Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 29

Một tuần vội vã trôi qua, chớp mắt đã đến thứ sáu.

Buổi sáng sau khi Trình Mặc đi học, Lâm Niệm Sơ nhốt mình trong phòng sách, tiếp tục phấn đấu vì sự nghiệp video ngắn của cô.

Trong vòng một tuần qua, cô đã cập nhật thêm hai video, vẫn là phim ngắn tự viết kịch bản tự biên đạo tự diễn. Mỗi video đều được dồn hết tâm trí vào để sản xuất, tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhưng số lượt thích vẫn không đạt yêu cầu – một video thu được ba mươi tám lượt thích, một video khác thu được mười tám lượt thích, tại sao những video “qua đường” lại có độ tương tác cao?

Mặc dù có chút mất mát, nhưng Lâm Niệm Sơ không phải loại người không chịu nổi đả kích, sẽ không dễ dàng buông bỏ, vừa tự an ủi mình “Vạn sự khởi đầu nan, kiên trì sẽ thành công”, vừa nghiêm túc nghĩ lại vì sao video của mình không được hoan nghênh, đồng thời tiến hành cải tiến.

Hơn hai giờ chiều, lúc cô đang cắt nối biên tập video mới, điện thoại đặt bên cạnh con chuột bỗng nhiên vang lên, tên người gọi đến: Tưởng Ngải Đồng.

Cô buông con chuột ra, cầm lấy điện thoại đồng thời ngửa người ra sau, lười biếng tựa vào lưng ghế. Sau khi nhận điện thoại, giơ điện thoại lên bên tai, một tiếng “Alo” vừa thốt ra khỏi miệng, giọng nói của Tưởng Ngải Đồng đã truyền đến tai cô, giọng nói vừa vang dội vừa khiếp sợ: “Cậu có biết Trình Nghiễn nghỉ việc rồi không?”

Lâm Niệm Sơ sửng sốt, bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy: “Hả?”

Tưởng Ngải Đồng: “Cậu không biết hả? Nguyên Thăng bây giờ sắp bùng nổ rồi, toàn bộ giới tư bản đều đang hóng tin tức này, còn được lan truyền vô cùng mạnh mẽ, sắp có thể quay thành một bộ phim truyền hình ân oán hào môn luôn đó!”

Lâm Niệm Sơ càng nghe càng gấp, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tưởng Ngải Đồng: “Tớ cũng không biết tình hình cụ thể, tớ còn muốn hỏi cậu đây.”

Lâm Niệm Sơ còn mờ mịt hơn cả cô ấy: “Tớ không biết, Trình Nghiễn chưa từng đề cập chuyện này với tớ.”

Tưởng Ngải Đồng vô cùng kinh ngạc: “Tớ còn tưởng hai người đã thương lượng xong rồi chứ, nếu không sao anh ấy dám nghỉ việc trước khi kết hôn? Chẳng lẽ không cần kiếm sống hả?”

Lâm Niệm Sơ ngẩn ra: “Anh ấy… anh ấy không thương lượng với tớ.”

Cô cẩn thận nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Trình Nghiễn, cũng không phát hiện ra có gì khác thường: Buổi tối đi đón Mặc Mặc tan học như thường ngày, sau đó đưa Mặc Mặc đến chỗ cô, ăn cơm tối xong mới về nhà; buổi sáng tới đón Mặc Mặc đi học, sau đó lái xe đến công ty làm việc – sáng nay cũng vậy.

Lâm Niệm Sơ khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh ấy xin nghỉ việc lúc nào?”

Tưởng Ngải Đồng trả lời: “Theo tin tức đáng tin cậy thì tối thứ sáu tuần trước anh ấy nộp đơn xin từ chức, tối qua mới bàn giao xong công việc, hôm nay chính thức nghỉ việc, sau đó Nguyên Thăng lập tức bùng nổ, nói không chừng giá cổ phiếu cũng sẽ bị dao động.”

Lâm Niệm Sơ thật sự không ngờ việc Trình Nghiễn nghỉ việc lại có thể mang đến ảnh hưởng lớn như vậy, khó hiểu hỏi: “Chuyện này có gì mà bùng nổ?”

