Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 30

Sau khi thảo luận kỹ lưỡng với Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn quyết định khởi nghiệp và thành lập thương hiệu điện tử của riêng mình.

Anh cũng thuộc phái hành động đã nói là làm liền. Một tuần sau, anh đi đăng ký một công ty với số vốn đăng ký là 7 triệu, trong đó Tưởng Ngải Đồng và Đoàn Hạo Sơn đầu tư 2 triệu, còn 1,5 triệu được đầu tư bởi các giám đốc điều hành cấp cao đã cùng từ chức để đi theo anh do Trương Tuấn Sơn đại diện. Trong số 3,5 triệu còn lại thì 2 triệu là do chính Trình Nghiễn đầu tư, 1,5 triệu còn lại là do Lâm Niệm Sơ đầu tư, cô đã thế chấp một căn nhà cho ngân hàng.

Nhưng Trình Nghiễn chỉ chiếm 1% cổ phần, vì anh đã nhượng lại toàn bộ số cổ phần còn lại lẽ ra thuộc về mình cho Lâm Niệm Sơ.

Cô đã hết lòng ủng hộ anh, anh cũng rất sẵn sàng giao toàn bộ tài sản của mình cho cô.

Vì vậy Lâm Niệm Sơ hiển nhiên trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, quyền phát biểu nhìn chung không cao, chỉ cần cô muốn thì cô có thể tự mình làm lãnh đạo.

Nhưng cô tự nhận thức được, biết mình không có năng lực và bản lĩnh làm lãnh đạo, vì vậy cô kiên quyết ủng hộ Trình Nghiễn làm chủ tịch, như thế cô mới có thể làm một cổ đông nhàn rỗi, không cần sử dụng đến đầu óc, đến cuối năm còn nhận được tiền hoa hồng.

Không biết có phải do duyên số hay không, ngày mà công ty được cấp giấy phép kinh doanh là ngày 17 tháng 5.

Nhưng công ty mới thành lập của Trình Nghiễn không gọi là 517 nữa mà gọi là 628.

Theo như Trình Nghiễn nói với Lâm Niệm Sơ thì tên gọi này do cả đội cùng nhau nghĩ ra, nghĩa là lên một đẳng cấp cao hơn.

Lâm Niệm Sơ nghe xong, trong lòng chỉ có hai chữ: cạn lời!

Thật là một cách đặt tên vô cùng giản dị và thô tục.

Kể từ đó cô đã thầm quyết định rằng sau khi đứa trẻ được sinh ra, cô không được để Trình Nghiễn đặt tên cho con. Nếu mà lại đặt một cái tên là “739” thì toi.

Sau khi có con dấu công ty, cả đám cùng nhau ăn bữa cơm. Trình Nghiễn dẫn theo Lâm Niệm Sơ đến, giới thiệu cô với tất cả bạn bè của anh.

Tại bữa ăn này, Lâm Niệm Sơ cuối cùng đã gặp được Trương Tuấn Sơn huyền thoại và trợ lý Lâm Việt  Đào của Trình Nghiễn.

Trương Tuấn Sơn đúng như tên gọi của mình, đôn hậu như núi. Anh ấy có khuôn mặt chữ điền hiền hậu, để râu rậm, mặc quần jean và áo tay ngắn màu đen đơn giản, ít nói, trông thì có vẻ là một người thật thà chả thèm quan tâm chuyện gì khác ngoài việc nghiên cứu.

Lâm Việt  Đào là người đầu tiên biết rằng Trình Nghiễn sẽ từ chức, ngay lập tức cậu ấy đã quyết định từ chức đi theo Trình Nghiễn, có thể nói là một cấp dưới trung thành và đắc lực.

Một số người khác về cơ bản là cấp dưới cũ của Trình Nghiễn, chẳng hạn như cựu bộ trưởng bộ phận PR của Điện tử Nguyên Thăng, cựu giám đốc bộ phận tuyên truyền của Điện tử Nguyên Thăng, v.v.

Mặc dù trong nhóm người này có cả nam lẫn nữ, ngoại hình và tính cách khác nhau, nhưng có một sức mạnh đáng ngưỡng mộ trong người tất cả bọn họ…

Bọn họ dám buông bỏ quá khứ và dám thử thách tương lai.

Lâm Niệm Sơ cũng nhìn thấy ở họ có hai điều vô giá, đó là “sự tin tưởng” và “sự đoàn kết”, điều này cho thấy khả năng lãnh đạo của Trình Nghiễn thực sự rất tốt, khả năng gắn kết đồng đội rất tuyệt vời.

