Mục Thần

Chương 347

"Mục VỹI"

"Mục VỹI"

"Cậu ta không chết!"

Hành động đó của hắn làm ba trưởng tộc đẳng trước giật mình.

Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đều ngỡ ngàng.

Họ nhìn ra sau lưng Mục Vỹ.

Nơi đó là thi thể của một con linh thú khổng lồ đang bị hắn từ từ kéo tới.

Trên thi thể linh thú có ba xác chết!

"Hoàng Vấn Thiên!"

"Lâm Dục!"

"Cổ Tâm Nhiễm!"

Khi nhìn thấy ba xác chết đó, cả ba trưởng tộc đều đờ người.

"Mục Vỹ, đồ súc sinh!"

Bọn họ căm phẫn nhìn Mục Vỹ kéo lê ba thi thể về.

Ba bóng người lao về phía hắn nhanh như chớp.

"Ba con chó già này ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là vô liêm sử”

Mục Thanh Vũ thoáng chốc xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, cản ba người kia lại. Ông ấy cười sang sảng với Mục Vỹ: "Giỏi lắm, không hổ là con trai của Mục Thanh Vũ ta".

"Uầy, mất mặt quá, con để Cổ Xích Ngân chạy mất rồi. Trưởng tộc Cổ này, thằng con đứng nhất long bảng của ông còn biết dùng Huyết Độn Chi Thuật nữa cơ, không ngờ luôn, ta tính nhầm bước mất rồi".

Mục Thanh Vũ thấy Mục Vỹ làm ra vẻ tiếc nuối thì vỗ vai hắn cái bốp, cười phá lên: "Giỏi, con ta là nhất, đệ tử long bảng chẳng là cái thá gì sất!"

"Gó chuyện này con muốn nói với người đấy lão quỷ già, Mục Phương Ngọc cũng muốn giết con, ban đầu con tính để cha xử lý mà... tên đó bị linh thú ăn rồi".

Câu này làm mí mắt Mục Thanh Vũ giật giật, ông ấy nín thinh.

"Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba người các ông dám cho các cao thủ nằm trong tốp năm trên long bảng ám sát Mục Vỹ con ta, đúng là vô liêm sỉ! Có điều các ông không ngờ một mình con ta đủ để chiến hết đám cao thủ long bảng rồi".

Mục Thanh Vũ thôi đứng hình, nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sự quan tâm.

'Thế mới là con trai của Mục Thanh Vũ ông ấy chứ.

"Lão quỷ già, đừng có rước thêm thù hận về cho con nữa. Ba lão đó liều lắm, cha giải quyết được không đó? Cần con giúp không?"

"Nói thừa!"

Mục Thanh Vũ cười mắng: "Ba lão cáo già này mà là đối thủ của cha con Huyết Lang ta? Hôm nay phải giết cho đã!"

Ông ấy cười thật to rồi lập tức xông tới chỗ của Lâm Chấn Thiên và hai người kia.

"Mục lão đệ!" Mục Vỹ vừa định gia nhập vào vòng chiến thì một tiếng kêu vang lên. "Lão Mạt, ông tới đây làm gì thế?”

"Mục lão đệ, người khác không giúp cậu thì ta giúp. Cậu là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ không đứng nhìn cậu chết!"

Mục Vỹ cười miễn cưỡng: "Ai bảo ta chết thế! Lão Mạt à, ông luyện đan thì cừ đấy nhưng có đánh nhau được đâu”.

"Nhưng ta không thể đứng ngoài cuộc không làm gì được!"


Sự cố chấp của Mạt Vấn làm Mục Vỹ ngạc nhiên, hắn phì cười: "Nếu ông thật sự muốn giúp ta thì nhờ ông thu thập đan dược nhé, càng nhiều càng tốt, nhất phẩm hay thất phẩm gì cũng vậy, lấy được nhiều hơn cứ lấy, được chừng nào hay chừng đó, khi ta cần thì hãy đưa cho tat"

"Cậu định làm gì thế?"

"Cứ kệ ta, ông thật lòng muốn giúp ta thì làm đi, mà cũng có thể ta sẽ không dùng chúng!"

Không dùng là tốt nhất!

'Thầm nói một câu, sau đó Mục Vỹ giơ kiếm xông vào chiến trường.

Đến lúc này, hắn mới nhận ra mặc dù số người phe nhà họ Lâm, nhà họ Cổ và hoàng thất cao hơn nhà họ Mục gấp ba nhưng đánh với nhau lại bên tám lạng, người nửa cân.

Đúng như hắn nghĩ, nhà họ Mục đã có sự thay đổi về chất dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ.

"Thầy Mục!”

"Mặc Dương, Phong Hành, sao các trò lại đến đây!", thấy các học trò lớp chín đến, Mục Vỹ quát: "Nghịch quá, ta đã bảo Vương Hinh Vũ trông chừng các trò rồi mà, các trò..."

"Tỷ tỷ không trông được bọn trò đâu ạ!", Vương Tâm Nhã tủm tỉm nhìn hắn, mặt ửng hồng.

"Ta không cản được bọn nó, mấy học trò của thầy..., Vương Hinh Vũ cười khổ: "Ta đành theo bọn nó tới đây thôi”.

Cảnh Tân Vũ hí ha hí hửng: "Thầy Mục làm bọn trò lo lắm đấy, cơ mà trò không biết thầy có phải thầy Mục không nữa, giết các đệ tử nằm trong tốp năm long bảng luôn kia mà".

"Đúng đó, bọn trò không thể để thầy chiến đấu ở đây một mình được".

"Thầy đã không vứt bỏ bọn trò, bọn trò mà bỏ thầy lại thì khỏi làm tu luyện tu liếc gì nữa!"

Tính đến hiện tại, lớp chín cao cấp chỉ còn lại hơn tám mươi người, nhưng hơn tám mươi người này đều đang nhìn Mục Vỹ với đôi mắt sục sôi ý chí chiến đấu!

"Tốt! Nam nhi nhiệt huyết không sợ đổ máu! Hôm nay, lớp chín cao cấp chúng ta sẽ cho cả đế quốc Nam Vân thấy, kẻ nào chọc vào Mục Vỹ ta là chọc vào lớp chín, chọc vào lớp chín là chọc vào Mục Vỹ taI"

Mục Vỹ trâm giọng hét lên rồi xông vào chiến trường.

Dáng vẻ không màng sống chết của hắn gợi Vương Hinh Vũ nhớ đến đại trận hản đã thì triển trước đó, cô ta thầm giật mình.

Chẳng hiểu sao cảnh tượng Mục Vỹ lao đi vùn vụt làm cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.

"Sao mình lại lo cho thầy ta chứ..." Vương Hinh Vũ lắc đầu rồi theo sát. Muội muội cô ta là một thành viên trong lớp chín, vì muội muội, cô ta cũng sẽ chiến đấu!

"Sao ngươi cứ đâm đầu vào thế, không muốn sống nữa hả?"

Mục Vỹ đang một mình một kiếm chiến đấu ở phía trước, chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

"Sao cô lại đến đây?”

"Sao ta không được đến?", Tiêu Doãn Nhi bướng bỉnh nhìn Mục Vỹ.
Bình Luận (0)
Comment