Mùa Xuân Ở Tây An - Bạch Đường Tam Lưỡng

Chương 89

Sau khi Dung Khác đăng cơ xưng đế, cục diện Đại Chu dần dần ổn định. Loạn binh khắp nơi cũng lần lượt yên ắng, Yến quân rốt cuộc đến hai năm sau mới bị đánh bại hoàn toàn. Yến Vương sau khi vong mạng, tàn binh kẻ đầu hàng, người thì cùng đám người Hồ bại trận tản về vùng Tây Bắc xa xôi.

Triều đình ngày càng vững bền, Văn Nhân Loan cùng Dung Oanh lại một phen xuôi nam. Ngoài việc đi tuần để thị sát sản nghiệp nơi phương Nam, lần này cũng là nhân cơ hội mà du ngoạn sơn thủy, tiêu sầu giải trí. Mãi đến khi Dung Chiêu tròn bốn tuổi, hai người mới nhàn nhã hồi kinh, trở lại Trường An.

Dung Hi sau khi rời cõi thế không bao lâu, Triệu Miễn cũng đi tế bái tông thân quyến thuộc đã khuất, rồi một mạch ở lại Bảo Thiện tự hơn nửa tháng không chịu xuống núi. Khi Hứa Tam Điệp đến khuyên nhủ, y đã hạ quyết tâm xuất gia làm tăng, từ đó rửa tay gác kiếm, không hỏi chuyện nhân gian.

Y không muốn Dung Chiêu sau này lớn lên biết được mẫu thân vì phụ thân mà chết, nên đem bé gửi gắm nơi Lý Nguyện Ninh, người cũng chưa tìm lại được yên bình.

Lý Nguyện Ninh thường hay giao Dung Chiêu cho Dung Oanh chăm nom, song vì công vụ thư viện cùng chuyện cửa hàng bận rộn, nàng mỗi ngày đều ra ngoài, thậm chí còn nhiều hơn cả Văn Nhân Loan. Thế nên việc chăm sóc tiểu hài nhi lại rơi vào tay hắn.

Hai người về đến kinh thành, việc đầu tiên là ghé qua Trấn Bắc tướng quân phủ. Nay phủ ấy là nơi ở của Lý Nguyện Ninh, còn Lý Khác hiện trấn giữ vùng Tây Bắc, lâu lâu mới trở về thăm nhà. Đông chí đã cận kề, cũng đúng dịp hắn ta dẫn thê tử cùng hài tử hồi kinh.

Dung Oanh vận áo bông dày dặn, trên vai choàng tấm lông thỏ trắng, tóc cài trâm châu hoa, bộ diêu khẽ rung leng keng theo bước chân. Văn Nhân Loan thân vận áo choàng trầm sắc, tay cầm dù giấy song hành cùng nàng trên nền tuyết trắng xóa. Lý Nguyện Ninh dắt hài tử ra đón khách, Dung Chiêu vừa thấy Dung Oanh liền hớn hở chạy tới, ôm chặt lấy chân nàng.

Văn Nhân Loan cúi mắt liếc nhìn, con bé liền rụt cổ, nhỏ giọng thưa: “Chiêu nhi xin kính chào dượng và dì.”

Hắn chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng rồi thu hồi ánh mắt. Lý Nguyện Ninh cười nói:

“Nha đầu này từ nhỏ đã sợ hắn, chẳng hiểu là vì sao.”

Dung Oanh xoa đầu hài tử, vừa cười vừa đáp:

“Bởi vì chàng nghiêm khắc lại lắm quy củ. Khi ta còn nhỏ, cũng có chút kiêng dè, cứ ngỡ chàng là phu tử trong thư viện.”

Nàng từ tay áo lấy ra một chiếc vòng bạc khắc hoa văn tinh xảo, đeo vào tay Dung Chiêu.

Lý Nguyện Ninh cúi đầu ngắm chiếc vòng, liền hỏi:

“Lại mang đồ chơi từ phương Nam về sao?”

“Là từ Đàm Châu mang về, có thể hộ thân, giúp trẻ nhỏ tránh tai họa.”

Hai nữ nhân phân ly đã lâu, liền sánh bước đi nói chuyện riêng. Văn Nhân Loan tay cầm ô, chậm rãi bước sau cùng Dung Chiêu. Khi ngang qua vườn mai, hai người dừng lại.

