Văn Nhân Loan sau khi uống thuốc, liền hôn mê suốt hai ngày hai đêm, mấy phen nôn huyết khiến chăn nệm đều nhuộm đỏ. Hơi thở của hắn ngày một yếu dần, đến độ không còn trông thấy ngực phập phồng nữa, Bạch Giản Ninh cũng không nỡ nhìn thêm, liền sai Dung Oanh đi chuẩn bị hậu sự.
Dung Oanh không cam lòng, từng tiếng gọi tên Văn Nhân Loan, cố chấp mà nói chuyện cùng người sắp quy thiên, dẫu biết rằng lời ấy chẳng thể vào tai người kia.
Văn Nhân Loan có thể tỉnh lại, với mọi người mà nói đều là chuyện tốt lành. Ngay cả Dung Khác cũng âm thầm thở phào, lại cho người đưa tới Tĩnh Xương hầu phủ mấy rương lớn dược bổ.
Hiện nay ngôi báu hãy còn để trống, mọi việc triều chính đều do bá quan thương nghị, cuối cùng giao cho Dung Khác quyết đoán. Thế nhưng quần thần tề tụ lâm thời, lập trường rối ren hỗn tạp, kẻ là lão thần từng được Văn Nhân Loan đề bạt, người là con cháu thế gia, kẻ khác lại từ hàn môn tiến thân.
Dung Khác vốn chỉ quen việc luyện binh, chưa từng học cách xử lý chính vụ, mà Văn Nhân Loan một mực mặc kệ, y đành phải tự mình chăm chỉ lĩnh hội. Nhưng triều vụ mơ hồ, xử sự ba phải, khó tránh khỏi bị quần thần lấy đó mà trách móc răn dạy. Khi xưa có Hứa Tam Điệp phò tá còn đỡ, nhưng họ Hứa cũng chẳng phải người đáng tín, nhậm chức ngự sử đại phu rồi vẫn như cũ, còn bị các quan chỉ trích ngay chính trên tấu chương.
Sau khi Văn Nhân Loan khỏi bệnh, việc chờ hắn xử trí vẫn còn chồng chất như núi. Quốc gia không thể một ngày vô chủ, Đại Chu chậm chưa lập tân quân, sớm muộn gì cũng có kẻ sinh lòng dị chí mưu đoạt quyền hành.
Chờ hắn tốt lên, Dung Khác mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại người kia cũng không thấy chướng mắt như xưa.
Văn Nhân Loan khi hấp hối, lời Dung Oanh nói hắn vẫn nhớ kỹ trong lòng, vừa tỉnh lại liền hạ quyết tâm thành hôn cùng nàng. Lễ nghi không cần quá mức cầu kỳ, chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt là được. Của hồi môn, sính lễ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nghi thức cũng đủ đầy chu toàn.
Chỉ là giữa hai người vẫn còn một vấn đề lớn nhất — thân phận công chúa của Dung Oanh. Dù Văn Nhân Loan không bận tâm thế tục dị nghị, song hắn không thể không lo cho danh tiết nàng của về sau, lẽ nào để nàng mang danh nghịch luân, chịu đời dèm pha?
Nghe nói hôn kỳ đã định, một thời gian sau, Thôi Thanh Nhạc mới tìm đến Tĩnh Xương hầu phủ.
Sau khi Văn Nhân Loan tra xét Thôi phủ, Thôi thị rơi vào cảnh vắng lặng tiêu điều. Thôi Thanh Nhạc thân là đích nữ, dứt khoát gánh lấy trọng trách gầy dựng lại cơ nghiệp. Khi binh bại tại Lạc Dương, nàng ta kiên cường chống đỡ dị nghị, chẳng kể phản đối từ trong tộc mà đứng về phía Văn Nhân Loan, lại đi du thuyết các vọng tộc khác, mới khiến Thôi thị giữ được một chút chỗ đứng trong triều.
Khi Thôi Thanh Nhạc đến thăm, Dung Oanh đang dạy Dung Chiêu tập đi, hai người đối diện, nhất thời đều xấu hổ khó xử.
