cung, dễ bề chăm sóc, cũng đỡ để chúng ta ngày ngày cưỡi xe tới lui quấy rầy ngươi.”
Văn Nhân Loan vừa mở miệng định từ chối, thì Dung Oanh đã gật đầu đáp ứng. Nàng nghe thấy hai chữ “thần y”, trong mắt liền ánh lên một tia hy vọng. Dù thật hay giả, nàng cũng phải nắm lấy con đường sống ấy.
Nếu nàng đã đồng ý, thì hắn nào có lý do gì để phản đối?
Trên đường trở về cung, Hứa Tam Điệp nhắc đến chuyện các đại thần tranh cãi ở Tuyên Chính điện, thần sắc uể oải rõ rệt.
“Chỉ vì một cây bên Tây Cung bị sét đánh mà cãi nhau hai ngày trời. Phát lương thảo thì giao cho đám quan văn chẳng biết đánh trận, bắt tướng sĩ tự trồng tự ăn. Tam hoàng tử tức đến trợn trắng cả mắt. Đúng là cái triều đình không ai gánh nổi.”
Khi y còn đang nói, xe ngựa đã từ từ đi vào cổng cung. Dung Oanh bỗng trông thấy Triệu Miễn, khoác một thân quan phục đã giáng sắc, từ trong cung bước ra, vẻ mặt không vội vã, cũng chẳng đi về hướng triều môn.
Thấy họ, Triệu Miễn dừng chân, nói: “Tam hoàng tử đang ở Tử Thần điện, đế sư nên đến xem qua. Giờ loạn trong triều, sổ sách chất đến nửa thân người.”
“Ngươi thì định đi đâu?” Dung Oanh liếc sang hướng khác, vừa vặn nhìn thấy trên đài xem tinh cao khoảng năm sáu trượng, có bóng người đứng.
Triệu Miễn cũng nhìn về phía ấy, thản nhiên đáp: “Dung Hi dạo gần đây không còn lạnh lùng như trước, có lẽ cũng nghĩ thông rồi. Sáng nay còn bế Chiêu nhi, nói muốn ra ngoài giải sầu. Đài xem tinh kia là nơi ta và nàng lần đầu gặp nhau thuở nhỏ, nàng nói muốn đến đó nhìn lại một lần. Ta vừa xong việc, định đi đón nàng về phủ.”
Y nói tới đây, nét mặt tự nhiên mang theo vài phần dịu dàng.
Đài xem tinh tuy không quá cao, nhưng cây cối xung quanh đều thấp hơn, đứng trên ấy, gió lớn lồng lộng. Dung Oanh ngẩng đầu nhìn, vừa vặn trông thấy Dung Hi đang mặc váy trắng, váy áo theo gió tung bay như bướm múa cánh. Nàng ta đứng im lặng, dường như cũng đã nhìn thấy bọn họ...