Mùa Xuân Thứ Hai - Trương Bất Nhất

Chương 31

Dường như Lương Thần vừa tan làm, áo sơ mi trắng và quần âu mặc trên người đều đã nhăn nhúm, vẻ mặt cũng lộ rõ sự mệt mỏi.

Lâm Niệm Sơ vừa bất ngờ vừa kinh ngạc, thậm chí còn có chút cảm giác xa lạ đối với anh ta, bởi vì hai người bọn họ đã không gặp nhau hơn ba tháng.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai người đồng thời mở miệng.

“Sao em về nhà muộn vậy?”

“Sao anh lại tới đây?”

Bọn họ đồng thời đặt câu hỏi cho nhau, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác biệt.

Lương Thần dùng giọng điệu lo lắng để chất vấn, còn trong giọng nói của Lâm Niệm Sơ lại tràn ngập sự bất lực.

Cô không biết người khác sau khi ly hôn còn có thể làm bạn bè hay không, nhưng dù sao thì cô cũng không làm được. Cô chỉ muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với Lương Thần, làm một người xa lạ quen thuộc. Bởi vì trong mắt cô, ly hôn chính là ly hôn, tách ra chính là tách ra, đường ai thì người nấy đi là tốt nhất, nếu cứ vương vấn không dứt thì gọi là không có tự trọng.

Lương Thần còn chưa kịp mở miệng thì cô đã nhanh chóng nói với thái độ kiên quyết: “Tôi về nhà lúc mấy giờ không liên quan tới anh. Anh mau đi đi, sau này đừng đến đây nữa.”

Nói xong, cô không để ý đến anh ta nữa, thu hồi ánh mắt đồng thời cất bước đi về phía lối ra của thang máy. Nhưng mà vẫn chưa đi được hai bước, Lương Thần bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô, vừa vội vàng lại kích động nói với cô: “Cô ta không mang thai!”

Anh ta cho rằng chỉ cần người thứ ba không mang thai thì hai người  bọn họ vẫn có cơ hội để quay lại.

Bước chân của Lâm Niệm Sơ cứng đờ, trong lòng cũng hoảng hốt, thầm nghĩ: Cô gái này thật sự to gan thật, dám làm giả cả chuyện như vậy.

Nhưng phản ứng của cô cũng rất nhanh, cô nhanh chóng hất cổ tay ra khỏi Lương Thần, không chút nghi ngờ nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Từ sau khi phát hiện anh ta ngoại tình, cô đã không chấp nhận được bất cứ đụng chạm dù là thật nhỏ nào của anh ta, bởi vì ghê tởm, sau khi ly hôn lại càng như thế.

Cả người Lương Thần cứng đờ, cánh tay lơ lửng giữa không trung, một lát sau anh ta chậm rãi buông tay xuống, nhìn Lâm Niệm Sơ cầu xin: “Em tha thứ cho anh được không?” Có lẽ là ý thức được mình không xứng đáng được tha thứ, anh ta lại vội vàng sửa lại: “Không phải, không cần tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội chuộc lỗi được không? Cầu xin em…”

Giọng nói của anh ta cũng khẽ run rẩy.

Lương Thần xuất thân là quý công tử, cả đời này đây là lần đầu tiên anh ta phải cầu xin một cách thấp hèn như vậy.

Thể diện, tôn nghiêm, khí thế, anh ta đều không cần, bây giờ anh ta chỉ muốn làm cho cô trở lại bên cạnh mình.

Con người luôn phải đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng.

Anh ta cũng vậy.

Trước đây lúc Lâm Niệm Sơ ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ cảm thấy mãi cũng thành thói quen, thậm chí sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của cô. Cho đến sau khi cô rời đi, anh ta mới ý thức được cô đã hòa nhập vào sinh mệnh của anh ta từ lâu, có thể nói là chỉ khi có cô ở bên cạnh thì anh ta mới là một người hoàn chỉnh.

Cô rời đi mang theo nửa cái mạng của anh ta, sau đó cuối cùng anh ta cũng bắt đầu hối hận vì sao mình không biết trân trọng cô? Tại sao lại không giữ lấy lời hứa đã nói với cô lúc kết hôn?

Trước đây lúc anh ta cầu hôn cô, từng hứa hẹn với cô rằng nhất định sẽ đối xử tốt với cô cả đời.

Nhưng anh ta lại không làm được.

