Mục Thần

Chương 233

“Có chuyện gì thế?"

“Là thế này ạ. Lần trước, lớp trưởng của lớp mười đã thua Thiết Phong, lớp trưởng Văn Phong của lớp chín mươi tám biết chuyện, hơn nữa còn nghe nói dạo này lớp chúng ta đang lên như diều gặp gió, nên đã dẫn người tới khiêu chiến với lớp mình ạ. Bây giờ, bọn họ đang ở sân võ của học viện, sắp đánh nhau rồi thầy ơi!"

"Ờ".

Ờ... Ờ gì mà ờ?

Nghe thấy câu trả lời hờ hững của Mục Vỹ, Tô Hân Nhiên ngẩn ra, thầy chỉ ờ thế thôi sao?

“Thầy Mục, thầy không lo ạ?”

“Lo cái gì?"

Mục Vỹ cười nói: "Chỉ là khiêu chiến thôi mà, một mình Thiết Phong chắc chẩn không chống đỡ được, kết quả kiểu gì chẳng thua lớp kia. Mà thua cũng được, để cho đám dở kia đỡ coi ta như không khí, mà không thua thì sao chúng muốn thẳng được!"

"Ách..."

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Tô Hân Nhiên đơ luôn.

Nhưng hình như thầy ấy nói đúng mà nhỉ!

Tuy nhiên, lớp chín và lớp chín mươi tám có cách biệt rất lớn.

Nhỡ may nhóm Thiết Phong thua thảm hại quá rồi mất hết ý chí chiến đấu thì phải làm sao!

“Không phải lo cho chúng nó. À, giờ trò nên thử luyện chế đan dược nhất phẩm thượng đẳng đi. Ta thấy thành Nam Vân có không ít các phương thức luyện chế loại đan dược này, trò chọn vài phương thức rồi thử xem sao".

Nói rồi, Mục Vỹ lấy một phương thức luyện đan viết tay ra, bên trên viết chỉ chi chít các phương pháp luyện chế và tâm đắc về đan dược.

“Cảm ơn thầy Mục!”

Nhìn thấy mấy trang phương thức luyện chế này, Tô Hân Nhiên mừng rỡ, không điều gì khiến thầy luyện đan thấy sung sướng băng phương thức luyện đan.

“Lăng Vũ Nguyệt đâu?”

“Cô ấy ạ? Giờ ngày nào, cô ấy cũng bám đuôi đại sư Mạt Vấn. Mà đại sư Mạt Vấn cũng buồn cười lắm ạ, hôm nào cũng giảng giải về luyện đan cho Vũ Nguyệt nghe, cứ như đại sư mới bái Vũ Nguyệt làm sư phụ ấy thầy, hi hi...”

Vốn Tô Hân Nhiên cũng không để tâm đến lời hứa của Mục Vỹ lắm.

Cô bạn thân của cô ấy muốn bái đại sư Mạt Vấn làm sư phụ, nhưng Mạt Vấn là ai cơ chứ, đâu có dễ dàng như vậy.

Ai ngờ thầy Mục chỉ nói một câu, đại sư Mạt đã không hề do dự mà đồng ý ngay.

“Được rồi, chờ đám kia đấu với lớp chín mươi tám xong thì gọi chúng vào phòng học, ta có chuyện tuyên bổ, đi đi!"

“Dạ!"

Tô Hân Nhiên chạy đi luôn. Bây giờ chắc lớp chín và lớp chín mươi tám đã đánh nhau rồi, khiêu chiến giữa các lớp thế này thường chọn ba đến năm hiệp đấu.

Chắc bây giờ lớp chín đã thua tới mức không ngóc đầu lên nổi rồi.

...

Gần một trăm học trò đang ngồi im lặng trong phòng học của lớp chín sơ cấp tại Lôi Phong Viện.

Mục Vỹ bước vào lớp, nhìn thấy cảnh tượng này là hắn đã đoán được kết quả ngay.

“Hử, thua rồi chứ gì? Ai kể cho ta biết đã thua thảm thế nào đi?”