Tưởng Ngải Đồng: “Cậu có biết Tổng giám đốc mới nhậm chức của Điện tử Nguyên Thăng là ai không?”

Lâm Niệm Sơ: “Ai vậy?”

Tưởng Ngải Đồng: “Ngô Tĩnh An, con ruột của Ngô Hành Tri – Chủ tịch Tập đoàn Nguyên Thăng.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Thảo nào quần chúng hóng hớt có thể tưởng tượng ra vở kịch ân oán hào môn như vậy, trong đầu của cô đã tưởng tượng ra kịch bản cẩu huyết về cuộc chiến kinh doanh tranh giành quyền lực giữa con riêng và con ruột.

“Cho nên Trình Nghiễn bị buộc thôi việc hả?” Giọng nói của Lâm Niệm Sơ vừa kinh ngạc, vừa mang theo chút tức giận.

Tưởng Ngải Đồng: “Không phải, anh ấy chủ động xin nghỉ việc. Cậu nghĩ mà xem, tuần trước bộ phận nhân sự đã biết chuyện này, giấu đến bây giờ mới phải bất đắc dĩ phát thông báo, nhất định là bởi vì bên Nguyên Thăng muốn cố hết sức làm giảm bớt sức ảnh hưởng, đồng thời cố gắng thương lượng với Trình Nghiễn, thương lượng không có kết quả mới dẫn đến tình huống hiện tại. Nếu như bên Nguyên Thăng buộc anh ấy thôi việc thì sẽ không kéo dài đến bây giờ đâu.”

Lâm Niệm Sơ lại càng nghe càng hoang mang: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Ngải Đồng: “Tớ không biết, tớ còn định hỏi cậu đây này.”

Lâm Niệm Sơ bất lực: “Tớ biết còn ít hơn cậu nữa!”

Tưởng Ngải Đồng đột nhiên ý thức được miệng mình có lẽ hơi nhanh, lập tức trấn an cô: “Trình Nghiễn nhất định là sợ cậu lo lắng nên mới không nói cho cậu biết.”

Lâm Niệm Sơ không trách Trình Nghiễn không thương lượng với cô mà đã tự ý nghỉ việc, bởi vì hiện tại cô cũng xem như đã hiểu rõ con người anh – chuyện không nắm chắc thì anh sẽ không làm.

Cô cũng không oán trách anh giấu mình chuyện này.

Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm ra lý do anh nghỉ việc.

Khẽ thở dài, cô nói vào điện thoại: “Tớ chỉ biết sớm muộn gì anh ấy cũng rời khỏi Nguyên Thăng, nhưng không ngờ anh ấy lại rời đi đột ngột như vậy.”

Tưởng Ngải Đồng bối rối: “Hả? Sao cậu biết anh ấy muốn rời đi? Bây giờ anh ấy chính là trụ cột của Nguyên Thăng, năm ngoái 60% lợi nhuận của tập đoàn Nguyên Thăng đều đến từ Điện tử Nguyên Thăng. Tiếp tục phát triển theo xu hướng này anh ấy rất nhanh sẽ được thăng cấp về công ty mẹ làm quản lý cấp cao, hơn nữa điện tử Nguyên Thăng cũng được xem như là một tay anh ấy tạo ra, nói bỏ là lập tức bỏ luôn hả?”

Tưởng Ngải Đồng không biết trước đây Trình Nghiễn đã bất lực như thế nào khi nhậm chức ở Điện tử Nguyên Thăng, nhưng trong lòng Lâm Niệm Sơ hiểu được, im lặng một lúc, cô trả lời: “Bởi vì anh ấy có cuộc sống của mình, không thể bán mạng cho nhà họ Ngô cả đời.”

Tưởng Ngải Đồng sửng sốt: “Đm, đây là có câu chuyện đằng sau rồi, mẹ có thể nói cho con biết không?”

Người thích hóng chuyện, tâm hồn hóng chuyện, vì để hóng chuyện mà có thể gọi mẹ bất cứ lúc nào.

Lâm Niệm Sơ thực sự bái phục thái độ và bản lĩnh co được duỗi được này của Tưởng Ngải Đồng, cảm khái từ tận đáy lòng: “Tổng giám đốc Tưởng, sau này cậu nhất định sẽ trở thành một người vĩ đại.”