Đoán rằng nàng ta đến tìm Văn Nhân Loan, Dung Oanh ôm lấy Dung Chiêu, khẽ gật đầu nói:
“Đế sư đang ở trong phòng, Thôi nương tử mời vào.”
Thôi Thanh Nhạc không bước tiếp, ngược lại gọi nàng lại, sắc mặt mang theo vài phần lúng túng.
“Ta tới... là muốn gặp công chúa.”
“Gặp ta?” Dung Oanh thoáng lộ vẻ kinh ngạc, rồi lập tức cảm thấy áy náy.
Dù sao năm xưa chính nàng lừa Thôi Thanh Nhạc thay mình gả cho Văn Nhân Loan, ai ngờ sau cùng Văn Nhân Loan thà mang tiếng ô nhục cũng không chịu thừa nhận việc đó, quay đầu xuống tay với cả tộc Thôi thị, khiến cả một cơ nghiệp huy hoàng phút chốc hóa thành tro tàn.
Nghĩ vậy, Dung Oanh thầm đoán Thôi Thanh Nhạc ắt là hận mình thấu xương. Nàng cúi đầu nói:
“Là ta có lỗi với ngươi.”
Thôi Thanh Nhạc sửng sốt, đoạn lắc đầu:
“Công chúa nói vậy quá lời. Năm xưa là ta ham vinh hoa phú quý, tâm không kiên định. Lại thêm huynh trưởng âm thầm mưu hại công chúa, khiến Thôi thị rơi vào cảnh ngộ hôm nay, chính là chúng ta phụ công chúa mới phải.”
Năm ấy lời đồn sơn phỉ bắt cóc công chúa rộ lên, rồi chẳng hiểu sao lại dần chìm lắng.
Mãi về sau, nàng ta mới biết rõ — thì ra huynh trưởng mình âm thầm tính kế hãm hại Dung Oanh, muốn làm nàng bị ô uế rồi bỏ mạng dưới tay sơn phỉ, để Văn Nhân Loan hoàn toàn tuyệt tình với nàng. Nhưng chính âm mưu tàn độc ấy đã khiến Thôi thị rơi vào họa diệt môn. Nếu chẳng phải Văn Nhân Loan còn niệm tình ân nghĩa tổ tiên, thì e rằng Thôi thị đã sớm bị nhổ cỏ tận gốc.
So với việc bị sơn phỉ mổ bụng mà chết, thì nay Thôi thị còn có nữ quyến cùng không ít chi tộc bên nhánh được tồn tại, cũng là Văn Nhân Loan dưới cơn thịnh nộ mà khai ân rồi.
Dung Oanh vô cùng kinh ngạc, liền hỏi:
“Vậy sao ngươi lại tìm ta?”
Thôi Thanh Nhạc uyển chuyển đáp:
“Công chúa hiện giờ thân phận cao quý, cũng lắm điều bất tiện… Thôi thị khẩn nguyện được công chúa giúp che chở…”
Ý tứ nàng ta nói tuy uyển chuyển, nhưng đại khái là: hiện tại xét theo huyết thống, Văn Nhân Loan vốn là đường huynh của Dung Oanh, nếu hai người thành hôn ắt sẽ bị thế nhân dèm pha, bị lời đồn gièm pha bủa vây. Thay vì để bị công kích bởi dư luận, chi bằng để Dung Oanh lấy danh nghĩa “đỡ đầu” cho Thôi gia, dựng nên một thân thế khác, nói dối rằng nàng vốn không phải công chúa thực thụ, mà là được ôm vào cung thay thế cho đích nữ quá cố của Thôi gia. Dẫu câu chuyện nghe hệt như trong thoại bản, nhưng bá tánh lại dễ dàng tin những truyền kỳ ly kỳ như vậy.
Thôi thị tuy chẳng thể hiểu nổi vì sao lại đột nhiên nhiều thêm một vị đích nữ, nhưng hiện tại dựa vào thân phận Dung Oanh cũng đủ để cứu vãn danh vọng sụp đổ của cả một gia tộc. Có thể nói là chuyện tốt đôi đường.
