Khi gả cho Triệu Miễn, Dung Hi mới vừa tròn mười sáu tuổi. Dẫu rằng tính khí có phần kiêu ngạo, nhưng chưa đến mức ngang tàng, ương ngạnh như ngày nay. Bấy giờ tuổi nàng ta còn nhỏ, vốn chỉ ham vui chơi, trong lòng chưa có chút tà niệm nào.
Nghe Thái hậu nói muốn chọn rể quý, Dung Hi liền vụng trộm cải trang, thay y phục cung nữ, tự mình đến Thái Học dò xét thực hư đám thanh niên tài tuấn. Hôm ấy vốn là một ngày hè nắng gắt, trời đột nhiên chuyển mưa, khiến nàng ta xiêm y ướt đẫm. Phu tử gặp phải, nghĩ nàng ta là cung nữ lạc đường, định tra hỏi. Trong học đường toàn là công tử thế gia, thấy một thiếu nữ y phục mỏng manh, đường cong mảnh mai ẩn hiện dưới màn mưa, liền có kẻ mở miệng trêu ghẹo, lời lẽ bỡn cợt.
Dung Hi không quay đầu, chỉ ghi tạc từng tiếng cười đùa vào lòng, đợi qua cơn này sẽ một lượt tính sổ.
Ngay lúc phu tử sắp tra hỏi, đột nhiên một công tử từ hành lang bước ra, nói nàng là thị nữ trong phủ mình, mang đồ của mẫu thân đến giao, chẳng qua lỡ đường nên xông nhầm vào Thái Học. Dung Hi phản ứng rất mau, từ trong tay áo moi ra một túi thơm, đưa cho y, giả rằng là phu nhân nhà hắn gửi bùa hộ mệnh. Phu tử nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng bỏ qua. Sau đó, Triệu Miễn kéo nàng ta sang một bên, bảo nàng ta đợi, rồi quay về mang dù và một chiếc áo khoác.
“À, túi thơm lúc nãy…” Triệu Miễn định trả lại.
Dung Hi ngượng ngùng, vội khoác áo lên người, hai má ửng đỏ, chỉ để lại câu: “Cho ngươi đó,” rồi vụt bỏ chạy.
Triệu Miễn kỳ thực là do nàng ta tự chọn làm phò mã, bởi vậy những ngày đầu thành thân, đôi phu thê cũng từng trải qua thời gian mặn nồng. Nhưng lâu dần, người chồng kia như khúc gỗ khô, vĩnh viễn là bộ dáng ôn hòa, bất kể nàng ta làm gì cũng chẳng buồn nổi giận. Nàng ta lại càng ngang ngược, cố ý thách thức giới hạn, phóng túng thân thể cùng kẻ khác dây dưa, vậy mà Triệu Miễn vẫn không dám trách nàng ta.
Tình nhân của Dung Hi ngày càng nhiều, tuấn tú có, đa tình cũng không thiếu. Thế mà trong những đêm buông thả, nàng ta đôi khi lại nhớ đến cặp mắt đen sâu như mực năm ấy, dưới hiên Thái Học, giữa mưa bụi mông lung, ánh mắt ấy như có thể xuyên thấu tâm can mình.
Khi ấy nàng ta còn trẻ, ngỡ rằng đôi mắt kia thật có tình ý với mình.
Triệu Miễn sớm đã nhận ra thân phận nàng ta, cái gọi là “gặp trong mưa” bất quá là kế hoạch được toan tính kỹ lưỡng. Cái gọi là ân ái cũng chỉ là lớp mặt nạ, hết thảy chỉ là kiên nhẫn dụ dỗ, cẩn trọng mưu đồ, bởi y cần nàng ta, công chúa quyền thế nhất Đại Chu làm bàn đạp cho quyền lực bản thân.
Dung Hi nhìn xuống từ đài cao, ống tay áo trắng muốt tung bay trong gió, nhưng trong lòng lại thấy Triệu Miễn càng lúc càng xa. Quá khứ từng mặn nồng, giờ hóa bi thương khôn cùng. Dẫu về sau có nảy sinh chút tình nghĩa, song cũng chỉ kết thành quả đắng.
Vì tiên hoàng từng tin vào thuật số, trong cung dựng không ít đài quan tinh. Đài mà Dung Hi đang đứng là được xây dựng từ nhiều năm trước, lâu không tu sửa, trụ sơn đỏ đã tróc hết, nhìn xa như nhuốm màu máu.