Cuộc sống hôn nhân nhàm chán, giống như một vũng nước đọng không có lấy một gợn sóng. Không biết bắt đầu từ khi nào, anh ta có hơi chán ghét loại cuộc sống này, thậm chí còn hơi chán ghét người phụ nữ đã ở bên anh ta mười năm.

Cô rất xinh đẹp, nhưng nhìn hoài suốt mười năm thì đã sớm không phân biệt rõ là đẹp hay xấu nữa rồi.

Công việc của cô bình thường lại nhàm chán, giống như cô, mỗi ngày ngoại trừ đi làm rồi tan làm thì chính là giặt quần áo nấu cơm quét dọn vệ sinh, không có sở thích hay thú vui riêng của mình, cả người không có bất kỳ điểm sáng nào.

Người vợ và hôn nhân như vậy khiến anh ta cảm thấy vô cùng đơn điệu, cho đến khi người thứ ba xuất hiện.

Cô gái kia là một bệnh nhân của anh ta, mới hai mươi mốt tuổi, khuôn mặt giống Lâm Niệm Sơ đến tám phần, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ và linh động chỉ có ở những cô gái trẻ.

Anh ta vừa nhìn thấy cô gái này thì lập tức nghĩ tới Lâm Niệm Sơ nhiều năm về trước, nên không kiềm chế được mà có chút thiện cảm với cô gái này.

Cô gái cũng có chút thiện cảm với anh ta.

Nhưng anh ta biết mình là một người đàn ông đã có vợ, cho nên ngay từ đầu anh ta không có ý định phát triển thêm một bước với cô gái này, hơn nữa còn chủ động nói thẳng với cô gái sự thật rằng mình đã kết hôn. Nhưng mà dường như cô gái không quan tâm, lấy danh nghĩa là bệnh nhân hỏi xin Wechat của bác sĩ điều trị chính là anh ta, anh ta không có lý do để từ chối.

Sau đó cô gái luôn nhắn tin Wechat, gọi điện thoại cho anh ta, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt, anh ta cũng không từ chối.

Sau đó có một ngày, cô gái mời anh ta đến xem sân khấu kịch do mình đóng vai chính, anh ta đồng ý. Tối hôm đó sau khi tan làm anh ta không về nhà mà đến rạp hát, chỉ gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Niệm Sơ, nói đêm nay phải tăng ca.

Cô nhắn tin lại cho anh ta: [Được, anh chú ý nghỉ ngơi, nhớ phải ăn cơm tối.]

Anh ta chỉ mở ra nhìn lướt qua rồi xóa khung chat, bởi vì mất kiên nhẫn, không có gì thú vị, không muốn xem.

Tất cả những gì có liên quan đến cô đều nhàm chán như vậy, giống như một quyển sách cũ đã đọc vô số lần.

Buổi diễn của cô gái thú vị bắt đầu lúc tám giờ tối.

Cô gái dưới ánh đèn sân khấu tỏa sáng rực rỡ, giống như bảo vật hiếm có, cực kỳ giống Lâm Niệm Sơ.

Sau khi buổi biểu diễn đó kết thúc đã gần mười giờ, cô gái đòi anh ta đưa cô ta về nhà. Anh ta vẫn không từ chối, đến dưới lầu nhà cô ta, cô gái mời anh ta lên nhà ngồi một lúc.

Anh ta dự cảm được điều gì đó, giãy dụa giữa ràng buộc của đạo đức và tình dục trong chốc lát, cuối cùng anh ta vẫn không thể chống lại cám dỗ, chấp nhận lời mời của cô ta.

Đêm đó, anh ta ngủ lại nhà cô gái, là lần đầu tiên ngoại tình.

Phản ứng đầu tiên sau khi ngoại tình là áy náy, tự trách, còn có chút bất an, sợ bị phát hiện.

Anh ta chán ghét Lâm Niệm Sơ, rồi lại không muốn mất đi cô.

Ngày hôm sau trước khi về nhà, anh ta đến siêu thị một chuyến, chuẩn bị mua quà cho cô, cũng ngay lúc chọn quà anh ta mới nhận ra hình như đã rất lâu rồi mình không mua quà cho cô.

Hôm đó anh ta mua cho cô một sợi dây chuyền kim cương.