Dung Oanh gật đầu đồng ý, Thôi Thanh Nhạc mừng rỡ vô cùng, vội vàng khấu tạ. Đúng lúc ngẩng mặt, vừa thấy Văn Nhân Loan đứng nơi cửa, tim nàng ta như ngừng đập, sắc mặt thoắt trắng bệch.
Dung Oanh thấy đối phương đột nhiên biến sắc, còn tưởng thân thể nàng ta có chỗ không khoẻ, quay đầu lại thì thấy Văn Nhân Loan, đang lấy làm khó hiểu, liền thấy Thôi Thanh Nhạc vội vàng cúi mình hành lễ cáo từ.
Trước ánh mắt nghi hoặc của Dung Oanh, Văn Nhân Loan chỉ hơi nhướn mày cười nhạt, chẳng hề để tâm đến phản ứng của Thôi Thanh Nhạc.
Đợi khách đi rồi, Dung Oanh mới lên tiếng hỏi:
“Chàng đã làm gì Thôi Thanh Nhạc, sao nàng lại sợ chàng đến thế?”
“Cũng chỉ là hù doạ nàng một lần thôi.” Văn Nhân Loan nhàn nhạt phủi qua chuyện cũ, rồi đổi giọng nói:
“Hôm nay nắng đẹp trời trong, ở mãi trong phòng thật vô vị. Nghe nói thu phong Lung Sơn năm nay rất đẹp, ta đưa nàng đi du ngoạn một chuyến, được không?”
“Hôm nay sao?”
“Đi thôi.” Văn Nhân Loan không đợi nàng chuẩn bị, liền kéo tay nàng ra sân, phân phó hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, trà bánh đầy đủ.
Thực ra, Dung Oanh cũng đã lâu chưa đặt chân đến chùa Lung Sơn.
Cùng nàng đi chỉ có Phong Thiện và một thị nữ ít lời, còn Phong Từ thì bị sai đi làm việc khác, để tránh đụng phải Văn Nhân Loan mà không áp nổi lửa giận.
Sau khoảng một canh giờ, họ đến chân núi Lung Sơn. Từ dưới nhìn lên, núi rừng thu vàng xen đỏ, tán phong loang lổ hòa quyện cùng bóng cây sồi trập trùng. Đường núi xưa cũ vẫn như thuở nào, hoa cỏ ven đường cũng vì tiết trời đông chớm lạnh mà trở nên úa tàn.
Tiếp tục hành trình, Phong Thiện và thị nữ dừng lại dưới chân núi, chỉ còn Văn Nhân Loan dẫn Dung Oanh leo lên.
Lung Sơn là dãy núi cao nhất vùng phụ cận, còn chùa Lung Sơn thì tọa lạc lưng chừng sườn núi. Năm xưa Dung Oanh tuổi còn nhỏ, ngang ngạnh đòi trèo l*n đ*nh núi xem cho bằng được, ai ngờ lại lăn từ sườn núi xuống mà bị thương. Về sau mới biết, chính là Văn Nhân Loan vì ghét nàng phiền phức, cố ý sai Phong Thiện bày trò khiến nàng vấp ngã.
Nhớ lại chuyện cũ, Dung Oanh trong lòng dâng lên oán khí, dọc đường chẳng buồn đáp lại lời nói của Văn Nhân Loan. Hắn dù không nói ra, nhưng cũng đoán được nàng đang giận, bèn nói:
“Chuyện năm xưa đúng là ta lòng dạ hiểm ác, hại nàng chịu khổ. Mong nàng đừng so đo cùng hạng tiểu nhân như ta.”
Lời xin lỗi lần này thành khẩn mà thẳng thắn, hơn nữa hắn trước nay cũng đã vì chuyện ấy mà chịu nhiều trách phạt, nên Dung Oanh cũng không còn giận dai. Đến khi thấy được sơn môn chùa Lung Sơn, những oán khí ban nãy cũng tiêu tan theo gió núi.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, mây trời ánh hồng cam rực rỡ, chim bay lướt qua, để lại một vệt mờ nhạt cuối trời. Tiếng chuông buổi chiều của chùa Lung Sơn vang lên, âm thanh thanh trầm vang vọng cả dãy núi.