Dung Oanh đứng ở đằng xa, chẳng thấy rõ nét mặt tỷ tỷ, nhưng trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên dự cảm chẳng lành.
Triệu Miễn cáo biệt từng người, thong thả bước đến đài cao, định dẫn Dung Hi hồi phủ.
Dung Hi xưa nay là người yêu ghét phân minh. Nếu lòng đã nghĩ thông, nàng ta sẽ chẳng vương vấn; nhưng nếu tâm còn luẩn quẩn, dù có chết cũng khó buông.
Triệu Miễn tự biết mình có lỗi. Dẫu khi trước nàng ta buông lời nhục mạ, nhưng chính y mới là người sớm có tính toán. Lợi dụng thân phận, thao túng nàng ta từng bước một, biến một công chúa quyền quý nhất Đại Chu thành một nữ nhân sống dưới bóng mình, lệ thuộc vào mình.
Nhưng Dung Hi từ đầu đến cuối vẫn rất rõ ràng, làm sao để có thể sống tiếp một cách khôn ngoan. Nàng ta lựa chọn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cùng y bắt đầu lại từ đầu, đó mới là lựa chọn thông minh.
Triệu Miễn âm thầm nghĩ trong lòng, đợi đến khi mọi chuyện ổn thỏa, chỉ cần Dung Hi không can dự quá sâu vào việc triều chính, biết an phận làm một công chúa sống an nhàn sung sướng, thì y vẫn sẽ đối xử với nàng ta như trước đây, không để bất cứ ai có quyền cười nhạo hay sỉ nhục nàng ta dù chỉ là một chút.
Nghĩ đến đây, bước chân Triệu Miễn liền nhanh hơn.
Chẳng ngờ khi y vừa tới chân đài, còn chưa kịp gọi đối phương, thì một tiếng hô kinh hãi vang lên, một bóng trắng từ trên không rơi xuống, “phịch” một tiếng thật trầm đục, khiến toàn thân y cũng đau nhức theo.
Triệu Miễn chết sững, nhìn máu từ thi thể nàng ta bắn lên giày mình, đỏ như hồng trụ phủ rêu nơi hành lang.
Không hề báo trước, nàng ta không nói một lời, nhảy xuống mà chẳng mảy may do dự. Dứt khoát, tuyệt tình đến khiến người ta nghẹn thở.
Triệu Miễn tựa như tượng đá, đứng bất động nhìn Dung Hi chằm chằm, chỉ thấy dải lụa thắt eo thường phục mà y tự tay buộc cho nàng ta sáng nay, lúc này đã dần dần nhiễm máu, biến thành đỏ thẫm, chẳng khác nào sắc đỏ ngập tràn khắp bốn phương tám hướng trong cung điện.
Từng mảng đỏ tươi lan ra trước mắt, chậm rãi tràn đến dưới chân hắn, rồi theo thân hình thẳng tắp mà uốn lượn chảy xuôi, như đang dệt thành một tấm lưới đỏ rực nặng nề, từng sợi từng sợi siết chặt, đem Triệu Miễn đang đứng giữa lưới, vây khốn không lối thoát.
Dung Oanh đến Tử Thần điện chưa bao lâu, Dung Khác đang cùng Văn Nhân Loan hỏi chuyện vụn vặt, chợt nghe cung nhân cấp báo: Tam công chúa đã xảy ra chuyện.
Triệu Miễn đem di thể Dung Hi đưa trở về phủ công chúa. Từ đầu đến cuối, thần sắc hắn không hề có chút biến động, cũng chẳng biểu lộ điều gì quá mức kích liệt. Thậm chí chẳng bao lâu trước, y còn mang chút ôn nhu mà nói muốn cùng Dung Hi nối lại tiền duyên. Chớp mắt, tâm nguyện y hóa thành tro bụi, kỳ vọng bị hung hăng đánh vỡ ngay trước mắt, tán loạn như mây khói, không lưu lại mảy may hy vọng.
Chẳng ai ngờ được Dung Hi lại tuyệt tình đến thế, cho y tia hy vọng cuối cùng, rồi lấy cách bi thảm nhất đoạn tuyệt sinh mệnh trước mắt y, hóa thành ác mộng cả đời mà y chẳng thể quên.
Trên nền đá dưới đài quan tinh, vết máu đỏ thẫm vẫn còn chưa khô. Chính là Triệu Miễn từng tấc quỳ xuống mà rửa sạch. Không ai dám khuyên can, phò mã từng ôn nhu khiêm nhượng, giờ đây lại giống như dã thú, đôi mắt tràn đầy sát khí và u uất.