“Thầy Mục!”

Thiết Phong ảo não đứng dậy, nói: "Chuyện này không thể trách chúng trò được, lớp chín mươi tám sơ cấp cũng chỉ là lớp bình bình trong khối sơ cấp thôi. Nhưng lớp chín sơ cấp chúng ta thì đứng đội sổ của khối..."

“Đội sổ? Trò vẫn biết lớp mình đứng bét à?”

Mục Vỹ chẹp miệng, nói: “Bây giờ, ta chỉ hỏi các trò một câu thôi, thua rồi thì có muốn giành lại chiến thẳng không?”

"Có ạ!"

"Có ạ!"

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, cả lớp lập tức đồng thanh hét lên phẫn nỗ.

Có ai không muốn thẳng chứ?

Đã là võ giả thì ai chẳng có tôn nghiêm, đó chính là tâm huyết của võ giả.

lược, nhưng muốn thẳng thì phải nghe theo ta!”


Mục Vỹ mỉm cười rồi nói: “Bây giờ từng người lên một, lên chỗ ta để lấy linh dịch. Ta có được những giọt linh dịch này là nhờ một cơ duyên. Ai dám uống thì lên, còn sợ ta hãm hại thì thôi”.

“Trò ạ, trò ạ!"

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, Thiết Phong đã lao lên luôn

Linh dịch?

Cậu ấy vẫn nhớ rõ chính giọt linh dịch này đã giúp cậu ấy vượt qua rào cản, một bước tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!

Thấy lớp trưởng tích cực như vậy, các học trò khác cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt đi lên bục, lấy linh dịch uống.

Cái đám này.

Mục Vỹ biết rõ nếu cho đám học trò này ngay từ đầu thì kiểu gì cái lũ trẻ ranh tràn đầy sinh lực ấy sẽ không mặn mà.

Nhưng bây giờ để bọn họ nếm chút khổ cực đẳng cay rồi mới cho thì mới có thể khiến bọn họ biết được giá trị của thầy chủ nhiệm hắn.

Dù như vậy có hơi xấu xa nhưng rất có ý nghĩa mà.

“Các trò hãy uống linh dịch đi, sau đó bắt đầu hấp thu theo cách ta hướng dẫn ở trong lớp luôn..”

Những giọt linh dịch này là thăn lực được pha loãng ra, Mục Vỹ là chủ nhân hiện tại của Tru Tiên Đồ nên ngày càng hiểu rõ nó hơn.

Cách làm đúng đắn mới có thể hấp thu được triệt để sức mạnh của thần lực.

Lúc này, tất cả học trò của lớp chín đều đã hoàn toàn im lặng.

“Linh dịch ư?”, Mục Phong Hành nhìn giọt linh dịch trông hơi vẩn đục trong tay mình rồi cười khổ: “Vị ca ca này thích làm trò thật đấy!"

Dù nói vậy, nhưng Mục Phong Hành cũng bắt đầu hấp thu theo lời của Mục Vỹ.

"A! Đột phá rồi, cảnh giới Tụ Khiếu tăng thứ mười của thân xác, ta đã bước vào tầng thứ mười của thân xác rồi!"

“Ta cũng đột phá rồi, cảnh giới Linh Huyệt, cảnh giới Linh Huyệt, ta..."

“Trời ơi! Ta thấy mình không thể ức chế được đột phá, cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín, ha ha... vốn ta còn tưởng phải mất nửa năm nữa cơ!"

Các tiếng kinh hô lần lượt vang lên trong phòng học.

Đột phá rồi!

Lúc này, không biết có bao nhiêu người trong lớp đã đột phá, trưởng thành và lột xác, vây quanh họ đều là sự mừng rỡ!

“Trật tự!”

Thấy vậy, Mục Vỹ chợt quát: “Giờ đều có thu hoạch hết rồi đúng không? Thế thì đi thôi!"

Đi? Đi đâu?

Đám học trò ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ.
Bình Luận (0)
Comment