Dung Oanh cứ ngỡ Văn Nhân Loan muốn dừng lại nơi đây, nào ngờ hắn vẫn nắm tay nàng, tiếp tục dẫn bước đi l*n đ*nh núi.
“Lên nữa thì không còn đường đâu.”
“Chúng ta có thể tự tạo một con đường.”
Tiếng chuông dần dần xa dần, lối mòn trước mặt càng thêm hẹp, cỏ dại chen chúc che khuất tầm nhìn.
Trời mỗi lúc một tối, Dung Oanh dừng chân nghỉ ngơi, liền bị hắn ôm vào lòng, nghe thấy tiếng th* d*c vang bên tai.
Ngay sau đó, Văn Nhân Loan đột nhiên cúi người xuống, khẽ ra hiệu nàng tựa đầu vào vai hắn.
“Chàng muốn cõng ta sao?” Dung Oanh ngập ngừng. “Thân thể chàng thật sự không sao chứ?”
Thời gian trước Văn Nhân Loan bệnh nặng khiến nàng vẫn còn ám ảnh, sợ hắn quá sức sẽ lại ngã bệnh. Ai ngờ sau khi nghe nàng nói thế, hắn lại không vui, nheo mắt, ngụ ý sâu xa nói: “Thân thể ta có khoẻ không, nếu nàng vẫn chưa cảm nhận rõ, tối nay về phủ có thể thử lại.”
Dung Oanh dĩ nhiên hiểu hắn ám chỉ điều gì, mặt lập tức nóng lên, nhưng không còn chần chừ, thuận theo leo lên lưng hắn.
Văn Nhân Loan vững vàng cõng nàng, giẫm qua cỏ dại, bụi gai dưới chân, tiếp tục hướng đỉnh núi mà đi.
Bóng đêm dần buông xuống, gió núi lạnh thổi khiến tóc hai người quyện lấy nhau, tay áo phần phật rung động trong gió.
Hắn nói: “Gần đây nàng có tâm sự.”
Dung Oanh vẫn chưa quyết định, bởi vậy nói ra cũng không chắc chắn. “Ta vẫn chưa biết có thể làm được không, nếu thật sự làm, có thể sẽ thất bại, còn bị thế nhân châm chọc. Có khi, chuyện ta làm vốn đã là sai…”
Văn Nhân Loan không hỏi nàng định làm gì, mà nói: “Chỗ này quả thực không có đường, nhưng không có nghĩa là không thể đi, chỉ là cỏ dại, đá loạn, có khi là bụi gai hay hố sâu, khó đi hơn đường bằng, sơ ý sẽ ngã xuống núi…”
Trước đây Dung Oanh cũng từng muốn l*n đ*nh núi xem cảnh, dù từng ngã bị thương cũng không từ bỏ ý định, chỉ vì ngại không có đường mà chùn bước. Những lời Văn Nhân Loan lúc này không hiểu sao chạm đến điều gì sâu trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy ngực ấm lên, dù có gió núi cũng chẳng thấy lạnh.
“Vậy sao chúng ta vẫn cố lên núi?”
“Vì không cam lòng.”
Sau màn đêm, núi rừng càng thêm tối tăm. Văn Nhân Loan cẩn thận bước đi, có lúc suýt trượt ngã.
Lên được đỉnh núi rồi, Dung Oanh phát hiện nơi đây là một khoảng đất bằng, chỉ phủ đầy cỏ dại xanh mướt.
Gió núi thổi ùa tới, mang theo hương cỏ cây núi rừng, đứng ở đây, cả tai mắt đều như được thanh tẩy.
Khi được Văn Nhân Loan đặt xuống, Dung Oanh cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng rộng lớn trước mắt.
Dãy núi xa như mực nối tiếp nhau, dưới chân núi là kinh thành Trường An rực rỡ, phía trên là trời đêm bao la, sao sáng lấp lánh như châu ngọc treo cao. Ánh đèn dầu của dân gian kết thành từng dòng sáng như sao sa. Phóng mắt nhìn xa, thế giới như không có điểm cuối, núi sông hùng vĩ cùng nhân gian rực rỡ ánh đèn đều thu vào tầm mắt.