Tưởng Ngải Đồng nghĩ thầm: Mình thì trở thành người vĩ đại gì? Mình đã không còn muốn cố gắng từ lâu rồi, mình chỉ muốn nhanh chóng trở thành thông gia với hai người, sau đó bớt được hai mươi năm phấn đấu. Nghĩ đến đây, cô ấy lại đột nhiên nghĩ tới lời Đoạn Hạo Sơn từng nói với mình, lập tức hỏi: “Có phải Trình Nghiễn chuẩn bị làm ăn riêng rồi không? Gây dựng sự nghiệp đấu tranh giành thiên hạ?”

Lâm Niệm Sơ: “Sao tớ biết được?”

Nhưng mà mặc dù ngoài miệng cô nói không biết, nhưng trong lòng cô đã mơ hồ có đáp án: Đúng vậy, anh sẽ làm như vậy, bởi vì anh chưa bao giờ quên 517, nếu không khi kể cho cô nghe về chuyện quá khứ, anh sẽ không vui vẻ như vậy.

Khoảng thời gian sáng lập nên 517 chắc là khoảng thời gian vui vẻ thoải mái nhất trong cuộc đời của anh nhỉ?

Tưởng Ngải Đồng nghiêm túc nói: “Nếu anh ấy thật sự định ra làm riêng, nhớ báo cho tớ và lão Đoạn một tiếng, hai bọn tớ đầu tư.”

Lâm Niệm Sơ vừa kinh ngạc vừa cảm động: “Hai người trượng nghĩa như vậy sao?”

Tưởng Ngải Đồng: “Đều là người một nhà, chuyện nên làm!”

Lâm Niệm Sơ: “Hả?”

Gì mà đều là người một nhà?

Chúng ta thành người một nhà từ khi nào vậy?

Tưởng Ngải Đồng không nhiều lời, để tránh bị Lâm Niệm Sơ phát hiện ra “dã tâm” của mình và Đoạn Hạo Sơn, trực tiếp chuyển đề tài: “Theo tin tức đáng tin cậy, tin Trình Nghiễn nghỉ việc vừa bị tung ra, mấy vị lãnh đạo cấp cao của Điện tử Nguyên Thăng đều nộp đơn từ chức, hội đồng quản trị đều luống cuống.” Cô ấy lại than thở: “Có thể làm cho tập thể cấp cao nghỉ việc, Tổng giám đốc Trình thật sự có máu mặt!”

Lâm Niệm Sơ kinh ngạc: “Thật hay giả thế?”

Tưởng Ngải Đồng: “Thật đấy, nếu không tại sao vừa nãy tớ lại nói toàn bộ Nguyên Thăng đều nổ tung, chính là vì chuyện này.”

Lâm Niệm Sơ: “Bọn họ đều đi theo Trình Nghiễn hả?”

Tưởng Ngải Đồng: “Chuyện này tớ không rõ lắm, nhưng không ngoài hai khả năng, hoặc là muốn đi theo Trình Nghiễn, hoặc là không hài lòng với Tổng giám đốc mới nhậm chức, dùng phương thức này để kháng nghị.”

Lâm Niệm Sơ không biết Ngô Tĩnh An rốt cuộc là người như thế nào, nhưng tám phần không phải là người đơn giản gì, dù sao thì “Hổ phụ sinh hổ tử”.

Nếu tất cả những lãnh đạo cấp cao kia đều là người Trình Nghiễn một tay đề bạt lên, như vậy từ chức đi theo anh cũng có thể hiểu được.

Cô mím môi, hơi lo lắng hỏi: “Chuyện này có ảnh hưởng đối với sự phát triển sau này của Trình Nghiễn không?”

Cô lo lắng bố con Ngô Hành Tri sẽ trả thù Trình Nghiễn.

Người ta thường nói “Tấn công trực tiếp thì dễ đối phó hơn lặng lẽ tấn công”, không sợ bố con bọn họ công khai, chỉ sợ âm thầm gây trở ngại trên con đường phát triển sau này của Trình Nghiễn.

