Mục Thần

Chương 473

“Phù...”

Thấy mọi người đã đi hết, Mặc Dương đang dựng thẳng lưng lập tức khom người xuống rồi không nhịn được vỗ ngực.

“Ha ha... Mặc Dương, tiểu tử nhà ngươi khá đấy!", Hoàng Vô Cực cười nói: “Khụ khụ, bây giờ ta tuyên bố Vỹ Môn sẽ đổi tên thành Vỹ Minh, thành lập Chiến

các, Đan các, Khí các, Ảnh các, ha ha...”

“Các ngươi đừng cười nhạo ta nữa, sư phụ, con thật sự không diễn nổi vai này nữa rồi, hay đổi người khác đi ạ!”

“Ta thấy con làm rất tốt mà!” Mục Vỹ mỉm cười, giọng nói đã trở lại như cũ.

“Được rồi, gác chuyện đó sang một bên! Thế thành Thánh Thanh rốt cuộc là sao hả?”

Mục Vỹ cau mày hỏi. “Thành Thánh Thanh cũng mới gây rối cách đây mấy ngày, con nghĩ là do Thánh Đan Tông sai khiến, họ muốn xem sư phụ có ở thành Đông Vân hay

không”.

“Hả? Thăm dò ư...”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tốt lắm! Vậy thì trận chiến này sẽ là minh chứng cho bước đầu thành lập của Vỹ Minh, ta sẽ xem các trò biểu diễn!”

“He he, thầy Mục yên tâm, chúng trò ở đây rồi thì vô tư ạ!”

“Đương nhiên!”

“Kẻ nào dám bắt nạt Vỹ Minh chúng ta thì chỉ có nước chết thôi”.

Mọi người bừng bừng ý chí chiến đấu, không chút sợ sệt.

“Môn chủ... Môn... à minh chủ! Không hay rồi, thành Thánh Thanh đến rồi ạ!”

Nghe thấy tiếng cấp báo bên ngoài, mọi người đối mắt nhìn nhau, trong mắt có vẻ giều cợt.

Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền! “Các huynh đệ đâu, chuẩn bị nghênh chiến!”

“Được!

Bên ngoài tường thành của thành Đông Vân!

Đoàn quân đông nghìn nghịt chia thành nhiều đội, mỗi đội có tới hàng chục nghìn người đang hùng hổ tiến quân.

Đây chính là thế lực của thành Thánh Thanh. Thành Thánh Thanh có một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đây là thế lực trên hạng nhất, trong thành có gần một trăm võ giả cảnh giới

Thông Thần nên cực kỳ lớn mạnh.

Lúc này, Thanh Phong Dương đang cưỡi trên một con thiên linh thú ở phía trước đội quân, ông ta nhắm mắt dưỡng thần, thi thoảng lại nhìn xuống dưới.


Đứng ngạo nghễ cạnh ông ta là hai phó thành chủ Thanh Ngọc và Thanh Vân Thiên.

Hai người này đều là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, đồng thời là hai cánh tay đắc lực của Thanh Phong Dương.

“Đại ca, lần này Thánh Đan Tông lệnh cho chúng ta tới thăm dò thử xem Mục Vỹ đó có đang ở thành Đông Vân hay không thôi mà, có nhất thiết phải khua chiêng múa trống vậy không?”

Thanh Ngọc có vóc dáng cao lớn, mặt mũi hung dữ, hắn ta tỏ vẻ khó chịu nói. “Nhị ca, không thể qua loa được!”

Thanh Vân Thiên nói: “Mục Khánh Khiếu trong thành Đông Vân đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám rồi, thực lực không thể coi thường được đâu, còn Độc Ngọc Tử, Dương Thiên và Âm Đế nữa, cẩn tắc vô áy náy!”

“Chậc, có mấy tên tép riu cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, thứ năm thôi mà, một mình ta chấp hết!”

“Lão nhị, đừng sơ suất!