Khoảnh khắc nhận được quà cô đã rất vui mừng, trên mặt là nụ cười tràn ngập sự hạnh phúc và vui sướng, giống như một cô bé ngốc nghếch, vừa dễ dỗ lại dễ lừa.

Cô đúng là hơi ngốc, lúc đeo vòng cổ cho cô, trong lòng anh ta đã nghĩ như vậy.

Sau khi đeo dây chuyền xong, cô vội vàng chạy tới trước gương, vui vẻ soi gương.

Nhận thấy cô rất thích sợi dây chuyền này, cảm giác áy náy trong lòng anh ta quả thực đã giảm đi rất nhiều. Nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới chính là, sau khi cô soi gương xong lại vô cùng miễn cưỡng tháo sợi dây chuyền xuống, sau đó nói với anh ta: “Anh trả lại đi, đắt quá.”

Hành động này rất giống Lâm Niệm Sơ.

Tiết kiệm chăm lo việc nhà, không hiểu tình thú, trong mắt chỉ có củi gạo dầu muối tương giấm trà.

Cảm giác chán ghét này lại hiện lên ở trong lòng một lần nữa.

Tại sao mình lại cưới một người phụ nữ như vậy về nhà?

Cảm giác áy náy trong lòng lập tức biến mất, thậm chí anh ta còn có chút buồn bực, vừa đi về phía phòng sách vừa mất kiên nhẫn nói với cô: “Em muốn trả thì trả đi.” Nói xong, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa phòng sách lại, không để ý đến cảm nhận của cô.

Buổi tối lúc ăn cơm, anh ta phát hiện hốc mắt của cô hơi phiếm hồng, lại còn hơi sưng, rõ ràng là đã khóc. Nhưng anh ta chưa từng hỏi, thậm chí còn không có cảm giác đau lòng, chỉ cảm thấy buồn bực, muốn tránh xa cô.

Khi đó anh ta cảm giác Lâm Niệm Sơ giống như xiềng xích, khóa chặt lấy anh ta, khiến anh ta bị gò bó không được tự do, mỗi ngày chỉ có thể trải qua cuộc sống khô khan nhàm chán.

Anh ta muốn hít thở không khí, muốn thoát khỏi cô.

Vì vậy, sau khi ăn tối xong, anh ta giả vờ nhận được điện thoại của đồng nghiệp, lấy cớ tăng ca để ra ngoài, lại đến tìm cô gái thú vị kia một lần nữa, lại ngủ lại nhà cô ta một lần nữa.

Cô gái thú vị không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, không biết quét dọn vệ sinh, không biết sắp xếp đồ đạc, trong nhà lộn xộn, quần áo và giày dép chỗ nào cũng có, không biết cái nào đã mặc cái nào chưa, thậm chí còn có thể thấy được nội y và quần lót vứt lung tung khắp nơi. Trong phòng khách chật chội ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, nhưng anh ta không chê nhà cô ta bừa bộn, cũng không chê cô ta lôi thôi, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị, còn giúp cô ta quét dọn vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa, mất hàng giờ đồng hồ để dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa của cô ta, thậm chí còn nấu cơm cho cô ta.

Đó là lần đầu tiên anh ta xuống bếp nên cứ luống cuống tay chân, cô gái ôm cánh tay đứng ở bên cạnh mỉm cười nhìn anh ta, anh ta còn rất thích thú.

Cô gái cho anh ta phần thưởng là một nụ hôn triền miên, cùng với một đêm tràn đầy tình thú.

Anh ta cứ càng ngày càng lún sâu như vậy, hoàn toàn đắm chìm trong cuộc sống thú vị mà cô gái mang đến cho anh ta, thậm chí không chỉ một lần muốn ly hôn với Lâm Niệm Sơ.

Cô gái cũng yêu cầu anh ta ly dị vợ.

Nhưng mỗi khi anh ta chuẩn bị thẳng thắn nói với Lâm Niệm Sơ về chuyện mình ngoại tình và đề nghị ly hôn thì lại luôn không mở miệng được, lời nói cũng đã ra đến cổ họng nhưng lại giống như bị đè nén bởi thứ gì đó, cho dù có làm thế nào cũng không nói ra được.

Dây dưa với cô gái thú vị gần một năm, anh ta vẫn không thể đưa ra lời đề nghị ly hôn với Lâm Niệm Sơ, cho đến khi Lâm Niệm Sơ bắt được anh ta ngoại tình.