Tưởng Ngải Đồng suy nghĩ, nói: “Xét theo tình hình hiện tại náo động lớn như vậy, bố con nhà họ Ngô nhất định có ý kiến với anh ấy, nhưng bây giờ bọn họ thân mình còn lo chưa xong, tám phần là không để ý tới Trình Nghiễn.” Cô ấy biết Lâm Niệm Sơ đang lo lắng chuyện gì, nên vừa giúp cô phân tích vừa an ủi nói: “Cậu nghĩ mà xem, Ngô Tĩnh An bên này vừa lên chức đã có một đám quản lý cấp cao náo loạn nghỉ việc, Ngô Hành Tri còn phải vội vàng trấn an hội đồng quản trị, việc này nếu xử lý không tốt, chủ tịch tiếp theo có thể chưa chắc đã là ông ta, cho nên cậu không cần lo lắng như vậy đâu.” Nói tới đây, cô ấy lại cảm khái một câu: “Tình huống bây giờ hoàn toàn là Nguyên Thăng không thể rời khỏi Trình Nghiễn, không phải Trình Nghiễn không thể rời khỏi Nguyên Thăng. Nếu tớ là Ngô Hành Tri thì tớ sẽ cung phụng Trình Nghiễn như Bồ Tát, tuyệt đối sẽ không để anh ấy đi.”

Lâm Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm, an tâm hơn không ít: “Ừ, tớ biết rồi.”

Tưởng Ngải Đồng: “Đừng nghĩ nhiều quá, nếu không sẽ dễ động thai, Trình Nghiễn nhất định có sắp xếp của mình.”

Lâm Niệm Sơ: “Tám phần là hôm nay sẽ nói với tớ.”

Như là đang chứng minh lời nói của cô là đúng, vừa dứt lời, trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, trong tay người đến hình như còn cầm theo rất nhiều đồ.

Lâm Niệm Sơ nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình máy tính: Mười giờ rưỡi.

Trước đó cô vừa thay khóa cửa mới, đưa cho Trình Mặc một cái chìa khóa, sau đó đưa cho Trình Nghiễn một cái.

Đột nhiên về nhà lúc này thì chỉ có Trình Nghiễn.

Cô thấp giọng nói vào điện thoại: “Anh ấy về rồi, tớ cúp máy trước.” Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy khỏi ghế, đi tới cửa phòng sách.

Trình Nghiễn đã thay giày xong, hai tay cầm theo hai túi mua sắm cỡ lớn nhất, trong túi chứa đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn. Lúc Lâm Niệm Sơ đi vào phòng khách, anh đang chuẩn bị mang đồ đến phòng ăn.

Lâm Niệm Sơ không hỏi gì, lặng lẽ đi về phía anh.

Trình Nghiễn đặt túi mua sắm lên bàn ăn, vừa lấy nguyên liệu nấu bữa trưa hôm nay ra, vừa nói: “Sáng nay Mặc Mặc nói buổi trưa muốn ăn lẩu, nên anh mua ít đồ về.”

“Ừm.” Lâm Niệm Sơ đứng bên cạnh anh, giúp sắp xếp lại đồ trong chiếc túi còn lại: “Hôm qua con bé cũng nói với en, vốn là muốn tối nay đi ăn, nhưng tối nay con bé phải đi học bù lớp phụ đạo.”

Trình Nghiễn quay đầu nhìn cô, mím môi, cố lấy dũng khí mở miệng: “Anh từ chức rồi.”

Giọng điệu của anh mặc dù rất bình tĩnh, nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn cảm giác được vài phần căng thẳng khó nén được.

Cô cũng không có ý định giả vờ không biết, ăn ngay nói thật: “Em biết, Tưởng Ngải Đồng vừa mới nói với em.” Cô còn nói đùa: “Anh lợi hại quá, có thể khiến toàn bộ lãnh đạo cấp cao trong công ty đều nghỉ việc theo anh.”

Giọng nói của cô hết sức nhẹ nhàng, thật ra là muốn an ủi anh, muốn anh hiểu cô không để ý.

Nhưng Trình Nghiễn lại càng căng thẳng, cơ thể không kiềm chế được mà căng ra, anh mím môi im lặng vài giây mới dám hỏi cô: “Vẫn… kết hôn chứ?”