Nhóm người này cũng rất thú vị, bất kể ai đưa vợ hay chồng đi thì khi gặp nhau đều gọi là “chị dâu” hoặc “đại ca”, có thể nói là giữ thể diện cho nhau.

Trương Tuấn Sơn cũng đi cùng vợ, vợ anh ấy đang mang bầu, hai tháng nữa sẽ sinh. Lâm Niệm Sơ tình cờ ngồi chung với cô ấy, giữa hai bà bầu liền có những chủ đề nói mãi không hết.

Khi kết thúc bữa tối thì đã gần 11 giờ đêm.

Bởi vì ngày mai là thứ hai nên bạn học Trình Mặc không đi ăn cùng bọn họ, một mình ở nhà làm bài tập, khóc không ra nước mắt phải trả giá cho hành động xem phim thần tượng suốt hai ngày thứ bảy và chủ nhật của mình.

Trên đường từ nhà hàng về nhà, Lâm Niệm Sơ cảm thấy hơi buồn ngủ, vì vậy cô dứt khoát điều chỉnh lưng ghế phụ ra phía sau, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì Trình Nghiễn đột nhiên nói: “Ngày mai chúng ta đi đăng ký đi.”

Giọng điệu của anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đôi tay nắm chặt vô lăng lại bán đứng sự lo lắng của anh.

Trên mu bàn tay trắng nõn, các khớp ngón tay đều hơi tái nhợt.

Chỉ cần dùng sức thêm một chút nữa thì có lẽ tay lái có thể bị anh bẻ gãy.

Lâm Niệm Sơ đột nhiên mở mắt ra, lập tức tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía Trình Nghiễn.

Đèn bên trong xe mờ ảo, ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt vào trong xe.

Trong cảnh tượng nhấp nháy này, góc nghiêng của Trình Nghiễn là như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc ba chiều.

Vẻ mặt anh bình tĩnh và nghiêm túc.

Bên trong xe đột nhiên yên tĩnh đến mức không có tiếng thở.

Điều đầu tiên Lâm Niệm Sơ cảm thấy là hoảng sợ và lo lắng.

Dù đã bàn đến chuyện kết hôn nhưng khi thực sự phải làm thì cô vẫn sẽ cảm thấy hụt hẫng và thậm chí có chút sợ hãi.

Bởi vì cô đã có một cuộc hôn nhân thất bại, cô không còn kỳ vọng vào hôn nhân nữa, cô không muốn bước vào vết xe đổ lần thứ hai.

Nhưng bọn họ đã có một đứa con, cô phải cho đứa trẻ một ngôi nhà trọn vẹn.

Cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

Có một sự rung chuyển bất ngờ trong tâm trí cô, bên trong cô bắt đầu đấu tranh.

Lúc này, Trình Nghiễn đột nhiên nói: “Anh sẽ không ép em phải lấy anh, nhưng anh có thể cam đoan với em rằng nhất định sẽ cho em một mái ấm gia đình hạnh phúc.”

Lâm Niệm Sơ giật mình, chợt nghĩ đến lời hứa của Lương Thần khi cầu hôn cô: “Anh nhất định sẽ yêu em đến hết cuộc đời này.”

Anh ta đã làm được điều đó, luôn yêu cô, nhưng tình yêu của anh ta rất cởi mở, anh ta yêu cô và đồng thời cũng yêu thêm một người khác.

Mà hôn nhân cũng không phải chỉ duy trì bởi tình yêu.

Hôn nhân là sợi dây gắn kết gia đình với nhau, cần được duy trì bằng sự chung sức của hai người.

Lương Thần đã hứa sẽ dành tình yêu trọn đời cho cô.

Nhưng Trình Nghiễn đã hứa cho cô một mái ấm hạnh phúc.

Trận chiến nội tâm trong đầu cô lập tức kết thúc, Lâm Niệm Sơ lựa chọn tin tưởng Trình Nghiễn. Về phần trực giác của cô có chính xác hay không thì cô cũng không biết, vò đã mẻ thì cho sứt luôn, cứ ở với nhau sống qua ngày thôi chứ còn có thể làm gì được nữa? Dù sao thì tình cảm cũng không sâu đậm bao nhiêu, cho dù sau này có chia tay thì cũng sẽ không khó chịu lắm.

“Được.” Cô đồng ý ngày mai đi đăng ký.

Trình Nghiễn thầm thở dài nhẹ nhõm, hai tay lập tức thả lỏng, cuối cùng cũng buông tha chiếc tay lái xấu số.

Sau đó cả hai không nói gì nữa.