Khoảnh khắc bị bắt ở trước cửa khách sạn, phản ứng đầu tiên của anh ta vậy mà không phải là thoải mái, mà là kích động, là sợ hãi, là sợ mất đi cô, vì thế không chút do dự buông cô gái trong lòng ra, lập tức đuổi theo Lâm Niệm Sơ.

Cũng là lúc đó anh ta mới phát hiện, anh ta hoàn toàn không dám để cô biết chuyện mình ngoại tình, vì thế anh ta tìm một cái cớ sứt sẹo, nói cho cô biết cô gái kia là đồng nghiệp của mình, uống nhiều nên đi đường không vững, anh ta mới đỡ cô ta đưa cô ta về khách sạn.

Cô ngoài mặt tin tưởng, nhưng bắt đầu từ ngày đó, cô không chấp nhận sự đụng chạm của anh ta, cho dù là đụng một cái cũng không được.

Cô bắt đầu giữ khoảng cách với anh ta, từ chối tiếp xúc của anh ta, từ chối những lời tán tỉnh của anh ta, thậm chí từ chối nói chuyện với anh ta.

Căn nhà vốn ấm áp thoải mái đã bắt đầu sụp đổ, bắt đầu từ từ nguội lạnh.

Anh ta không biết phải làm sao, chưa từng nghĩ tới người vợ dịu dàng hiền lành cũng sẽ đối xử với anh ta như vậy.

Cuối cùng anh ta bắt đầu về nhà đúng giờ, bắt đầu làm một người chồng đủ tiêu chuẩn, nhưng chỉ là đủ tiêu chuẩn ở bên ngoài, bởi vì anh ta không thể cắt đứt liên lạc với cô gái thú vị đó.

Khoảng thời gian về nhà đúng giờ, anh ta hết lần này đến lần khác vụng trộm bên ngoài.

Chuyện duy nhất không ngờ tới chính là cô gái đó mang thai, càng không ngờ tới chính là cô ta lại tìm tới tận cửa.

Mọi chuyện không thể xoay chuyển được, Lâm Niệm Sơ đề xuất ly hôn với anh ta, thái độ rất kiên quyết.

Trong hơn một năm qua, anh ta không chỉ một lần muốn ly hôn với cô, hôm nay đã đạt được mong muốn thì anh ta lại không hề vui vẻ chút nào, ngược lại có sự mâu thuẫn và từ chối phát ra từ tận đáy lòng.

Anh ta không muốn ly dị với cô.

Anh ta không xác định giữa hai người bọn họ còn có tình yêu hay không, nhưng anh ta có thể xác định mình không muốn rời xa cô, không có vì sao, chỉ là không muốn.

Nhưng anh ta vẫn đồng ý ly hôn, bởi vì anh ta phải chịu trách nhiệm với một cô gái khác.

Nhưng sau khi ly hôn, anh ta không lập tức kết hôn với cô gái kia, bởi vì anh ta vẫn hoài nghi tính thật giả của việc cô ta mang thai.

Mỗi lần anh ta đều rất cẩn thận, nhất định sẽ dùng biện pháp, theo lý thuyết mà nói thì cô ta sẽ không mang thai. Hơn nữa mặc dù anh ta không phải là bác sĩ sản phụ khoa, nhưng cũng từng đi thực tập ở khoa phụ sản một thời gian ngắn, cũng coi là có chút hiểu biết về thay đổi của cơ thể của phụ nữ sau khi mang thai.

Tình trạng cơ thể của cô gái kia không giống mang thai một chút nào, nhưng cô ta lại có thể lấy phiếu xét nghiệm chứng minh mình mang thai ra.

Anh ta yêu cầu cô ta đi theo mình đến bệnh viện kiểm tra, cô ta không đi, chỉ ép anh ta kết hôn với cô ta.

Anh ta không cởi được nút thắt.

Hai người cứ dây dưa như vậy, dây dưa đến bây giờ, bụng cô gái không hề to lên một chút nào, rốt cuộc cô ta cũng không thể giả vờ được nữa, cuối cùng thẳng thắn nói với anh ta là mình đang lừa gạt anh ta.

Cô ta còn khóc lóc nức nở nói với anh ta là mình chỉ muốn giữ anh ta lại, bởi vì cô ta rất yêu anh ta, yêu đến mức không thể rời khỏi anh ta được.

Nhưng anh ta không yêu cô ta.