Hiện tại anh không có việc làm, sự nghiệp không ổn định, bước phát triển tiếp theo không rõ ràng, không thể cho cô một cuộc sống ổn định, vì vậy anh không chắc cô còn muốn kết hôn với anh nữa hay không.

Nếu như cô không muốn, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.

Anh sẽ tôn trọng mọi lựa chọn của cô.

Lâm Niệm Sơ sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn người ngu ngốc, tức giận trả lời: “Đồ thần kinh.”

Trình Nghiễn: “…”

Lâm Niệm Sơ không để ý đến anh nữa, cúi đầu, động tác nhanh nhẹn lấy đồ trong túi mua sắm ra ngoài.

Trình Nghiễn nhíu mày, cúi đầu nhìn cô, do dự một lúc, thăm dò hỏi: “Có phải bây giờ em không ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này không?”

Lâm Niệm Sơ nhướng mi liếc anh một cái, rồi hạ mi xuống, động tác trong tay vẫn không ngừng lại: “Có thể nghiêm trọng đến mức nào? Không phải từ chức thôi à? Trời còn có thể sập hả? Cuộc đời ai mà chẳng có chút biến động đâu chứ?”

Trình Nghiễn vẫn cảm thấy cô không ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nên nhắc nhở: “Bây giờ anh là một người thất nghiệp.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Không biết vì sao, bỗng nhiên cô bị đâm trúng điểm cười.

Nhưng cô lại không nỡ cười, vội vàng cúi đầu xuống, gắt gao mím môi, ra vẻ bận rộn lấy thứ cuối cùng trong túi mua sắm ra.

Trình Nghiễn lại hỏi một lần nữa: “Anh là người thất nghiệp, công việc không ổn định, sau này thu nhập cũng không ổn định, em xác định còn muốn kết hôn với anh chứ?”

Giọng nói của anh rất nghiêm túc, thậm chí có chút nghiêm khắc, bởi vì anh không muốn cô chỉ vì đồng cảm với mình hay là bởi vì trói buộc của đạo đức mà kiên trì kết hôn với anh.

Hay là nói anh lo lắng bản thân sẽ làm lỡ dở cô.

Lâm Niệm Sơ có chút phiền, ngẩng đầu nhìn anh: “Nếu anh không muốn kết hôn thì cứ nói thẳng!”

Trình Nghiễn sửng sốt, lập tức vội vàng giải thích: “Không phải anh không muốn kết hôn, anh chỉ… anh chỉ lo em gả cho anh sẽ hối hận!”

Lâm Niệm Sơ trả lời: “Em không lo lắng.” Dừng một chút, cô lại nói thêm: “Em ủng hộ anh rời khỏi Nguyên Thăng, cũng tin tưởng anh sẽ ngày càng tốt hơn.”

Trình Nghiễn sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.

Lâm Niệm Sơ cũng đang nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, dịu dàng nói: “Anh không cần lo lắng nhiều như vậy, yên tâm dũng cảm xông lên, có thể bay cao bao nhiêu thì bay cao bấy nhiêu. Anh cũng không cần lo lắng sẽ ngã xuống, có gia đình ở phía dưới đỡ lấy anh.”

Đây là lời anh từng nói với cô, hôm nay cô tặng lại những lời này cho anh.

Nếu anh bằng lòng ủng hộ giấc mơ của cô, cô nhất định sẽ ủng hộ tất cả quyết định của anh.

Từ nay về sau, bọn họ sẽ là hậu thuẫn của nhau.

Hốc mắt Trình Nghiễn bỗng nhiên có chút cay cay, cảm động vô cùng, đồng thời còn cảm thấy mình có chút mất mặt, đàn ông lớn như vậy lại muốn rơi nước mắt trước mặt phụ nữ.

Mẹ nó đúng là yếu đuối như phụ nữ!

Để không mất mặt, anh cắn răng cố nén nước mắt, hít sâu một hơi. Anh nhìn Lâm Niệm Sơ không chớp mắt, bình tĩnh mở miệng, cam đoan từng câu từng chữ: “Anh nhất định sẽ không phụ lòng em.”

Giọng nói của anh còn hơi khàn khàn.

