Mục Thần

Chương 234

Thấy đám học trò dán mắt vào mình như nhìn một tên dở hơi, Mục Vỹ bĩu môi: "Vừa rồi bị lớp chín mươi tám quần cho một trận tơi bời vui không?"

"Giờ phải xoay ngược tình thế. Bị đánh mà không báo thù thì trở thành võ giả làm gì? Để ăn đòn à?”

"Nghe này, quân tử báo thù, mười năm chưa. muộn. Có điều chúng ta không phải quân tử nên không để thù qua đêm.”

“Cuối cùng, ta hỏi các trò một câu, giờ có dám gọi bọn lớp chín mươi tám sơ cấp ra tính sổ không? Ai sợ thì ngồi yên trong lớp chờ tin chiến thẳng”.

Mục Vỹ tuôn một tràng khiến cho ai nấy đều sững. sờ, ngạc nhiên.

Đây mới là phong thái của một người thầy.

Trước đây, giáo viên chủ nhiệm lớp họ bị đổi hết người này đến người khác, nhưng mỗi lần họ bị đánh, các thầy đều bảo họ nhẫn nhịn, không được làm lớn chuyện.

Nhẫn nhịn?

Đúng là võ giả nên biết nhẫn nhịn, nhưng lần nào cũng nhịn thì không phải võ giả nữa, mà là con rùa rụt đầu!

"Rõ. Lần này Hiên Viên Giá trò sẽ tự mình ra sân, đánh cho đám rùa đen khốn kiếp kia đến kêu cha gọi mẹ!"

Mục Vỹ vừa nói xong thì một học sinh đứng dậy, hùng hồn hét lớn.

Cậu học sinh này mặc cẩm sam, bên ngoài khoác. một chiếc áo màu đen, tướng mạo mặt thanh mày tú, ngặt nỗi trên mặt toàn là vết bầm tím, rõ rằng vừa rồi đã bị đánh.

Hiên Viên Giá?

"Tiểu Hiên à! Trò tự tin chiến thắng như vậy thì lên trận đầu luôn nhé!”", Mục Vỹ nghiêm túc nói với cậu ấy.

"Khụ khụ...", Hiên Viên Giá ho sặc sụa, ngồi xuống ngay: "Thầy Mục, người tài giỏi nên đi trước để làm gương, trò làm dự bị là được, dự bị ạ!"

"..."

Trong sân luyện võ, mười mấy người trong lớp chín mươi tám sơ cấp đang ngồi tán dóc.

"Lớp trưởng, lần này đã quá xá!"

Văn Phong nhìn những thiên tài trong lớp, cười nói: "Lớp chín sơ cấp toàn là lũ vô dụng, chúng nghĩ Thiết Phong áp đảo được lớp mười là có thể diễu võ dương oai sao? Xùy!"

"Văn Dương, lăn sau mà gặp lớp chín thì đánh chết chúng cho ta, dù sao chỉ căn không gây chết người thì chẳng sao cả, không phải sợi"

"Được thôi!"

"Ha ha... Lớp trưởng, ta nghĩ sau này bọn lớp chín sơ cấp mà thấy lớp chín mươi tám sơ cấp chúng ta thì sẽ cuống cưỡng lượn chỗ khác cho xem!"

"Chứ sao!"

"Rắm chó gì vậy!"

Một câu chửi tục vang lên làm cho Văn Phong cứng họng, mặt đỏ bừng.

Ai đấy!

"Thiết Phong, ngươi còn dám đến đây à?", thấy Thiết Phong và một đám học trò lớp chín sơ cấp đầy khí thế sau lưng cậu ấy, Văn Phong khinh miệt nói: "Ái chà, thua không phục nên định đánh hội đồng?"

Văn Phong không hề nao núng.

Thiết Phong chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tuy cảnh giới ngang ngửa cậu ta nhưng giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn.

Mới qua bao lâu đã lại vác xác đến, Thiết Phong vẫn thua thôi

"Lớp chín mươi tám, có dám đánh một trận nữa không?"

Thiết Phong hét lớn: "Ta nghĩ chắc các ngươi đã nghỉ ngơi đủ rồi nên khiêu chiến lăn nữa, các ngươi có dám không?"

"Dám không? Có gì không dám?"

'Văn Phong giễu cợt đáp trả: "Lần này, ta sẽ cho bọn ngươi biết thế nào là thiên tài, thế nào là cặn bã. Lớp chín sơ cấp chính là lũ ăn hại”

"Ngươi..."

"Thiết Phong!”

