Mục Thần

Chương 348

Mục Vỹ lắc đầu ngán ngẩm.

Hắn đã đi cùng Li thúc đến nhà họ Tiêu để lập ra một giao kèo với Tiêu Chiến Thiên.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì có vẻ nhà họ Tiêu không thực hiện lời hứa rồi.

Suy cho cùng, là do hắn quá ngây thơ!

"Nhà họ Tiêu ta đã đồng ý giúp ngươi thì đương nhiên sẽ giúp ngươi, phụ mẫu ta không đến thì ta mặc kệ, nhưng Tiêu Doãn Nhi ta không phải loại người thất tín.

Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, hừ lạnh rồi nói: "Chưa kể ngươi còn là hôn phu của Tiêu Doãn Nhi này, ta giúp ngươi ai nói gì được!"

"Rồi rồi, cô tốt lắm, nhưng đừng có kéo chân ta đấy!" Mục Vỹ cười trừ rồi nhanh chóng tiến vào chiến trường. Đây nhất định sẽ là một cuộc chiến kinh thiên động địa.

Trận chiến này liên quan đến sống chết của nhà họ Mục, liên quan đến hưng suy của toàn bộ nhà họ Mục!

"Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Nguyệt, cản Mục Vỹ lại, giết nó cho ta!" 'Thấy Mục Vỹ qua lại giữa biển người như một thanh kiếm sắc nhọn gặt hái tính mạng hết võ giả này đến võ giả khác của ba gia tộc, Lâm Chấn Thiên mở miệng quát.

Hai đứa con trai ưu tú nhất của ông ta là Lâm Bân và Lâm Dục đều đã chết trong tay Mục Vỹ, ông ta nhất quyết không bỏ qua chuyện này.

Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần †ầng thứ nhất, giết Mục Vỹ quá dễ dàng.

Hai người kia nhận lệnh, lập tức xông về phía Mục Vỹ. Bành bành...

Nhưng khi họ sắp sửa tiếp cận Mục Vỹ thì thình lình một bóng người lao tới nhanh như chớp.

Hai tiếng "bành bành" vang lên, hai người nhanh chóng lùi lại, đồng thời họ thấy ngực như bị thứ gì đè nén.

Một võ giả mặc áo bào màu đen đứng trước mặt Mục Vỹ, lạnh lùng nhìn hai người.

"Ai dám động vào cậu ta, chết!"

Câu nói lạnh nhạt từ người mặc áo bào đen tức thì làm cho Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt giật mình!

"Ngươi là ai?"

"Người bảo vệ cậu!" Người bảo vệ mình? Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

Hiện giờ toàn bộ võ giả của nhà họ Mục đều bị đội ngũ của ba gia tộc kia cầm chân, đâu còn ai có thời gian bảo vệ hắn!

"Ngươi không phải người họ Mục à?”

"Cậu không cần quan tâm chuyện này, cậu chỉ cần biết võ giả cảnh giới Thông 'Thần không thể làm hại đến cậu là được rồi!"

Người mặc áo bào đen nói rồi xoay người, tiếp tục đối chọi với Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt.

"Cổ Chấn, Cổ Thần, xông lên giết nó!" Ngay sau đó lại có hai kẻ lại gần Mục Vỹ.

Nhưng chúng còn chưa kịp áp sát hắn thì đã bị người mặc áo bào đen cản trở lần nữa.

"Hoàng Đăng Vũ, Hoàng Đăng Cực, hai ngươi cũng lên!"

Trưởng tộc của ba gia tộc đang đánh nhau với một mình Mục Thanh Vũ, thi thoảng họ lại đưa ra mệnh lệnh.

Nhất định hôm nay phải giết chết hai người này. Mục Thanh Vũ, Mục Vỹ!

Hai người họ được xem như thành viên chủ chốt nhất trong nhà họ Mục, chừng nào họ chưa chết thì nhà họ Mục vẫn sẽ tiếp tục hưng thịnh.

Nhưng giờ đây, đã có sáu võ giả cảnh giới Thông Thần xuất hiện rồi mà cả sáu người đều bị kẻ mặc áo bào đen cản trở.

Từ khi nào nhà họ Mục có người trợ giúp mạnh mẽ đến vậy?

Mục Vỹ đã nhận ra người mặc áo bào đen chỉ giúp hắn ngăn cản đám võ giả cảnh giới Thông Thần, còn những người dưới Thông Thần hẳn phải tự giải quyết.


"Trận chiến này là điều ta mong mỏi nhất, không đạt đến giới hạn thì không thể khai thông huyệt Phong Trì của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám. Ta sẽ dùng cuộc chiến này để đột phá!"

Mục Vỹ hét lớn, hắn đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.

Đêm nay, từ khi làn sóng linh thú bùng nổ đến bây giờ, Mục Vỹ không nhớ mình đã bao lần vung kiếm, bao lần cạn kiệt chân nguyên.

Nhưng mỗi lần chân nguyên cạn kiệt, chạm đến giới hạn, thân thể hẳn lại hồi phục rồi bùng nổ một lần nữa.

Tiếp tục nhiều lần như thế, hắn đã đến lằn ranh đột phá.

"Mười năm nữa nhà họ Mục sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất đế quốc Nam Vân, bốn gia tộc ta có liên thủ cũng không thể chống lại họ!"

Tiêu Chiến Thiên nhìn cuộc chiến đằng xa, thở dài: "Mục Thanh Vũ quả không hổ là một thế hệ kiêu hùng!"

"Cha, người thả con ra, con muốn đi giúp thầy Mục!”

Tiêu Khánh Dư ở sau lưng Tiêu Chiến Thiên sốt sắng cầu xin: "Cha không thể thất hứa thế được, con sẽ hận người cả đời!"

Giọng nói của Tiêu Khánh Dư đầy căm uất. Nếu không nhờ có Mục Vỹ, cậu ấy vẫn còn là một tên ngốc, là đối tượng bị bắt nạt.

Thế mà bây giờ cậu ấy lại không thể giúp đỡ khi thầy Mục gặp nạn. "Dư Nhi, dù cha mẹ có bị con hận đi chăng nữa cũng không cho con đi. Khi trận chiến này kết thúc, đế quốc Nam Vân sẽ không còn nhà họ Mục nữa, nhà họ

Mục sẽ diệt vong!"

"Không thể nào, không thể thế được!"

Mặt mày Tiêu Khánh Dư tái mét, cậu ấy gào lên: "Thả con ra, thả con ra! Con không thể trơ mắt nhìn thầy Mục gặp nạn được. Con không thể nhìn các bạn con gặp nạn được!"

Đôi mắt Tiêu Khánh Dư dần đỏ lên, nhưng cậu ấy chỉ có thể kêu gào trong tuyệt vọng.

Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu vì sao thầy Mục quay lại rồi thi triển đại trận để cứu họ ra, còn mình lại dấn thân vào hiểm cảnh!

Nhưng càng hiểu, Tiêu Khánh Dư càng tự trách bản thân, trách mình quá vô dụng.

Một bên khác, trong trận doanh của học viện Thất Hiền.

"Mục Thanh Vũ quả là bậc trí dũng kiệt xuất, một mình đấu với cả ba người Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên mà không hề yếu thế!"

Trương Tử Hào khẽ thở dài.

Ông ta cũng rất muốn tỉ thí với một cao thủ như thế!
Bình Luận (0)
Comment