Lâm Niệm Sơ nở nụ cười: “Anh không phụ lòng mình là được.” Bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, Tưởng Ngải Đồng muốn em hỏi anh, anh có định tự mình gây dựng sự nghiệp hay không?”

Trình Nghiễn im lặng một lúc, rồi nói thật: “Anh chưa xác định.”

Lâm Niệm Sơ ngẩn ra, có hơi kinh ngạc: “Gì mà chưa xác định?”

Cô còn tưởng rằng anh nhất định sẽ gây dựng sự nghiệp, bù đắp lại tiếc nuối năm đó.

Trình Nghiễn thở dài: “Nếu anh gây dựng sự nghiệp thì bọn Trương Tuấn Sơn nhất định sẽ đi theo anh, nhưng anh không dám cam đoan có thể tự mình gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, bọn họ đều là người có gia đình, có công việc.”

Thật ra đây cũng là một trong những nguyên nhân mà anh chậm chạp không dám tùy tiện rời khỏi Điện tử Nguyên Thăng, bởi vì anh biết nhất định sẽ có người đi theo anh.

Người càng lớn càng có nhiều thứ phải đắn đo.

Lúc còn trẻ có thể dũng cảm tiến lên phía trước, là bởi vì hai bàn tay trắng cho nên thua được làm lại được.

Nhưng hiện tại không được, hiện tại có được nhiều, trách nhiệm gánh vác trên vai cũng nặng, cho nên không được thua.

Lâm Niệm Sơ có thể hiểu được sự đắn đo của anh, cô hỏi một câu: “Trương Tuấn Sơn cũng là một trong mấy vị quản lý cấp cao đã từ chức kia phải không?”

Trình Nghiễn gật đầu: “Ừ, cậu ấy là trưởng phòng nghiên cứu phát triển.” Anh nói thêm: “Lúc trước cậu ấy chữa bệnh cho mẹ đã tốn không ít tiền, hai năm trước mẹ cậu ấy mất, trong tay cậu ấy mới có chút tiền. Năm ngoái cậu ấy cưới vợ, lại mua nhà, tiền vay để mua nhà còn chưa trả hết, vợ lại mang thai, sắp sinh rồi.”

Gây dựng sự nghiệp là một con đường không ổn định, tiền đồ khó lường, xác suất thất bại lớn hơn thành công. Mà những quản lý cấp cao kia hầu như đều là người cần nuôi sống gia đình, cho nên anh không dám để bọn họ mạo hiểm cả bản thân và gia đình để đánh cược cùng anh.

Anh không thể gánh vác trách nhiệm lớn như vậy.

Lâm Niệm Sơ thở dài trong lòng: Đây chính là thế giới của người trưởng thành, dũng khí sẽ không biến mất theo sự tăng dần của tuổi tác, nhưng đắn đo lại tăng theo sự tăng dần của tuổi tác. Đắn đo lớn hơn dũng khí, sẽ trở nên do dự, cuối cùng không còn mạnh mẽ như lúc còn trẻ nữa.

Nhưng cô lại có suy nghĩ của riêng mình, hay là nói, kẻ trong cuộc thì không tỉnh táo bằng người ngoài cuộc.

Cân nhắc một lúc, Lâm Niệm Sơ nói: “Anh lo bản thân sẽ liên lụy đến bạn bè, nhưng mà vua nào triều thần nấy, bọn họ đều là người anh tự tay đề bạt lên, anh cảm thấy Ngô Tĩnh An sẽ tiếp tục trọng dụng bọn họ sao?”

Trình Nghiễn ngơ ngẩn.

Anh thật sự chưa suy nghĩ đến phương diện này.

Lâm Niệm Sơ tiếp tục nói: “Hơn nữa bọn họ đều đã nộp đơn xin từ chức, hiện tại Nguyên Thăng không phê duyệt, không có nghĩa là sau này không phê duyệt. Dù sao món nợ này đã ghi, đợi sau khi sóng gió qua đi thì Nguyên Thăng nhất định sẽ tuyển dụng người mới thay thế vị trí của bọn họ, bởi vì không có một công ty nào bằng lòng tiếp tục giữ những thành phần cấp cao hai lòng lại làm việc.”