Bỗng dưng Mục Vỹ từ trong đám đông đi ra, nhìn họ và nói: "Chỉ là một trận tỉ thí thôi, rầy rà như thế làm gì?"

"So tài ba trận đúng không? Quyết định người ra sân liền đi, trận đầu Hoàng Vô Cực, trận thứ hai Lâm Chấp, trận thứ ba... Mục Phong Hành, trò lên”.

Gì cơ?

Sự sắp xếp của hắn làm cho các học sinh trong lớp chín sơ cấp ngây ra.

Thầy Mục tính làm gì vậy?

Hoàng Vô Cực là Thập Nhất hoàng tử của hoàng thất, là một người bao giờ cũng chìa mặt ra cho người ta đánh, không hề biết đánh trả, không có địa vị trong hoàng thất, ở lớp chín sơ cấp cũng không được ai để ý đến.

Lâm Chấp thường ngày luôn một thân một mình, chỉ quan tâm đến bản thân, không ai biết thực lực của gã như thế nào.

Có điều, tuy Lâm Chấp là con của trưởng tộc nhà họ Lâm nhưng lại do tỳ nữ sinh ra


Nếu nói Mục Vỹ là con riêng của nhà họ Mục, thân phận không mấy vẻ vang, thì sự tồn tại của Lâm Chấp chính là sự sỉ nhục của trưởng tộc nhà họ Lâm.

Còn Mục Phong Hành... Người này ngày nào cũng như một con ma, chẳng thấy nói năng gì, cứ như tách biệt với cả thế giới vậy.

Cả ba người này đều không rõ thực lực thế nào, sao Mục Vỹ lại để họ ra sân!

"Thầy Mục, trò..., lời tuyên bố của Mục Vỹ qua thật lâu mà Hoàng Vô Cực vẫn chưa hoàn hồn.

Cậu ta luôn ngốc nghếch, khờ khạo nên từ nhỏ đã hay bị bắt nạt, có thể nói là lớn lên trong sự đánh đập. Giờ lại bảo cậu ta ra sân tỉ thí, còn vào thời điểm này....

“Không sao đâu, ta tin trò!”

"Thầy Mục, trò không đồng ý!"

"Thầy Mục, trò không đồng ý!"

Lâm Chấp và Mục Phong Hành găn như đồng thanh.

"Không đồng ý cũng phải đồng ý!", Mục Vỹ xụ mặt, mất kiên nhẫn đe doạ: "Hai trò phải ra sân, không thì cẩn thận ta bẻ gãy chân đấy"

"...."

Bẽ gãy chân?

Chưa từng có ai trong học viện Thất Hiền nghe thấy có thầy giáo nào dám dọa dẫm học trò như vậy!

"Giùng giùng giằng giằng, xong chưa? Trận đầu tiên Văn Dương ta sẽ lên, lớp chín sơ cấp bọn ngươi ai lên?”

"Hoàng Vô Cực, trò lên đi"

Mục Vỹ khoát tay ra hiệu Hoàng Vô Cực đứng ra tỉ thí.

"Vâng, thưa thầy!'

Hoàng Vô Cực thở hắt ra, tiến lên phía trước, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi từ lúc nào.

Đây là lần đầu tiên cậu ta ra mặt để làm gì đó.

"Tuy vừa rồi cậu ta đã dựa vào linh dịch để đột phá, tiến vào cảnh giới Tụ Khiếu - tăng thứ mười của thân xác, nhưng Văn Dương cũng nằm ở cảnh giới này, đã thế còn có sở trường là tấn công.

Hoàng Vô Cực không hề chiếm ưu thế.

Không hiểu tại sao Mục Vỹ lại cho cậu ta ra sân, nhưng đã bước lên đây thì cậu ta cũng không muốn thua.

Cậu ta là một kẻ vô dụng, bị các hoàng huynh khinh thường nhưng không phải kẻ ngốc. Thắng lợi và tôn nghiêm là khát khao của mỗi một võ giả.

Hoàng Vô Cực cậu ta cũng không ngoại lệ.

Đã đánh thì phải thắng!

Đã chọn chịu đòn thì phải cố gắng vượt qua!

Không giỏi tấn công thì phòng ngự, không đánh lại thì nhịn qua!

"Hoàng Vô Cực, ngươi là hoàng tử của hoàng thất nhưng có lẽ hôm nay ta phải làm chuyện có lỗi với ngươi rồi", Văn Dương bẻ khớp ngón tay kêu răng rắc, cười nhạo: "Đánh ngã một hoàng tử sẽ vẻ vang lắm đây."

"Tới đi!”
Bình Luận (0)
Comment