Chương 1059: Hồi Hương Tình Càng E Sợ (2)
Chương 1059: Hồi Hương Tình Càng E Sợ (2)Chương 1059: Hồi Hương Tình Càng E Sợ (2)
Thanh âm của hẳn lại một lần tràn đầy lực lượng mê hoặc nhân tâm:
- Câm gia gia khai sáng một thời đại rèn đúc chỉ đạo, mà Mù gia gia liền có thể uốn nắn hắn, để thần thông giả cùng Thân Ma có thể so sánh cùng thần binh lợi khí, thậm chí có chỗ siêu việt! Không để cho Câm gia gia giành mất danh tiếng!
Mù lòa sờ lên sợi râu trên cằm, ha ha cười nói:
- Ta mặc dù cảm thấy ranh con ngươi nhiệt tâm như vậy khẳng định không có hảo ý, nhưng cũng cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý.
Tần Mục truyền thụ mình học sở ngộ thần thức pháp môn tu luyện cho hai vị lão nhân, hưng phấn xoa tay liên tục, thầm nghĩ:
- Lại làm xong hai đại Đế Tọa công pháp! Sau khi Mù gia gia cùng Câm gia gia đi ra đạo của chính mình, chỉ cần khai sáng công pháp Đế Tọa cấp độ, ta liền có thể học qua, hoàn thiện Chú Tạo Thiên Cung cùng Trận Thiên Cung! Hiện tại, còn kém Đạo Thiên Cung Thọt gia gia, cùng Phật Đạo Thiên Cung của Mã gia!
- Làm sao không thấy Thọt gia gia cùng Mã gia?
Tân Mục hỏi.
- Người thọt mang theo Lam Ngự Điền chạy tán loạn khắp nơi, mỗi ngày đi Nguyên giới di tích trộm mộ, còn đi các đại Chư Thiên tản bộ. Mã gia hiện tại không làm Như Lai, lo lắng an nguy của bọn hắn, thế là liền đi theo bọn hắn, miễn cho người thọt làm việc ẩu tả, lưu lại chân ngựa.
Mù lòa nói: - Mã gia lúc trước là Thần Bộ, bắt được người thọt mấy lần, có hắn bên cạnh người thọt, người thọt sẽ không xảy ra vấn đề. Thần Thâu cùng Thần Bộ liên thủ, vô địch thiên hạ, coi như trộm Thiên Đế bảo. khố, Thiên Đế cũng tra không được trên đầu của bọn hắn.
Tân Mục nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.
Bộ khoái hiện tại đã cấu kết cùng làm tặc với rồi?
Mù lòa cùng câm điếc đem hắn đuổi đi, nói:
- Duyên Tú Đế đã sớm phái người đến đây tìm ngươi, nói để cho ngươi về phủ quốc sư, ngươi đi, không cần chậm trễ chúng ta khai sáng một thời đại! Chờ mấy năm sau hả trở lại, chúng ta nhất định có thể hoàn thiện Thiên Cung chính mình!
Tân Mục đành phải cáo từ rời đi, đi về phía mình biệt viện, thầm nghĩ: - Dục Tú muội tử bên kia, xác thực phải đi nhìn một chút, ta đã từng đáp ứng nàng, một năm sau trở về bảo đảm bình an, về sau xin nhờ quốc sư cùng Duyên Phong Đế nói cho nàng ta đi Thiên Đình. Ta làm quốc sư này, hoàn toàn chính xác có chút quá không phụ trách.
Hắn trở lại phủ quốc sư, còn chưa vào phủ liền gặp một con mèo trắng ngồi xổm ngay góc đường.
Tân Mục dừng bước lại, chăm chú nhìn qua hướng con mèo trắng kia, con mèo trắng kia không có một chút màu tạp, uể oải liếm láp móng vuốt, lườm hắn hai mắt, chậm rãi đi vào trong bóng tối.
Tân Mục khẽ nhíu mày, đi vào phủ quốc sư.