Lâm Niệm Sơ tiếp tục nhắm mắt, Trình Nghiễn cũng im lặng lái xe.

Khi đến cổng khu dân cư nơi Lâm Niệm Sơ sống, Trình Nghiễn chậm rãi đậu xe vào lề đường. Lâm Niệm Sơ vẫn chưa ngủ, ngay khi xe dừng lại thì cô liền mở mắt ra. Cô vừa mở thắt dây an toàn và định chào tạm biệt Trình Nghiễn, nhưng Trình Nghiễn đã nói trước cô một bước: “Anh có thứ này tặng cho em.”

Lâm Niệm Sơ sửng sốt, tò mò nhìn anh: “Thứ gì thế?”

Trình Nghiễn mở nắp hộp đựng đồ giữa hai ghế ngồi, sau đó lấy ra hai chiếc hộp đựng nhẫn màu xanh đậm giống hệt nhau, lần lượt mở ra xem một lượt, sau đó đưa hộp đựng nhẫn nữ cho Lâm Niệm Sơ. Anh không nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn: “Nhẫn cưới.”

Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên liếc nhìn Trình Nghiễn, không ngờ tên này lại suy nghĩ thấu đáo như vậy.

Sau vài giây sững sờ, cô duỗi tay ra cầm lấy hộp nhẫn mà Trình Nghiễn đưa cho.

Một chiếc nhẫn kim cương trắng tuyệt đẹp nổi bật trên bề mặt nhung đen, viên kim cương không nhỏ, vô cùng chói mắt, trông rất đắt tiền.

Lâm Niệm Sơ liếc nhìn Trình Nghiễn, hỏi: “Anh đã mua bao nhiêu thế?”

Trình Nghiễn đột nhiên có chút căng thẳng, trong tiềm thức lảng tránh đi ánh mắt dò hỏi của cô, nhưng miệng lại bình tĩnh đáp: “Cũng không nhiều lắm.”

Lâm Niệm Sơ cười khinh thường: “Em thấy anh còn vài chiếc xe có thể bán được đó!”

Trong giai đoạn đầu khởi nghiệp cần rất nhiều chi phí, cần tìm nhà xưởng, đầu tư sản xuất sản phẩm, thuê trụ sở, trang trí văn phòng… Mỗi một việc mỗi một thứ đều cần tiền.

Trình Nghiễn đột ngột từ chức, anh lại vừa mới trả hết số tiền còn lại của căn nhà. Để sớm thoát khỏi sự ràng buộc, anh đã rút ngắn thời gian vay 10 năm xuống còn 3 năm, vì vậy anh không còn bao nhiêu tiền trong tay nữa, chỉ có hơn một triệu nên phải bán xe và đổi sang chiếc xe hiệu Honda rẻ hơn. Ban đầu chiếc xe bán được gần một triệu, tổng cộng trước sau thu về hơn 2 triệu, sau khi đầu tư 2 triệu vào vốn khởi nghiệp chỉ còn lại chưa đầy 300.000, chiếc nhẫn tặng cho Lâm Niệm Sơ trị giá 200.000.

“Còn một chiếc Honda nữa.” Trình Nghiễn nghiêm túc đáp.

Lâm Niệm Sơ vừa giận vừa buồn cười: “Anh đúng là thiếu đòn!”

Trình Nghiễn cũng cười: “Thì không phải em hỏi còn mấy chiếc xe để bán à?”

Lâm Niệm Sơ cũng lười đôi co với anh, vì vậy cô đóng hộp nhẫn, cất lại vào hộp đựng đồ trên xe: “Anh trả lại đi, cũng không phải là đồ dùng cần thiết gì, còn đang là lúc cần dùng đến tiền nữa, sau này sinh em bé thì vẫn cần rất nhiều tiền.”

Trình Nghiễn bất lực liếc nhìn cô, anh thở dài, lại lấy hộp nhẫn ra rồi đặt vào tay cô: “Hiện tại lo lắng không có nghĩa là sau này sẽ lo lắng, chúng ta không thể vì khởi nghiệp mà bỏ qua bước kết hôn được, hơn nữa anh cũng không đến mức không thể nuôi nổi con.”

Anh kiên quyết nói: “Anh sẽ không đối xử tệ với đứa trẻ, càng sẽ không đối xử tệ với em.”

Người này tuy nói chuyện hơi thẳng thắn và thiếu lãng mạn, nhưng vẫn thành thật như thường, có năng lực khiến người khác thấy an tâm.

Lâm Niệm Sơ mơ hồ cảm thấy hơi xúc động.