Phủ công chúa chưa từng tổ chức tang sự lớn, sau lưng có người khinh miệt nói Triệu Miễn vì danh lợi mà bức tử vợ mình; cũng có kẻ vì cái chết của Dung Hi mà vỗ tay hả hê. Nhưng Triệu Miễn chẳng mảy may quan tâm, chỉ cùng mấy người thân quen, đơn sơ mà thắp nén hương tiễn biệt nàng.
Khi Dung Hi và Văn Nhân Loan cùng tiến vào linh đường, Triệu Miễn ngăn bước Văn Nhân Loan, nói:
“Nàng không thích ngươi.”
Văn Nhân Loan nhìn thần sắc y ảm đạm, không cùng y tranh chấp, chỉ lặng lẽ đứng ngoài linh đường, đợi Dung Oanh thắp hương xong.
Sau đó mới nhẹ giọng hỏi:
“Thế còn ngươi thì sao?”
Triệu Miễn mím môi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nói:
“Ta sẽ hướng nàng tạ tội.”
Mọi sự trong phủ, y chẳng thèm để tâm, chỉ chuyên tâm thủ hộ linh cữu Dung Hi.
Dung Chiêu còn nhỏ, được phó thác cho Lý Nguyện Ninh ở lại Trường An chăm sóc.
Tây Bắc chưa yên, chiến sự vẫn nóng, Lý Nguyện Ninh bởi chiến công được phong tướng quân, coi như là một phần thưởng để triều đình kéo lại thế lực cũ của Lý tướng quân. Tĩnh Xương hầu phủ dù đã không còn phồn hoa như xưa, nhưng vẫn là một trong những phủ đệ xa hoa nhất Trường An, được Dung Khác ban cho Văn Nhân Loan, không ai dị nghị. Dù sao thì, ngay cả ngôi vị hoàng đế mà hắn cũng không cần, một cái phủ đệ thì có nghĩa lý gì?
Khi Bạch Giản Ninh tới Trường An, Văn Nhân Loan đã bệnh nguy kịch, thường xuyên mê man bất tỉnh. Ban ngày nếu tỉnh cũng chỉ ho ra máu không ngớt.
Cuối thu khô héo, hoa sen trong viện cũng đã úa tàn. Như sinh mệnh đi vào suy bại không thể cứu vãn.
Văn Nhân Loan cũng như cỏ cây, tàn lụi từng ngày, Dung Oanh chỉ biết trơ mắt nhìn hắn từng tấc sinh cơ bị rút cạn.
Hắn như một đóa hoa, nhưng lại không phải hoa. Những đóa hoa còn có thể nở lại mùa sau, còn hắn thì không.
Khi tỉnh táo nằm bên vai nàng, Văn Nhân Loan thấp giọng nói:
“Đêm qua ta mộng thấy cùng nàng thành thân, nàng mặc giá y thật đẹp.”
Nàng vốn không muốn tỏ ra mình đa sầu, nhưng hắn vừa mở miệng, lệ đã rơi không ngừng.
Bạch Giản Ninh nhìn thấy bệnh tình hắn nặng như vậy, cũng không lấy làm lạ, liền đem phương thuốc giải độc tìm được nói ra:
“Bệnh tình của hắn nặng lắm, nếu kéo dài thêm ba ngày, tất phải chết. Ta cùng bạn cũ nghiên cứu hồi lâu, mới luyện ra một phương thuốc giải độc. Nhưng thuốc này cực kỳ hung hiểm. Nếu uống, trong vòng một ngày có thể chết bất đắc kỳ tử. Nhưng nếu chịu được, từ nay thân thể sẽ vô ngại.”
“Ngươi nguyện thử không?”
Uống thuốc thì phần nhiều là chết ngay. Không uống, dựa vào nội lực Bạch Giản Ninh, còn có thể kéo dài một tháng bên Dung Oanh.
Văn Nhân Loan còn chưa kịp đáp, Dung Oanh đã cất tiếng cắt ngang:
“Cho chàng uống thuốc.”
Nàng lặng lẽ nhìn hắn, như muốn khắc sâu hình bóng ấy vào tâm khảm.
“Năm trước đêm Trừ Tịch, ta cắn được đồng tiền trong bánh sủi cảo, chàng cho phép ta một ước điều ước.”
Nàng đã ước nguyện Văn Nhân Loan còn sống, không bao giờ phải chịu khổ nữa.