Dung Chiêu còn nhỏ, bước chân chưa vững, hai búi tóc buộc dây đỏ lắc lư theo từng bước. Văn Nhân Loan không vội, thong thả bước theo, để bé nắm lấy vạt áo.

Một lát sau, Dung Chiêu chỉ tay vào nền tuyết trắng, nói:

“Dượng, con muốn thỏ tuyết.”

Hắn lãnh đạm đáp: “Trên tuyết đâu có thỏ.”

“Có mà… Cữu cữu từng nặn cho con đó!”

Nhận ra bé nói đến trò nặn thỏ tuyết, Văn Nhân Loan không nói gì thêm, chỉ dắt bé chậm rãi bước tiếp. “Vậy đi tìm cữu cữu của ngươi.”

Dung Chiêu chu môi ủy khuất, nhưng không cãi, chỉ lặng lẽ thả tay áo hắn, rảo bước đi tiếp.

Chưa được bao xa, bé bỗng cảm giác có thứ gì đó bay đến va vào người mình. Nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Văn Nhân Loan đứng cách đó hơn ba trượng, trong tay vẫn cầm một nắm tuyết.

Dung Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện, chạy đến lí nhí mách:

“Dượng, vừa rồi có ai ném gì vào con đó…”

Văn Nhân Loan nhìn bé, thần sắc pha trộn giữa bất đắc dĩ và khó hiểu. Hắn đưa tay, trao cho nàng một con vật tuyết nặn khéo:
“Cầm lấy.”

Dung Chiêu ngó nghiêng:

“Đây là thỏ à?”

“Là lộc.”

“Lộc là gì ạ?

“……”

Văn Nhân Loan ngưng lại trong chốc lát, khẽ đáp: “Là con thỏ.”

Vì thế, Dung Chiêu mừng rỡ bưng “con thỏ” kia đem khoe cùng người khác. Khi nghe nói đó là do Văn Nhân Loan nặn thành, không một ai nghi ngờ hành vi “chỉ lộc vi thỏ” của hắn nữa.

Đến giờ ngọ, Lý Nguyện Ninh cho người chuẩn bị hai nồi đồng lớn để ăn thịt xiên – đây là cách ăn rất thịnh hành ở phương Bắc.

Mở cửa nhìn tuyết lớn tung bay giữa sân đình, trong phòng đặt sẵn bồn than và thảm lông dày. Nồi đồng bên trong sôi trào, sương trắng bốc lên từng đợt. Thịt bò, thịt dê vừa nhúng vào nước nóng liền tỏa mùi thơm tươi mới, lại chấm cùng loại tương dầu đậm đà cay nồng, vừa ăn vừa ấm bụng, hàn ý lập tức bị xua tan.

Văn Nhân Loan quan sát Dung Oanh, không để nàng ăn nhiều cá lát nguội sống. Vào đông, cá sông béo ngậy lại tươi ngon, phối với rượu nếp càng khiến người say mê, nhưng trước kia nàng từng vì ăn cá lát mà nhiễm bệnh, đại phu đã dặn dò không được tham lam.
Nàng mới ăn được mấy miếng, vừa định gắp thêm đã bị Văn Nhân Loan dùng ánh mắt chăm chú nhìn đến phát sợ, chỉ đành ngoan ngoãn buông đũa.

Tiệc nhỏ qua đi, bọn họ mới rời phủ Lý Nguyện Ninh trước khi trời tối.

Do phu thê Tĩnh Xương Hầu thích viễn hành, phủ đệ thường do quản gia trông nom, trước khi họ hồi kinh cũng đã cho người sửa sang lại một lượt.

Việc quân kỹ, Dung Oanh hết sức ra mặt để cố gắng thay đổi, cuối cùng vẫn bị hủy bỏ vì sự phản đối của các tướng sĩ. Tuy có nữ tướng quân như Lý Nguyện Ninh làm gương, song mỗi khi nhắc đến việc này, triều đình vẫn không ngừng có người oán trách.
Trái lại, chuyện lập thư viện cho dân thường thì gặp vô vàn trắc trở. Thế gia vọng tộc là những kẻ đầu tiên phản đối, ngay cả Dung Khác cũng cho rằng việc ấy không khả thi.