Anh ta chỉ thích cảm giác mới mẻ và kích thích mà cô ta mang lại cho anh ta, nhưng chưa từng yêu cô ta.

Anh ta chỉ yêu Lâm Niệm Sơ, chưa bao giờ thay đổi.

Trong mối quan hệ này, anh ta đã mắc quá nhiều sai lầm, một trong những sai lầm lớn nhất là không nhận ra tình yêu của mình dành cho cô sâu đậm như thế nào.

Cuộc sống hôn nhân nhàm chán không phải là không có tình yêu, mà là tình yêu trưởng thành, nhưng anh ta lại không phát hiện ra, còn tưởng rằng mình không yêu cô nữa.

Cho đến khi mất đi cô, anh ta mới nhận ra mình hoàn toàn không thể rời khỏi cô.

Anh ta đã yêu cô ngay từ giây phút đầu tiên anh ta gặp cô năm mười lăm tuổi.

Lúc học lớp 10 anh ta và cô không học cùng lớp, nhưng lại cùng học tiết thể dục.

Tiết thể dục đầu tiên tiến hành kiểm tra thể chất cơ bản, cô mặc một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt mộc mạc, giày thể thao màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng rực rỡ linh động làm người khác không thể bỏ qua.

Tiếng còi vang lên, bài kiểm tra và đánh giá chạy nước rút năm mươi mét của nữ bắt đầu.

Cô chạy ngược chiều ánh sáng, dẫn đầu xông về đích trước.

Khi đó đúng lúc anh ta đứng ở vạch đích, phía sau đúng lúc có mấy bạn nam nghịch ngợm thích gây chuyện đang đứng. Vào giây phút cô chạy đến, có người dùng sức đẩy sau lưng anh ta một cái.

Ngày đó trời quang mây tạnh, ánh mặt trời nhảy vào trong mắt anh ta, cô gái lao vào trong lòng anh ta, cũng lao vào trong trái tim anh ta.

Kể từ đó, anh ta đã yêu cô và yêu cô suốt mười năm.

Cũng là sau khi mất đi cô, anh ta mới chợt nhớ lại, Lâm Niệm Sơ đã từng là bảo vật lấp lánh trên sân khấu, là thiên tài khoa biểu diễn mà tất cả mọi người đều thừa nhận, có vô số người theo đuổi.

Là anh ta cầu xin cô kết hôn với anh ta, là anh ta bắt cô phải từ bỏ ước mơ.

Cô cũng không phải là một người trời sinh nhàm chán, là anh ta khiến cô trở nên nhàm chán.

Cô không phải xiềng xích, phải là anh ta mới đúng.

Anh ta sợ người khác sẽ cướp cô đi, vì thế ích kỷ nhốt cô ở nhà, nhưng lại không biết quý trọng cô.

“Xin lỗi, Niệm Sơ, anh xin lỗi…” Đã mấy tháng trôi qua, anh ta mới nói ra câu xin lỗi muộn màng này.

Anh ta thật sự biết sai rồi, anh ta muốn quay đầu lại, muốn ở bên cô một lần nữa.

Lần này anh ta nhất định sẽ quý trọng cô, sẽ đối xử tốt với cô, sẽ thông cảm cho cô, sẽ chăm sóc cô, sẽ tôn trọng ước mơ của cô, sẽ ủng hộ cô theo đuổi sân khấu.

Anh ta muốn bù đắp sai lầm mà mình đã gây ra, muốn yêu cô thật tốt một lần nữa.

“Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội được không?” Trong giọng nói của anh ta vẫn mang theo sự cầu xin, hốc mắt đỏ lên, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào, cam đoan với cô: “Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, tuyệt đối sẽ không phụ lòng em nữa.”

Nếu như cô bằng lòng tha thứ cho anh ta, anh ta nhất định sẽ dùng hết quãng đời còn lại để quý trọng cô.

Lâm Niệm Sơ giật mình, không ngờ Lương Thần sẽ xin lỗi cô, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nhưng bây giờ mới xin lỗi thì có ích gì?

Cho dù cô chấp nhận lời xin lỗi này thì cô cũng không cần lời xin lỗi này.

Cô thở dài, nhìn anh ta với vẻ mặt không chút gợn sóng, bình tĩnh mở miệng, gằn từng chữ nói: “Không có cơ hội nào nữa đâu, tôi mang thai rồi.”