Dung Oanh chưa từng từ góc độ này nhìn Trường An, cũng chưa bao giờ gần sao trời như vậy. Cảnh sắc trước mắt khiến nàng xúc động đến mức khó tả, chỉ có thể tròn mắt reo lên: “Ta hiểu rồi!”
Nàng bỗng nhiên hiểu vì sao dù con đường lên núi khó khăn đến vậy, vẫn có người bướng bỉnh muốn lên để nhìn thấy phong cảnh ấy.
Văn Nhân Loan cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng: “Hiện tại nghĩ thông suốt rồi sao?”
Dung Oanh lúc vừa thấy cảnh ấy đã hoàn toàn thấu hiểu, không còn rối rắm, chỉ tay về phía xa nói: “Ta nghĩ thông rồi. Con đường phía trước có khó đến đâu cũng phải thử qua mới biết. Chuyện chưa từng ai làm, tại sao ta không thể là người đầu tiên? Chỉ khi leo l*n đ*nh mới thấy được phong cảnh đẹp. Miệng đời đúng sai thì sao chứ, đường đời không nhất thiết phải chọn lối dễ nhất.”
Văn Nhân Loan hỏi tiếp: “Nếu con đường đó không thông thì sao?”
“Vậy thì đổi đường, bắt đầu lại.”
“Nếu vẫn không thông?”
“Tiếp tục đổi.”
Hắn khẽ cười, cúi người hôn nàng. “Lúc trước ta nói ngươi yếu đuối, là ta nhìn lầm rồi.”
Gió núi gào thét bên tai, tiếng cười của Văn Nhân Loan như khói sương thoáng qua, nhưng lại khiến trái tim nàng như được sưởi ấm.
“Chàng không hỏi ta muốn làm gì sao?”
“Nàng nguyện nói cho ta nghe sao?”
Dung Oanh đứng trước mặt hắn, trời sao rực rỡ phủ trên người nàng, nhưng cũng không sáng bằng đôi mắt sáng như sao của nàng.
“Ta muốn bãi bỏ pháp lệnh trừng phạt người nhà tội nhân bằng cách sung quân làm kỹ nữ, thay bằng lao động cải tạo. Ta muốn lập thư viện ở nông thôn, để dân thường cũng đọc được sách nông nghiệp. Ta còn muốn vì những nữ tử như A Ninh viết lại bút ký, lưu lại công lao của họ cho hậu thế, để người đời sau biết rằng phụ nữ cũng có thể lập công danh sự nghiệp… Ta còn rất nhiều chuyện muốn làm. Đợi sau khi đại thắng Yến quân, thu phục lại đất đai, ta còn muốn đi xem vùng quan ải mà tam ca từng kể…”
Dung Oanh đứng thẳng, nói: “Lúc trước tam tỷ hỏi ta sao không quay đầu lại, ta từng nói là vì đạo bất đồng khó chung bước, nhưng khi ấy ta cũng chưa rõ mình thật sự muốn gì. Giờ thì ta hiểu rồi. Ta chỉ muốn làm những việc bản thân có thể, đi đến những nơi chưa từng tới, ít nhất là không thẹn với lòng.”
Văn Nhân Loan chạm vào gò má nàng bị gió thổi lạnh, giọng có phần cảm khái: “Nàng và Dung Hoài Cảnh ngày trước, có vài phần giống nhau.”
Dung Hoài Cảnh là quá khứ của hắn, còn Dung Oanh là tương lai đang hướng đến.
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn chàng, chàng hiện giờ vì cái gì?”
Văn Nhân Loan cúi xuống, hôn nhẹ lên môi nàng.
“Vì nàng.”
Khi năm hết Tết đến, dưới sự tiến cử của các lão thần, Dung Khác cưới con gái của Thái phó và chính thức đăng cơ làm hoàng đế.