Thanh Phong Dương nói: “Dẫu sao trận đánh này cũng chỉ để xem Mục Vỹ có ở thành Đông Vân hay không, nếu hắn ở đó thì Thánh Đan Tông ắt sẽ tấn công ồ ạt, nếu không thì càng tốt, chúng ta có thể chiếm thành Đông Vân luôn, một công đôi việc. Vì thế lần này, chúng ta không được sơ ý, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót”.

“Đệ hiểu rồi, đại cai”

Thanh Ngọc nhìn tường thành của thành Đông Vân rồi cười nói: “Nghe đâu Mục Vỹ đó có hai thê tử đẹp lắm, kiểu gì cũng bị tiểu tử này chơi chán chê rồi. Lần này mà chiếm được thành Đông Vân, nếu có hai tiểu nương tử ấy ở đây, đệ nhất định phải hưởng thụ một phen, chơi hoa có chủ mới đã!”

Thanh Phong Dương mỉm cười khi thấy dáng vẻ đó của nhị đệ mình, song không lên tiếng.

Ông ta đã ngấp nghé thành trì này từ lâu, bây giờ vừa hay nhận được lệnh của Thánh Đan Tông là đánh chiếm thành trì này, ông ta thấy rất vui.


Cộc cộc cộc...

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên trên cửa thành của thành Đông Vân, ngay sau đó cửa thành đang đóng chặt chợt mở toang.

Sau đó, các đội quân lũ lượt đi ra.

Người đi đầu chính là Mặc Dương, đi cạnh hắn là Mục Vỹ mặc y phục đen có khí tức mạnh mẽ phi thường, Tân Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi ở hai bên.

Mục Thiếu Kiệt và Cam Kinh Vũ lần lượt xuất hiện ở hai phía.

Phía sau bọn họ là gần sáu nghìn võ giả của thành Đông Vân, khí thế phải nói là bức người.

“Hử? Rõ ràng Vỹ Môn tập hợp hết thế lực ở trong thành Đông Vân mới chỉ có hơn bốn nghìn người mà, sao bỗng dưng lại có thêm hơn hai nghìn người thế này?”

Thanh Phong Dương khó hiểu nói.

“Huynh quan tâm tới chuyện đó làm gì, chắc chắn hai trong số sáu nghìn người này mới được chiêu mộ gần đây, đệ thấy lực chiến đấu của Vỹ Môn ở thành Đông Vân cũng thường thôi”.

“Đại ca, xông lên thôi, chúng ta phải giết họ không chừa mảnh giáp!”

“Khoan đất”

Thanh Phong Dương nói: “Từ từ, cẩn thận mắc bãy!”

“Không đâu...”

“Thành chủ của thành Thánh Thanh - Thanh Phong Dương, ta là Mặc Dương, minh chủ của Vỹ Minh, các người đến có việc gì không?”

Mặc Dương bước ra, cao giọng hỏi.

“Mẹ kiếp, lê mà lề mề!”

Thanh Ngọc tiến lên quát: “Mặc Dương, thằng oắt con vắt mũi chưa sạch kia nghe cho rõ đây. Hôm nay, ta đến để diệt sạch Vỹ Minh của ngươi, bất kể là Vỹ Minh hay Vỹ Môn đều sẽ bị giết hết”.

Thanh Ngọc cười lớn nói: “À, chắc chắn hai sư nương xinh đẹp của ngươi đã bị sư phụ ngươi chơi chán rồi, hôm nay ông đây sẽ cướp hết về để từ từ hưởng dụng, ha ha..”

Nghe thấy vậy, võ giả của thành Thánh Thanh đều cười ồ lên.

thành các vết xước rớm máu.

“Cẩn thận cái mồm của ngươi, kẻo mạng cũng không còn đâu!”, Tân Mộng Dao đanh mặt, lạnh giọng nói.

“Chết tiệt! Lên!” Cùng lúc đó, Mặc Dương khẽ hô lên: “Lên!”

Ngay sau đó, trận đại chiến của hai thành trì hạng nhất đã nổ ra.

Bình Luận (0)
Comment