Mục Thần

Chương 474

Cuộc chiến bùng nổ. Cùng lúc đó, nơi cổng thành có một con hắc ưng bay lượn trên trời chở hai người trên lưng.

Đó là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.

Mạc Thư Nhiên nhìn trận chiến bên dưới, lên tiếng: "Biết ngay Tân Mộng Dao. đến giúp Mục Vỹ trấn thủ thành Đông Vân mà. Xem ra nhiều khả năng Mục Vỹ không về lại thành Đông Vân".

"Chắc gì đã thế", Lâm Hinh Vũ lạnh lùng bác bỏ: "Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!"

"Cô nói cũng đúng, có thể Mục Vỹ đang ở đây!", Mạc Thư Nhiên đáp: "Nhưng chừng nào chưa chắc chắn, chúng ta không được ra tay khinh suất".

"Nếu như không bắt được Mục Vỹ thì khi ra tay với thành Đông Vân, Thánh Đan Tông chúng ta sẽ đối đầu với điện Tam Cực. Chuyện khi đó sẽ không chỉ đơn giản là giết Mục Vỹ nữa mà là sự chạm trán giữa hai thế lực lớn, thậm chí sẽ là cuộc đại chiến làm thay đổi toàn bộ Trung Châu!"

"Ta thừa biết điều đó!", giọng Lâm Hinh Vũ vẫn lạnh lùng: "Vậy nên chỉ cần quan sát thôi, một khi Mục Vỹ sử dụng thiên hỏa hay Cổ Ngọc Long Tinh thì chúng ta hành động ngay!"

Trận chiến bên dưới đã đến hồi khốc liệt, sát khí tràn ngập cả chiến trường.

Thanh Ngọc nhìn Tần Mộng Dao chằm chằm, hắn ta vung đại đao xông về phía cô.

Một bên khác, Thanh Vân Thiên và Mục Thiếu Kiệt chạm trán với nhau một cách bạo tàn. Cuộc chiến dần trở nên kịch liệt hơn.

Còn Cam Kinh Vũ thì đối đầu trực diện với Thanh Phong Dương.

Ngày xưa, Cam Kinh Vũ là cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất. Bản thân Thanh Phong Dương cũng là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đương nhiên khỏi cần nói cũng biết thực lực của ông ta mạnh mẽ đến đâu.

Chiến trường ngập tràn khói bụi, các võ giả cảnh giới Thông Thần bay lên trời chiến đấu, âm thanh chân nguyên phát nổ thỉnh thoảng dấy lên, dư âm kinh hồn táng đảm.

Võ giả của hai thế lực lớn dưới đất đang quyết sống mái với nhau.

Mãi đến lúc này, Thanh Phong Dương mới ngạc nhiên nhận ra Vỹ Minh này quá khác biệt so với Vỹ Môn lúc trước.

Không thể ngờ được trong Vỹ Minh xuất hiện hơn mười cao thủ cảnh giới Thông Thần.

Chưa hết, mười mấy con sói hung dữ với ngọn lửa tím hừng hực quanh thân trên mặt đất mới là điểm chết người nhất. Mỗi một con sói tím đều không thua kém bất kỳ một cao thủ cảnh giới Thông Thần nào.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không thể ngự không phi hành, nhưng cũng chính vì điều đó mà chúng trở thành những cỗ máy giết người to xác trên đất bằng.

Các võ giả cảnh giới Linh Huyệt không tài nào chống lại nổi.

"Chết tiệt!"

Thanh Phong Dương quát tháo: "Từ khi nào Vỹ Minh có nhiều võ giả cảnh giới 'Thông Thần và viện quân vậy hả!"

"Khà khà..., Cam Kinh Vũ vuốt râu cười đáp: "Ngươi tưởng đổi Vỹ Minh là chỉ đổi tên thôi chắc? Tuy Mục Vỹ không ở đây nhưng thực lực của thành Đông Vân vẫn mạnh hơn lúc trước gấp mười đấy nhé".

"Hừ, lão già kia, ta sẽ giết ông trước!" Thanh Phong Dương nhăn mặt dữ tợn. Ông ta quát lên rồi lao thẳng tới.

Mặc dù hiện giờ Cam Kinh Vũ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười nhưng dù gì ông ấy cũng từng là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, không hề hoảng loạn khi đấu tay đôi với Thanh Phong Dương.

Bên kia, Tân Mộng Dao và Thanh Ngọc đang đánh nhau nước sôi lửa bỏng, nhưng Thanh Ngọc kinh ngạc nhận ra một điều rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của cô.

Cảnh giới của nữ tử này có vẻ còn kinh khủng hơn hắn ta. Nhất là chiêu thức băng liên kia, quá cuồng bạo, chỉ cần tiếp xúc gần chút thôi là tay chân trở nên cứng nhắc ngay.

Qua một lúc, vết thương trên người Thanh Ngọc ngày càng nhiều.

Thanh Vân Thiên cũng đau khổ khi đánh với Mục Thiếu Kiệt lắm.

Chiến khí quanh thân Mục Thiếu Kiệt bùng nổ, Thanh Vân Thiên ở gần ông ấy

luôn có cảm giác bị đè ép, phát huy ra được bảy, tám trên mười phần thực lực là đã tốt lắm rồi.

"Đại cai" Thanh Vân Thiên hô lớn: "Có biến, chúng ta rút lui mau!"

Nhìn chiến trường bên dưới, trên mặt Thanh Phong Dương hiện lên sự căm thù, nhưng ông ta vẫn phải ra lệnh: "Luil"

Nghe vậy, sĩ khí phe Vỹ Minh lập tức tăng mạnh, họ hăng hái đuổi giết người của thành Thánh Thanh.

Tuy nhiên, Thanh Phong Dương vừa nói xong thì một tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Lão taml" "Tam đệt"

Thanh Ngọc đang đánh nhau với Tân Mộng Dao bị băng lam bao trùm toàn thân, từ trên xuống dưới đều phát ra âm thanh rắc rắc vang dội.

"Thành Thánh Thanh, còn lần sau thì sẽ như thế này!" 'Tân Mộng Dao lạnh lẽo nói, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lại. Rắc rắc rắc...

Bức tượng băng Thanh Ngọc răng rắc nứt nẻ. Từng khe hở xuất hiện, rồi cả người nổ tung thành những vụn băng nhỏ.

"Tam đệ!"

Cảnh tượng này làm cho đôi mắt Thanh Phong Dương đỏ ngầu. Ông ta chợt gầm thét: "Quân thành Thánh Thanh nghe lệnh, giết sạch bọn chúng cho tai"

"Tới đi!"

Sắc mặt Tần Mộng Dao không thay đổi. Cô tiến lên một bước, khí tức băng hàn quanh người không ngừng hùng hậu hơn.

Một ảo ảnh màu băng lam chậm rãi lớn dần sau lưng cô.

Cùng lúc đó, đám đông phía dưới cũng truyền đến những tiếng kêu gào đau đớn.

Thanh Phong Dương lạnh lùng nhìn bóng người dưới đó.

Ông ta thấy Quỷ tiên sinh kia lách mình vài lần, qua lại giữa đám người với tốc. độ nhanh như chớp. Làn khí đen tràn ngập sau lưng kẻ đó khiến cho gần trăm

người gục ngã.

Chỉ với những bước di chuyển như thế, số lượng võ giả chết dưới tay Quỷ tiên sinh đã gần mấy trăm người.

Bình Luận (0)
Comment