Văn Nhân Loan tuyên bố với bên ngoài rằng đã cưới Dung Oanh, nhưng không tổ chức lễ cưới linh đình. Dung Khác lo Dung Oanh chịu ấm ức nên cố ý dò hỏi, biết được nàng vốn ghét phiền phức, nên cũng không can thiệp thêm.
Nhưng thực ra, ngay trên đỉnh núi Lung Sơn, giữa đêm gió thét gào, họ đã cùng nhau bái trời đất, để non sông hùng vĩ và ánh đèn Trường An chứng giám, đó đã là nghi thức thành thân của họ.
Đại Chu dần ổn định, quân Yến tan rã, các châu quận từng bị chiếm cũng lần lượt được thu phục, còn Lý Nguyện Ninh chẳng bao lâu đã rời kinh dẹp loạn. Dung Oanh vừa quản lý cửa hàng, vừa vì việc hủy bỏ chế độ quân kỹ mà nhiều lần tranh luận với bá quan triều đình, khiến Dung Khác phải đứng giữa hai bên mà nhọc lòng.
Phủ Tĩnh Xương Hầu chiếm diện tích rộng lớn, tuy Văn Nhân Loan rất khắt khe nhưng không phải kẻ thích xa hoa. Hắn cắt một khoảng đất lớn để xây dựng lại, có người thấy vậy liền tâu lên, chỉ trích hắn có dã tâm, trong phủ mà dám xây cung điện.
Hôm sau, người đã dâng sớ bỗng nhiên biến mất không tung tích.
Người ta đồn rằng Văn Nhân Loan đã bắt người chôn trong phủ, lời đồn lan nhanh, nhưng quan lại trong triều không ai dám công khai chống đối hắn. Hứa Tam Điệp, Tổng ngự sử, vốn không thể làm ngơ, bèn thân chinh đến Hầu phủ xem thực hư.
Lúc đó Dung Oanh không có ở nhà, Văn Nhân Loan đang ngồi trong đình uống trà đọc sách, bên cạnh là tấm thảm nhung lớn, Dung Chiêu đang bò nghịch trên đó. Từ xa còn vọng lại tiếng xây dựng rầm rập.
Hứa Tam Điệp trách: “Dù có muốn xử kẻ tiểu nhân thì cũng nên chờ thời, không thể vô cớ mà khiến người ta chết được. Trong triều giờ ai cũng gọi ngươi là Diêm Vương sống.”
“Ta đâu có giết hắn,” Văn Nhân Loan nhàn nhạt đáp.
“Người ta nói ngươi chôn hắn trong phủ.”
“Chuyện chôn thì đúng. Nhưng ta không giết. Nếu Dung Oanh mà biết ta chôn người chết trong nhà, chắc chắn sẽ giận ta.” Rồi hắn chỉ về hành lang dài đang xây. “Ngươi qua đó mà xem.”
Bên hành lang có một khoảng đất trống để sau này trồng hoa. Giờ vẫn còn trống trải. Ở đó, Hứa Tam Điệp thấy một khối đá đen đen, đến gần mới phát hiện là… đầu người! Giật mình lùi lại hai bước.
Đang định chửi Văn Nhân Loan giết người không chôn hẳn hoi, bỗng cái đầu ấy mở miệng khóc lóc:
“Vi thần không dám nữa! Xin đế sư tha mạng! Nếu cứ thế này ta thật sự chịu không nổi…”
Hóa ra người bị mất tích chính là viên quan nọ. Không phải bị giết mà là bị… chôn đứng, chỉ để đầu nhô lên, ngày ngày chứng kiến công nhân xây dựng. Văn Nhân Loan thật đúng là người có thù tất báo, mà còn biết sáng tạo cách trừng trị người.
Hứa Tam Điệp nghe tiếng khóc ai oán từ "cái đầu", rợn cả sống lưng, đành cầu xin Văn Nhân Loan tha người.
Văn Nhân Loan thản nhiên:
“Ta không giết hắn đã là nhân từ lắm rồi. Đợi tuyết đầu mùa năm nay rơi, ta sẽ thả. Ngươi không cần lo, ta tự có chừng mực.”
Nghe vậy, Hứa Tam Điệp mới yên lòng.