Lương Thần như bị sét đánh, ngây ra như phỗng đứng nhìn cô.

Lâm Niệm Sơ không hề có chút biến động, tiếp tục nói: “Được ba tháng rồi, ngày mai tôi sẽ đi đăng ký kết hôn với anh ấy, sau này anh đừng đến đây nữa.”

Mỗi một chữ của cô giống như một lưỡi dao sắc bén, không ngừng đâm vào trái tim của anh ta.

Ngực vô cùng đau đớn, Lương Thần đau đến mức không thể chịu được, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, ngay cả môi cũng trở nên trắng bệch.

Cơ thể anh ta không ngừng run rẩy.

Cô có thai.

Cô có con với người đàn ông khác.

Hy vọng hoàn toàn bị xé nát, anh ta biết, bọn họ không bao giờ có khả năng hòa hảo như lúc ban đầu được nữa, anh ta cũng không có cơ hội bù đắp cho cô.

Bất giác, Lương Thần đã rơi lệ đầy mặt.

Nhưng mà anh ta hoàn toàn không nhận ra là mình khóc, nước mắt lại không ngừng trào ra ngoài từ trong hốc mắt.

Vừa khóc, anh ta lại thỉnh thoảng nhếch khóe môi cúi đầu cười, trong nụ cười bao hàm cả sự tự giễu cùng tuyệt vọng, cả người trông có hơi điên cuồng.

Anh ta thật sự muốn biến mình thành một kẻ điên không biết gì, bởi vì mùi vị của sự tỉnh táo quá đau khổ.

Từ nay về sau, cuộc sống của bọn họ sẽ không có liên quan gì nữa, cô sẽ đi hết quãng đời còn lại cùng với một người đàn ông khác.

Cuối cùng anh ta đã mất đi cô gái đã ở bên anh ta mười năm, chính anh ta đã tự tay đẩy cô ra khỏi lòng mình.

Là anh ta đáng đời.

Ngoại trừ lần cãi nhau chia tay trước khi kết hôn, Lâm Niệm Sơ chưa từng thấy Lương Thần khóc, ngay cả lần đó anh ta cũng chưa từng khóc thảm thiết như vậy. Nhưng cô không an ủi anh ta cũng không khuyên anh ta, lẳng lặng nhìn anh ta một lúc, lời ít ý nhiều nói với anh ta mấy chữ: “Anh đi đi.”

Giọng điệu của cô vô cùng kiên quyết, không hề có chút lưu luyến nào.

Cô không còn là Lâm Niệm Sơ hèn mọn kia nữa.

Lương Thần biết mình đã không có cơ hội, nhưng anh ta vẫn muốn giữ cô lại, nghẹn ngào cầu xin: “Anh muốn… làm cho em…quay về… có được không?”

Lâm Niệm Sơ không hề bị lay chuyển: “Không.” Cô ngừng lại, sau đó bổ sung một câu: “Cho dù tôi không mang thai cũng không thể, bởi vì tôi không còn yêu anh nữa, từ khoảnh khắc anh ngoại tình thì chúng ta đã kết thúc rồi.”

Giọng nói của cô bình tĩnh mà lại nghiêm túc, là thật sự không còn yêu nữa.

Giữa hai người bọn họ cũng thật sự đã kết thúc rồi.

Cô hy vọng anh ta có thể nhận ra điều này, sau này đừng bao giờ tới tìm cô nữa.

Cả người Lương Thần cứng đờ, giống như không kịp đề phòng bị dao đâm một nhát vào ngực.

Cô không còn yêu anh ta nữa… cảm giác linh hồn bị vỡ tan.

Ân hận lúc trước đã làm sai, rồi lại chẳng còn đường nào để quay đầu.

Lâm Niệm Sơ đã không còn gì để nói. Lúc đang chuẩn bị rời đi, cửa thang máy bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Trình Nghiễn xách theo một túi thịt nướng bước từ trong thang máy ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lương Thần, Trình Nghiễn lập tức nhíu mày, nghĩ thầm: Đồ chó này sao lại tới nữa?

Lâm Niệm Sơ cũng sửng sốt, vừa kinh ngạc lại bất ngờ nhìn anh: “Sao anh…”

Không đợi cô nói hết lời, Trình Nghiễn đã trả lời: “Chuyến bay đáp sớm, nhân tiện anh mua ít thịt nướng về.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Được lắm, anh lại đang diễn à?