Tại thôn quê, thư viện không có ràng buộc lại càng chẳng mấy ai thực tâm đến học. So với chữ nghĩa tính toán, họ tình nguyện cày ruộng chăn nuôi. Dù có kẻ khát cầu tri thức, thì chẳng bao lâu cũng bỏ học trở về nhà, ngược lại còn để tiên sinh trong viện phải khuyên nhủ mãi.

Nữ tử nếu đến học viện, thì đa phần sẽ bị người nhà cưỡng ép đưa về, viện cớ giữ trong nhà không cho xuất môn.

Dung Oanh nghĩ đủ mọi phương pháp để cải thiện.

Tri thức và tài phú bị thế gia độc chiếm, sách cổ quý hiếm cũng chỉ nằm trong tay họ. Chính vì vậy mà nhân tài không ngừng sinh ra từ dòng dõi quyền quý, còn con cháu nông dân lại đời đời kiếp kiếp vẫn là nông dân.

Thế gia ngoài miệng thì phù hộ bách tính, nhưng trên thực tế lại là kẻ chèn ép. Bọn họ tuyệt không mong dân đen biết chữ hiểu lý, vì khi ấy dân tâm thức tỉnh, e rằng khó lòng trị quản.

Lần này hồi kinh, Dung Oanh vẫn phải tiếp tục chạy vạy vì thư viện.
Văn Nhân Loan thân là đế sư, không thể khoanh tay đứng nhìn, lại còn phải chỉ dạy Dung Khác về việc triều chính. Nay thái tử cũng đã tròn ba tuổi, chức thiếu sư thái tử vốn đã định là dành cho hắn, chỉ mong tiểu điện hạ đừng quá ngu ngốc là tốt.

Tối qua trong phủ tướng quân uống hơi nhiều rượu, khi về đến Hầu phủ thì rượu đã ngấm. Người hầu nghe Dung Oanh trở về, liền sớm chuẩn bị nước ấm trong bồn tắm cho nàng.

Nàng nhanh chóng cởi bỏ xiêm y, ngâm mình vào nước ấm, cảm thấy toàn thân thư thái, chẳng bao lâu đã thiếp đi. Trong vô thức, suýt chút nữa ngạt nước, may thay được cánh tay ai đó đưa ra vớt lên.

Văn Nhân Loan đang quỳ bên bồn, đỡ nàng dậy. “Đừng ngủ ở chỗ này.”

Dung Oanh gật đầu, chống tay vào thành bồn, thì sau lưng vang lên tiếng sột soạt cởi áo.

Văn Nhân Loan bước vào, ôm lấy nàng vào lòng. Hắn mới thêm nước, nên giờ nhiệt độ vừa vặn.

Dung Oanh tựa lưng vào ngực hắn, tóc hai người quyện lấy nhau, nàng mơ mơ màng màng, chưa bao lâu đã bị hắn trêu chọc đến tỉnh táo.

Nàng cảm nhận được rất rõ ràng thân thể của hắn có biến hóa, vừa định rời đi thì lại bị giữ chặt.

“Nước còn ấm, bồi ta một lát.” Hắn thì thầm bên tai nàng, chóp mũi khẽ chạm lên thái dương...



Không rõ là do hơi nước hay do tình ý, mặt nàng đỏ bừng, không tìm thấy chỗ bấu víu, chỉ còn cách níu lấy tay hắn: “Chàng chớ làm bậy.”

Hắn bật cười, khẽ khàng dụ dỗ: “Gấp gì…”

Đã gần rạng đông, Dung Oanh nhớ lại một vài cảnh tượng trong trí nhớ, vội muốn rời đi, lại bị hắn kéo lại, xoay nàng đối mặt với hắn.
Văn Nhân Loan vén tóc nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên cổ trắng...

Từng động tác đều nhẹ nhàng như đang nhấm nháp một lát cá ngon.


Hơi nước bốc lên, thân ảnh hai người lờ mờ ẩn hiện.

Đôi mắt Văn Nhân Loan giữa màn sương như u tĩnh, lại mang mấy phần mông lung. Đuôi mắt phiếm đỏ như được tà dương nơi xa nhuộm lên.

Gương mặt hắn vốn thanh tú, nghiêm trang, nhưng khi đ*ng t*nh lại trở nên quyến rũ khó lường.

Sau này nàng mới hiểu, nam tử cũng có thể mang mị thái, nhất là hạng người như Văn Nhân Loan – ngoài mặt nghiêm cẩn, bên trong mê người.