Một lát sau, có người báo Dung Oanh đã trở về, Văn Nhân Loan lập tức bế Dung Chiêu lên đi tìm nàng.
Dung Chiêu đang khóc lóc, thấy mẹ mới dần nín lại. Dung Oanh mặt đỏ bừng vì gió lạnh, oán trách:
“Đám lão thần cổ hủ hôm nay ồn ào lắm, may mà một số quan lại xuất thân hàn môn còn ủng hộ mở thư viện, tuy là họ ủng hộ chủ yếu vì ghét thế tộc kiêu căng mà thôi, nhưng cũng có Lương Hiết thật lòng đồng ý…”
Nghe đến tên Lương Hiết, Văn Nhân Loan chau mày.
“Chuyện gì cũng từ từ, không vội một lúc,” hắn nói rồi kéo nàng vào trong phủ. Bỗng những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng bay xuống.
Dung Oanh vui mừng hô lên: “Tuyết rơi rồi!”
Văn Nhân Loan lẩm bẩm: “Tiện nghi cho hắn quá…”
Dung Oanh không nghe rõ, nhưng linh cảm không lành, nghiêm mặt dặn: “Chàng đừng cứ gặp ai cũng kết thù, tính khí nên ôn hòa chút.”
Văn Nhân Loan nhận lấy Dung Chiêu rồi hỏi nàng:
“Ngày mai nàng còn ra ngoài nữa không? Có ở nhà được không?”
Dường như hắn đang dỗi vì nàng dạo này bận rộn, thường xuyên không về phủ.
Dung Oanh thở dài:
“Tiêu Thành Khí bị thương nhưng vẫn đòi cưới Vương phu nhân, nàng ta không đồng ý nên trốn đi rồi. Ta vốn muốn thỉnh giáo nàng ta nhiều điều, giờ phải tự lo hết, lại còn phải chăm sóc cửa hàng thay nàng, sao có thể trễ nải?”
Văn Nhân Loan gật đầu, dắt nàng vào phòng rồi dặn dò Phong Thiện vài câu.
Phong Thiện do dự: “Chuyện đó… có ổn không?”
“Tiêu Thành Khí đầu óc chậm chạp, không biết bao giờ mới tìm ra nàng ta. Giúp người làm mai, có gì sai?”
Vào phòng, Dung Oanh đã thay xiêm y, ngồi thu mình trong ổ chăn, chỉ lộ khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong phòng khói lò bốc nhẹ, ấm áp vô cùng.
Nàng đã mệt, vừa ngồi một lúc đã muốn thiếp đi. Văn Nhân Loan bèn ôm nàng đặt lên giường.
Dung Oanh tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập vững vàng, bất giác thì thầm:
“Ta muốn ăn rượu ủ hoa quế.”
Hắn đắp chăn cho nàng, dịu dàng hỏi:
“Còn muốn ăn gì nữa, ta làm cho nàng.”
“Nghĩ đến canh bột củ sen hạnh nhân kiểu Giang Nam..."
“Qua tiết Thanh Minh, chúng ta cùng đi Giang Nam.”
Nghe vậy, nàng trợn mắt tỉnh hẳn:
“Thật sao? Chàng cũng muốn đi cùng ta?”
Văn Nhân Loan bật cười: “Chẳng lẽ nàng muốn để ta ở lại một mình?”
Tuyết ngoài cửa rơi ngày càng dày, phủ kín cả sân. Nhìn cảnh tượng trắng xóa, hắn chợt nhớ ra — đã rất lâu rồi mình không còn mơ thấy quá khứ nữa.
Dung Oanh kéo tay áo hắn, nói nghiêm túc:
“Ta sẽ không bỏ chàng lại đâu.”
“Ta biết.” Hắn cúi đầu, lời như than nhẹ:
“Ta cũng sẽ không còn một mình nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn đến đây là kết thúc. Cảm ơn tất cả các bạn thiên thần nhỏ đã đồng hành đến tận đây. Cũng xin lỗi mọi người vì những chỗ còn thiếu sót.
Lời của Mèo: Vẫn còn mấy phiên ngoại nữa nha. Mai sẽ up hết.