Văn Nhân Loan hơi ngẩn ra, rồi khẽ cười, gật đầu:
“Ta đã biết, ta tin nàng.”
Sau đó ngẩng đầu nói với Bạch Giản Ninh:
“Thí dược đi. Kết quả ra sao, ta đều chấp nhận.”
Sau khi uống thuốc, Văn Nhân Loan phun ra một ngụm máu đen tanh nồng, thấm đẫm vạt áo.
Thể trạng hắn quá yếu, ngay cả Bạch Giản Ninh cũng bó tay, chỉ còn trông chờ vào chính hắn có thể vượt qua cửa tử.
Trong đầu hắn mơ hồ, ngũ tạng như bị thiêu đốt, cuối cùng không rõ vì sao, trước mắt dần hiện ánh sáng. Mọi đau đớn chợt tan, bóng tối hóa thành cảnh tượng thân quen.
Xuyên qua làn mưa hoa, thân nhân chờ đón hắn. Mẫu phi và phụ hoàng chơi cờ trong đình viện, a tỷ đang đàn cổ cầm. Thấy hắn đến, a tỷ cười:
“Là Hoài Cảnh trở về à! Hôm nay lại trốn học chạy đến Lương Vương phủ đúng không?”
Hắn muốn mở miệng thanh minh, mẫu phi đã cười:
“Hoài Cảnh có vẻ rất thích tiểu nữ nhi nhà Lương Vương, còn đặt tên cho nàng nữa.”
Thái tử ngẩng đầu hỏi:
“Mẫu phi con đang mang thai, là muội muội đó. Ngày sau để con đặt tên, thế nào?”
A tỷ lập tức giành:
“Không được! Phải để ta đặt!”
“Nếu tranh nhau, vậy để mẫu phi quyết định.” – mọi người cười vang.
Tất cả như thật, đưa tay ra là có thể chạm vào. Mẫu phi, phụ hoàng, tổ phụ… đều tươi sống trước mắt, chẳng phải hư ảnh tàn tro.
Áp lực hai mươi năm trong lòng hắn dần tan, biến thành một giấc mộng viên mãn cả đời chẳng có.
Thái tử phi nhẹ nhàng nói:
“Lại đây đi, Hoài Cảnh, không còn gì phải lo nữa.”
Thái tử cũng dịu dàng:
“Con đã làm rất tốt, không còn gì vướng bận, đến bên ta đi.”
A tỷ cười hỏi:
“Chúng ta đều ở đây, ngươi còn chờ gì?”
Văn Nhân Loan chợt thấy bản thân như lạc trong mộng đẹp.
Đã từng khắc khoải tìm kiếm suốt tháng năm, sao giờ còn chần chừ?
Hắn mỏi mệt quá rồi. Chỉ cần bước thêm một bước… là vĩnh viễn giải thoát.
Ngay lúc hắn sắp bước đi, một thanh âm từ nơi xa xa vọng đến, mơ hồ nhưng quen thuộc.
“Ta đã thấy chàng chuẩn bị hỉ phục, mau tỉnh lại, chúng ta còn chưa bái đường…”
“Ta còn chưa hỏi chàng… vì sao đặt cho ta cái tên ấy? Là vì chàng yêu thích mùa xuân sao?”
“Xin chàng, đứng lên đi…”
“Văn Nhân Loan…”
Cuối cùng, tên hắn vang lên, mang theo tiếng nức nở run rẩy.
Hắn không còn là Dung Hoài Cảnh nữa.
Văn Nhân Loan quay đầu, a tỷ gọi:
“Hoài Cảnh, ngươi muốn đi đâu?”
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng:
“Ta luyến tiếc… Lần này, không thể lại lừa nàng nữa.”
Mở mắt, ánh sáng chói lòa dần tan, cảnh vật rõ nét.
Chất lỏng lạnh buốt rơi trên mặt. Trong tầm mắt dần hiện ra khuôn mặt Dung Oanh, nàng đang khóc mà nhìn hắn, cắn môi không ngừng.
Giọng hắn khô khốc, cố gắng cất lời:
“Ta không sao… đừng khóc…”
Dung Oanh nghe thế, khóc càng lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn sắp kết thúc.
(Tam công chúa và phò mã, khi ta viết đã định là kết cục bi thảm. Dung Hi tình thâm ý trọng, chẳng thể dứt bỏ nhẹ nhàng. Còn Văn Nhân Loan, ta muốn cho hắn một cái kết đẹp — thân thể khỏe mạnh, bởi nếu không, đời sống vợ chồng sao xứng với Oanh Oanh?)