Nàng tựa vào vai hắn, cổ hơi ngẩng, tóc ướt sũng dính vào thân thể. Dung Oanh như người chết đuối giữa nước, chỉ biết ôm lấy Văn Nhân Loan như mảnh gỗ nổi duy nhất.

Nàng khẽ nức nở trong ngực hắn.

Văn Nhân Loan dùng tay đỡ nàng từ phía sau, sợ nàng đuối sức ngã xuống.


Nước vỗ vào thân thể, từ ấm dần nguội, nhưng nhiệt độ hai người lại tăng lên.

Dung Oanh mấy lần muốn đứng dậy đều bị ấn xuống, cuối cùng bị đặt bên thành bồn, định rời đi tìm y phục thì đã bị hắn lấy áo khoác dày bao chặt, rồi kéo mắt cá chân nàng, lại đem nàng trở về bên cạnh mình.

Nước trong bồn đã lạnh buốt, hắn mới thay nước ấm, đích thân rửa sạch cho nàng, sau đó đem chiếc áo nhăn nhúm bị dính bẩn quăng sang một bên.

Dung Oanh rúc vào chăn, bọc kín mít, mệt mỏi đến độ mắt không mở ra được. Văn Nhân Loan sờ má nàng, rồi thổi tắt ngọn nến bên giường.

Ngày hôm sau nàng tỉnh dậy đã gần trưa, Văn Nhân Loan đang ngồi bên giường đọc sách, không hề đánh thức nàng.

Lẽ ra hôm nay phải đến gặp Tam ca, Dung Oanh có chút giận: “Sao chàng không gọi ta dậy, chẳng phải đã nói đi sớm gặp huynh ấy sao?”

Văn Nhân Loan ngồi xuống bên nàng, rót nước cho nàng uống, tay luồn vào chăn xoa đầu gối: “Tối qua ta có hơi quá đà, sợ nàng không khỏe, sáng nay đã cho người vào cung báo trước, dù sao cũng đã về Trường An, Tam ca nàng ở trong cung chạy đâu được, cần gì vội một lúc.”

Dung Oanh nhớ lại chuyện đêm qua, đầu gối chắc chắn có vết bầm, lúc này quả thật thấy đau.

Mặt nàng đỏ lên, nghiến răng nói: “Nếu chàng còn thế nữa, lần sau ta mặc kệ chàng luôn.”

Văn Nhân Loan chẳng chút hối lỗi, chỉ ôn hòa nói: “Là ta không phải.”

Nàng thở dài, định nằm lại thì sực nhớ ra chưa uống thuốc, kéo tay áo hắn: “Hôm qua tuy đã rửa sạch, nhưng ta vẫn không yên tâm, đi sắc cho ta bát thuốc tránh thai đi.”

Hắn trầm mặc một thoáng, không lập tức rời đi như thường, mà chỉ nhìn nàng thật sâu, khẽ nói: “Dung Oanh, chúng ta sinh một hài tử… được chăng?”

Nàng sửng sốt, có chút né tránh, hồi lâu mới quay mặt đi: “Lại để sau đi.”

Văn Nhân Loan khẽ cúi đầu hôn lên má nàng, nhẹ giọng đáp: “Cũng được.”


Khi vào cung đã là chiều, tuyết vừa ngừng, mặt đất phủ một tầng dày, trắng đến lóa mắt.

Từ sau đại loạn triều chính, Dung Khác trở nên cẩn trọng, cần mẫn lo liệu chính sự.

Y tuy non trẻ, nhưng cũng dần thành bậc minh quân trong lòng bá tánh.

Triều quan nhà giàu mỗi ngày cưỡi xe ngựa ấm áp lâm triều thì không sao, nhưng bọn quan lại nghèo thì khổ sở, có khi canh ba đã phải xuất môn.

Mấy hôm nay không có đại sự, Dung Khác miễn hẳn triều hội.
Dung Oanh tiến cung tìm huynh, vừa khéo thấy y cùng Hoàng hậu đang cùng nhau đắp người tuyết cao bảy thước giữa sân, còn đang tỉ mỉ nắn mặt mũi cho nó.

Hoàng hậu xoa xoa bàn tay đông lạnh, thấy nàng tới liền vui vẻ nói: “A Oanh cùng Đế sư đến rồi.” 

Bình Luận (0)
Comment