Do dự một hồi, cô liền đổi ý: “Được, vậy thì em nhận.” Nhưng nói xong, cô lại liếc nhìn hộp nhẫn trên tay anh rồi hỏi: “Vậy chiếc nhẫn của anh bao nhiêu?”

Trình Nghiễn sửng sốt, nhìn Lâm Niệm Sơ đầy nghi hoặc: “Không phải em muốn trả chiếc của anh lại chứ? Chiếc của anh chẳng đáng giá nhiêu đâu!” Để chứng minh điều mình nói là thật, anh còn cố ý mở hộp nhẫn cho Lâm Niệm Sơ xem.

Lâm Niệm Sơ còn thật sự vươn cổ liếc mắt nhìn thử, sau khi xác nhận không có kim cương trên đó mới an tâm, nhưng cô vẫn tò mò: “Vậy anh tiêu hết bao nhiêu tiền?”

Trình Nghiễn im lặng một lúc, cuối cùng vẫn chọn nói ra sự thật: “Mua chiếc kia được tặng chiếc này.”

Còn là hàng tặng cơ đấy.

Lâm Niệm Sơ muốn bật cười, nhưng cô cố gắng nhịn, nhưng không thể nhịn được nữa, dứt khoát cười lớn.

Mẹ nó đáng thương thế.

Trình Nghiễn thở dài: “Không còn việc gì nữa thì em xuống xe đi, sáng mai anh đến đón em.”

“Chậc, hẹp hòi thật.” Lâm Niệm Sơ cười đặt hộp nhẫn vào trong túi xách, nói với Trình Nghiễn: “Em đi đây, anh lái xe cẩn thận.” Sau đó cô mở cửa rồi xách túi bước ra khỏi xe.

Trình Nghiễn lại không lái xe đi ngay, sau khi nhìn cô vào cổng dân cư, anh mới từ từ nhấn ga. Chưa lái xe được mười mét, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trình Mặc.

“Alo anh, anh và chị dâu về chưa?”

Điện thoại di động được kết nối với Bluetooth của ô tô, sau khi kết nối loa sẽ phát trực tiếp. Trình Nghiễn vừa lái xe vừa trả lời: “Vừa tiễn chị dâu của em về rồi.”

Trình Mặc: “A…”

Trình Nghiễn: “ Sao thế?”

Trình Mặc: “Anh à, em muốn ăn thịt nướng. Anh xem có thể mua thịt nướng rồi mang sang cho em gái thân yêu của anh được không? Em đã làm bài tập mấy tiếng đồng hồ rồi, ước tính sẽ phải làm thêm hai tiếng nữa.” 

Trình Nghiễn bình tĩnh đáp: “Em nghĩ anh giống thịt nướng không?”

Trình Mặc: “…”

Mặc dù rất chán ghét nhưng Trình Nghiễn vẫn đậu xe vào lề đường rồi nhập từ “thịt nướng” trong bảng chỉ đường.

Trình Mặc ở đầu dây bên kia không biết anh cô bé đã đi mua thịt nướng cho cô bé nên lại bắt đầu làm nũng: “Đi mà, em đói thật rồi mà, không thể để chị dâu vác cái bụng bầu làm đồ ăn khuya cho em được đúng không? “

Con nhóc này giờ đúng lắm trò, lúc nào cũng lợi dụng chị dâu để chèn ép anh mình.

Trình Nghiễn vừa thở dài vừa nhìn tuyến đường, trả lời: “Biết rồi, đi mua ngay đây cô hai.”

Trình Mặc: “Yeah! Yêu anh yêu anh! Anh em đối xử với em tốt nhất!” 

Trình Nghiễn cười đáp: “Được rồi, cúp máy đi, tranh thủ làm bài đi.”

“Dạ!”

Bạn học Trình Mặc vui vẻ cúp điện thoại, sau đó vừa vội càng làm bài tập vừa chờ chị dâu về.

Tuy nhiên, Lâm Niệm Sơ vẫn chưa về.

Tòa nhà này có thiết kế hai hộ gia đình và một thang máy, hai hộ có cửa đối diện nhau, có chung hành lang, thang máy và cầu thang bộ ở bên cạnh.

Lâm Niệm Sơ sống ở tầng 4, ngay khi bước ra khỏi thang máy, cô liền đứng hình.

Bởi vì cô đã nhìn thấy Lương Thần.

*Tác giả có điều muốn nói:

Trình Nghiễn: Cái thứ chó chết này luôn muốn tận dụng lúc tôi không có mặt để dụ dỗ vợ tôi.
Bình Luận (0)
Comment