Trình Nghiễn nín thở, mày nhíu chặt, nắm đấm buông lỏng ở hai bên cơ thể rồi lại siết chặt, siết chặt rồi lại thả lỏng.

Lâm Niệm Sơ nhìn anh, lại nói: “Nếu bọn họ bằng lòng vì anh xông pha khói lửa, vì sao anh lại không bằng lòng dẫn theo bọn họ dũng cảm tiến lên phía trước? Nếu anh thật sự không muốn bắt đầu lại một lần nữa, lúc trước đã không nhất thiết phải chuyển hộ khẩu đi đúng không?”

Trình Nghiễn lại cứng đờ.

Thật ra anh không chỉ làm chuyện chuyển hộ khẩu, anh còn lợi dụng quyền hạn, âm thầm sửa đổi hợp đồng của các lãnh đạo cấp cao, xóa bỏ thỏa thuận hạn chế cạnh tranh doanh nghiệp.

Thật ra trên hợp đồng của anh cũng có thỏa thuận hạn chế cạnh tranh doanh nghiệp. Bình thường mà nói hợp đồng phải một năm ký một lần, nhưng lần trước anh ký hợp đồng đã là chuyện của ba năm trước, kỳ hạn thỏa thuận cạnh tranh doanh nghiệp dài nhất là hai năm, hiện tại đã hết hạn.

Không phải anh không ký hợp đồng với Nguyên Thăng, mà là Ngô Hành Tri không ký với anh. Bởi vì ba năm trước anh vừa mới mua nhà, trả góp ngân hàng mười năm, mỗi tháng đều phải trả tiền định kỳ. Sau khi Ngô Hành Tri biết được chuyện này thì đã không tiếp tục hợp đồng với anh, bởi vì ông ta chắc chắn rằng anh không dám rời khỏi Nguyên Thăng, không tiếp tục hợp đồng trái lại càng dễ gây khó dễ cho anh. Hay là nói, tốt hơn là lấy chức vị hoặc tiền tài uy hiếp anh, giống như ngày anh từ chức.

Ngô Hành Tri vây hãm anh nhiều năm, nhưng anh chưa bao giờ quên 517, đây là tuổi thanh xuân của anh, cũng là giấc mơ của anh, nếu không thì anh sẽ không nhiều lần chuẩn bị cho sự rời đi của mình trong tương lai.

Lâm Niệm Sơ nói không sai, anh đã muốn bắt đầu lại từ lâu, anh muốn đoạt lại 517 của mình một lần nữa, đoạt lại giấc mơ của mình, cho cuộc sống của mình một câu trả lời thỏa đáng.

Một lát sau, Trình Nghiễn bỗng nhiên cười, cả người căng thẳng cũng thả lỏng theo, lắc đầu thở dài, sau đó nhìn Lâm Niệm Sơ tràn đầy kính nể: “Không hổ là chị đại, tầm nhìn và trí tuệ này tuyệt đối là thứ mà phàm phu tục tử như anh khó có thể với tới.”

Lâm Niệm Sơ biết anh đã có quyết định, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Loại cô giáo cả đời dạy học cho người khác như em đều phải thu giá cao, nhưng mà nể tình anh bây giờ là một người thất nghiệp, lần này sẽ không thu tiền của anh.”

Trình Nghiễn buồn cười: “Đa tạ chị đại đã thông cảm.”

Lâm Niệm Sơ: “Không có gì, chúng ta là bạn tốt mà!”

Nụ cười của Trình Nghiễn lập tức cứng đờ… Bạn tốt?

Lâm Niệm Sơ lại giơ cánh tay lên, dùng sức vỗ vai Trình Nghiễn, chân thành nói: “Anh Trình, sau này nếu giàu sang thì đừng quên nhau nha!”

Trình Nghiễn: “…”

Con mẹ nó ai muốn làm anh em với em?

*Tác giả có lời muốn nói:

#Anh coi em là vợ, em con mẹ nó coi anh là anh em???#

#Là tôi yêu quá hóa ngây thơ, mới coi sự cô đơn của em trở thành sự phù hợp trong linh hồn#

#Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười#
Bình Luận (0)
Comment