Lại còn diễn vô cùng tự nhiên nữa?

Thân là nữ diễn viên chuyên nghiệp, cô nhất định không cam lòng yếu thế, lập tức đi tới trước mặt Trình Nghiễn, thân mật khoác lấy cánh tay anh, bắt đầu diễn kịch. Cô dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn anh, nói một cách tự nhiên và tràn đầy cảm xúc: “Mấy ngày rồi anh không về, em rất nhớ anh đó.”

Trình Nghiễn rũ mắt nhìn Lâm Niệm Sơ, do dự một lúc rồi cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói vừa trong trẻo trầm thấp vừa nghiêm túc: “Anh cũng nhớ em.”

Nụ hôn nhẹ nhàng, như bông tuyết rơi xuống môi.

Lâm Niệm Sơ như bị điện giật, cả người cứng đờ.

Trình Nghiễn giống như vừa mới phát hiện bên cạnh còn có một người đang đứng, quay đầu đánh giá Lương Thần, hỏi: “Sao anh ta lại ở đây?”

Lâm Niệm Sơ hoàn hồn, lại tiếp tục diễn, ra vẻ vẫn không thể hiểu nổi: “Chồng à, anh nói xem trên thế giới này sao có thể có người luôn nhớ mãi không quên vợ trước vậy chứ?”

Trình Nghiễn liếc Lương Thần, lạnh lùng mở miệng, lời ít ý nhiều: “Bởi vì anh ta hèn.”

Lương Thần: “…”

Trình Nghiễn lại thở dài, vẻ mặt bất lực nhìn Lương Thần: “Ngoại tình còn giả bộ thâm tình, đây chính là tiêu chuẩn của đồ đê tiện. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ biến mất hoàn toàn, đỡ phải bị người ta chỉ vào mũi mắng là hèn hạ.”

Lương Thần: “…”

Lần đầu tiên Lâm Niệm Sơ phát hiện thuộc tính độc mồm độc miệng của tên yêu nghiệt này lại mê người như vậy, trong lòng cô cực kỳ sảng khoái, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều, lại nói với Lương Thần lần nữa: “Sau này đừng tới nữa, chồng tôi sẽ hiểu lầm.” Nói xong thì không nhìn anh ta nữa, quay đầu nói với Trình Nghiễn: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Trình Nghiễn không lập tức đi theo cô, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lương Thần: “Anh muốn đến cũng được, dù sao sau này cô ấy cũng sẽ không ở đây nữa.”

Lâm Niệm Sơ: “???”

Tên yêu nghiệt anh đang nói gì vậy?

Vẻ mặt của Trình Nghiễn vô cùng bình tĩnh, dưới ánh đèn trắng chiếu rọi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ vẻ ngạo nghễ, tuyên bố chủ quyền nói: “Cô ấy là vợ tôi, ngày mai cô ấy sẽ dọn đến nhà bọn tôi ở.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

Chuyện này bàn bạc lúc nào vậy?

Trình Nghiễn thu hồi ánh mắt, cụp mắt nhìn Lâm Niệm Sơ: “Đi thôi, về nhà.”

Lâm Niệm Sơ gật đầu.

Hai người không nhìn Lương Thần nữa, tay trong tay đi ra thang máy.

Lâm Niệm Sơ lấy chìa khóa ra mở cửa, hai người một trước một sau đi vào nhà.

Chờ Trình Nghiễn đóng cửa lại, Lâm Niệm Sơ mới nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Trình Nghiễn giơ túi thịt nướng trong tay lên: “Mặc Mặc vừa gọi điện thoại cho anh, nói muốn ăn thịt nướng.”

“Ồ.”

Lâm Niệm Sơ thay dép lê xong, đang chuẩn bị gọi Trình Mặc ra ngoài ăn thịt nướng thì Trình Nghiễn bỗng nhiên nói với cô: “Anh không mang theo chìa khóa nhà.”

Lâm Niệm Sơ nghi hoặc nhìn anh.

Trình Nghiễn mặt không đổi tim không đập nói: “Có thể thu nhận anh một đêm không, anh không có chỗ để đi.”

Lâm Niệm Sơ: “…”

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Trình Trình có thể có tâm tư xấu gì chứ? Cậu ấy chỉ muốn sống chung với vợ thôi mà. 
Bình Luận (0)
Comment