Long Kỳ Lân vội vàng chào đón, một bộ dáng tâm lực tiều tụy, khóc kể lể:
- Giáo chủ, ngươi cuối cùng trở về! Tân Mục cười nói:
- Long Bàn, Yên nhi tỷ không có cho ngươi ăn linh đan?
Long Kỳ Lân lắc đầu, nói nhỏ:
- Ta mấy ngày nay ăn ngược lại rất tốt. Giáo chủ, Vân Sơ Tụ cùng Liên Hoa Hồn, còn cùng hoàng đế, Thần Vương cùng Công Tôn Yến kết thành tỷ muội kết bái, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Tân Mục kinh ngạc:
- Vân Sơ Tụ lại chạy tới? Còn mang theo Liên Hoa Hồn?
Hắn cũng không nhịn được có chút to đầu, dừng bước lại, hỏi:
- Những ngày này, hai tiểu yêu tỉnh không có dẫn xuất loạn gì chứ a?
- Này thì cũng không có, chỉ là hơi lục đục với nhau. Long Kỳ Lân nói:
- Vân Tiệm Ly tới qua một lần, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa đến không dám dừng lại liền trực tiếp đi.
- Vân Tiệm Ly cũng không coi nghĩa khí ra gì rồi! Tốt xấu gì cũng lôi muội muội hắn đi chứ!
Tân Mục tính toán nói:
- Liên Hoa Hồn là Đế Hậu, Vân Sơ Tụ là Nguyên Mẫu phu nhân, hai tiểu nương bì này chạy tới, chỉ cần giết chết mới tốt. Dục Tú, Thần Vương cùng Yến Nhi không thể chết, hai tỷ muội này nhất định phải chết cùng ngày! Lần trước có thể mượn tay Địa Mẫu, lần này mượn tay ai đây ta? Đáng tiếc Lạc Vô Song không ở nơi này, còn có con mèo trắng kia, giống như là con mèo gọi Tiểu Thất trong ngực Nghiên Thiên Phi kia...
Hắn đang nghĩ ngợi, thanh âm Duyên Tú Đế truyền đến, cười nói: - Quốc sư đã trở về!
Tân Mục đi ra phía trước, khom người chào:
- Thần tham kiến bệ hạ.
Duyên Tú Đế vội vàng dìu lấy hai tay của hắn, cười nói:
- Quốc sư ở bên ngoài vất vả, trở lại kinh thành gần tháng thời gian vậy mà không rảnh về nhà, là trẫm sai lầm, để quốc sư một mực không được nghỉ ngơi.
Trong lời nói của nàng có ý oán trách Tần Mục, nói Tần Mục trở về lâu như vậy cũng không tới nhìn nàng.
Tần Mục bị nàng nắm tay đi vào trong viện, cười nói:
- Bệ hạ, ta vừa mới đứng vững được bước chân ở Thiên Đình, một đường gian khổ, khó mà kể rõ, lần này trở về gần hương tình càng e sợ, càng tiếp cận người lo lắng, càng khiếp đảm, bởi vậy đến chậm. Duyên Tú Đế nhìn hắn, vành mắt đỏ lên:
- Trầm đều biết.
Trong phủ quốc sư, Công Tôn Yến dẫn theo ấm nước đối diện đi tới, Duyên Tú Đế vội vàng buông tay hắn ra, Công Tôn Yến nghiêm túc nhìn đầu Tần Mục sau đó tưới nước lên, rất nghiêm túc quan sát đầu hắn một hồi, nhìn thấy Tần Mục vẫn không có nảy mầm, không khỏi thở dài.
Tân Mục sớm thành thói quen cử động của nàng, cười nói:
- Yến Nhi, ta lần này đi ra ngoài cũng mang về cho ngươi chút đồ tốt, gọi là Hồng Mông Nguyên Dịch, đợi chút nữa ta cũng sẽ cho ngươi tưới một chút nước.
Công Tôn Yến rất vui vẻ.
Ánh mắt Duyên Tú Đế nhìn qua, cười nói:
- Quốc sư có mang cho ta bảo bối gì trở về hay không? - Đại Thiên vũ trụ, giang sơn mênh mông, đây là ta mang đến cho bệ hạ.